Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 496: NGHI CẢM MỚI MẺ


Dịch giả: Luna Wong – chuột của mình hết pin rồi, kho thì đang dọn dần nên đã đóng thùng hết chưa thay được. Vì thế dạo này mình up chương = chuột laptop, mình dùng không quen nên miễn cưỡng đăng mỗi bộ 1 chương thôi nha. Khi nào dọn xong ổn định rồi mình sẽ đăng lại bình thường


“Ta đi một chuyến đi.” Bả Tử nói: “Phản chính ta cũng không chuyện gì, qua lại rất nhanh.”


Đỗ Cửu Ngôn cũng muốn đi ra ngoài một chút, nàng không muốn ở lại kinh thành.


Nghĩ đến Kinh Nhai Trùng, nàng cũng rất phiền muộn.


“Để hắn đi, ngươi bây giờ đi chỗ nào đều có người theo, không có tiện.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ nhìn bọn họ, Thái Trác Như cũng phụ họa theo, “Ta cho rằng vương gia và Bả Tử ca nói có đạo lý, Bả Tử ca cưỡi ngựa hai ngày sẽ trở lại.”


Mấy người Tiền Đạo An cũng theo gật đầu, Hoa Tử cười híp mắt nói: “Cửu ca, thuật cưỡi ngựa của người không bằng Bả Tử ca, hắn chạy nhanh.”


Đỗ Cửu Ngôn nhu nói: “Các ngươi thật là đủ nhiệt tình chu đáo, ta thế nào có loại nếu ta đi, thì cô phụ một mảnh nhiệt tình quan tâm của ngươi thế.”


Mấy nam nhân cùng nhau gật đầu.


Đỗ Cửu Ngôn thật buồn bực, khoác tay nói: “Được rồi được rồi, các vị đại gia nói cái gì chính là cái đó, ta đây trở về nghỉ, nằm dưỡng thân thể.”


Lúc nói chuyện nàng trở về đi ngủ.


Củ cải nhỏ quay về để an ủi nàng, “Cha a, Bả Tử thúc là cảm thấy khí trời này người cưỡi ngựa, sẽ rất lạnh, hắn là một mảnh hảo tâm.”


“Biết a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đây không phải là không có kiên trì sao.”


Củ cải nhỏ gật đầu, “Hơn nữa, người cũng nói người xấu kia rất có thể còn có thể khiêu chiến người nữa, người phải ở kinh thành nhìn chằm chằm a, phòng bị mới được.”


“Đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn ghé vào đầu giường đọc sách, “Ngươi đi chơi đi, ta muốn im lặng.”


Củ cải nhỏ ồ một tiếng, mở rộng cửa đi ra.


Đỗ Cửu Ngôn ghé vào gối đầu than thở, “Nhân sinh a, không phải là bị người đánh mặt, chính là đánh mặt người khác!”


Nàng xoa xoa mặt, cảm thấy đau.



Sáng sớm hôm sau, Bả Tử đi Bảo Định, hắn đi nhanh, Đỗ Cửu Ngôn cảm giác bất quá ngủ hai giấc tỉnh lại chính là xế chiều ngày thứ hai, Bả Tử phong trần mệt mỏi đã trở về, lạnh đến tóc đều đông thành băng.


Tắm nước nóng thay đổi y phục, Đỗ Cửu Ngôn đã ở trong viện của hắn chờ hắn, “Người đã đưa đi biệt viện?”


“Ngoài thành Bảo Định phủ là có một địa phương đang sửa miếu, nhưng là lại không có chỗ Phì Nhục nói.” Bả Tử uống một chung trà, “Chẳng những không có hắn, những người được chiêu công mà Phì Nhục nói cũng đều không ở.”


“Ta cảm thấy cổ quái, tìm đốc công phụ trách hỏi thăm. Từ đầu tới cuối bọn họ cũng không có đến kinh thành chiêu công.”


“Bảo Định có thể sử dụng nhiều người, không cần phải đi trên dưới một trăm dặm đường đến kinh thành tìm người.”


Đỗ Cửu Ngôn mục trừng khẩu ngốc, “Ý của ngươi là, người lúc đó đến kinh thành chiêu công, là nói dối?”


“Tám chín phần mười.” Bả Tử nói: “Tốt nhất thỉnh Tề đại nhân tra một chút, người bị chiêu công đi Bảo Định, rốt cuộc đi nơi nào.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hơn mười gần trăm người, mặc kệ đi nơi nào động tĩnh cũng sẽ không nhỏ.”


“Huống chi, bọn họ người không có đồng nào, ngoại trừ một cái mạng ra, không có gì cả.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chẳng lẽ đối phương muốn lừa bọn họ?”


Đào hầm tối? Mỏ?


“Đều có trắc trở.” Bả Tử nói: “Thế đạo này hạng người gì đều có. Chuyện cổ quái chỉ cần ngươi có thể nghĩ được, nói không chừng tồn tại thật.”


Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy rất có đạo lý.


Bookwaves.com.vn

Sáng ngày thứ hai, bọn họ cùng nhau tìm Tề Đại Thanh, nói chuyện Bảo Định sửa miếu chiêu công nói cho Tề Đại Thanh nghe, để hắn hỗ trợ tra những người này rốt cuộc đi nơi nào.


“Có phải là sự tình không có đàm thành, người chiêu công không có đưa bọn họ đi Bảo Định, mà là rẽ đường đi địa phương khác làm việc hay không?” Tề Đại Thanh nói

.

“Mặc kệ đi nơi nào, sẽ có một thuyết pháp. Trong bọn họ còn có thân nhân ở biệt viện chờ, tra một chút, cũng là một câu nói của đại nhân người.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tề Đại Thanh không có phản đối, lúc này phân phó người đi làm.


Đỗ Cửu Ngôn đi lao phòng tìm Trần Doanh còn có Đậu Ngạn nói chuyện phiếm. Trần Doanh rất uể oải, như tinh khí thần bị rút đi nhiều lần vậy, cả người không tinh thần ngồi dưới đất, Đậu Ngạn vốn là ôm hẳn lòng phải chết không sợ, nhưng lúc này sinh lòng lưu luyến nhân thế, mà bắt đầu sợ.


“Xem vụ án này cuối cùng thế nào xử đi, nếu ngươi có biểu hiện lập công, nói không chừng có thể tha cho ngươi một mạng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mấy ngày hôm trước ta đi cửu lưu trúc viên, gặp được Kinh Nhai Trùng.”



Trần Doanh và Đậu Ngạn đều nhìn nàng, Trần Doanh nói: “Người có chứng cứ?”


“Không có!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chớ nói hắn chưa từng có tham dự, dù là hắn tham dự, cũng không có khả năng lưu đầu mối gì cho ta.”


Đậu Ngạn nói: “Vậy người có tính toán gì không? Kinh tiên sinh rất thông minh, ngươi khẳng định bắt không được hắn.”


“Đúng, hắn trên thông thiên văn dưới tường địa lý, hơn nữa cũng không phải tự mình động thủ khứ hại thùy, ngươi không có chứng cớ.” Trần Doanh nói.


Đây cũng là chỗ khiến Đỗ Cửu Ngôn buồn bực.


“Người cũng có thể viết kịch bản, kéo hắn nhảy vào ngươi đặt bẩy rập a.” Đậu Ngạn nói.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ta làm không được thủ pháp như hắn.”


Chân bản của Kinh Nhai Trùng, chỉ dùng án mạng chân chính để đổi lấy, nếu như nàng thiết kế, không có khả năng có chu toàn và hoàn mỹ như hắn.


“Vậy cũng chỉ có đợi.” Trần Doanh nói: “Ta cảm thấy hắn rất có thể sẽ còn động thủ.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Các ngươi nhàn hạ giúp đỡ nhớ lại một chút đi!” Dứt lời, nàng phất tay nói: “Ta đi, có việc mời người chuyển cáo ta.”


Nàng từ lao phòng ra ngoài, Điếu Đại vừa lúc đi ra, chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh.”


“Mấy ngày gần đây không thấy được ngươi, có án tử mới sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Ánh mắt của Điếu Đại giật giật, trả lời: “Cũng là bởi vì không có án tử, người mới không có nhìn thấy ta. Ta mới với đại nhân, rảnh rỗi ở trong nhà nghỉ ngơi.”


“Cũng phải, lễ mừng năm mới ngươi cũng không có ăn mừng.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi, ta trở về.”


Lúc nói chuyện nàng ra nha môn, rẽ đường đi tìm Phì Nhục.


Phì Nhục nghe nàng nói, những người đó căn bản không ở Bảo Định rất kinh ngạc, “Ta rõ ràng nghe bọn hắn nói đi Bảo Định a, không nên a.”


“Đỗ tiên sinh, người chờ ta một chút, ta đi hỏi một chút. Lúc nói chuyện hắn đi ra ngoài, một lát sau lại đỡ một lão nhân tầm năm mươi tuổi đến, lão nhân đi đứng không tốt, nhưng ý nghĩ của rất rõ ràng, “Đỗ tiên sinh, lúc đối phương đến chiêu công, xác xác thật thật nói là Bảo Định miếu, nếu như hắn nói là địa phương khác, mọi người có thể không đi đâu.”


“Cũng là bởi vì rất gần, cho tiền công lại nhiều, mọi người mới không có suy nghĩ mà đi theo.”



“Tổng cộng đi bao nhiêu người?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Lão nhân trả lời: “Già trẻ có thể động có sáu mươi mốt người.”


“Nhiều như vậy, sửa một miếu phải dùng tới nhiều người như vậy sao?” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, trước nàng nghe Phì Nhục nói cũng không có để ý nhiều, ngay lúc đó tâm tư cũng không có đặt ở trong chuyện này mặt.


Hiện tại tỉ mỉ vừa nghe, đã cảm thấy cổ quái.


“Nói tinh tế nói với ta một chút, tình huống của người đến lúc đó.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Lão nhân dừng một chút, nói: “Lúc đó tới bốn nam nhân, xem ăn mặc cũng không phải đặc biệt tốt, chính là cái loại giống đốc công làm cho làm việc. Hắn nói bọn họ ở Bảo Định nhận xây miếu, nhưng bọn hắn là người kinh thành, ở Bảo Định bên kia tìm người làm việc không có tiện, nên dự định dẫn người đi.”


“Nhưng năm mới, tìm người không dễ dàng, nói muốn cho chúng ta tiền công mười lăm văn tiền một ngày. Sau này chúng ta nói giá với hắn, một đường nói tới năm mươi văn một ngày. Cùng ngày một người cho hai ngày tiền công, liền mang theo cùng đi.”


“Chiêu các ngươi ra ngoài làm việc, không cần báo binh mã ti hay phủ nha sao?”


Lão nhân nói: “Không cần báo, người của binh mã ti hận không thể để chúng ta đều rời kinh thành ra ngoài làm việc mới tốt. Từ khi người an bài chúng ta tới nơi này ở, lều chúng ta dựng lúc đó, đã bị người của binh mã ti hủy đi.”


“Chúng ta ở bên kia, để cho mặt bọn họ không ánh sáng, bọn họ mới sẽ không quản chúng ta đi hay không.”


“Những người đó có bộ dáng gì nữa, các ngươi hồi ức một chút.”


“Lúc đi, là bộ hành hay là ngồi xe ngựa?”


Phì Nhục nói: “Bọn họ nói có xe ngựa, thế nhưng ở ngoài thành.” Lại nói: “Bốn người kia mặc áo bông nhan sắc không sai biệt lắm, đều là hôi phác phác, hình thức nửa mới không cũ.”


Bookwaves.com.vn

“Trên chân mang. . .” Phì nhục nói: “Giống như hài người của binh mã ti mang không sai biệt lắm.”


Đỗ Cửu Ngôn khẽ run, “Ngươi cũng biết y phục trên người và hài của binh mã ti đều là nha môn thống nhất phát, đó là quân hài. Nhìn là màu đen, nhưng đa số là làm bằng da.”


“Đúng vậy.” Phì Nhục nói: “Ta có thể xác định.”


Lão nhân cũng gật đầu, “Người của binh mã ti thường đến chỗ chúng ta, nên hài người nói, chúng ta cũng biết.”


“Nếu như là quân hài, đó chính là quân hài. Có phải là bọn họ có tiền, nên riêng tư mua mang hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Có tiền có thể mua được hài tốt hơn, da hươu da trâu đều có, hình thức cũng đẹp hơn quân hài.”


“Ý của người là. . . người đến chiêu công, thực tế là binh?”


“Sao bọn họ tới chiêu công?” Phì Nhục hỏi.



Có chuyện Đỗ Cửu Ngôn chỉ là nghe nói, cũng đã rất mâu thuẫn không muốn nghe, huống chi nghĩ sâu, nàng nói: “Không nên suy nghĩ bậy bạ trước, chờ điều tra xong lại nói.”


“Các ngươi còn nhớ rõ tướng mạo của bốn người kia không, chọn một người có dung mạo và thân hình tương đối có đặc điểm miêu tả thử, ta thử xem coi có thể vẽ ra hay không.”


Phì Nhục và lão nhân thương lượng ra một người.


Người này nhìn mặt rất tuổi còn trẻ, tối đa chừng hai mươi, thế nhưng vóc dáng lại chỉ cao hơn so với Phì Nhục tám chín tuổi một chút, trừ cái này ra, người nọ một đầu tóc hoa râm, phi thường làm người khác chú ý, ấn tượng khắc sâu.


Đỗ Cửu Ngôn vẽ ra, Phì Nhục và lão nhân đều cảm thấy rất giống, nàng cất bức họa nói: “Các ngươi an tâm ở đó trước, bất kể là ai tới tìm các ngươi, bảo các ngươi ly khai, hay mang bọn ngươi đi làm cái gì, cũng không nên đi.”


“Có việc đi tìm ta thương lượng.”


Hai người theo xác nhận, tiễn Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài.


Đỗ Cửu Ngôn cầm bức họa, vừa ra liền thấy trong rừng đối diện, có ảnh thân chợt lóe lên.


“Cân thật đúng là sát a.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay sau đít đi không nhanh không chậm, người theo dõi nàng lại ẩn ở bụi cây hoặc phía sau cánh rừng, quan sát theo dõi từ rất xa.


Nàng về Quế vương phủ ăn cơm trưa trước, đưa bức họa cho mọi người xem, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Vương gia, có phải là quan phủ cảm thấy những người này ảnh hưởng mặt mũi, nên âm thầm dọn dẹp hay không?”


“Sẽ không, dân chạy nạn này không phải một hai ngày. Muốn thanh lý đã sớm dọn dẹp.” Quế vương nói: “Ca ta còn từng nói qua, chính là bởi vì có những người này tồn tại, mới có thể thời khắc nhắc nhở mọi người, Đại Chu còn chưa đủ tốt, mọi người còn phải càng thêm nỗ lực.”


Đỗ Cửu Ngôn giữ nguyên ý kiến, bởi vì người làm việc phía dưới, đều là bảo trì một nguyên tắc, dối trên không lừa dưới!


Nàng quyết định đi tìm Cầu Chương thỉnh giáo một phen.


“Trước đưa bức họa của người này cầm đi cho Trần Doanh xem, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có lẽ có thu hoạch.”


Buổi chiều, nàng và Quế vương cùng nhau lần thứ hai đi phủ nha, đưa bức họa cho Trần Doanh, “Ngươi gặp qua người này chưa?”


Trần Doanh ở dưới ánh sáng hơi sáng nhìn chòng chọc thật lâu, mắt lộ ra nghi hoặc.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, cảm thấy hấp dẫn.


“Người này. . . Ta có ấn tượng!” Trần Doanh rất khẳng định nói: “Tóc này ta quá nhìn quen mắt, ta nhất định đã gặp qua ở nơi nào.”


“Ở đâu?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


—— lời nói ngoài ——


Vé tháng giúp ta giữ lại, biểu cho người khác, không thôi lão Lý sẽ tức giận, ha ha ha ha hắc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận