Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 497: ĐƠN GIẢN THÔ BẠO


Dịch giả: Luna Wong


Trần Doanh suy nghĩ một hồi.


“Có lần ta đi tìm Hác Lâm, trong ngõ hẻm ngoài cửa nhà hắn , nhìn thấy người này ngồi ở ngưỡng cửa của hàng xóm đối diện cửa ăn dưa hấu.”


“Lúc đó ta cũng sợ bị người nhìn thấy ta đi tìm Hác Lâm, nên nhìn hắn ngồi ở cửa, ta liền có chút do dự, đi hai vòng hắn cũng không có ly khai.”


“Đúng người này ấn tượng của ta khắc rất sâu. Thứ nhất là vóc dáng của hắn rất thấp bé, như một con chuột nhỏ gầy, cũng là bởi vì tóc hắn đặc biệt trắng. Giống như là loại người hạc phát đồng nhan vậy.”


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đối diện nhau.


“Ngươi cho rằng, người này cũng là tìm đến Hác Lâm sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Trần Doanh gật đầu, “Lúc đó ta không có ý nghĩ như vậy, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, người này chắc là tìm Hác Lâm.”


Len lén chuyển chuyển, cư nhiên lại kéo đến trên người Hác Lâm.


Liên quan đến Hác Lâm đó chính là liên quan đến Kinh Nhai Trùng.


Dù sao, Hác Lâm ở trong những người như Trần Doanh này, cũng coi là thân tín của Kinh Nhai Trùng, chính là đến chết, hắn cũng đem tất cả đầu mối, cõng hết lên người.


“Lấy kinh nghiệm của ngươi, ngươi cho rằng bọn họ chiêu những người này, làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Trần Doanh lắc đầu, “Ta đây cũng không biết. Ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói. Trước đây cũng có chuyện người mất tích, nhưng là một hai người thôi, không tồn tại vừa đi hơn sáu mươi người như vậy, động tĩnh quá lớn.”


Đỗ Cửu Ngôn không có hỏi lại, cùng Quế vương đi ra.


Hai người ngồi dưới sư tử bằng đá ở cửa nha môn, Phạm lão tứ gánh đồ chơi làm bằng đường đi ngang qua, Đỗ Cửu Ngôn yêu cầu Quế vương mua cho nàng một cái đồ chơi làm bằng đường ăn.


Quế vương mua hai cây, hai con heo.


Đỗ Cửu Ngôn liếm đồ chơi làm bằng đường ngọt ngào, không yên lòng nói: “Vương gia, ta cảm giác có phải chúng ta nên dạ tham cửu lưu trúc viên hay không.”


“Bổn vương cùng ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, do dự nói: “Ngươi nói, hắn có thể giống Mao đạo sĩ luyện đan dược hay không, tỷ như dùng chín chín tám mươi mốt trái tim người, để luyện chế đan dược!”


Khóe miệng của Quế vương run lên, “Trong đầu óc ngươi đều chứa thứ gì thế, tim người và tim heo có cái gì khác nhau sao?”


“Không biết a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bằng không, ta nghĩ không ra hắn muốn làm gì a.”



Đến động cơ của đối phương đều không biết, còn tra một cái gì.


“Đi, đi, về nhà tìm Mao đạo sĩ hỏi thử.” Đỗ Cửu Ngôn cắn đồ chơi làm bằng đường, “Ta thật đúng là rất bận rộn, cũng không rảnh nghe hí cũng không rảnh chơi với nhi tử ta.”


“Hận a!”


Hai người về đến nhà, Mao đạo sĩ ngủ vừa tỉnh, ngáp tóc rối mặt bẩn gãi bụng đi ra, liền thấy Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn ở noãn các chờ hắn, “Nhị vị, tìm bần đạo có chuyện gì?”


“Mao đạo sĩ, ngươi có dùng tim can tỳ phế thận của người khác luyện đan không?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Một miệng trà của Mao đạo sĩ phun ra ngoài, “Làm sao có thể, ngũ tạng lục phủ của người bẩn như vậy, ta là luyện tiên đan hay là luyện độc dược?”


“Không thể nào.” Mao đạo sĩ khoác tay nói: “Trên đời này người ngu xuẩn hơn nữa, cũng không thể dừng ngũ tạng lục phủ của người luyện đan.”


Không luyện đan, cần nhiều người như vậy làm gì?


“Lẽ nào xây hoàng cung?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương.


Quế vương nhíu mày, “Trước không nên suy nghĩ bậy bạ, đêm nay dạ tham cửu lưu trúc viên rồi mới nói.”


“Quên đi, chờ dò xét ban đêm, chúng ta trực tiếp đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, ta bây giờ thiếu khuyết kiên trì với người này.


Quế vương sờ sờ đầu của nàng.


. . .


Kinh Nhai Trùng nghe xong hồi bẩm, gật đầu: “Mặc kệ hắn tra cái gì, để hắn tra là được.”


Đỗ Cửu Ngôn không có khả năng tra được tới chỗ hắn.


Không có chuyện nào là hắn tự làm, dù là nàng thật sự có hoài nghi thì như thế nào, không có chứng cứ, nàng cũng chỉ có thể giống như bây giờ, con ruồi không đầu đụng loạn.


Chờ đụng vào tường nam, nàng dĩ nhiên là bỏ qua.


“Vậy trả lại chế kịch bản cho hắn chứ?”


Bookwaves.com.vn

“Tạm thời không nên, nếu hắn hoài nghi ta, nói vậy Quế vương cũng sẽ phái người nhìn chúng ta chằm chằm. Không ở nhất thời này, tùy tiện hắn là được.”


Người đến gật đầu xác nhận, “Ta đây cáo lui.”


“Đi đi, tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.”



Người đến ly khai, Kinh Nhai Trùng đến viện, các vị nông nhân ngồi trong đình, đang uống trà, trò chuyện năm nay gieo trồng.


Kinh Nhai Trùng đi vào, tất cả mọi người đứng lên.


“Năm ngoái tuyết lớn, nói vậy năm nay thu hoạch sẽ không kém, nước mưa cũng sẽ sung túc, ta cho rằng các ngươi vẫn là lấy gạo làm việc chính, những thứ khác có thể trồng ít loại một chút.” Kinh Nhai Trùng nói.


“Tiên sinh cảm thấy năm nay tốt không?”


Kinh Nhai Trùng gật đầu, “Nhất định sẽ tốt hơn năm ngoái.”


“Nếu tiên sinh cảm thấy chúng ta nên trông lúa nước, vậy chúng ta đây sẽ trồng lúa nước. Nếu như thu hoạch tốt, lương thực năm nay nhà của ta thiếu có thể còn thỉnh.”


Kinh Nhai Trùng nói: “Trong xong lúa nước, có thể dọc theo bờ ruộng trồng thêm chút đậu. Đậu là đồ tốt, có thể bán lấy tiền có thể cứu đói, rất tốt.”


“Tiên sinh nói rất đúng, năm ngoái trồng ít ta thua thiệt bao nhiêu, mùa đông người một nhà không đồ ăn, là những cây đậu này đã cứu mạng chúng ta.”


Mọi người theo nhớ kỹ chuyện này.


“Qua mấy ngày măng đều mọc, các ngươi nhớ đến đào.”


Tất cả mọi người gật đầu theo.


“Trở về ăn không hết, cắt thành phiến rửa sạch phơi nắng, măng khô náu cái gì cũng rất ngon.”


“Tiên sinh, hiện tại người trong thôn chúng ta đều dựa theo phương pháp người dạy làm măng khô. Trời lạnh nấu một nồi thịt, thả chút măng khô vào, mùi vị đó đơn giản là tuyệt.”


Mọi người đều cười lên.


“Tiên sinh nói, lúc nào không đúng?”


Mọi người đều gật đầu xác nhận, vừa nói chuyện lại có hai người đi vào trong viện, tất cả mọi người quen biết, đều hành lễ.


“Ngày hôm nay không có thả lưới sao?” Kinh Nhai Trùng hỏi.


“Phải, trời rất lạnh, chúng ta cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày.” Một người trong hai người tới đáp lời.


Kinh Nhai Trùng gật đầu, nói với một người khác: “Diêu tiên sinh mang đàn đến, hôm nay chúng ta có nhĩ phúc sao?”


“Diêu tiên sinh gần đây đang nghiên cứu từ khúc mới đi? Lần trước ta ở trong Bảo Ngọc lâu uống rượu,hoa khôi của bọn họ khiêu vũ đêm đầu, Diêu tiên sinh chính là khảy từ khúc mới.”



Diêu tiên sinh nở nụ cười, nói: “Tú bà cố ý phân phó ta làm từ khúc mới, cũng là không có cách nào.”


“Tiểu Mã công công tới, tiểu Mã công công người ngồi ở đây.”


Tiểu Mã công công ngồi xuống trong đình, Diêu tiên sinh cất cầm xong, uống trà.


Trong đình, hoặc lý hoặc ngoại đã có mười bốn người, mọi người thân phận bất đồng, học thức bất đồng, nhưng cũng không có bởi vì chút xíu này mà mới lạ câu thúc.


“Tiên sinh, ” tiểu Mã công công cười đưa cho hắn một bao lá trà, “Đây chính là lá trà thượng hảo, người khác hiếu kính ta, hôm nay tạp gia đây, mang cho ngươi một ít.”


Kinh Nhai Trùng tiếp nhận lá trà, “Vậy thì cám ơn trước, ngày gần đây thân thể của thái phi nương nương tốt chứ, chân còn đau không?”


“Khá rồi.” Tiểu Mã công công thấp giọng nói: “Uống mấy thang thuốc, lại nghe lời của người ra ngoài đi lại.”


“Bất quá, tâm bệnh chung quy là tâm bệnh, cũng là không có cách nào.”


Các vị thái phi đều muốn xuất cung đi tìm nhi tử của mình.


Nhưng loại sự tình này, không phải các nàng muốn là có thể nghĩ tới.


Kinh Nhai Trùng không có phát biểu ý kiến cụ thể, ngồi đối diện tiểu Mã công công.


Tiếng cầm vang lên, bốn phía nhất thời an tĩnh lại.


Tiếng đàn vang lên một hồi, một cây sáo hòa thanh vào, ngay sau đó người đánh cá đánh nhịp, bắt đầu thấp cười nhỏ ngâm nga không biết tên.


Không mưa, có gió. . . Rừng trúc xào xạc, mấy con chim bay qua đậu ở cành cây, lại không kịp chờ đợi bay đi.


Bookwaves.com.vn

Cửa viện, lại xuất hiện rất nhiều người, mọi người gật đầu với nhau ra hiệu xem như chào hỏi. Tự bọn họ châm trà uống, uống xong lại chào hỏi mọi người, cười khanh khách hát khúc, cước bộ nhẹ nhàng đi.


“Quá náo nhiệt a.” Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn nghênh ngang tiến đến, mọi người nhìn bọn họ sửng sốt.


Khúc ngừng, từ khúc ngừng, tất cả mọi người đánh giá Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn.


“Vương gia, Đỗ tiên sinh.” Kinh Nhai Trùng đứng dậy, người trong đình cũng đều theo chắp tay hành lễ, Quế vương nói: “Các ngươi tiếp tục, ta ở bên ngoài nghe, đã cảm thấy điệu không tệ, rất dễ nghe.”


Mọi người cười xác nhận, lại tự chỉ huy dàn nhạc, đánh đàn. . .


“Vương gia, ” tiểu Mã công công tiến lên, hành lễ nói: “Nô tài khấu kiến vương gia.”


Quế vương nói: “Ngươi trong cung người nào?”


“Có nô tài làm việc ở Dực Khôn cung. Hôm nay là thời gian mỗi tháng nghỉ một lần, liền đến chỗ Kinh tiên sinh ngồi một chút.” Tiểu Mã công công nói.


Quế vương nói: “Khó có được rảnh rỗi, tiếp tục nghe từ khúc.”


Tiểu Mã công công xác nhận, lại trở về ngồi.



“Chúng ta không chỗ đi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói với Kinh Nhai Trùng: “Tiên sinh thư phòng cho chúng ta mượn dùng một chút, ta và vương gia dự định giết một bàn cờ!”


Không phải tùy ý nhẹ nhõm sao?


Vậy tùy ý đến cùng, giản đơn thô bạo.


“có thể, ” Kinh Nhai Trùng sửng sốt một chút, nhưng vẫn là dẫn bọn họ đi thư phòng, để tiểu thư đồng pha trà lên điểm tâm.


Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt tò mò đánh giá trong phòng, “Kinh tiên sinh, trong thư phòng này của người thật nhiều sách a. Lần trước ta đi thư phòng của Lỗ các lão đã cảm thấy sách nhiều, chút này của ngươi không bì kịp.”


“Không dám so sánh với Lỗ đại nhân.” Kinh Nhai Trùng nói: “Nhị vị mời ngồi.”


Quế vương ngồi xuống.


Đỗ Cửu Ngôn rút ra một quyển sách lật vài tờ lại nhét trở về, lại thay đổi một quyển lật vài tờ nhét trở về, “Kinh tiên sinh, tranh này của người. . . Vẽ không tệ, là người tự mình vẽ sao?”


“Không nói tới đẹp, tự ngu tự nhạc mà thôi.”


Đỗ Cửu Ngôn mở bức tranh ra, tiểu thư đồng vội xông lại, “Người làm sao có thể như vậy, những thứ này đều là thi họa tiên sinh chúng ta bỏ tâm huyết vẽ, người giũ như thế, là sẽ giũ hỏng đấy.”


“Như vậy a, ” Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt xấu hổ nhìn Kinh Nhai Trùng.


Kinh Nhai Trùng nói: “Không cần hoảng trương, Đỗ tiên sinh là có chừng mực. Ngươi đi ra ngoài đi.”


Tiểu thư đồng không nói thêm gì nữa, bất đắc dĩ đi.


Đỗ Cửu Ngôn bắt đầu xem bức tranh.


Xem từng quyển từng quyển, xem xong trả trở về, phi thường tùy ý, Kinh Nhai Trùng uống trà, đáy mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.


“Ai nha, cái này là tốt nhất hôm nay!” Đỗ Cửu Ngôn hảm Quế vương, “Vương gia mau đến xem.”


“Tới tới.” Hai người mở một bức tranh, bên trên vẽ tái ngoại thảo nguyên, tuấn mã chạy như bay cây cỏ xanh um, bầu trời xanh lam như tắm, “Phong cảnh này thật đúng là mỹ a.”


Kinh Nhai Trùng gật đầu, nói: “Phong cảnh tái ngoại, Đỗ tiên sinh rảnh rỗi có thể đi xem.”


“Nhất định sẽ đi.” Đỗ Cửu Ngôn cuốn bức tranh lại, lại bắt đầu đọc sách.


Kinh Nhai Trùng hỏi: “Còn chơi cờ không?”


“Ta chơi với tiên sinh.” Quế vương nói: “Để Cửu Ngôn tự làm ầm ĩ một hồi được rồi.”


Kinh Nhai Trùng gật đầu xác nhận, “Cúng kính không bằng tuân mệnh!”


—— lời nói ngoài ——


Còn có một canh ở tám giờ rưỡi.


Chương và tiết lệch lạc, điểm thử tố cáo (miễn đăng kí)5 phút nội hội xử lý, tố cáo hậu thỉnh kiên trì đợi, tịnh nảy sinh cái mới trang bìa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận