Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 493: LẮP GHÉP NHÂN VẬT

Dịch giả: Luna Wong

“Ai nha, vương gia!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm lần thứ tư ném con diều xuống đất, “Tài nghệ này của người không được a!”

Quế vương rất căm tức, “Chờ, bổn vương không có lúc nào không được.”

Hắn nói xong, chỉ vào Kiều Mặc nói: “Nhanh chóng chạy a, chạy nhanh lên một chút.”

Kiều Mặc cầm con diều nỗ lực chạy nhanh một chút, Đỗ Cửu Ngôn dựa vào thân cây, vừa quay đầu thấy phương trượng qua đây, vội vẫy tay, nói: “Phương trượng, muốn thả diều không?”

“Ba vị thí chủ, hôm nay thật có nhã hứng a, đến Pháp Hoa tự thả diều.” Phương trượng cười nói.

Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Phương trượng, gần đây ta rất phiền muộn a, luôn luôn có điêu dân muốn hại ta.”

“Không bằng, lão nạp tụng một đoạn kinh cho ngươi, ngươi nghe một chút, giải buồn khổ trong lòng?” Phương trượng nói.

Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Phần khí lực này của ngươi giữ lại, chờ ngày nào đó ta đi rồi, người siêu độ cho ta.”

“Lão nạp sống không được lâu như vậy.” Phương trượng nói.

Con diều của Quế vương không thẳng bằng, ngã xuống lần thứ sáu, hắn trở về hắn đứng ở bên cạnh thân Đỗ Cửu Ngôn, nhìn con diều của Bả Tử bay cực cao, không phục lắm, “Hắn làm thứ quỷ gì.”

“Vương gia, sao ta nghe được hò hét ghen tỵ đến từ chỗ sâu trong linh hồn của người thế?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương khinh thường hừ một tiếng, “Ta đố kị hắn? Hắn có chỗ nào bằng ta?”

“Ôi chao? Dây sao lại đứt rồi a.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào con diều nói: “Thật vất vả mới lên, một hồi nếu là con diều của chúng ta rơi xuống, chẳng phải là tiện nghi phương trượng đại sư, không không có được một con diều tốt sao.”

Phương trượng ngạc nhiên, ha ha bật cười, “Yên tâm, nếu lão nạp nhặt được, tất nhiên thay thí chủ cất dấu thật tốt.”

“Kéo không được, kéo đứt luôn cho tự tại.” Bả Tử nhìn con diều đã biến mất, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Nên làm đều làm rồi, tiếp tới làm cái gì?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu nhìn phương trượng, “Đại sư có chuyện gì thú vị sao, bằng không chơi cờ?”

“Nói đến cờ, ” Quế vương nói: “Bổn vương nhớ ra còn có một tàn cục với Kinh tiên sinh, không bằng hôm nay đi.”

Phương trượng nói: “Nếu như vương gia là chuẩn bị thu thập tàn cục, vậy lão nạp và vương gia cùng nhau đi.”

“Ta cũng rất có hứng thú.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại sư người dẫn đường, hôm nay chúng ta theo người lăn lộn.”

Phương trượng dở khóc dở cười, “Lão nạp đột nhiên cảm giác được trẻ hơn mười tuổi.”

“Hơn mười tuổi có thể không đủ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tuổi của người, chí ít bốn mươi tuổi mới có thể chơi chung với chúng ta chơi a.”

Phương trượng nở nụ cười, bốn người đi qua Pháp Hoa tự đi cửu lưu trúc viên.

Mặc dù khí trời vẫn là lạnh, thế nhưng trong trúc viên còn nhất phái xuân ý dạt dào, bọn họ cười cười nói nói một đường đi tới, động tĩnh không nhỏ, dẫn các học sinh ở trong rừng trúc đọc sách đều đi ra, thấy là bọn hắn bước lên phía trước hành lễ.

“Tiên sinh của các ngươi trở về chưa?” Phương trượng hỏi.

“Ngày hôm qua trở về.” Học sinh nói: “Đại sư người thời gian này cản rất trùng hợp a.”

Phương trượng cười gật đầu.

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá trúc viên, gõ một gậy trúc, đá đá đất, Quế vương hỏi: “Làm cái gì?”

“Tìm măng, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiển nhiên còn chưa có mọc ra.”

Quế vương liếc nàng một cái, “Không tiền đồ.”

Đến rồi ngoài trúc viên, thì có hai tiểu thư đồng đón, “Vương gia, phương trượng. . .” Một chút cũng không xa lạ hành lễ, “Tối hôm qua tiên sinh ngủ muộn, lúc này vừa thức dậy, ta pha trà cho các vị quý khách trước, quý khách nghỉ chân một chút, tiên sinh tới đây ngay.”

“Không có gì đáng ngại, chúng ta ở trong đình uống trà cũng là tốt.” Phương trượng cười đi trong đình.

Đình tứ diện treo mành dày, tiểu thư đồng dẫn theo hai bếp lò đến, đun nước nóng trên lò, động tác của tiểu thư đồng thành thạo phà trà, không lâu sau mùi thơm của trà bay khắp nơi.

“Đây là trà gì?” Đỗ Cửu Ngôn bưng trà, ngửi ngửi, nhận không ra, tiểu thư đồng nói: “Là lá trúc đó. Trong ngày xuân ánh dương quang vừa phải là lúc lá mới nộn nhất, hái xuống cùng giọt sương.”

(Luna: Thường Liễu thích uống trà, Trương Man Tử Hác Lâm biết dùng than trúc, Kinh tiên sinh xong rồi)

“Đỗ tiên sinh uống thử xem, mặc dù không tinh tế bằng lão quân mi, nhưng có loại vị tục tằng.”

Tiểu thư đồng cũng liền mười ba mười bốn tuổi, trắng đẹp sạch sẽ, cười rộ lên rất thân và ngây thơ chất phác. Nhưng nói lại một số lời không giống một hài tử chừng mười tuổi nói, nàng lại cười nói: “Hai chữ tục tằng này nói vô cùng hay. Bất quá, cửu lưu trúc viên tươi mát lịch sự tao nhã như vậy, có chút không tương xứng với vị này.”

“Tiên sinh lần thứ hai đến, lần đầu tiên ngồi ở chỗ này uống trà, nên có chỗ không biết. Trúc viên nhìn lịch sự tao nhã, nhưng thực cũng là nhìn qua bề ngoài mà thôi, khách nhân tới nơi này loại người gì cũng có, tiên sinh nói lịch sự tao nhã không bằng nói tục tằng thoải mái, khách tới tìm chính là thoải mái.”

“Nên, chúng ta sớm buông tha lịch sự tao nhã, đặt ở tục tằng ở dưới cửa.”

Bookwaves.com.vn

Tiểu thư đồng vừa mới nói xong, mành khẽ nhúc nhích, Kinh Nhai Trùng đi đến, chắp tay nói: “Thường ngày không nói nhiều, hôm nay các vị quý khách đến, hắn như là một bát ca(vẹt), líu ríu nói liên tục.”

“Một câu lịch sự tao nhã, một câu tục tằng. . . Còn không mau đi làm việc.” Kinh Nhai Trùng bất đắc dĩ nói.

Tiểu thư đồng thè lưỡi, cười hì hì chạy.

Tất cả mọi người đứng lên hành lễ với Kinh Nhai Trùng, Đỗ Cửu Ngôn đánh giá đối phương, hắn mặc một bộ đạo bào trúc diệp thanh, râu dài tuyết trắng tóc hoa râm tản ra, từ từ đi tới tiên phong đạo cốt mặt mày hòa ái từ ái, chắp tay với nàng và mọi người, ánh mắt hàm tiếu.

“Vương gia năm mới hảo.” Kinh Nhai Trùng lại cười nói: “Lại là một năm mới, vương gia hôm nay đến có phải dự định giải tàn cục hay không?”

“Vốn không có quyết định này, nhưng phương trượng đại sư thúc giục ta đến, ta vừa lúc không gì làm, nên tới.” Quế vương nói.

Kinh Nhai Trùng hướng về phía phương trượng chắp tay, “Nhất định là đại sư ăn thua thiệt ở trong tay vương gia, hiện tại cũng muốn xem lão phu ăn chút thua thiệt đi.”

“A di đà phật, chuyện hồng nhìn thấu không nói thấu!” Phương trượng lại cười nói.

Kinh Nhai Trùng lại quay đầu nói với Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hôm qua trở về chợt nghe tiểu thư đồng nói qua, năm trước Đỗ tiên sinh đã tới đây tìm người, tiểu thư đồng cũng không có giúp được, thật sự là có lỗi.”

“Không biết, tìm được chưa?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tìm được rồi, thi thể chôn ở phía sau núi Pháp Hoa tự, tiểu thư đồng không có giúp được, thế nhưng quạ đen trên cây dẫn đường cho chúng ta.”

Kinh Nhai Trùng thở dài, “Thiên hạ này ác đồ quá nhiều, thật là làm người bi phẫn tiếc hận a.”

“Sinh sinh tử tử, đều là số mệnh thế nhân khó thoát a.” Phương trượng nói: “Án tử đã phá, chúng ta không nói chuyện việc này.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nghe phương trượng đại sư.”

“Được, ” Kinh Nhai Trùng lại nhìn Bả Tử, “Vị này chính là. . .”

Bả Tử nói: “Không tên, kinh tiên sinh không cần quan tâm tại hạ!”

“Không tên, cũng là tên a!” Kinh Nhai Trùng nói: “Các vị, mời ngồi!”

“Thanh Vinh, mang bàn cờ của vương gia ở chỗ này đến đây.”

Qua một khắc, thư đồng lấy bàn cờ cùng quân cờ đến, lại đem hình vẽ bàn cờ năm đó Quế vương và Kinh Nhai Trùng chưa đánh xong tới, theo nguyên dạng đặt lên.

Phương trượng tham quan hoc tập, Quế vương và Kinh Nhai Trùng một trái một phải đánh cờ.

“Xem không hiểu, ta và Bả huynh ra ngoài đi dạo.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Kinh tiên sinh chỉ một tiểu đồng dẫn đường cho chúng ta đi, miễn cho sau đó lạc đường ở trong núi.”

Kinh Nhai Trùng gật đầu, hướng về phía phía ngoài nói: “Thanh Vinh, bồi Đỗ tiên sinh và vị vô danh tiên sinh này đi gần đây một chút.”

“Nhị vị tiên sinh, bên này thỉnh!” Không phải tiểu thư đồng mới vừa rồi pha trà cho bọn hắn, thư đồng này nói nới ít hơn một ít, người cũng an tĩnh rất nhiều, “Trong rừng trúc còn có chút tuyết đọng chưa tan, nhị vị tiên sinh là dự định xem tuyết, hay chỉ là tùy tiện đi một chút?”

“Rừng trúc rộng bao nhiêu?” Đỗ Cửu Ngôn chung quanh nhìn, thần sắc hiếu kỳ.

Thanh Vinh thư đồng trả lời: “Từ Tập Hiền thư viện đến bên này, phỏng chừng có hai ba mươi mẫu đất đi. Đất triều đình chuyển cho Tập Hiền thư viện, đều trồng trúc.”

“Phải không? Vậy hàng năm măng của các ngươi có phải không ăn hết hay không.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Bookwaves.com.vn

Thanh Vinh thư đồng nở nụ cười, “Thật thế, vừa đến mùa xuân chúng ta sẽ đưa đi rất nhiều măng.”

“Trúc sẽ chặt chứ, không thôi hơn mười năm nữa, cánh rừng này sẽ rất kín.” Đỗ Cửu Ngôn dừng lại, ngẩng đầu nhìn trời bị trúc thật cao che khuất, Thanh Vinh thư đồng nói: “Sẽ a, hàng năm mùa xuân chúng ta cũng sẽ chặt một ít, măng cũng là đào có kế hoạch, không thôi lớn lên loạn thất bát tao tiên sinh sẽ mất hứng.”

“Thật đúng là một địa phương thanh nhã.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không sao, ngươi bận việc của ngươi thì cứ đi đi, chúng ta tùy ý đi một chút, sau đó trở về.”

Thanh Vinh thư đồng gật đầu xác nhận, “Ta ở đầu bên kia của đường mòn chờ nhị vị tiên sinh, nếu lạc đường ở trong rừng hô một tiếng ta liền nghe được.”

“Kỳ thực cũng sẽ không lạc đường, cánh rừng cũng không lớn, sẽ ra được.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, cùng Bả Tử không nhanh không chậm lắc lư trong cánh rừng.

“Có phát hiện không?” Bả Tử hỏi.

Hắn nghĩ đến ngày hôm qua sau khi bắt được Trần Doanh, Trần Doanh khai ra Trương Man Tử chết. Ngày đó hắn áp giải Trương Man Tử, thừa dịp tất cả mọi người đang tìm đầu của Lam Tử, hắn ghé vào lỗ tai hắn thật nhanh nói: “Lát nữa bò đến, ngươi nhân cơ hội chết đi.”

Trương Man Tử nghe xong lời của hắn.

Cái này cũng không ngạc nhiên, bởi vì mỗi một chuyện bọn họ làm, đều là ôm hẳn lòng phải chết.

Nên, khi bò vọt tới, Trương Man Tử không chút do dự mà chết.

Ngoại trừ những thứ này, Trần Doanh giống như Đậu Ngạn, không có tiếp xúc với vị tiên sinh chân chính kia, cũng không biết đối phương là ai.

Vì vậy, Đỗ Cửu Ngôn đặt Trần Doanh và Đậu Ngạn cùng với Trang Kiều, ở cùng nhau.

Bắt đầu khâu tin tức vụn vặt nàng có được, sau đó từ những tin tức này khâu thành hoàn chỉnh.

“Trong cuộc sống của các ngươi, có quen một vị nam nhân học thức uyên bác, niên kỷ trên bốn mươi không?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Hỏi học thức, là bởi vì có thể nói ra những lời này, làm cho người tin phục đi theo, không có học thức tất nhiên không thể thực hiện được.

Ba người đều gật đầu.

“Vị nam tử học thức uyên bác này, từng nói chuyện thân thiết với các ngươi, để các ngươi sinh lòng vinh quang, nỗi lòng thật lâu khó có thể bình phục?”

Đậu Ngạn và Trang Kiều đều là nông dân, Đậu Ngạn đọc hai năm tư thục, Trang Kiều một chữ cũng không biết, Trương Man Tử và Thường Liễu cũng bất quá biết chữ mà thôi. Nhưng người này lại một chút cũng không ngại, mà cùng bọn họ gián tiếp hoặc trực tiếp truyền bá quan niệm vặn vẹo.

Người này, tất nhiên cười thì nhẹ nhàng, lúc nộ sẽ để người kính sợ.

Mặt của Đậu Ngạn hiện ra một bóng người, gật đầu nói: “Đúng, đúng vậy, từng giao đàm.”

Trần Doanh có chút giật mình nhìn Đậu Ngạn, lại hồi phục Đỗ Cửu Ngôn, “Đúng, tuy rằng ta không thường đi gặp hắn, nhưng mỗi lần nói chuyện đều rất khoái trá.”

“Hắn không ngại thân phận hạ cửu lưu của ta, còn lấy lễ bằng hữu để đối đãi, ta nguyện ý vì hắn lên núi đao xuống biển lửa.”

“Nhưng thực tế, hắn cũng không cần ta làm như thế.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Đậu Ngạn, “Nơi người này ở, trúc nhiều không?”

“Có!”

Ba người cùng nhau trả lời.

Nói xong, cũng đều nhìn đối phương, nét mặt lộ ra biểu tình không dám tin.

Nếu như không phải Đỗ Cửu Ngôn hỏi chung, bọn họ ai cũng sẽ không nghĩ tới người này. Coi như là tiếp xúc mấy năm, bọn họ cũng chưa từng có nghĩ tới là hắn ở sau lưng Hác Lâm, chỉ huy.

Thậm chí, bọn họ cũng không biết Hác Lâm cũng quen biết đối phương.

Thế nhưng vấn đề có điều kiện của Đỗ Cửu Ngôn như vậy , nếu như là một người trả lời, tựa hồ không có gì, nhưng ba người cùng nhau nói, đáp án lập tức miêu tả sinh động.

Nhân vật này lập tức hiện lên ở trước mắt.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Các ngươi cùng nhau nói tên của người này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui