Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 498: SƯU TẬP ĐẦU MỐI


Dịch giả: Luna Wong – T_T vận gì đây mọi người. Đang dọn kho thì chuột hết pin phải dùng tạp chuột máy tính. Sáng nay latop bung vỏ không mở được. Nếu hôm nào mọi người không thấy đang chương thì tự biết laptop phải mang đi sửa rồi đó. Có gắng chờ giúp mình nhé. Rất xin lỗi mọi người về sự bất tiện này, cũng cảm ơn mọi người đã không từ bỏ mình và Bookwaves


Nếu như từng câu từng chữ đọc kỹ tự nhiên rất chậm, nếu là muốn bò nhai mẫu đơn nhai lại chậm rãi thưởng thức, trong vòng một ngày Đỗ Cửu Ngôn có thể xem hết tất cả sách trong thư phòng.


Nhưng không cần thiết.


Nàng chỉ chọn một số sách đặc biệt, đáng xem, chậm rãi lật.


“Ván thứ hai, người lại thua rồi!” Quế vương nói.


Kinh Nhai Trùng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Lão phu không phải đối thủ của vương gia a.”


“Tiếp tục!” Quế vương thu thập cuộc, tiểu thư đồng ở phía ngoài nói: “Tiên sinh, buổi trưa người không có ăn cơm, lúc này có muốn ăn chút gì điểm tâm nghỉ một chút không?”


Kinh Nhai Trùng đang muốn nói, Quế vương nói: “Bưng điểm tâm tiến đến, ta cũng ăn chút.”


Tiểu thư đồng nhìn Kinh Nhai Trùng.


“Đi đi, vương gia không quá thích ăn điểm tâm ngọt.” Kinh Nhai Trùng giao phó, lại quay đầu nhìn lại Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh thích ăn cái gì?”


Đỗ Cửu Ngôn từ trong sách ngẩng đầu lên, cười khanh khách nói: “Ta tùy tiện, cái gì cũng ăn.”


Dứt lời, nhét sách trong tay về, Kinh Nhai Trùng thấy nàng nhét quyển sách kia về, đầu lông mày giật giật.


Đỗ Cửu Ngôn nhón chân, với không tới phía trên cùng, liền gọi Quế vương, “Vương gia, giúp một tay.”


Quế vương quá khứ, “Muốn cuốn nào?”


“Từ bên trái sổ hàng thứ hai.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương nói: “Quá phiền toái, lười đếm.” Lúc nói chuyện, lấy hết một chồng sách nàng.


Đỗ Cửu Ngôn cười ha hả nói tạ ơn.


Đầu lông mày của Kinh Nhai Trùng run run.


“Ở chỗ kinh tiên sinh đây thật là thoải mái a, thảo nào nhiều người đều nguyện đến cửu lưu trúc viên, ta hối hận không có tới sớm một chút.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


Kinh Nhai Trùng hàm tiếu nhìn nàng.


Tiểu thư đồng tức giận nguy, ở cửa thấp giọng nói với một thư đồng: “Đỗ tiên sinh cũng quá vô lễ đi, làm loạn thư phòng của tiên sinh, làm rối loạn hết tất cả. Thi họa của tiên sinh một chút cũng không thương tiếc, mở giũ lật bừa bộn.”



“Lần trước bọn họ đến còn không có phát hiện, thực sự là quá khinh người.”


“Ta phát hiện, lần trước tới, hắn ở trong rừng đá lung tung, còn đi xuống phòng xem trúc than.”


“Thì đó, còn nói là danh tụng sư, cũng không bằng đám người đánh cá giết lợn.”

Mấy thư đồng đè thanh âm, vừa nói vừa đi.


Đỗ Cửu Ngôn xem xong hết sách ở phía trên cùng, lại rút tầng dưới cùng.


Kinh Nhai Trùng đọc sách rất tạp, một hồi này nàng đã xem thiên văn, địa lý, y thuật, nông mục thậm chí nuôi tằm canh cửi, thậm chí hắn còn có một quyển khúc phổ phần sau, ghi chép một quyền bút ký về làm sao nặn đồ chơi làm bằng đường.


Đủ loại tất cả thủ nghệ trong thiên hạ, hắn hầu như đều biết, mỗi một loại thủ nghề, hắn đều cặn kẽ liệt viết ý nghĩ và tâm đắc của chính mình.


Đỗ Cửu Ngôn ngồi xếp bằng, lại đem một quyển《 Đại Chu chí 》mới vừa rồi đã xem qua ra, đây là một quyển rất sách thông thường, bên trên vẽ địa đồ dựa theo châu phủ huyện thành, phi thường cặn kẽ, mỗi một chỗ đều đánh dấu trạm dịch cùng với tiệm cơm và ăn vặt địa phương nổi danh lại đặc sắc.


Bên ngoài sách này tùy ý có thể mua được, cũng là quan phủ chủ thôi, nghe nói là sách Hàn Lâm viện thẩm qua.


Sách thông thường như thế, lại là quyển hỏng như trong tất cả các sách trên giá của Kinh Nhai Trùng, cũng không phải là bởi vì không thương tiếc, mà là bởi vì lật xem quá nhiều lần.


Lần thứ hai Đỗ Cửu Ngôn mở ra, dựa vào ghế, ngay trước mặt Kinh Nhai Trùng, từng trang từng trang liếc nhìn.


“Đỗ tiên sinh thích xem《 Đại Chu chí 》?” Kinh Nhai Trùng cầm cờ, cũng không có cố kỵ cắt đứt sự xem nhìn của Đỗ Cửu Ngôn. Đỗ Cửu Ngôn quét mắt nhìn hắn một cái, không yên lòng ừ một tiếng.


Kinh Nhai Trùng nhíu mày.


“Hắn cứ như vậy, hễ xem sách lại mất ăn mất ngủ.” Quế vương nói: “Tiên sinh, đến người.”


Đầu lông mày của Kinh Nhai Trùng hơi túc, nhưng lại không thể thỉnh hai người ly khai.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn rất tỉ mỉ, bên trên có thật nhiều địa phương, dùng dê hào ghi chú nhân văn phong tình sau khi hắn đi và đã thấy.


Cái này thú vị! Đỗ Cửu Ngôn dừng vị trí Liêu Đông, bởi vì này trên trang đồ này, không có gì cả.


Liêu Đông. . . Nếu như nàng không có nhớ lầm, chắc là đất phong của An Sơn vương.


Huynh đệ thứ xuất của Quế vương không nhiều lắm, hôm nay nàng biết đến tổng cộng có bốn vị, Hoài vương, Ninh vương, Cửu Giang vương cùng với vị An Sơn vương này.


Chẳng lẽ là bởi vì Liêu Đông là đất phong, nên không dám kể lại đánh dấu?


Nàng lật tới địa đồ Cửu Giang và Vũ Xương, bên trên lại có tiêu chú ăn uống ngủ nghỉ tâm đắc.


“Đỗ tiên sinh, ” Kinh Nhai Trùng lại cười nói: “Ngươi dự định đi Cửu Giang phủ sao?”



Đỗ Cửu Ngôn khép sách lại nói: “Mấy ngày trước đây Quế vương nói nhớ Cửu Giang vương, còn nói đi nữa. Nếu có cơ hội, còn thật muốn đi thử.”


“Giang Tây có một Tam thanh sơn, các ngươi có thể đi xem thử. Mao đạo sĩ còn từng ở bên kia ba năm.” Kinh Nhai Trùng nói.


Bookwaves.com.vn

Cái này Đỗ Cửu Ngôn không biết, tiện tay thả sách xuống, không có liếc mắt nhìn nữa, kéo cái ghế qua đây, “Mao đạo sĩ ở Tam thanh sơn đãi quá sao? Sư phụ hắn cũng là Tam thanh sơn?”


“Đó cũng không phải, sư phụ hắn ngay từ đầu là từ Long Hổ sơn ra ngoài, sau này mặc dù ở Tam thanh sơn tu hành, nhưng thu Mao đạo sĩ làm đồ đệ, nên là chuyện sau khi ly khai Tam thanh sơn.” Kinh Nhai Trùng suy nghĩ một chút, “Nếu như ta nhớ không lầm, chắc là ở phụ cận kinh thành thu Mao đạo sĩ làm đồ đệ. Ngay từ đầu còn không muốn, sau này bị thành tâm của Mao đạo sĩ làm cảm động, liền đồng ý.”


Đỗ Cửu Ngôn ha ha nở nụ cười, “Có phải tư chất của Mao đạo sĩ quá kém, nên Ngọc Đạo nhân không muốn thu hay không?”


“Cái này không rõ lắm.” Kinh Nhai Trùng nói: “Chờ ngươi trở về, có thể hỏi Mao đạo sĩ thử xem.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói với Quế vương: “Ngươi cũng biết chứ?”


“Mao đạo sĩ không phải nói như vậy, hắn nói Ngọc Đạo nhân vừa thấy hắn, thì khích lệ hắn có cốt cách thanh kỳ, xin thu hắn làm đồ đệ.” Quế vương nói: “Nhưng lời ấy không thể tin.”


“Cốt cách thanh kỳ nhất định là đã không có, nhưng mánh khoé bịp người rất cao, nên làm giả bộ thông minh.”


Ba người đều cười lên, Kinh Nhai Trùng nói: “Ngọc Đạo nhân vẫn rất có bản lãnh, hắn xem tinh tượng có chỗ rất độc đáo. Có một năm hắn tới chỗ của ta, chúng ta từng nửa tháng không có ngủ đêm. . . nửa tháng đó, lão phu thu hoạch khá phong phú, học thêm không ít kiến thức.”


Cờ không hề hạ, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương trò chuyện cùng Kinh Nhai Trùng kéo đến tinh tượng bát quái, lại từ tinh tượng bát quái trò chuyện nông chăn nuôi gia súc nghiệp. . .


Kinh Nhai Trùng không gì không biết không chỗ nào không tinh.


Mãi cho đến buổi tối, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương ăn cơm tối, mới lưu luyến không rời cáo từ, Đỗ Cửu Ngôn kích động nói: “Nói chuyện với tiên sinh, thắng đọc mười năm sách. Ngày mai chúng ta còn đến.”


“Không thắng vinh hạnh.” Kinh Nhai Trùng nói: “Vương gia và Cửu Ngôn đi thong thả.”


Hai người cẩn thận mỗi bước đi tiêu sái.


Hai người vừa đi, Kinh Nhai Trùng lại trầm mặt, trở lại thư phòng đóng cửa lại, đứng thẳng trước tủ sách, rút quyển《 Đại Chu chí 》kia ra lật tới hai trang Liêu Đông và Lâm Giang.


Có người đẩy cửa tiến đến, lại cười nói: “Ta ở thư viện đợi một buổi chiều, nhị vị này thật đúng là có thể trò chuyện.”


“Làm sao vậy?” Người đến nói.


Kinh Nhai Trùng đưa sách cho hắn xem, “Ngày hôm nay Đỗ Cửu Ngôn rất kỳ quái, một mực lật xem sách trên giá sách của ta, chẳng biết hắn có ý gì.”


“Sách này nơi chốn đều có, nhìn không ra cái gì a.” Người đến ngồi xuống, liếc nhìn ở dưới đèn.



Kinh Nhai Trùng nói: “Trong sách là không có gì, nhưng là thái độ của hắn để ta cảm thấy rất kỳ quái.”


“Chẳng lẽ là phát hiện cái gì? Ngày hôm nay cố ý tới thử tham ngươi?” Người đến hỏi.


Kinh Nhai Trùng lắc đầu, “Hắn tra như thế nào? Dù là thẩm vấn Trần Doanh bọn họ, bọn họ cũng không biết việc này cùng ta có quan. . . Lẽ nào. . .” Hắn nói phân nửa, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng.


“Làm sao vậy?” Người đến thấy hắn hơi biến sắc mặt, không khỏi nói: “Có nghi điểm?”

Kinh Nhai Trùng nói: “Hắn từng đến nhà của Trương Man Tử, tìm được than củi, ngày ấy tới chỗ của ta, hắn còn cố ý nhìn than củi.”


“Tuy rằng Đậu Ngạn và Trang Kiều cùng với Trần Doanh không biết nhau, cũng không biết là ta đi qua Hác Lâm dạy bọn hắn bản lĩnh, thế nhưng hắn có thể lấy phương thức điều kiện hạn định thu nhỏ phạm vi.”


Dùng vụn vặt khâu hoàn chỉnh. Người đến lập tức hiểu, “Hắn thông minh như vậy sao?”


“Có thể đốt chế than củi, tựu biểu thị gậy trúc khả năng đa, học thức uyên bác, người ngoài hiền lành. . . Ba người có thể nghĩ đến ta. Điều kiện như vậy, Đỗ Cửu Ngôn tất nhiên sẽ liên tưởng đến ta.” Kinh Nhai Trùng nói.


Người đến nhướng mày nói: “Nên, hôm nay bọn họ tới không phải bái phỏng thật, mà là kiểm chứng và thử.”


“Lần trước chắc là thử, lúc này đây chính là kiểm chứng.” Kinh Nhai Trùng nở nụ cười, “Người tuổi trẻ bây giờ, thật đúng là có không ít người thông minh a, không thể khinh thường.”


“Vậy làm sao bây giờ?”


“Không có gì để lo lắng, ta tạm thời không ra tay, đầu mối của hắn tự nhiên cũng liền chặt đứt. Dù là hắn có một chuỗi bản lĩnh, cũng không có thể làm gì.”


“Việc này, đó là hắn đi nói cho thánh thượng nghe, thánh thượng cũng sẽ không tin tưởng hắn.”


Người đến cũng không lo lắng. Hắn thấy một phong thư trên bàn, hỏi: “Lại có thư? Người lại phải qua đó sao?”


“Không nóng nảy.” Kinh Nhai Trùng nói: “Trước giải quyết chuyện của Đỗ Cửu Ngôn đã, đứa trẻ này thành gai đâm tim của ta.”


“Là ta nhiều chuyện, trước đây không nên để người thỉnh hắn điều tra án kiện của Tô Bát Nương.” Người đến bất đắc dĩ nói.


Kinh Nhai Trùng xua tay, “Phượng bình lãng tĩnh cũng là không thú vị, lão phu sống đến cái tuổi này, thiếu thú vị a.”


Bookwaves.com.vn

. . .


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đi ngang qua Tập Hiền thư viện, bên trong truyền tới tiếng đọc sách lang lãng, nghe tâm tình người ta cũng không tệ lắm, nàng nói: “Tiếng cùng nhau đọc sách, cùng niệm kinh sớm của hòa thượng không sai biệt lắm a, nghe không được nội dung, nhưng là lại có tác dụng thôi miên.”


“Nhắc tới, bọn họ quá có tiền a, đêm hôm khuya khoắt đốt đèn đọc sách. Ban ngày cũng không biết đi nơi nào chơi bời.”


Quế vương bật cười, nói: “Ban ngày bọn họ có lớp đá cầu, còn có cưỡi ngựa và kiếm thuật.”


“Đức trí thể mỹ phát triển chu toàn a, thật là giỏi.”


Hai người trở lại vương phủ, triệu tập mọi người đến phòng khách, để Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc giữ cửa, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngày hôm nay ta và vương gia đi cửu lưu trúc viên một chuyến.”


“Dò hỏi?” Đậu Vinh Hưng hỏi.



“Cũng không phải, chúng ta là bái phỏng chính kinh.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đợi một buổi chiều, ta xem sách xem đến mắt đều đau.”


Tất cả mọi người không giải thích được, Thái Trác Như hỏi: “Vì sao đọc sách, trong sách có thứ ngươi muốn?”


“Người như Kinh Nhai Trùng, cho dù người nhà có đầu mối gì, cũng sẽ không để ta tra được. Nhưng là một người cẩn thận hơn đi nữa, trong lúc hắn hắn làm việc bình thường, cũng sẽ có thói quen mà tự nhiên toát ra một ít tâm tư và cách nghĩ của hắn.”


“Có đạo lý, ” Tiền Đạo An nói: “Lúc Chu huynh xem hồ sơ, sẽ vẽ phác thảo bản án, thỉnh thoảng hăng hái tới, còn sẽ tự mình viết bản án.”


Tất cả mọi người nhìn Chu Tiếu.


“Chu huynh muốn làm quan?” Thái Trác Như hỏi.


Chu Tiếu bất đắc dĩ bật cười, lắc đầu nói: “Thật sự là có đại nhân học thuật nông cạn, bản án viết từ không diễn ý, lúc ta xem, theo bản năng đi sửa.”


“Ngươi đây là lấy góc độ của thẩm lí và phán quyết để xem hồ sơ, có thể thấy được ở sâu trong nội tâm của ngươi, chắc là tương đối khát vọng với con đường làm quan.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Chu Tiếu nở nụ cười, nói: “Lúc còn trẻ thì là như vậy, sau này xảy ra một việc, ta liền bỏ quên cái ý niệm này, đến kỳ thi mùa xuân cũng không có đi thi.”


“Đều là chuyện quá khứ, không đề cập nữa. Ngươi nói tiếp tin tức của ngươi thấy đi.” Chu Tiếu nói.


Đỗ Cửu Ngôn lấy giấy bút ra, trục điều trục cú viết rất nhiều, còn vẽ một tấm bản đồ.


—— lời nói ngoài ——

Đề cử một văn hiện đại, ta xem qua mấy chương, nam chủ muộn tao hình, rất hay.

Đầu tháng giảo giảo 《 Danh Môn Noãn Hôn: Quyền Gia Thịnh Sủng Thê 》

Phó tam gia là nổi danh ngoan lệ lương bạc trong tứ cửu thành, không gần nữ sắc, sắp ba mươi, còn sống một mình.

Nhưng mà trưởng bối đưa tới cho hắn một tiểu cô nương.

Mỹ kỳ danh viết: Sống nhờ.

Tiểu nha đầu có chút kiêu ngạo.

Dắt chó của hắn, ngủ giường của hắn, còn dám cười hắn già.

Tống Phong Vãn kính trọng hắn, coi hắn là trưởng bối, nhưng nàng chậm rãi phát hiện. . .

Trưởng bối này lại muốn ngủ với mình?

Sau đó Phó tam gia, lần đầu tiên bị răn dạy, bởi vì. . .

Hắn đem tiểu cô nương trưởng bối giao phó cho mình , chiếu cố lên giường.

**

Phó tam gia đối ngoại tuyên bố Tống Phong Vãn là người của hắn, “Sau này ai cũng không được khi dễ nàng.”

Vào đêm

Người nào đó đè tiểu cô nương lên giường, khi dễ đến khóc.

**

Trong mắt chúng nhân Phó tam gia: Mặt từ tâm ngoan.

Hắn trong mắt Tống Phong Vãn: lão nam nhân rất lắm đều rất dễ chọc.

Mọi người: Chúng ta biết có thể không phải là một người.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận