Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 505: TA SỎA NÀNG SỎA


Dịch giả: Luna Wong


“Vương gia!” Nháo nhi và Hoa Tử ngồi chồm hỗm ở cửa, cười khanh khách nói: “May là người tới, không thôi chúng ta cũng không biết làm sao bây giờ.”


Quế vương cau mày nói: “Lần sau cứ báo tên của ta!”


Nháo nhi cười tủm tỉm gật đầu.


“Đi đi.” Quế vương không nhìn vào trong xe, phất phất tay nói: “Ta đi chung quanh một chút.”


Vừa nói vừa nhớ tới cái gì, cưỡi ngựa lại gần, nhỏ giọng nói: “Cửu ca của các ngươi an toàn ra khỏi thành chưa?”


“Đi rồi.” Nháo nhi thấp giọng nói.


Quế vương thở phào nhẹ nhõm, mắt nhỏ liếc một cái, liền thấy trong xe còn có một đống vải vóc đáy trắng trúc văn, ánh mắt hắn híp một cái đưa dài cổ một chút, lập tức liền thấy bên trong có vị nữ tử mang cái khăn che mặt, ngồi chồm xỗm vững vàng, thẹn thùng cúi thấp đầu.


“Làm sao có nữ nhân ở trên xe?” Quế vương nhíu mày, nhìn chằm chằm Nháo nhi, “Ngươi tuổi còn nhỏ không học giỏi, là muốn thành thân?”


“Tất cả mọi người đều là người không vợ, ngươi không biết xấu hổ tìm cô nương?” Quế vương khiển trách.


Da đầu của Nháo nhi tê dại, lúng túng cười, nói: “Không, không phải a, là một người bằng hữu của ta mà thôi.”


“Ân.” Mí mắt của Quế vương vẫn nhảy, bởi vì không đui cùng Đỗ Cửu Ngôn, tâm thần không yên một buổi sáng, “Các ngươi bận chuyện của các ngươi đi, ta đi chung quanh một chút.”


Nháo nhi gật đầu xác nhận.


Đỗ Cửu Ngôn gấp muốn chết, kẻ ngu này, một mực ở đây dạo bậy bạ cái gì, mau tới nhà của Cầu Chương ngây ngô a.


Nàng không dám động, vẫn cúi thấp đầu, cái cổ đều cảm thấy nhức lợi hại.


“Vậy chúng ta đi.” Nháo nhi nói.


Quế vương vẫy tay, quỷ thần xui khiến lại liếc Đỗ Cửu Ngôn một mắt.


Đối phương cúi thấp đầu nhìn không thấy mặt của nàng, thế nhưng một đôi tay vẫn còn thật đẹp mắt. . . Trắng trắng nộn nộn, giống tay của Đỗ Cửu Ngôn.


Màn xe hạ xuống ngăn trở tầm mắt của hắn, hắn ngồi ở trên ngựa chán đến chết đi dạo lung tung, trong lòng vắng vẻ, không biết mình muốn làm gì.


“Vừa rồi hẳn là treo Chu Khánh lên đánh một trận.”


Hắn lầu bầu, tốt xấu có chút việc làm.


“Ôi chao?” Quế vương bỗng nhiên dừng lại, nghĩ đến cái tay vừa rồi.



Thon dài, tế trắng. . . Quan trọng nhất là nốt ruồi trên ngón tay kia.


Đỗ Cửu Ngôn cũng có một nốt.


Những chỗ của thể nhìn của Đỗ Cửu Ngôn, chỉ cần có nốt ruồi hắn đều nhớ, vị trí của nốt ruồi này cùng của Đỗ Cửu Ngôn giống nhau như đúc.


“Không thể nào. . .” Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt.


Hoa Tử và Nháo nhi chưa từng nghe qua có quen biết cô nương nào. . . Ngày hôm nay bỗng nhiên đưa một cô nương xuất môn, sau đó thì sao. . . lão đầu đánh xe kia nếu như hắn nhớ không có lầm, là người từ Sơn Đông vội tới truyền tin cho Đỗ Cửu Ngôn.


Hắn đánh xe, vương phủ cũng không phải không ai để dùng, làm sao có thể để hắn đánh xe.


Khả năng duy nhất, chính là Đỗ Cửu Ngôn phải ra khỏi thành, thuận tiện dẫn người này cùng đi.


Vậy. . .


Nữ nhân ngồi trong xe kia là Đỗ Cửu Ngôn?


Nốt ruồi kia.


Cơ thịt kia.


Ẻo lả.


Tần Cửu Yên.


Quế vương rùng mình một cái, ôm cánh tay của mình, ngẩng đầu nhìn trời vẻ mặt mờ mịt luống cuống, “Là nàng sỏa, hay là ta sỏa?”


“Vương gia, người nhìn cái gì chứ?” Bỗng nhiên, có người đứng ở bên cạnh ngựa của hắn đặt câu hỏi.


Quế vương cúi đầu, mới phát hiện chung quanh hắn có không ít người dừng lại, theo hắn cùng nhau ngửa đầu nhìn bầu trời, Quế vương ngẩng đầu chỉ vào trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu, tiên phong đạo cốt nói: “Các ngươi xem, đóa mây trắng kia có giống Đỗ Cửu Ngôn không?”


“Ha ha.”


Mọi người đều cười lên, có người nói: “Nguyên lai vương gia là nhớ Đỗ tiên sinh.”


“Vương gia và Đỗ tiên sinh thực sự là tình bỉ kim kiên a.”


“Vương gia, trong lòng người có Đỗ tiên sinh, nên nhìn cái gì đều giống hắn.”


Quế vương nhe răng cười cười, “Ha hả. . .” Hắn theo dõi hắn sao, thật đúng, gương mặt ngựa kia lập tức trùng khớp với mặt của Đỗ Cửu Ngôn.


Là nữ nhân?


Không thể nào đâu!


Đỗ Cửu Ngôn hình dạng nam nhân như vậy, sao có thể là nữ nhân.



Huống chi, hình dạng sợ hãi của Tần Cửu Yên, đầu thai mười lần cũng biến không thành được Đỗ Cửu Ngôn.


Bookwaves.com.vn

Quế vương lắc đầu, “Không thể nào, nhất định là nàng sỏa!”


“Kẻ ngu này, muốn chạy đi, cư nhiên mặc váy của nữ nhân. Ta đã nói hắn có biện pháp gì tốt, cư nhiên dùng loại chủ ý bậy bạ này.”


Một lòng kinh hoàng của Quế vương chậm rãi rơi xuống, thật dài thở một hơi.


Không phải nữ nhân là được.


Hắn không thích nữ nhân.


“Đồ ngu!” Quế vương quay đầu nhìn lại, xe ngựa đã đi xa nhìn không thấy, hắn tép tép miệng, “Có cần đuổi theo nhìn một chút hay không?”


Vừa rồi mang cái khăn che mặt, hắn không có thấy rõ mặt của nàng.


Không biết Đỗ Cửu Ngôn phẫn nữ nhân đẹp không.


Trong lòng giống như bách trảo cong tâm, hắn cắn răng nhịn xuống, chỉ là lúc sắp không nhịn được, trong cung có người đến, “Vương gia, thái hậu nương nương thỉnh người cùng Đỗ tiên sinh vào cung.”


“Làm sao vậy?”


“Tiền ma ma để nô tỳ nói với người, nói Tần thái phu nhân vào cung khóc, nói đêm qua người làm gì. . .làm gì Quý tiểu thư, Tần thái phu nhân có thể sẽ để người thú Quý tiểu thư.”


“Nếu như người không thú, nàng liền siết chết Quý tiểu thư, phản chính nữ tử không có danh tiếng, cũng không cần sống.”


Quế vương nhất thời hiểu, ngày hôm qua náo loạn như vậy, không ngờ như thế không phải Kinh Nhai Trùng làm, mà là Tần thái phu nhân làm?


Mục đích là muốn gả Quý Ngọc cho hắn?


“Ác tâm!” Quế vương nói: “Thích siết thì siết!”


Tiểu nội thị ngăn Quế vương, cầu khẩn nói: “Vương gia người không thể đi, thái hậu nương nương nói nếu người không nói cho rõ, nàng. . . Nàng liền. . .” Siết chết người.


“Đã biết, ” ở việc nhỏ, Quế vương cũng không đối nghịch với thái hậu, “Ngươi về trước đi, ta đây liền đi.”


Tiểu nội thị lại nói: “Còn phải mời lên Đỗ tiên sinh đi cùng.”


Quế vương nghĩ đến Kiều Mặc, quyết định đưa củ cải nhỏ cùng đi.


Hắn đi nhà Cầu Chương đón hai người, Kiều Mặc không được tự nhiên ngồi nghiên ở trên lưng ngựa, trước ngực ôm củ cải nhỏ, củ cải nhỏ cười hì hì nói: “Cha a, một hồi người chớ khẩn trương a.”



“Ân.” Kiều Mặc không dám mở miệng, mặt dán da mặt, nhưng thanh âm không giống, “Ngươi nhiều lời chút.”


Củ cải nhỏ gật đầu, “Ta sẽ yểm hộ ngươi.”


Ba người không nhanh không chậm đi, người phía sau theo không xa không gần dừng lại ở phía ngoài hoàng cung, hai người thấp giọng giao lưu nói: “. . . Bọn họ cho rằng lúc này tiên sinh tất nhiên sẽ làm một đại án tử, lại không biết tiên sinh chỉ là muốn kéo bọn họ mà thôi.”


“Tần thái phu nhân từ trước đến nay khó chơi, đang rầu không có cơ hội quấn lấy Quế vương.”


“Hiện tại được rồi, có Tần thái phu nhân xuất mã, Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn có thể chắc chắn sứt đầu mẻ trán.”


Một người khác gật đầu, thấp giọng nói: “Lời đồn đã rải khắp thành chưa?”


“Rồi, nói thật là không dễ nghe. . . Còn nói ba người cùng nhau. . . hai tầng da của người, thật là có thể giết người a.”


“Quý tiểu thư lúc này nếu như gả không xong, phỏng chừng chỉ có thể chết.”


“Vậy cũng không có biện pháp, tối hôm qua nhiều người thấy vương gia cõng nàng vào thành như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không trách mọi người nghe được lời đồn đãi rồi lập tức tin.”


Hai người ngồi xổm trong góc nói chuyện, đối diện cửa hoàng cung từ từ đóng cửa.


Quế vương mang theo Kiều Mặc mang da mặt của Đỗ Cửu Ngôn vào Khôn Ninh cung.


Ngũ quan bất đồng, mang da mặt đồng dạng, vừa nhìn quả thực rất giống, nhưng nếu tinh tế đánh giá, tựu lập tức có thể phân biệt ra được.


Vừa vào cửa, Tiền ma ma châm trà lấy nhục điếm đưa lò sưởi tay cho Quế vương, thái hậu tựu nhìn chằm chằm Kiều Mặc, đang muốn nói, củ cải nhỏ tiến lên ôm thái hậu, “Thái hậu nương nương, người khỏe không?”


“Ai nha, củ cải nhỏ cũng tới.” Thái hậu ôm hắn, “Ai gia không thấy được ngươi, sao có thể khỏe chứ. Ai gia rất nhớ ngươi.”


Củ cải nhỏ cười hì hì, “Thái hậu nương nương, ta cũng rất tưởng niệm người.”


Thái hậu rất vui mừng, chỉ vào Tần thái phu nhân ngồi một bên, “Thỉnh an Tần thái phu nhân.”


“Đây là nhi tử của Đỗ Cửu Ngôn.” Thái hậu giới thiệu.


“Thỉnh an Tần thái phu nhân.” Củ cải nhỏ hành lễ nói.


Bookwaves.com.vn

Tần thái phu nhân thô thô quan sát một mắt củ cải nhỏ, gật đầu: “Là một hài tử cơ linh khéo léo.”


“Mặc Hề, ” thái hậu một tay lôi kéo củ cải nhỏ, hướng về phía Quế vương ngoắc, “Ngươi và Cửu Ngôn đều ngồi.”


Quế vương và Kiều Mặc tất cả ngồi xuống.


“Cửu Ngôn thế nào ngày hôm nay không nói lời nào?” Thái hậu phát hiện, vừa rồi hành lễ Đỗ Cửu Ngôn không có mở miệng, Quế vương nói: “Tối hôm qua giường sưởi đốt quá nóng, ngày hôm nay thức dậy tiếng nói của hắn không được.”


Thái hậu nhíu mày, “Thỉnh thái y nhìn một cái?”


“Không cần.” Quế vương nói: “Quá mấy ngày là khỏe.”


Thái hậu không có nhắc lại nữa, bắt đầu nói chuyện đứng đắn, mang chuyện của Quý Ngọc, thái độ của Tần thái phu nhân nói một lần, “. . . Ai gia thấy, ngươi thú Quý Ngọc đi. Dù sao Đỗ Cửu Ngôn cũng có củ cải nhỏ, đối với Quý Ngọc mà nói không công bằng.”


“Ta lại không có cùng nàng làm gì, cứu người còn cứu lầm? Sớm biết thế ngày hôm qua để cho nàng bị ngựa giết chết!” Quế vương nói.


Tần thái phu nhân bất mãn nhìn Quế vương.



“Nói lời vô vị gì , ” thái hậu nói: “Ngươi nghe bên ngoài bây giờ nghị luận khó nghe như thế, một nữ hài tử gia như nàng không có danh tiếng, sau này làm sao bây giờ?”


“Thì đó, ” Tần thái phu nhân khóc lên, “Quý Ngọc là ta đích thân nuôi lớn, từ nhỏ có tri thức hiểu lễ nghĩa. Chúng ta cũng không trông cậy vào tương lai thế nào, chỉ muốn nàng có thể gả người tốt, hòa hòa mỹ mỹ sống cả đời.”


“Nhưng hiện tại thanh danh của nàng thế này, người nói sau này nàng làm sao bây giờ? !” Tần thái phu nhân khóc, ai oán nhìn Quế vương, “Vương gia, người cùng Quý Ngọc từ nhỏ cùng nhau lớn lên, người hủy danh tiếng của nàng, người làm sao có thể mặc kệ nàng, người đây là muốn bức tử nàng, bức tử ta a?”


Lúc nói chuyện, khóc càng lúc càng lớn.


Thái hậu đau đầu, nàng giống như An quốc công, sợ nhất chính là Tần thái phu nhân khóc.


Nàng khóc không giống người khác khóc một hồi, nàng có thể không gián đoạn cứ khóc mấy ngày, gào bể cả giọng thật đúng là khó lường, cư nhiên cũng không khàn.


“Vậy là chuyện của người khác, có quan hệ gì với ta?” Quế vương nhìn Tần thái phu nhân rất không vừa mắt, “Người không phải cố ý làm điên ngựa nhà mình, lại để cho ta cứu nàng, cuối cùng ỷ lại vào ta chứ?”


“Người còn không biết xấu hổ, ta cứu người, người còn bảo ta phụ trách?”


“Người cho ta là gì, hay là cho rằng mặt của Đức Khánh hầu phủ người khá lớn?”


Lúc nói chuyện hắn cọ một chút đứng lên, một cước đá lật ghế, “Nói cho ngươi biết, chớ nói bổn vương là làm chuyện tốt, dù là tối hôm qua thật làm gì nàng, cũng không có khả năng thú nàng!”


“Thối đức hạnh.”


Quế vương nói xong muốn đi.


Tần thái phu nhân bỗng nhiên phù phù quỳ, “Vương gia, cầu người làm người tốt làm tới cùng, cứu nàng một mạng đi.”


“Bằng không nàng không sống nổi.” Tần thái phu nhân nói: “Người biết là cứu, người khác không biết a.”


“Ba người thành hổ, miệng nhiều người xói chảy vàng. Quý Ngọc một nữ hài tử, sau này làm sao bây giờ a. Nàng mới mười mấy tuổi, tương lai nhân sinh thật chẳng lẽ phải thanh đèn cổ phật sao?”


Thái hậu chỉ vào Quế vương, “Ngồi xuống, có ngươi nói chuyện với trưởng bối như ngươi sao?”


Tiền ma ma nâng ghế lên, Quế vương một lần nữa ngồi xuống.


Thái hậu có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Kiều Mặc, “Cửu Ngôn đột nhiên biết điều an tĩnh như vậy, ai gia thật đúng là không có quen a.”


“Ta, ta cũng rất an tĩnh.” Củ cải nhỏ giơ tay.


Thái hậu vui vẻ sờ sờ đầu của hắn, “Ngoan!” Lúc nói chuyện, nàng nhìn Tần thái phu nhân đang quỳ.


Trước đây người kiêu ngạo bao nhiêu, hiện tại lại vì tôn nữ, nói quỳ là quỳ, còn quỳ một hậu bối.


Thái hậu ngưng mi, thở dài.


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm nay hội tinh phẩm đề cử, lúc rảnh rỗi tiểu tử bạn khả dĩ viết trường bình, thưởng cho như trước!

Cửu gia đi Liêu Đông rồi, một đoạn ngắn trải qua nguy hiểm!

Lần thứ hai cảm tạ mọi người vé tháng, lễ vật và khen thưởng, ba ngày nay quả thực đối vé tháng đạt tới cao nhất điểm khát vọng, tự ta cũng xen lẫn trong các ngươi trong đội ngũ, len lén sung tiễn cho đại tụng sư tặng phiếu tặng uyên ương.

Ta đi ngủ, mọi người tảo an, một ngày hảo tâm tình, sao sao đát!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận