Q1 – CHƯƠNG 499: RẤT THIẾU ĐÁNH A
Dịch giả: Luna Wong
“Trong tất cả các sách của hắn, có hai quyển sách là lật xem tương đối nhiều, một quyển là ngoại thương thuật, một quyển còn lại là Đại Chu chí.”
“Ngoại thương thuật là lúc khai triều của tiền triều bổn triều, một vị ngỗ tác viết, trong sách viết cặn kẽ kỹ xảo và tâm đắc của hắn khám nghiệm tử thi, cùng với hắn ở thời kì tổ sư gia vừa chế định luật pháp có thể giải phẫu, giải phẫu rất nhiều nhân thể, kể lại vẽ phân giải đồ.”
Đậu Vinh Hưng nghe một đầu mồ hôi, “Cho. . . cho nên lúc Thường Liễu giết Tô Bát Nương, có thể sử dụng phương pháp xảo diệu như vậy?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng! Trong sách có một bản sau khi loại bỏ cốt nhục, nội bộ cấu tạo của nhân thể, rất rõ ràng có từ giữa xương sườn thấy nội tạng trong cơ thể.”
Tất cả mọi người cảm thấy rất kinh ngạc, Bả Tử nói: “Quyển sách này, có phải bản đơn lẻ hay không? Nếu có Thi Đại cùng Hồ đại phu trước đây giải phẫu khám nghiệm tử thi sẽ không mới lạ như vậy.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quyển sách kia không phải bản thảo, là bản in ấn, nhưng nhìn có lẽ rất lâu rồi.”
“Còn có một bản Đại Chu chí.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn rất thích xem sách cũng thích viết cảm tưởng, thậm chí còn sẽ viết chỗ không đúng của tác giả, tiến hành sửa chữa đính chính, lại thêm lý giải của mình. Đúng là vị học phú ngũ xa, người bảo hiền quần thư.”
“Nhưng trong quyển Đại Chu chí này, mỗi một trang đều hoặc nhiều hoặc ít sẽ có viết đồ, duy chỉ có một mảnh Liêu Đông, một chữ hắn cũng không lưu!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Tống Cát Nghệ nói: “Sẽ, sẽ, có thể hay không. . .” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Hắn không có khả năng mỗi một chỗ đều đi qua, dù là chỗ chưa từng đi.”
“Một quyển sách mỗi một trang hắn đều viết, lẽ nào tất cả địa phương trên một quyển sách hắn đều đi qua sao.” Đậu Vinh Hưng gõ đầu Tống Cát Nghệ, “Sao ngươi đần như vậy!”
Tiền Đạo An hỏi: “Đây biểu thị cái gì?”
“Đây biểu thị, ở trong mắt trong tim của hắn, Liêu Đông này đối với hắn mà nói, là một địa phương bất đồng.”
“Khả năng nơi này là nơi hắn có thể trở về tránh thương tâm, bằng không nơi này chính là nơi quan trọng hắn có ý định không đề cập tới.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia mới vừa nói, Kinh Nhai Trùng là người Bảo Định phủ, nửa đời trước của hắn thi thố du học đi qua rất nhiều địa phương, tuổi già làm thư viện, đa số thời gian đều ở kinh thành.”
“Lúc chúng ta trở lại, vương gia vận dụng quyền lợi, đi thăm dò Đại Chu chí mấy ngày nay in ấn đưa ra thị trường.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cuốn Đại Chu chí này của Kinh Nhai Trùng, mười sáu năm trước in ấn ra, sau đó lại sửa ba bản, bên trong đều có một chút cải biến thật nhỏ.”
Tất cả mọi người hiếu kỳ, Tống Cát Nghệ nói: “Vương, vương gia đi, đi, đi Hàn, Hàn, Lâm viện, viện tra?”
“Cũng không phải!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia dùng bảo kiếm của hắn gác ở trên cổ của một đông gia in ấn phường tra được.”
Mọi người sửng sốt một chút, cười ha hả.
Quế vương sờ sờ mũi, nói: “Bổn vương không cần mặt mày rạng rỡ liền có thể giải quyết sự tình, đây là bản lĩnh.”
Tất cả mọi người chắp tay xác nhận, khen vương gia lợi hại.
“Ý của ngươi là, quyển sách này Kinh Nhai Trùng nhiều nhất là mua mười sáu năm trước ?” Bả Tử nói: “Mà mười sáu năm trước, thư viện của hắn đã xây dựng hơn mười năm.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Cái này không tồn tại năm đó hắn là vừa du lịch vừa viết, cũng không tồn tại, hắn ở một chỗ nào đó xảy ra chuyện thương tâm mà cố ý lảng tránh.”
“Kết luận?” Đậu Vinh Hưng nói.
“Đần!” Tống Cát Nghệ đập đầu của hắn, “Đương, đương, đương, đương nhiên là, là, là có, có quỷ!”
Đậu Vinh Hưng ôm đầu nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi đánh thêm lần nữa thử xem?”
“Ra ngoài đánh.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào bên ngoài, hai người nhất thời không dám la lối nữa, im miệng rất biết điều.
Đỗ Cửu Ngôn nói với Quế vương: “Vị An Sơn vương này, là ca ca của ngươi hay là đệ đệ?”
“Ca ca!” Quế vương nói.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi là nhỏ nhất sao? Vậy ngươi tổng cộng có mấy vị thứ huynh, không bằng cùng nhau nói rõ ràng đi!”
Tất cả mọi người giật mình nhìn hắn, Quế vương ghét bỏ nói: “Ta hoài nghi ngươi căn bản không có thi công danh, thế nào cái gì cũng không biết.”
Đỗ Cửu Ngôn chột dạ sờ sờ mũi, “Không cho ta tài sơ học thiển sao? Mau nói, quá nhiều lời.”
“Đã chết ta không nói. Còn sống, tổng cộng ta có năm vị huynh trưởng. Trừ ca ta không nói, còn có Cát An Hoài vương, Cửu Giang Cửu Giang vương, Liêu Đông An Sơn vương cùng với Vũ Xương Ninh vương!”
Thật đúng là đa tử đa tôn a, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đã hết rồi?”
“Phụ hoàng ta đã đi, chắc là hết rồi.” Quế vương cười lạnh nói.
“Ha hả. . . Nói cũng đúng.” Lại nói: “Như vậy, mẫu phi của các vị vương gia cũng còn tại thế chứ?”
Nàng là chưa thấy qua nữ nhân trong hậu cung, dù sao nàng cũng là nam nhân, hậu cung không phải nàng muốn vào có thể là có, các phi tử coi như là thái phi, cũng không phải nàng có thể gặp.
“Ngoại trừ Quý thái phi của Cửu Giang vương đi rồi ra, những người khác đều còn tại thế.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Vị thái phi ở Dực khôn cung?”
“Ngươi là nói tiểu Mã công công trưa này nhìn thấy?” Quế vương hỏi, Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, Quế vương trả lời: “Nếu như ta không nhớ lầm, ở trong Dực Khôn cung chắc là mẫu phi của An Sơn vương Chu thái phi.”
“Nàng náo loạn mấy năm với nương ta muốn đi Liêu Đông dưỡng lão, nương ta không đồng ý.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt tò mò nhìn hắn, “Vì sao không đồng ý? Là năm đó cung đấu, thái hậu nương nương bị thua thiệt ở trong tay Chu thái phi sao?”
“Không kém bao nhiêu đâu.” Quế vương nói: “Có người nói Chu thái phi rất mạo mỹ, có mấy năm phụ hoàng ta rất sủng ái nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn không có nghe đủ, ham học hỏi như khát nhìn hắn.
“Còn muốn nghe cái gì?” Quế vương mạc danh kỳ diệu, “Ngươi là cảm thấy hứng thú với Chu thái phi, hay là cảm thấy hứng thú với hậu cung?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Cảm thấy hứng thú với cung đấu.”
“Có bệnh!” Quế vương gõ đầu của nàng, “Như ngươi vậy, đi vào chính là một đường chết!”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đó cũng không nhất định, ta thông minh tâm cơ tựa như biển, rất có thể ta sẽ trở thành người thắng sau cùng!”
“Người thắng thế nào?” Quế vương hỏi.
Làm hoàng hậu?
Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Quế vương, “Vương gia, lời nói này của ngươi quá có tài nghệ, rất giàu triết lý!”
Quế vương gõ bàn, “Nói chính sự, chớ kéo không có ích lợi gì.”
“Đây không phải là vô dụng sao.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cái này tương đương hữu dụng.”
Tống Cát Nghệ nói: “Cửu, Cửu ca, ngươi, ngươi muốn, muốn, muốn làm, làm nội, nội thị?”
Tạ Hoa tiến đến, quả nhiên trà thiếu chút nữa tụt tay.
Đỗ tiên sinh đây là vì vương gia dự định tự thiến sao?
Tình yêu này. . .
Chính là giữa nam nữ cũng không thấy có đi.
Hắn cảm động nhìn Đỗ Cửu Ngôn, tâm tình ngũ vị tạp trần.
Tạ Hoa ở, Đỗ Cửu Ngôn không nói gì, chờ hắn đi, Đỗ Cửu Ngôn nhảy dựng lên lướt qua bàn, kéo lấy hai má của Tống Cát Nghệ, “Tiểu tử, Cửu gia ta gần đây thua thiệt tâm tình không tốt, đang rầu không ai đánh, phát tiết tâm tình.”
“Có tin ta rút hết lông của ngươi hay không? !”
Tống Cát Nghệ run lông mi, mắt ướt sũng tội nghiệp nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu, Cửu ca. . .”
“Hừ!” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, ánh mắt đảo qua, “Có còn người trước ngã xuống, người sau tiến lên hay không?”
Bookwaves.com.vn
Động tác của mọi người xuất kỳ nhất trí, Quế vương và Bả Tử nói: “Uống trà, trà không tệ.”
“Cụng ly!” Đậu Vinh Hưng và Tiền Đạo An chạm cốc.
Đỗ Cửu Ngôn theo dõi hắn, “Đều chạm cốc, thế nào không ực một cái uống cạn?”
“Nóng, nóng a!” Đậu Vinh Hưng nói.
Tống Cát Nghệ bụm mặt, muốn khóc không dám khóc nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu, Cửu ca, hừ!”
Bả Tử nói: “Ngươi đây là tác uy tác phúc!”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.
“Tiếp tục!” Bả Tử rũ mâu uống trà.
Đỗ Cửu Ngôn nhất thời thư thản, ho khan một tiếng, nói: “Đều chăm chú chút, không nên ồn ào, chúng ta tiếp tục họp.”
Rõ ràng là ngươi nháo! Tống Cát Nghệ oán thầm.
“Ta cần vương gia đi tra An Sơn vương một chút, xem Kinh Nhai Trùng và An Sơn vương có lui tới hay không.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta có loại cảm giác, các thúc bá của Phì Nhục, rất có thể liên quan đến việc này.”
Tất cả mọi người rất giật mình, nhưng lại cảm thấy cảm giác của Đỗ Cửu Ngôn rất có thể là đúng.
“Vậy bây giờ cũng biết, trước đây sao Kinh Nhai Trùng muốn giả làm bạn của Tô Bát Nương, tìm ngươi biện tụng?” Chu Tiếu nói: “Nếu như thủ pháp giết người của Thường Liễu là hắn dạy, như vậy hắn không nên sẽ giúp Tô Bát Nương, mời ngươi làm tụng sư.”
Kinh Nhai Trùng là đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của Đỗ Cửu Ngôn.
Nói cách khác, nếu như không phải là bởi vì án kiện của Tô Bát Nương, bọn họ vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra Kinh Nhai Trùng, cũng không có khả năng đi thăm dò Kinh Nhai Trùng.
“Chẳng lẽ không phải khiêu khích Cửu Ngôn?” Thái Trác Như kỳ quái nói.
Chu Tiếu cảm thấy kỳ quái, “Nhưng Kinh Nhai Trùng, nhìn qua không giống như là một vị nhàn rỗi gây chuyện.”
“Ý gì?” Tiền Đạo An nói: “Nhưng là người tìm Cửu Ngôn biện tụng, đúng là hắn a. Vì thế hắn còn thỉnh Tiền đại nhân làm người trung gian, ra ba trăm lượng tụng phí.”
Chu Tiếu gật đầu, “Nên, đó là một chỗ mâu thuẫn.”
“Giải thích duy nhất, ý nguyện của khiêu khích này, không nhất định là Kinh Nhai Trùng chủ trương trước. Phải biết rằng, hắn không có khả năng làm việc này một mình, hắn nhiều bằng hữu cùng chung chí hướng như vậy, nhiều người theo đuổi như vậy, lấy tính cách của hắn, cách nghĩ thành toàn khiêu khích người khác, cũng không phải không có khả năng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Kinh Nhai Trùng là củ cải, bùn quanh thân hắn, chúng ta chậm rãi tra!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, “Vương gia, hy vọng tốc độ của người có thể nhanh lên một chút a.”
Quế vương gật đầu, ngày thứ hai ra ngoài làm việc, tra xét hai ngày, mang theo một chồng hồ sơ trở về, ném ở trên bàn.
“Ngươi xem một chút.” Quế vương nói: “Đại sự về An Sơn vương mười năm này!”
Đỗ Cửu Ngôn mở hồ sơ, lật một tờ lại lật một tờ, “Vương gia, có phải tổ chức tình báo của người quá yếu hay không?”
—— lời nói ngoài ——
Thứ sáu hẳn là chỗ xung yếu mị lực bảng, rất muốn tạp một ba năm vạn bản thảo, nhưng cái này lễ bái cũng không có tồn ở bản thảo, thế cho nên ngày hôm nay canh hoàn tứ chương tựu kết thúc.
Nhưng ngày hôm nay mọi người một mực nỗ lực sung trị nỗ lực tống uyên ương khen thưởng tống vé tháng, thực sự sao kê cảm động.
Sở dĩ bất cứ giá nào bả sau cùng lưỡng chương tồn cảo lấy ra, phát xong ta phải khổ ép khứ con ngựa ngày mai. . .
Ái các ngươi!