Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 494: RẤT KHÔNG ĐÒI HỈ


Dịch giả: Luna Wong


“Ta tò mò là, tại sao Kinh Nhai Trùng phải làm như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn còn cần gì?”


Bả Tử nói: “Không phải lúc trước ngươi nói, vật chất và mặt tinh thần thông thường, đã khó có thể thỏa mãn nhu cầu của người này sao.”


“Nên, hắn muốn quan niệm của mình, đạt tới mục đích khống chế người khác?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như người này không phải Kinh Nhai Trùng, ta có thể còn kiên định suy đoán và cách nghĩ lúc ban đầu của bản thân. Nhưng người này là Kinh Nhai Trùng, ta luôn cảm thấy, sự tình không phải đơn giản như ta suy nghĩ vậy.”


“Như vậy, là triều chính Tề Đại Thanh nói?”


Trên thực tế, đây cũng là Đỗ Cửu Ngôn ám chỉ.


“Triều chính tất nhiên là có. Nhưng ý của ta là, hắn liên quan đến triều chính, mục đích của hắn là cái gì?”


Bả Tử nói: “Vậy cũng chỉ có hỏi hắn.”


“Ngươi nói có đạo lý, suy đoán có lý đi nữa, cũng không bằng trực tiếp hỏi người trong cuộc.” Đỗ Cửu Ngôn dừng lại, đạp trúc ven đường một cước, “Nhất định phải giết chết lão bất tử này.”


Trúc bị nàng đạp lay động, nước mưa nước tuyết trên lá trúc nhất thời vẩy xuống, nàng bị ướt nhảy dựng lên, ôm đầu trốn chui như chuột.


Bả Tử nở nụ cười, “Ngươi nói có ngươi đần hay không?”


“Bả gia, nhìn thấu không nói thấu, hiểu không?” Đỗ Cửu Ngôn lau nước trên mặt, Bả Tử thấp giọng nói: “Hiện tại có một vấn đề.”


Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng.


“Dù là biết Kinh Nhai Trùng có vấn đề, chúng ta cũng không có chứng cứ. Tiền Vũ nói, hắn đào lý khắp thiên hạ, ngay cả Lỗ các lão, An quốc công cùng với Nhâm các lão, thậm chí là thánh thượng đều tôn kính hắn có thừa. Những người hết sức quan trọng này, đều lui tới mật thiết với hắn. Nếu như ngươi không có chứng cớ xác thực, đến một sợi tóc của hắn đều không nhúc nhích được.”


Đỗ Cửu Ngôn tiếp tục đi vào chỗ sâu bên trong, phất phất tay nói: “Chậm rãi tìm, sẽ tìm được chân ngựa của hắn.”


Trước nàng không biết đối phương là ai, nên trong lòng không đáy, hiện tại biết là Kinh Nhai Trùng, vậy từ từ sẽ đến.


Chim qua để lại tiếng, nàng cũng không tin tìm không được chứng cứ của hắn.


“Ngươi xem, ” Bỗng nhiên Đỗ Cửu Ngôn dừng lại ở giữa hai con đường, “Phía dưới kia là nơi nào?”


Đi về phía nam là một đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, khúc kính thông u, Bả Tử nói: “Có một gian nhà xây bằng đá, hai ngày trước ta từng tới đây.”



“Đi xem.” Đỗ Cửu Ngôn đi xuống dưới, vừa đi mấy bước, bỗng nhiên Thanh Vinh thư đồng hô: “Đỗ tiên sinh, các ngươi còn ở không?”


Đỗ Cửu Ngôn lên tiếng, nói: “Còn đang lắc lư, không lạc đường.”


“Ta đi cùng các ngươi đi.” Thanh Vinh thư đồng nói.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Được.” Lúc nói chuyện, dưới chân lại không có ngừng, cực nhanh đến phòng phía trước.


Cửa đóng, thế nhưng xây bằng đá, rất rõ ràng có thể thấy vết tích bị hun đen, trên nóc có ống khói to, cũng là rất rõ ràng.


“Xem ra nơi này chính là nơi đốt trúc than.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Biết cũng vô dụng, đây không thể trở thành chứng cứ.” Bả Tử nói: “Trên thực tế, dù là Kinh Nhai Trùng nói cho ngươi biết, hắn và Trương Man Tử và Thường Liễu và tất cả hung thủ đều là bằng hữu, ngươi cũng không có thể chứng minh, bọn họ giết người, là bị hắn xúi giục.”


Đỗ Cửu Ngôn trừng Bả Tử, “Ngày hôm nay ngươi rất không đòi hỉ!”


Bả Tử lắc đầu, “Vậy ta không nói nữa.”


“Thì đó, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta vẫn tương đối thích hình dạng trầm mặc ít nói của ngươi, phi thường thần bí, để kẻ khác mê mẩn.”


Bả Tử dở khóc dở cười, “Nếu ta trầm mặc ít nói nữa, chỉ sợ não của ngươi cũng nhớ không ra ta.”


Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn, Thanh Vinh thư đồng đến rồi, nhìn thoáng qua phòng đá, lại đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh đi thật nhanh a.”


“Phòng này làm cái gì, huân đen như mực.”


Thanh Vinh thư đồng nói: “Là căn phòng chúng ta làm trúc than, nhị vị thấy qua trúc than chưa?” Lúc nói chuyện hắn chìa khóa mở cửa.


Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử liếc nhau, Bả Tử nhún vai, lộ ra biểu tình quả nhiên.


Người ta rất vô tư a, hỏi cái gì đáp cái đó.


Cửa mở ra, gian phòng thật đúng là chất một ít trúc than, Đỗ Cửu Ngôn nhặt một khối lên, giống cái phát hiện ở nhà Trương Man Tử, “Cái đó khác than củi sao?”


“Rất khác đó. Đây không phải là dùng để sưởi ấm, bởi vì phí dụng cao trình tự xử lý cũng rất phức tạp, tiên sinh chúng ta nói, có thể đặt ở nơi ẩm ướt dùng để hút hơi ẩm, chờ hút xong hơi ẩm lại lấy ra phơi một chút, còn có thể dùng tiếp.”


Đỗ Cửu Ngôn ồ một tiếng, không có hứng thú gì buông ra, “Đi đi, đi xem cái khác.”


Thanh Vinh thư đồng nhìn nàng một cái, theo nàng đi ra, đóng cửa lại.


Bookwaves.com.vn


Đỗ Cửu Ngôn vây bắt rừng trúc đi một vòng, như nàng sở liệu, nhất vô sở hoạch.


Nếu như chỉ là đi một lần như vậy, có thể lấy nhược điểm và đầu mối có gì, vậy Kinh Nhai Trùng cũng không phải Kinh Nhai Trùng nữa.


Hai người trở lại trong đình, đã quyết ra thắng bại, Quế vương dào dạt đắc ý đang uống trà, thấy nàng nói: “Thắng! Thắng Kinh tiên sinh cũng không dễ dàng, buổi trưa Kinh tiên sinh muốn mời chúng ta ăn cơm.”


“Cơm canh đạm bạc sao đủ vương gia người.” Kinh Nhai Trùng cười uống trà, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh đi một lần, cảm thấy nơi đây thế nào?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tốt. An tĩnh lại dã thú, còn có rất có sức sống.”


“Sức sống?” Kinh Nhai Trùng không giải thích được.


Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Dưới chân núi nhiều học sinh trẻ tuổi như vậy, nghe bọn hắn đùa giỡn đọc sách đã cảm thấy tâm tình rất tốt.”


“Đỗ tiên sinh cũng là thanh niên nhân, cũng là rất có sức, sức sống a. Cái từ này, ta vẫn là lần đầu tiên dùng, rất là độc đáo.” Kinh Nhai Trùng nói.


Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn nở nụ cười, đột nhiên hỏi: “Vẫn không có cơ hội hỏi, Kinh tiên sinh quan hệ của người cùng Tô Bát Nương rất tốt sao?”


“Cũng không tệ lắm. Ở trong đình này, hắn còn hát vài lần hí cho chúng ta nghe. Hài tử kia cũng thích đọc sách, rất có tiền đồ.” Kinh Nhai Trùng nói: “Bất quá đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn còn sống có thể kết giao bằng hữu như tiên sinh, cũng đủ để ngắn ngủi nhân sinh của hắn, thêm nùng mặc trọng thải.”


“Đỗ tiên sinh coi trọng.” Kinh Nhai Trùng nói: “Nghe nói, hai vị nghĩa đệ của ngươi vào Hàng gia ban rồi? Lễ mừng năm mới hát bạch xà truyền, nhất cử thành danh phải không?”


Trong lòng của Đỗ Cửu Ngôn phỉ nhổ cả mặt hắn, nhưng lại là nói: “Tuổi còn nhỏ, chưa nói tới thành danh, chính là ham mà thôi.”


“Có cơ hội, nhất định phải đi Ngõa Tứ nghe một hồi.” Kinh Nhai Trùng lại cười nói.

(Luna: Ủa, lần trước ổng cũng có đi nghe mà ta)


Hắn cũng đang quan sát Đỗ Cửu Ngôn, ngày hôm nay bọn họ đột nhiên đến thăm, nói là phương trượng đề nghị, nhưng hắn lại không tin.


Lẽ nào Đỗ Cửu Ngôn tra được cái gì?


Cũng sẽ không, nàng bắt được mấy người, không có khả năng dự đoán được hắn mới là người giật dây Hác Lâm mới là chủ mưu của tất cả mọi chuyện.


Vậy sao nàng tới?


Điều này làm cho hắn rất nghi hoặc.



Buổi trưa, đoàn người ở cửu lưu trúc viên dùng thức ăn chay, buổi chiều giống như phương trượng cùng nhau cáo từ ly khai cửu lưu trúc viên.


Bọn họ ly khai, Kinh Nhai Trùng nghỉ ngơi ngủ trưa, buổi chiều liền thu thập một phen, mang theo lễ vào thành đi thăm khách.


“Đỗ Cửu Ngôn bên kia, canh chừng chặt một ít.” Kinh Nhai Trùng phân phó nói.


. . .


Đỗ Cửu Ngôn ở trong phòng của Tề Đại Thanh nẻ hạt dưa, Tề Đại Thanh nhìn ba người trước mắt, cư nhiên dâng lên ý niệm không nên có trong đầu.


Hắn cảm giác mình lên thuyền tặc.


Vưu kì sau khi thẩm vấn mấy người Trần Doanh, cho ra kết luận Kinh Nhai Trùng này, để trong lòng hắn càng thêm không có đáy.


Nói thật, Kinh Nhai Trùng mặc dù không làm quan trong triều, nhưng lực ảnh hưởng của hắn ở trong triều lại một chút cũng không nhỏ.


Huống chi hắn ngoại trừ ảnh hưởng trong triều, còn có kính ngưỡng của bách tính đối với hắn, người như vậy nếu như không thể một kích tức trúng, vậy thì đồng nghĩa với nhổ răng cọp tự chịu diệt vong.


Nhưng thực, chân chính để hắn không có đáy, là ba người trước mặt này, không một ai là đèn cạn dầu.


Hắn đoán không ra bọn họ muốn làm gì.


“Đỗ tiên sinh, kế tiếp định làm gì?” Tề Đại Thanh rất uyển chuyển hỏi.


“Đại nhân cảm thấy thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.


Tề Đại Thanh sửng sốt, lắc đầu, cười khổ nói: “Không biết.”


Bookwaves.com.vn

“Ta cũng không biết.” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn Quế vương, “Vương gia, lấy quyền của người, có thể hay không trong nháy mắt bắt hắn không? Chỉ cần bắt hắn, ngăn chặn thế lực môn đồ của hắn, ta có thể miệng trống răng trắng làm cho hắn thân bại danh liệt, xử trảm lập quyết.”


“Ngươi cho là ta có quyền này?” Quế vương hỏi.


“Có a!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, lúc nào người không tự tin như thế.”


Quế vương nói: “Tình huống hiện tại rất rõ ràng, cho dù ta có quyền gì, chân đao thực tiễn của chúng ta cũng đánh không lại hắn. Huống chi, ngươi xác định ngươi há miệng, miệng trống răng trắng, có thể nói lại vô số người sao?”


“Đại nhân, ngày hôm nay ngày mấy?” Đỗ Cửu Ngôn đột nhiên hỏi Tề Đại Thanh.

Tề Đại Thanh sửng sốt, bật thốt lên: “Hai mươi hai tháng giêng.”


“Không phải ngày lành.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hôm nay vương gia và Bả gia cũng không đòi hỉ!”


Quế vương nỗ lực để cho mình đòi một chút hỉ, “Ngươi sai rồi, không phải ta không đòi hỉ, là ngày hôm nay ý nghĩ của ngươi quá kỳ lạ.”


“Ai.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vẫn là Thiệu Dương tốt, lúc này ta có thể triệu hoán Tam gia đen ăn đen.”


Quế vương nghĩ tới Đan Đức Toàn, “. . . chưa có tin tức?”



Tề Đại Thanh cũng rất quan tâm, hắn đến bây giờ cũng không biết Đan Đức Toàn đang làm gì.


“Chưa có!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Bả Tử, Bả Tử cũng lắc đầu, “Nói xong lúc có tin tức, sẽ liên lạc.”


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn Tề Đại Thanh nói, “Tề đại nhân, hiện tại chúng ta là người một nhà, không bằng chúng ta kết phường đen ăn đen đi!”


“Đen ăn đen?” Tề Đại Thanh đầy mặt sợ hãi, “Làm sao ăn?”


Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Trực tiếp phóng đi cửu lưu trúc viên, âm thầm bắt Kinh Nhai Trùng lại, sau đó nghiêm hình tra tấn!”


Một giọt giọt mồ hôi rơi xuống, Tề Đại Thanh ha hả cười, “Đỗ tiên sinh, nói đùa.”


“Quên đi, quay về ngủ đi.” Đỗ Cửu Ngôn phủi phủi quần áo, “Ta muốn nghỉ ngơi cho đầu óc tốt, về nhà ngủ một giấc tới trời đen kịt.”


Ba người muốn đi, Tề Đại Thanh bỗng nhiên hô: “Bả Tử, Bả Tử đúng không?”


Bả Tử quay đầu lại nhìn Tề Đại Thanh.


“Ta nghe nói ngươi cũng là bộ khoái, ngươi đã tạm thời không trở về Thiệu Dương, không bằng. . . đến phủ nha làm việc?” Tề Đại Thanh nói: “Vừa lúc gần đây Đan Đức Toàn không ở, coi như hỗ trợ?”


Bả Tử nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Chờ một chút đi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có thể chúng ta xử lý xong vụ án này rồi trở về Thiệu Dương, nên tới tới đi đi, cũng không có tiện.”


Tề Đại Thanh cảm thấy có đạo lý, sẽ không có ép buộc.


Ba người ra nha môn, đều lồng tay vào nhau sầu mi khổ kiểm, hơn nửa ngày đều không nói lời nào, tâm tư đều tự suy nghĩ.


Loại cảm giác này để người phi thường căm tức, rõ ràng trong lòng ngươi rất rõ ràng hung thủ là ai, nhưng là lại một chút chứng cứ cũng không có, trơ mắt nhìn hắn lắc lư ở trước mặt ngươi.


Nói không chừng, mấy ngày nữa hắn còn có thể lại làn một chuyện thương thiên hại lý nữa.


“Điểm đột phá, ” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi, đang muốn nói, cỗ kiệu dừng lại ở trước mặt bọn họ, nàng liền thấy cỗ kiệu thượng dán tiêu chí “Lỗ”.


Đỗ Cửu Ngôn cấp tốc lui về phía sau, chuẩn bị ẩn vào đoàn người.


Bà tử theo cỗ kiệu, cũng đã giật mình nhìn chằm chằm nàng.


“Vương gia!” Lỗ phu nhân vén rèm lên, hàm tiếu nhìn Quế vương.


—— lời nói ngoài ——


Và kinh nhai trùng nói chuyện trời đất người các ngươi tạm thời đoán không được.

Kinh giác hôm nay đã số tám, thời gian trôi qua thật nhanh. Mà ta tồn cảo quân cũng không có trường béo, ta mỗi ngày đều đang làm gì!

Ta đợi lão Lý trở về yếu đánh hắn một trận xuất một chút khí. Đúng rồi, lão Lý biết có nhiều như vậy cô nương đối với hắn sinh thương tiếc tình hậu, hắn biểu thị rất vui vẻ, nhượng ta chuyển đạt hắn đầy mỡ nị lòng biết ơn.

Cảm tạ mọi người, sao sao đát!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận