Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 502: ANH HÙNG CỨU MỸ


Dịch giả: Luna Wong – hôm qua đang up thì bị thái hậu lôi đi bệnh viện, nên hôm nay ta up 6 chương bù lại cho hôm qua luôn hen


“Lần đi này mất bao lâu?” Thái Trác Như nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Một tháng?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Xem năng lực của Bả huynh!”


Thái Trác Như ngẩn ra, chẳng lẽ không phải năng lực làm việc của ngươi sao? Suy nghĩ một chút lại cảm thấy thoải mái, “Bả huynh rất có năng lực.”


“Ân, nên về sớm hay muộn kỳ thực không có quan hệ gì với ta.” Đỗ Cửu Ngôn uống trà, thở dài, “A Như, ta đi rồi, ngươi nhớ phải giúp ta chiếu cố nhi tử nhiều.”


“Không có việc gì đừng để cho hắn chạy loạn.”


“Còn có Hoa Tử và Nháo nhi, ngươi cũng nhớ kỹ mỗi ngày căn dặn bọn họ, không nên kết giao bằng hữu lung tung, lại càng không nên không có việc gì đi hát hí khúc thấu phong nhã cho văn hào đại nho gì đó.”


Thái Trác Như minh bạch, “Ngươi yên tâm, ta sẽ nhắc nhở bọn họ.”


“Chúng ta đây trở về, ta phải phải trở về trù bị chút lương khô.” Đỗ Cửu Ngôn không nhanh không chậm ra ngoài, vừa lên trên đường chợt nghe có người ở sau lưng gọi nàng, “Đỗ tiên sinh.”


Nàng nói: “Sao lại chạy thở hồng hộc, xảy ra chuyện gì?”


“Đỗ tiên sinh, gặp được người thật tốt quá. Không biết xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người tiêu chảy, ta, ta muốn thỉnh đại phu xem cho bọn hắn.” Phì Nhục nói.


Đỗ Cửu Ngôn nhíu mày, “Buổi trưa ăn cái gì, tại sao tiêu chảy?”


“Buổi trưa mọi người cùng nhau ăn, chính là cơm nước tại trù phòng. Một nồi rau cải trắng chưng thịt, nhất nồi thịt luộc còn có màn thầu.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy thỉnh thêm hai người đại phu qua đó.”


Ba người mang theo đại phu đi biệt viện ngoài thành.


Người già yếu còn dư lại, tổng cộng có ba mươi bốn một người đều tiêu chảy, rất lợi hại, cơ hồ là không thể rời bồn cầu.


Đại phu xem qua xong, nói: “Là ăn đồ hỏng, dạ dày của bọn họ yếu nhược hơn người thường rất nhiều, gần đây có thể là đại thức ăn mặn ăn quá nhiều, dạ dày vô pháp đảm nhiệm, nên biến thành như vậy.”


“Chỉ tả trước, sau đó cho thuốc điều dưỡng.”


Đại phu ứng, ghim kim chỉ tả cho từng người một, lại nấu một nồi thuốc, mọi người phân chia uống thuốc xong đều nằm xuống nghỉ ngơi.


“Ngày mai ta sẽ còn trở lại đun thuốc một lần, dùng lần nữa một hồi sẽ không sao.” Đại phu nói: “Bất quá thức ăn mặn vẫn không thể ăn nhiều, từ từ thôi, chú ý một tiến hành theo chất lượng.”


“Người quá hư nhược, hư không bị bổ.”



Đỗ Cửu Ngôn thật không nghĩ đến những thứ này, gật đầu: “Ta sẽ dặn dò trù tử, làm phiền người.”


“Người là làm chuyện tốt, giúp những người đáng thương này. Lão phu bất quá động động mồm mép mà thôi, chưa nói tới kiếm vất vả.” Đại phu nói, hành lễ đi.


Đỗ Cửu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nói với Phì Nhục: “Ta sẽ nói với trù phòng, sau này không thể mỗi ngày đều ăn thịt, hai ngày chúng ta ăn một lần, chủ yếu lấy thức ăn chay là việc chính.”


“Được, được.” Phì Nhục nói: “Hiện tại ta cũng không tham thịt, mỗi ngày ăn, chợt phát hiện vẫn là ăn chay ngon.”


Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn.


“Đỗ tiên sinh, ” Quý Ngọc mang theo hai quản sự trong nhà vào cửa, “Vừa nghe nói người nơi này ngã bệnh, cha ta đang có chuyện không ở nhà, ta tới xem một chút.”


“Đại phu nói như thế nào?”


Quý Ngọc nói chuyện, đánh giá Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương.


“Không sao, thỉnh qua đại phu cũng uống xong thuốc.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trời sắp tối, ngươi sớm trở về thành, miễn cho vào không được.”


“Chúng ta cũng đi.”


Quý Ngọc gật đầu, phân phó bà tử và sai vặt trong nhà khiển tới chiếu cố, “. . . Đều tận tâm làm việc, nếu như có chuyện như vậy nữa, cha ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi.”


Mọi người đều xác nhận.


“Ta có xe ngựa, các ngươi có muốn ngồi xe của ta hay không?” Quý Ngọc cười khanh khách mà hỏi thăm.


Quế vương xua tay, “Chúng ta đi trở về rất tiện, ngươi đi đi, chớ cùng chúng ta.”


“Vâng.” Quý Ngọc xác nhận, “Ta đi đây.”


Nàng nói chuyện, lên xe ngựa phía ngoài, xe đi không nhanh.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn xe ngựa tiệm hành tiệm viễn, như có điều suy nghĩ. Bỗng nhiên một cái tay đưa qua đây, bưng kín ánh mắt của nàng, “Nhìn ta!”


“Vương gia, người coi như là thiên tiên, cũng phải thỉnh thoảng để ta đổi khẩu vị nhìn phàm nhân chứ.”


Quế vương suy nghĩ một chút, “Da mặt của Lưu huyện lệnh ta còn giữ.”


“Phàm nhân cũng phân chia cấp bậc.” Hai người nói chuyện, chợt thấy ngựa phía trước hí, xe ngựa đột nhiên bị ngựa điên mang theo nhảy lên, bánh xe ở trên đường gập ghềnh khanh khanh đụng loạn, lập tức hất người đánh xe và bốn bà tử ngã ở ven đường, ngay sau đó, ngựa như điên rồi, dọc theo quan đạo lao ra ngoài.


“Cứu mạng a!”



Quý Ngọc chăm chú ở xa bích, thanh âm hách đều đang phát run, “Cứu mạng a!”


Bookwaves.com.vn

Ngựa cũng không có chạy vào thành, mà là chạy dọc theo quan đạo bên phải.


Tốc độ như vậy, phỏng chừng chạy nữa, thùng xe sẽ nát, một khi nát Quý Ngọc ở trong xe nhất định sẽ bị văng ra. . .


Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương.


Quế vương cũng nhìn nàng.


“Vương gia, thời gian anh hùng cứu mỹ lại tới.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lên!”


Đầu lông mày Quế vương run run, “Ngươi xác định ta có thể đuổi kịp?”


“Có thể, lúc người đuổi theo ta rất nhanh.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhanh lên một chút, bằng không thực sự đuổi không kịp.”


Quế vương lầu bầu nói: “Ta hoài nghi nàng là cố ý!”


“Thua thiệt là nàng, không phải chúng ta.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương, chạy đi, “Một hồi vương gia người cứu nàng xong, cứ nói một yêu cầu.”


Quế vương chạy theo nàng, hỏi: “Cái gì?”


“Yêu cầu sau này nàng cách ngươi xa một chút, không nên xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa, nỗ lực ép buộc ngươi để cho nàng trở thành Quế vương phi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương tăng nhanh tốc độ, “Có đạo lý!”


Tốc độ của hai con người đương nhiên không bằng ngựa, vừa lúc ven đường có hai người mặc áo của nha dịch quan phủ cưỡi ngựa không nhanh không chậm đi tới, Quế vương tiến lên gạt một người ra, Đỗ Cửu Ngôn học theo, gạt một người khác ra.


“Các ngươi, các ngươi làm gì!”


Hai nha dịch bị kéo xuống, tức giận rút đao giơ lên, Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên lấy một bài tử đen thùi lùi ra, nói: “Chúng ta là thiên binh hạ phàm cứu mỹ, hiện tại trưng dụng ngựa của các ngươi, lát nữa mời các ngươi đi Thừa Đức hầu phủ đòi tiền!”


“Giá!”


Ở vẻ mặt kinh ngạc của hai sai dịch, hai con ngựa quay đầu lại tuyệt trần đi.


“Giặc cướp này, vừa trưng ra bài tử gì?” Sai dịch giáp nói.


“Đen sì, không biết a.” Sai dịch ất nói: “Nha môn nào có lệnh bài màu đen?”



Sai dịch giáp lắc đầu, “Không biết, chưa thấy qua a.”


Hai người phản ứng kịp, theo phía sau đuổi hai bước, “Đuổi theo hay không?”


“Quên đi, đi Thừa Đức hầu phủ đòi tiền.”


Hai người bộ hành trở về thành.


Bên này, Đỗ Cửu Ngôn mang hài, Quế vương hỏi: “Ngươi vừa trưng ra bài tử gì, bộ khoái lệnh của Đan Đức Toàn?”


“Ta có ngu như vậy sao?” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ hài của mình, “Đế hài!”


Quế vương dựng thẳng một ngón tay cái lên, “Cao, cao kiến!”


Xe ngựa chạy như điên, người đi đường hai bên quan đạo sợ thối tán, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương giục ngựa tiến lên, một người bên trái một người bên phải. Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, người kéo dừng ngựa, ta cứu Quý cô nương!”


“Không nên bị người chiếm tiện nghi!” Quế vương cảnh cáo nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vương gia yên tâm, ta sẽ không sàm sở nàng.”


“Nàng có tiện nghi gì để chiếm, ta là nói ngươi. Tự trọng tự ái!” Hắn nói chuyện, thúc ngựa nhảy, người đã lên viền xe, nắm dây cương dùng sức nhất kéo, Đỗ Cửu Ngôn cũng nhảy lên xe ngựa, vén rèm lên nói: “Mỹ. . .” Một câu mỹ nhân của nàng còn chưa hô ra, Quế vương ho khan một tiếng, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quý cô nương, chúng ta tới cứu ngươi.”


Khó có được anh hùng cứu mỹ, hơn nữa Quý Ngọc quả thực xinh đẹp.


Có người từ đoạn tụ, biến thành đặc biệt keo kiệt.


Bookwaves.com.vn

“Đỗ tiên sinh.” Quý Ngọc hách sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn một lòng yên ổn, nhào vào trong ngực nàng, khóc lên.


Ngay cả thường ngày lãnh tĩnh tự kiềm chế có chủ kiến đi nữa, nhưng đối mặt sinh tử, nàng cũng bất quá là một tiểu thư khuê tú khó có được ra cửa.


“Không có việc gì không có việc gì, đừng sợ!” Đỗ Cửu Ngôn nhẹ nhàng vỗ nàng, Quý Ngọc khóc lên.


Thế nhưng xe ngựa cũng không có ngừng, một tay Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy khuông cửa một tay vịn Quý Ngọc, gạt mành cửa ra, “Vương gia, có phải lực đạo của người không đủ hay không a!”


“Ngươi đi thử xem, lại còn nói ta lực đạo không đủ.” Quế vương nói: “Ngựa này điên lắm, căn bản siết không được!”


Sắc trời đã triệt để đen, Đỗ Cửu Ngôn nhìn, nói: “Không được nhảy xe đi.”


“Nhảy đi!” Quế vương nói: “Chớ dong dài, nhanh!”


Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quý Ngọc, “Không nên hốt hoảng, lúc hạ xuống bảo vệ diện mạo, nhất là mặt tương đối trọng yếu.”


Quý Ngọc khóc lê hoa đái vũ, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, khéo léo gật đầu, “Ta, ta nghe người.”


Nàng nói chuyện, ôm đầu mặt, Đỗ Cửu Ngôn nắm chặt cánh tay của nàng, thả người nhảy, hai người dọc theo mặt đất lộn mấy vòng, dừng lại.


Không có thương gì lớn, đụng mấy chỗ là khó tránh khỏi.



Xe ngựa chạy không có ảnh, Quế vương cũng không có xuống.


Đỗ Cửu Ngôn ai thán một tiếng, đỡ cánh tay ngồi xuống, Quý Ngọc cũng theo đứng lên, “Đỗ tiên sinh, người không có sao chứ?”


“Không có việc gì, chỉ cộm cánh tay.” Nàng đánh giá Quý Ngọc, “Còn ngươi?”


Quý Ngọc run rẩy sờ sờ mặt, kại giật giật cánh tay, bỏ quên một ít đau đớn nhỏ, “Không, không có gì.”


“Vậy là tốt rồi, ” Đỗ Cửu Ngôn ngắm nhìn phía trước, “Sao vương gia không có xuống xe.”


Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quý Ngọc đứng lên, vốn định giữ nàng chờ ở ven đường, nhưng vừa nhìn sắc trời, suy nghĩ một chút: “Chúng ta đi tìm vương gia.”


Hai người dọc theo quan đạo đi phía trước, rẽ một đường, liền thấy Quế vương đang đâm đầu đi tới, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi giết ngựa rồi sao?”


“Ân.” Quế vương nói.


Giết ở rước mặt nàng, sợ nàng sợ.


“Ngựa của ngươi xảy ra chuyện gì?” Quế vương chất vấn Quý Ngọc.


Quý Ngọc lắc đầu, “Ta cũng không biết. Vốn là thật tốt. Lúc ta lên xe cũng rất dịu ngoan.”


“Trước khi điên có đánh nó, hay cho nó ăn cái gì hay không?” Quế vương rất không cao hứng, hắn hoài nghi Quý Ngọc là cố ý.


Gặp nạn ngay trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, chắc chắc Đỗ Cửu Ngôn tâm địa thiện lương nhất định sẽ cứu nàng.


“Ta thực sự không biết.” Quý Ngọc mím môi, “Ta cũng vô pháp xác định các ngươi sẽ đến cứu ta, làm sao có thể mạo hiểm như vậy.”


“Hiểm này phải không chịu bản thân ta khống chế, đây không phải là chuyện tính cách của ta làm được.”


Ai biết ngươi có tính cách gì, Quế vương liếc nàng một cái, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đi về trước đi, thời gian không còn sớm.”


“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn cũng cảm thấy kỳ quái a, “Ngươi kiểm tra ngựa chưa?”


Quế vương gật đầu, “Xem qua, không có thương tổn, phỏng chừng bị cho ăn thuốc kỳ quái gì.”


Quý Ngọc cũng nghe đối thoại của hai người, ngừng một chút nói: “Không bằng, để hỏi người đánh xe bà tử một chút?”


“Cũng tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


—— lời nói ngoài ——


Sáng sớm tiền lì xì đã không có, các ngươi khỏe lợi hại! Ta tiếp tục đi mở tiền lì xì, chờ ta hạ, bởi vì ta cũng muốn sung trị, ha ha ha ha!

Cảm tạ tất cả khen thưởng và ta cho ta trùng phiếu, ái các ngươi.

Không thể vi báo, chỉ có vùi đầu gõ chữ! Sao sao đát, ái các ngươi.

Không đúng, báo đáp tiền nhượng lão Lý cho mọi người hát bài hát, hắn “Tam vạn thước Anh” năng rống đáo tam vạn thước Anh ngoại! Đặc biệt có sự khác nhau một ca khúc, ha ha ha ha, hắn còn không thừa nhận.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận