Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 492: VÌ NGƯỜI VÌ MÌNH


Dịch giả: Luna Wong


Xốc sàng đan lên, ván giường là rỗng. Giường của người bình thường đều là như vậy, thế nhưng nàng còn nhớ rõ một lần trước phá án, giường chiếu trong gian phòng của Cao Phàn là có ám cách.


“Giường này bọn họ điều tra chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Quế vương gật đầu, “Hình như mở ra rồi, có vấn đề gì?”


“Ta đang suy nghĩ, Trương Man Tử làm sao để phòng này bảo trì khô ráo.” Nàng trước một mực nghĩ thây khô của mẫu thân Trương Man Tử làm sao chế thành, thế nhưng lần đầu tiên ý thức được, bảo dưỡng thây khô, kỳ thực cũng rất phức tạp.


“Bảo trì khô ráo?” Quế vương qua đây, xốc ván giường lên, bên trong đen như mực, Đỗ Cửu Ngôn đốt đèn soi, Quế vương hỏi: “Đây là than củi?”


Dưới ván giường, song song trải rất nhiều than đen.


Quế vương lượm một khối lên, cân nhắc phân lượng, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đây không phải là than củi, như là trúc đốt mà thành.”


“Các ngươi đều có kỹ thuật tân tiến như vậy?”


“Cái gì kỹ thuật?” Quế vương kỳ quái nhìn nàng.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Kỹ thuật đốt chế trúc than.”


“Lần đầu tiên thấy.” Quế vương nói: “Rất ít người có kỹ thuật đi.”


Đỗ Cửu Ngôn cũng lượm một khối ra, cân nhắc ở trong tay, “Đến vương gia người đều chưa từng thấy qua? Trong cung cũng không có?”


“Không có! Loại than này đốt không khói?” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn chưa từng đốt, suy nghĩ một chút giải thích cho hắn một chút công dụng, “. . . Có công dụng hấp thụ mùi hôi, trừ ẩm khô ráo, nghe nói còn có thể làm thuốc, thao tác cụ thể thế nào ta không biết.”


“Trương Man Tử từ nơi nào có được?” Quế vương nói xong, đối diện Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Lại là một đầu mối.”


Bọn họ như là đang nhặt mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ này, sau cùng nhất định sẽ khâu ra một nhân vật này.


Cầm than, bọn họ một lần nữa trở lại phủ nha, Đỗ Cửu Ngôn đưa Đậu Ngạn đến phòng thẩm vấn, lấy trúc than cho hắn xem, “Nhận ra cái này không?”


“Trúc than, ” Đậu Ngạn nói: “Đây có cái gì ly kỳ.”


Quế vương rất tức giận, hắn đường đường vương gia, kỳ trân dị bảo gì chưa từng thấy qua, cư nhiên thua một bao than, “Ngươi đã gặp qua ở nơi nào?”



“Ý gì?” Đậu Ngạn nhất thời cảnh giác, “Các ngươi chưa từng thấy qua?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Chúng ta quả thực lần đầu tiên nhìn thấy than như vậy, cho nên tới thỉnh giáo ngươi, ngươi đã thấy qua vật này ở nơi nào.”


“Ta không nhớ rõ.” Đậu Ngạn nói.


Đỗ Cửu Ngôn rất phiền người như vậy, “Chuyện ngươi cung khai, Tề đại nhân đã nói cho vương gia biết, vương gia cũng trở về bẩm cho thánh thượng.”


“Thánh thượng đối với việc ngươi có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, quay đầu lại làm người một lần nữa bày tỏ tán thưởng cao độ.”


“Nên nếu ngươi không ngừng cố gắng, như vậy, vương gia có thể ở trước mặt thánh thượng biểu dương ngươi.”


Đậu Ngạn rất kinh ngạc nhìn Quế vương, phảng phất đang đợi hắn khẳng định.


Quế vương phối hợp gật đầu, nói: “Ca ta quả thực đối với sự lựa chọn thông minh của ngươi, bày tỏ tán thưởng.”


“Thánh thượng?” Đậu Ngạn cảm thấy thánh thượng là ở trên trời, cách bọn họ quá xa vời, “Vương gia, người không có gạt ta?”


Quế vương nói: “Ta đường đường một vương gia, còn cần lừa ngươi?”


“Cảm tạ.” Đậu Ngạn rất hưng phấn, hắn nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Kỳ thực ta biết rất ít, người chủ yếu ta tiếp xúc là Hác đại ca, trúc than này cũng là Hác đại ca cho ta.”


“Hắn nói đây là đồ tốt, để ta đặt ở nhà, ở trong phòng.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hác Lâm cùng ai lui tới, ngươi không biết?”


“Không biết.” Đậu Ngạn nói: “Kỳ thực ngay từ đầu ta cũng không biết Hác đại ca còn có lão sư, thẳng đến có một lần hắn nói một việc với ta, vô ý nhắc tới lão sư của hắn, ta mới biết được hắn biết tất cả, đều là lão sư của hắn dạy cho hắn.”


“Vậy, về lão sư của hắn, ngươi một điểm đầu mối cũng không có? Trang Kiều thì sao?”


Đậu Ngạn lắc đầu, “Trang lão bá và Vương thị đều là ta liên lạc, ta cũng không biết, bọn họ làm sao có thể biết.”


“Ngươi sao muốn làm quen Trang lão bá và Vương thị, mục đích ngươi giúp đỡ Vương thị là cái gì?”


Đậu Ngạn trả lời: “Thế nhân sống quá cực khổ, có quá nhiều chuyện bất bình, làm cho lòng người không cam rồi lại bất lực.”


Bookwaves.com.vn

“Nên chúng ta phải trợ giúp lẫn nhau, giúp bọn hắn thoát ly khổ hải, giúp bọn hắn giải mộng. Chúng ta phải cố gắng để cho mình cùng với đối tượng trợ giúp, sống càng thêm hào hiệp tự tại.”


“Nhất phạn chi ân phải đền, trừng mắt chi oán tất báo!”


“Như vậy, thế gian mới có thể sạch sẽ.”



“Sở dĩ, ta không chỉ giúp Vương thị, ta còn từng giúp rất nhiều người.


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Thay trời hành đạo, vi mình hành đạo?”


“Đúng!” Đậu Ngạn nói.


Lúc giúp người khác, chính là thay trời hành đạo, tỷ như Trương Man Tử cho rằng giết quả phụ, là tiếng ân oán của trượng phu đối phương, mà Thường Liễu giết Tô Bát Nương, còn lại là tìm được bản ngã, vi mình hành đạo.


“Những thứ này, ngươi đều tin?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Đậu Ngạn rất kỳ quái nhìn nàng, “Vì sao không tin? Đỗ tiên sinh người có thể thử xem, một khi người bắt đầu làm, nhất định sẽ phát hiện lạc thú và năng lượng cuồn cuộn không ngừng trong đó.”


“Người cũng sẽ giống như ta, đi theo bảo vệ.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Ta lý giải cảm thụ của ngươi, bởi vì tụng sư cũng là như thế này. Nhưng chúng ta có chút bất đồng.”


Đậu Ngạn nhìn nàng, không giải thích được.


“Ta có phương pháp và nguyên tắc, mà các ngươi không có.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lúc người trợ giúp người khác, các ngươi cân nhắc qua dùng phương thức gì sao? Tỷ như, ngoại trừ giết người đối phương hận ra, còn có cảm hóa và hóa giải cừu hận không.”


Đậu Ngạn lắc đầu, “Không có!”


“Từ từ suy nghĩ. Ta muốn biết, lúc truyền đạo cho người, là truyền bằng thư hay là bằng miệng?”


Đậu Ngạn nói: “Miệng!”


“Đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Ngươi bảo trọng, nếu như trong tù thẩn thờ có người tới khuyên ngươi tự sát, ngươi có thể nhịn được không?”


Đậu Ngạn lộ ra cười không sao cả, “Giữ gìn chính đạo trong lòng, chết có gì đáng sợ!”


“Hảo dạng, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nói vậy người tới khuyên ngươi cũng nghĩ như vậy, ngươi nghìn vạn lần mang theo hắn cùng nhau đắc đạo a.”


Đậu Ngạn không giải thích được.


“Lưu hắn lại, cùng ngươi đắc đạo.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói.


Đậu Ngạn nhìn Đỗ Cửu Ngôn, cảm thấy lời của nàng rất quái lạ, hắn có chút không thể hiểu được, nhưng lại là từ góc độ của hắn xuất phát mà nói, hắn lại nghĩ không ra đạo lý.


“Kỳ quái sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, Đậu Ngạn gật đầu, nàng cười nói: “Kỳ thực không kỳ quái. Đối phương khuyên ngươi đi tìm chết, là đang giúp ngươi, hắn là người tốt. Ngươi cũng có thể để hắn chết, giúp hắn!”



“Đạo hữu, hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau!”


Đậu Ngạn mục trừng khẩu ngốc, có vật gì, ầm một cái nứt ra trong lòng hắn, hắn nhìn Đỗ Cửu Ngôn, ánh mắt từng chút từng chút thanh minh.


“Còn muốn chết phải không?”


Đậu Ngạn không nói gì, hắn ở tự định giá lời của Đỗ Cửu Ngôn.


“Vị ân sư kia thụ nghiệp cho các ngươi, cũng cần trợ giúp của các ngươi, hắn rất cần đắc đạo thăng thiên!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đây cũng là báo ân a, ân lớn như vậy, hẳn là dường như hồng thủy đập vào mặt sóng triều, đi báo đáp.”


Quế vương nở nụ cười, “Sao ta cảm thấy, ngươi cũng có thể đi làm người thụ nghiệp truyền đạo.”


“Đang có ý đó a, vương gia.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nghìn vạn lượng của chúng ta không còn là mộng đẹp nữa.”


Quế vương gật đầu, “Đời này ta hạnh phúc, toàn bộ nhờ vào ngươi.”


“Tốt, vương gia!” Đỗ Cửu Ngôn cười, mở cửa hô tiểu bộ khoái phía ngoài: “Giúp ta thả hắn, ta muốn dẫn hắn đi gặp Tề đại nhân.”


Tiếu bộ đầu xác nhận, thả Đậu Ngạn ra.


Đỗ Cửu Ngôn rất thân thiết lôi kéo Đậu Ngạn, nói: “Có muốn ăn gì đó hay không, buổi tối ta mời khách.”


“A?” Đậu Ngạn đầy mặt mạc danh kỳ diệu, không hiểu Đỗ Cửu Ngôn tại sao có biến hóa như vậy.


Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn cười cười, “Suỵt, con người của ta, cái gì cũng không có, chính là nhiều tiền mà thôi.”


“Ngươi, ” Đậu Ngạn dở khóc dở cười, “Người quá hài hước.”


Ba người cùng nhau đến trong phòng của Tề Đại Thanh. Tề Đại Thanh đây mặt kỳ quái, “Đây là. . . Làm cái gì?”


Bookwaves.com.vn

“Hắn cái gì cũng nói cho ta biết.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Đậu Ngạn, ngữ khí tán thưởng, “Ta cũng đáp ứng phải bảo vệ hắn, nên, dẫn hắn đến nói một tiếng với đại nhân.”


Tề Đại Thanh lộ ra biểu tình nguyên lai như vậy.


Buổi chiều, Đậu Ngạn ngủ một giấc ở văn phòng của Tề Đại Thanh, chờ đến tối, hắn như trước bị đưa vào phòng giam, nhưng đãi ngộ lại so với lúc đầu tốt hơn rất nhiều, có địa long có chăn mềm mại còn có giường, ăn cũng là cơm nóng canh nóng.


Thế nhưng Đậu Ngạn ngủ không thực tế, hợp với hai đêm đều gặp một giấc mộng, trong mộng có người cầm sợi dây thật dài đeo vào trên cổ của hắn, dùng sức kéo.


Đêm thứ ba, ngoài phòng của hắn xuất hiện tiếng bước chân, lập tức, một phong thư từ trong khe cửa đưa vào.


Đậu Ngạn đứng dậy, bỗng nhiên quát to một tiếng, mở cửa.


Liền thấy ngoài cửa có nhân ảnh thoáng một cái đã qua.


“Người mau tới a.”


Bóng người kia chạy nhanh hơn, nhưng bất quá ba năm bước, bỗng nhiên có người từ một bên nhảy ra, một cước đá hắn ngã trên mặt đất, lập tức lại có hai người xuất hiện, một người đè hắn, một người túm cằm hắn.



“Trần Doanh!” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi lúc này làm không được tốt lắm a.”


Trần Doanh không nói được nói, gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn.


“Quả nhiên là ngươi, ” Tề Đại Thanh cũng mặc thật chỉnh tề xuất hiện ở trong đám người, Trần Doanh bỗng nhiên hiểu được, hắn trúng kế.


Đối phương phân minh đang đợi hắn.


“Treo ngược lên!” Tề Đại Thanh nói.


Trần Doanh bị treo trong gian tra khảo, Bả Tử cầm cằm của hắn, Tề Đại Thanh quát dẹp đường: “Nói, ai sai sử của ngươi.”


“Đại nhân nói cái gì ta không rõ.” Trần Doanh nói: “Ta chỉ là tuần tra, không biết sao các ngươi muốn bắt ta.”


Tề Đại Thanh muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Biết ta hoài nghi ngươi thừ lúc nào không?”

Trần Doanh nhíu mày.


. . .


“Phủ nha Trần Doanh bị bắt.” Có người đẩy cửa tiến đến, người đang xem thư thả thư ra, hơi kinh, “Không nghĩ tới hắn tra được Trần Doanh?”


Bởi vì án tử của Vương thị, Đỗ Cửu Ngôn tìm hiểu nguồn gốc, thoáng cái bắt ba bốn cái người.


“Thật đúng là thông minh, bản lĩnh tương kế tựu kế ôm cây đợi thỏ, để người nhìn với cặp mắt khác xưa.” Người đọc sách ngưng mi nói: “Trần Doanh đều biết cái gì, khai chưa?”


Người đến trả lời: “Trần Doanh biết cũng không nhiều, dù là khai người, cũng không sao.”


“Vậy hãy để cho hắn chiếm chút tiện nghi đi.” Người đọc sách nói: “Để cho jắn cảm thấy án tử không có uổng công xử lý, tới tới đi đi luôn phải cho chút ngon ngọt.”


“Vâng!” Người tiến vào nói: “Bắt bốn người có lẽ mười người đều không có ích gì.”


“Chính là đáng tiếc, mặc dù không tính là hao binh tổn tướng, nhưng rốt cuộc thiếu những người này.”


Người đọc sách nói: “Tạm thời đặt xuống, lúc này đây chân của bản ngã còn phải trau chuốt một phen, dù sao cũng là một lần cuối cùng, đặc sắc chút mới tốt.”


“Vâng, nếu lại để cho người đi, chỉ sợ cũng là Trần Doanh thứ hai.”


“Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay cũng không ở, khẳng định cũng treo lại không ít chuyện.”


Người đến lại cười nói: “Phần nhiều là chuyện không thú vị a.”


Lúc nói chuyện, liền đi.


Người đọc sách như trước đọc sách, bên ngoài cũng không an tĩnh, tiếng nói chuyện kỷ kỷ tra tra, rất là náo nhiệt.


Hắn thả sách, bày bàn cờ, hai tay đánh cờ hăng hái rất cao.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận