Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 504: CÓ NGƯỜI CẢN XE

Dịch giả: Luna Wong

Là một kiện bối tử đáy trắng thanh trúc viền lam, phía dưới là váy mã diện đạm lam, phối một đôi tú hoa hài đào phấn thêu đồ án điệp luyến hoa.

Chất liệu của y phục không phải đặc biệt tốt, thế nhưng thủ công rất tinh xảo, nhất là đường viền cổ áo, nhan sắc phối hợp phi thường tốt.

Lịch sự tao nhã.

Đỗ Cửu Ngôn cầm y phục run lên, bắt đầu hoài nghi quyết định của nàng là sáng suốt hay là thiếu đầu óc.

“Mặc. . . Mặc như vậy? Có cưỡi ngựa được hay không?”

Nháo nhi cười khúc khích nở nụ cười, “Cửu ca, nếu như người mặc cái váy này, vậy khẳng định là phải ngồi xe ngựa.”

“Xe ngựa khẳng định không được, ta phải lên đường gấp.” Đỗ Cửu Ngôn run váy lên, không cách nào tưởng tượng ra tràng cảnh nàng mặc cái váy này, cưỡi ở trên lưng ngựa thét to.

Đây càng khiến cho người khác chú ý.

Chớ để tới cuối cùng, không có tránh thoát giám thị của Kinh Nhai Trùng, còn đưa người khác chú ý tới Tần Cửu Yên.

“Ta nhất định là điên rồi.” Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa trán, đưa váy cho Nháo nhi, “Quên đi, ta cứ như vậy ra ngoài đi.”

Nháo nhi nói “Ngươi có thể dùng ngựa tốt kéo xe, ra khỏi thành rồi lại thả ngựa ra cưỡi a.”

“Phương pháp này có thể.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vị đại thúc từ Sơn Đông kia tới không có đi chứ?”

Nháo nhi lắc đầu, “Ngươi nói để hắn ở vài ngày, người còn ở ngoại viện, cũng không có để hắn ra ngoài.”

“Bả Tử ca nhìn qua, người không có vấn đề.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy cứ làm như vậy!”

Nàng mặc váy, suy nghĩ cả nửa ngày không lăn qua lăn lại được, Nháo nhi cười khanh khách mặc quần áo cho nàng, “Cửu ca, người hiện tại đến váy đều không biết mặc thế nào rồi.”

Thật vất vả lăn qua lăn lại được, Đỗ Cửu Ngôn xoay một vòng, kháp lan hoa chỉ* hỏi: “Thế nào?”

(Luna: * – là tư thế tay trong hí kịch)

“Tóc không được.” Nháo nhi lại chải đầu cho nàng, tìm hai cây sai cắm cho nàng, Hoa Tử ở một bên kinh thán, “Cửu ca, ngươi thật xinh đẹp a!”

Đỗ Cửu Ngôn soi soi cái gương, sờ sờ lồng ngực của mình, “Quên tháo.”

“Thảo nào có chút lạ.” Nháo nhi cười nói: “Vậy ngươi mau tháo đi.”

Đỗ Cửu Ngôn cởi băng ngực, thật dài thở hơi một, “Thoải mái a!”

Hoa Tử cười tiền phủ hậu ngưỡng, “Cửu ca, người quá buồn cười.”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ ngực của mình, lầu bầu nói: “Tháo ra, hiệu quả cũng không phải quá khả quan a.”

“Cửu ca, ” Nháo nhi đỏ mặt, “Chúng ta là nam hài tử.”

Đỗ Cửu Ngôn vỗ đầu, “Quên mất, ta ở trước mặt nam hài tử nên rụt rè một ít.” Lúc nói chuyện túm váy, “Không nói nhảm nữa, chúng ta cùng đi ra ngoài, các ngươi thay quần áo.”

Nháo nhi và Hoa Tử thay đổi y phục.

Đỗ Cửu Ngôn dùng vai sa che khuất mặt.

Hai người mặc hí phục hoa tiêu, Đỗ Cửu Ngôn mang cái khăn che mặt theo ở phía sau. . .

Trong viện gặp phải mọi người đánh giá bọn họ. Tạ Hoa cảm thấy kỳ quái Đỗ Cửu Ngôn từ đâu tới, lúc nào có một nữ nhân tiến vào vương phủ?

“Sáng sớm bằng hữu của chúng ta đến tìm, ” Nháo nhi nói: “Tạ công công, Cửu ca của ta để ta nói cho người biết, bảo người đổi con ngựa tốt vào xe ta và Hoa Tử thường ngồi, chúng ta tiễn biểu cữu của hắn ly khai.”

Tạ Hoa nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn bọc khăn che mặt chỉ lộ con mắt.

Nhìn mắt có chút giống như Đỗ Cửu Ngôn, thế nhưng. . . Thân thể này là nữ tử.

Vậy thì không phải rồi.

Tạ Hoa không có suy nghĩ nhiều, phân phó người đóng xe, để nam tử truyền tin lái xe, Đỗ Cửu Ngôn và Nháo nhi cùng lên xe.

Xe từ từ ra vương phủ.

Vừa ra, Đỗ Cửu Ngôn bén nhạy cảm giác được phía sau có người theo.

“Cửu ca, không có chuyện gì.” Hoa Tử nói: “Không ai sẽ nghĩ tới ngươi là nữ nhân.”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng có người sẽ nghĩ tới ta là Tần Cửu Yên.”

Hoa Tử sợ lên, so với hoài nghi người trước mắt này là Đỗ Cửu Ngôn còn đáng sợ hơn!

Xe đi không nhanh, nam tử đánh xe cũng không hiểu vì sao để hắn đánh xe ra khỏi thành, còn mang theo nhiều người như vậy, vừa quẹo cái cua thì có người chặn xe, cười ở phía ngoài nói: “Xin hỏi người ngồi trong xe là Đỗ lão bản sao?”

Nháo nhi Đỗ Cửu Ngôn liếc nhau, hắn hơi biến sắc mặt, chăm chú cau mày.

“Ứng một tiếng.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói.

Nháo nhi cố ý xốc màn xe lên cao một chút, để thấy người ngồi ở bên trong là Đỗ Cửu Ngôn và Hoa Tử, “Xin hỏi người là. . .”

Một vị nam tử đứng bên xe, ba mươi mấy tuổi, cười khanh khách chắp tay, đường nhìn dạo qua một vòng trong xe, sửng sốt một chút, tùy tiện nói: “Suy đoán là xe ngựa của người, nên đi lên chào hỏi. Vẫn thích nghe hí của người cùng Thanh Linh lão bản, hôm nay các ngươi mấy giờ mở màn?”

Mỗi ngày bắt đầu, cũng sẽ sớm thông cáo vào đầu ngày. Hơn nữa, gần đây hí của bọn họ đều là cố định thời gian mở màn.

Chỉ cần là đi qua vài lần người thực sự nghe hí, không có khả năng hỏi loại vấn đề này.

“Giờ thìn mở màn, đến lúc đó còn thỉnh người cổ động.” Nháo nhi cười nói.

Nam tử chắp tay xác nhận, “Lát nữa nhất định đi, vậy không quấy rầy người, cáo từ!”

Lúc nói chuyện hắn lui xuống, chờ xe đi xa hắn quẹo vào một ngõ nhỏ, thấp giọng nói: “Bên trong có một nữ tử, chưa thấy qua, khăn che mặt.”

“Xác định là nữ nhân?”

“Xác định, nữ nhân nam nhân có thể nhìn ra được.” Nam tử nói: “Trái lại lần đầu thấy, dung mạo là khó gặp.”

Người nghe hồi bẩm không quan tâm đối phương có đẹp hay không, gật đầu: “Vậy hẳn là không vấn đề gì, xe ngựa không cần nhìn, tiếp tục đi cửa Quế vương phủ nhìn chằm chằm đi.”

Nam tử xác nhận đi.

“Cửu ca, những người này thật là người của Kinh Nhai Trùng?” Nháo nhi hỏi.

“Tám chín phần mười.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cẩn thận như thế, sáng sớm Kiều Mặc đã phẫn thành ta đi rồi, bây giờ bọn hắn lại còn ở cửa Quế vương phủ theo dõi các ngươi.”

Nháo nhi rất khẩn trương, cầm lấy tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu ca, sao ta cảm giác lần này người đi Liêu Đông đặc biệt nguy hiểm.”

“Nguy hiểm cũng phải đi, Đan Đức Toàn sinh tử chưa biết, không đi khẳng định không được.”

“Huống chi, vụ án này tra đến nơi đây, nếu như nửa đường rút lui mặc kệ, đời này ta đều phải nôn đến chết.”

Nháo nhi hiểu, mạng người quan thiên, hơn nữa lại là bên trong án tử, “Vậy trên đường ngươi cẩn thận.”

“Các ngươi cũng cẩn thận, chiếu cố tốt củ cải nhỏ.”

“Còn có, nếu biết Kinh Nhai Trùng không đơn giản, vô luận như thế nào cũng không nên đi tiếp xúc những người này. Không nên thâm giao với bất luận kẻ nào, nghe bọn hắn hồ ngôn loạn ngữ, nhớ kỹ chưa?”

Nháo nhi và Hoa Tử tuổi nhỏ, tương đối dễ bị người đầu độc.

“Chúng ta đều nhớ. Người yên tâm đi, chúng ta theo người lâu như vậy, sẽ không sỏa hồ hồ bị người lừa.” Nháo nhi nói.

Hoa Tử cũng theo gật đầu, “Phải, tính cảnh giác của chúng ta rất cao.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Đỗ lão bản.” Bỗng nhiên, lại có người gọi Nháo nhi, Nháo nhi quả thực muốn xông ra mắng chửi người, “Thế nào ngày hôm nay nhiều người bắt chuyện với ta như vậy?”

“Bình thường chúng ta tới tới đi đi, cũng không thấy nhiều người chào hỏi như vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ tay hắn, “An tâm một chút chớ nóng.”

“Ai?” Xe dừng lại, không nhìn thấy dưới xe có người, Nháo nhi đang muốn hạ mành, trước mặt bảy tám thanh niên nhân cưỡi ngựa đến, từng người một tiên y nộ mã, xuân phong đắc ý, “Đỗ lão bản hôm nay hí phục đều mặc xong a, không câu trang cũng đẹp, quyến rũ động lòng người a.”

“Chu tiểu bá gia.” Nháo nhi chắp tay.

Đối diện một đám thanh niên nhân hỉ hả cười, xuyên thấu qua mành, liền thấy một nữ tử ngồi ở trong xe, có người hô: “Ai nha, Đỗ lão bản tuổi không lớn lắm, còn kim ốc tàng kiều ni.”

Lúc nói chuyện, vòng qua xe ngựa dùng mã tiên khều màn xe một cái, nhất thời hít một hơi.

Hoa Tử vốn là xinh đẹp, dung mạo của Nháo nhi thanh tú nghiên lệ, mà nữ tử ngồi ở chính giữa, mặc dù mang khăn sa, nhưng da và một đôi mắt lộ ra ngoài, lại có thể câu lòng người nhảy bùng bụp.

Không nhìn mặt cũng có thể xác định là một mỹ nhân.

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn muốn vặn cái đầu không biết từ đâu nhô ra trước mắt này xuống.

Chẳng lẽ là trời sinh nàng vượng hoa đào, nên sau khi đổi nữ trang, lập tức hấp dẫn một nhóm cuồng phong lạn điệp lớn?

Nàng đây rõ ràng chính là có quang hoàn của nữ chủ củng cố, một cái nhăn mày một tiếng cười cũng có thể rung động lòng người?

Động con quỷ! Đỗ Cửu Ngôn làm bộ ngượng ngùng cúi thấp đầu.

“Một nữ nhân mà thôi, không có gì đáng nhìn.” Có người nói: “Còn không xinh đẹp như Đỗ lão bản!”

Đỗ Cửu Ngôn âm thầm gắt một cái, không phục.

“Nếu như không có chuyện gì, chúng ta liền đi.” Nháo nhi rất phiền, “Làm phiền nhường một chút.”

Chu Khánh nhìn chằm chằm Nháo nhi, cười cười, “Không bằng, ta tiễn ngươi đi Hàng gia ban, hôm nay ta muốn xem thử, Đỗ lão bản thượng trang thế nào.”

“Cái này không được đâu.” Nháo nhi nói.

Chu Khánh nói: “Đây có cái gì không tốt, nếu là ngươi mệt, ta còn có thể giúp ngươi vẽ.”

Đỗ Cửu Ngôn tức giận đau phổi, nhẫn nhịn tự nói với bản thân không nên động thủ.

Nhưng Chu Khánh này thực sự quá đáng ghét.

“Hàng gia ban quá nhỏ, bá gia đi quá ủy khuất.” Đây là bộ phận ca diễn Nháo nhi ghét nhất, vì thế, hắn có thể cả đời cũng không lên đài.

Hai bên trái phải có người nở nụ cười, nói: “Đỗ lão bản người ta không nể mặt ngươi, hiện tại người ở tại vương phủ đó.”

“Vương phủ rất giỏi sap?” Chu Khánh nhướng mày nhìn chằm chằm Nháo nhi, đang muốn nói, bỗng nhiên có người ôn hoà châm chọc nói: “Dù thế nào, An Khánh bá cao cấp hơn vương phủ của ta?”

Là thanh âm của Quế vương.

Tất cả mọi người xuống ngựa, Chu Khánh biến sắc, theo mọi người cùng nhau hành lễ, “Bái kiến vương gia.” Hắn lại giải thích: “Vương gia nghe lầm rồi, Chu Khánh không phải ý này.”

“Đã biết hắn ở tại vương phủ, do bổn vương bảo bọc, ngươi còn dám nửa đường ngăn hắn, ngươi có ý gì, nói đi?”

Chu Khánh vội nói: “Không có không có, chính là chào hỏi với Đỗ lão bản.”

Quế vương giục ngựa đi mấy bước, đứng ở trước mặt Chu Khánh, cười lạnh nói: “Dù là ta là một vương gia nhàn tản, cũng có thể lấy mạng ngươi.”

“Nếu ngươi không phục, thì lăn đi đầu thai lần nữa!” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn nghe phía ngoài nói chuyện với nhau, kéo chặt khăn trên mặt mình một chút, để Nháo nhi ngồi phía trước một chút.

“A di đà phật!” Nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm, gần đây nhất định là xui xẻo. Đoán chừng là vài lần đi Pháp Hoa tự, lại không có kính dầu vừng tiền cho Bồ Tát, lão Phương trượng tức giận cáo trạng ở trước mặt Bồ Tát.

Lần sau, nàng phải đi quyên dầu vừng tiền.

“Bọn họ ta bảo bọc, ” Quế vương chỉ vào mọi người, “Từ hôm nay trở đi, hai người bọn họ bao quát toàn bộ Hàng gia ban, chỉ cần xảy ra chuyện, ta tìm các ngươi tính sổ.”

“Chớ nói Triệu Đỉnh ta không nể tình. Mặt mũi cũng đã giữ cho các ngươi rồi.”

“Đi đi, ngớ ra làm gì, muốn làm bàn đạp của bổn vương?”

Bảy tám người xác nhận, đầu hôi thổ kiểm lên ngựa. . . Trong lòng đương nhiên là rất tức giận, người nơi này ai mà không danh môn vọng tộc, nhà có thế lực.

Nhưng gặp phải Quế vương không nói lý, nói trắng ra, chớ nói bọn họ, chính là lão tử của bọn họ cũng không có cách nào.

—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm nay bắt đầu bình thường canh tân, lão thời gian!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui