Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 506: MAU NGHĨ BIỆN PHÁP


Dịch giả: Luna Wong


“Hài tử này ngươi cũng không phải không biết, hắn từ nhỏ tính tình đã rất quật cường.” Thái hậu khuyên Tần thái phu nhân, “Ngươi về trước đi, ai gia khuyên hắn một chút.”


“Hắn ăn mềm không ăn cứng, người buộc như thế, nói không chừng thật khó mà nói.”


“Đi đi đi đi, để Tiền ma ma tiền ngươi trở về.” Thái hậu tự mình đỡ Tần thái phu nhân đứng lên.


Tần thái phu nhân biết, việc này nháo một lần khẳng định không có khả năng thành, nên không nóng nảy, chậm rãi nháo.


Nhìn không có cơ hội.


Hiện tại cơ hội đưa tới cửa, nàng vô luận như thế nào cũng không thể buông tay.


“Vâng!” Tần thái phu nhân lau nước mắt, tuổi già sức yếu đứng lên, “Quý Lâm nhà của ta phạm sai lầm, đã chết là hắn đáng đời, nhưng Trường Bình của ta cũng bị người hại. . . Hiện tại ta Ngọc nhi cũng. . . Lão Thiên đây là muốn bức tử ta a.”


Nàng toái toái niệm đi.


Thái hậu nhìn Quế vương, Quế vương cầm lấy một trái táo to vừa gọt xong, chia làm đôi chia ăn với củ cải nhỏ, cạp cạp, hai người không coi ai ra gì ăn đặc biệt ngon.


“Ăn ngon như vậy sao?” Thái hậu bật cười, “Nhìn ai gia đều muốn ăn.”


Củ cải nhỏ gật đầu, “Ân, đặc biệt giòn ngọt.”


“Người nếm thử.” Tiền ma ma bưng một chén nhỏ qua đây cho thái hậu, thái hậu dùng cây xiên xiên một cái, ba người đối diện nhau ăn táo.


Tiền ma ma ở một bên nhìn cực vui.


Thầm nghĩ nếu như củ cải nhỏ là thân nhi tử của vương gia thì tốt rồi.


“Tần thái phu nhân nói ngươi cũng nghe được rồi, ngươi nói nàng dụng tâm mưu kế ngươi, ai gia nhìn không thấy. Nàng là người không có cái đầu óc này. Huống chi, người kiêu ngạo như nàng, chỉ biết thuận nước đẩy thuyền, không có khả năng đẩy tôn nữ của mình, lên trên thân nam nhân.”


Quế vương cho rằng thái hậu không biết Tần thái phu nhân, thế nhưng không muốn phản bác nàng.


“Ta không có khả năng thú Quý Ngọc. Lời này trước đây cũng đã nói rồi.” Quế vương nói: “Bất quá, người có thể giam ta và Đỗ Cửu Ngôn ở trong cung!”


Thái hậu nhướng mày nhìn hắn, “Ngươi lại có cái chủ ý quỷ gì?”


Tiểu tử này, khẳng định có tâm nhãn xấu gì.



“Người đừng hỏi, người có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình một chút!” Quế vương nói.


Nhốt hắn trong cung, hắn có biện pháp chạy ra ngoài, đến lúc đó hắn có thể đi hội hợp với Đỗ Cửu Ngôn.


“Vừa lúc để củ cải nhỏ ở chỗ này bồi người.” Quế vương nói chuyện, vừa chỉ chỉ Đỗ Cửu Ngôn, “Người mặc kệ hắn, hắn tự có sắp xếp.”


Thái hậu nhìn chằm chằm mặt của Kiều Mặc, “Cửu Ngôn ngày hôm nay sao lại kỳ quái như thế?”


“Tiền ma ma ngươi xem một chút.” Thái hậu nói.


Tiền ma ma bắt đầu nhìn chằm chằm Kiều Mặc.


Kiều Mặc bị nhìn vẻ mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ta, ta. . .”


“Đây không phải là Đỗ tiên sinh chứ?” Tiền ma ma bật thốt lên, Đỗ Cửu Ngôn lúc nào nói cũng không nói lắp, cũng không có khả năng khẩn trương.


Quế vương hai ba bước đi qua đóng cửa, “Suỵt!”


Gian phòng chỉ còn lại năm người bọn họ.


Kiều Mặc kéo da mặt xuống.


“Đây. . . Đây là Kiều Mặc?” Thái hậu cau mày nói: “Cửu Ngôn đâu?”


Quế vương đem chuyện đã xảy ra nói một lần, “. . . Người không nên lộ ra, để người khác biết Cửu Ngôn không ở nơi này, hắn sẽ gặp nguy hiểm.”


“Sao ngươi không đi?” Thái hậu nhìn chằm chằm nhi tử, “Hắn gầy gầy, không có công phu tốt như ngươi.”


Khóe miệng của Quế vương run lên, nói: “Hắn không cho ta đi a, nói ta ở kinh thành mục tiêu quá lớn, một khi ta ra ngoài nhất định sẽ bị người để mắt tới.”


“Cũng phải.” Thái hậu nói: “Bất quá, thứ các ngươi tra là thật sao, không có bị người lừa chứ?”


“Kinh Nhai Trùng đây chính là đại nho, văn võ cả triều nhìn thấy hắn cũng phải gọi một tiếng tiên sinh.”


“Nếu như các ngươi loạn thất bát tao tra mộ trận, không có tra rõ đắc tội người, đến lúc đó ca ngươi đều cứu không được ngươi.” Thái hậu nói: “Người nhiều dùng ngòi bút làm vũ khí như vậy, ngươi sẽ sống không bằng chết.”


Quế vương phất tay, “Người nhanh chóng nghĩ một chút biện pháp, đánh yểm hộ, ta muốn đi Liêu Đông.”


“Ai gia nghĩ đã.” Thái hậu nhíu mày đang muốn nói, dừng một chút lại nói: “Chu thái phi, có cần gạt hay không?”


Quế vương gật đầu, “Tiểu Mã công công ra vào bên kia, bên kia lại là đất phong của An Sơn vương. . . Hiện tại ai cũng không biết sẽ tra ra vật gì.”



“Cũng sẽ không, hài tử An Sơn vương thành thật như vậy. . . Nếu nói ngươi Cửu Giang vương có dị tâm ai gia còn tin.”


“Ta đi nói với ca ta.” Quế vương nói: “Người nhanh chóng nghĩ biện pháp, sáng mai ta muốn đi.”


Bookwaves.com,vn

Lúc nói chuyện liền đi ngự thư phòng, đưa thứ bọn họ tra được, tiền tiền hậu hậu đều nói cho Triệu Dục nghe.


Đóng cửa, Tiết Án tự mình ở bên ngoài coi chừng.


“Ngươi xác định?” Tay của Triệu Dục vin góc tay vịn, hiển nhiên tức giận không nhẹ, “Không phải ngươi cố ý ở chỗ này quấy rối chứ?”Quế vương trừng hắn một mắt, “Ngươi cứ nói ngươi có tra hay không, nếu ngươi muốn bao che không tra, ta tự đi tra.”


“Ngươi đây là nói gì vậy, đây là việc nhỏ sao? Trẫm không tra, lẽ nào đến người như vậy đều nuông chiều bao dung sao?” Triệu Dục nói: “Ngươi nói Đỗ Cửu Ngôn đi rồi?”


Quế vương gật đầu.


“Ngươi cũng dự định đi?”


Quế vương gật đầu, “Nên ta tới tìm ngươi a, nhất là ngươi phối hợp nương đánh yểm hộ, cùng lúc cho ta quân lệnh, ta an bài một chút.”


“Ta đi rồi, có thể đánh bọn họ trở tay không kịp. Nếu An Sơn vương thực sự mưu đồ gây rối, ta tại chỗ có thể bắt hắn!” Quế vương nói.


Triệu Dục gật đầu, nói: “Thà rằng tin có, ngươi nói có đạo lý.”


“Trẫm cho ngươi quân lệnh, sẽ viết cho ngươi một phong thủ dụ.” Triệu Dục suy nghĩ một chút lại nói: “Ngươi đi trẫm lo lắng, lại phái. . .”


Quế vương cắt đứt lời của hắn, “Ta hiện tại một người đi cũng không dễ dàng, những người khác cũng không mang, trói buộc.”


Sắc mặt của Triệu Dục rất khó nhìn tựa ở long án, nghĩ tới lúc An Sơn vương còn ở kinh thành, mấy huynh đệ bọn họ thư thái ở chung. Thời gian tốt đẹp chính là cũng rốt cuộc không thể quay lại, nhưng hẳn là còn sẽ trở thành ký ức của đôi bên bọn họ chứ?


Lúc này mới mấy năm, hắn đã nổi dị tâm sao?


“Mặc Hề, ” Triệu Dục nhìn Quế vương, “Ngươi nói, An Sơn vương. . . sẽ có vấn đề chứ?”


Động tác uống trà của Quế vương ngừng lại, lập tức không nhịn được nói: “Mọi người sẽ thay đổi!”


“Ai!” Triệu Dục thở dài, đứng dậy đi tới bên người Quế vương, sờ sờ đầu của hắn, cưng chìu nói: “Cho nên nói, vẫn là một nương đồng bào thật là tốt.”


Quế vương đẩy tay hắn ra, “Ta đều hơn hai mươi rồi, người cứ vỗ, ta cũng cần sĩ diện.”



“Trẫm cứ vỗ!” Triệu Dục nói: “Khi ngươi còn bé còn đòi muốn chặt đầu cho trẫm đá nữa.”


Quế vương đầy mặt ghét bỏ, “Lời ngu xuẩn như thế, chỉ có thể là ngươi nói.”


“Không có khả năng.” Triệu Dục có lòng vui chơi, nắm mặt của đệ đệ, “Nhãi ranh, ngươi nói lời ngu xuẩn làm chuyện ngu xuẩn còn thiếu sao?”


Mặt của Quế vương bị hắn kéo loạn thất bát tao, hắn cả giận nói: “Ngươi còn kéo nữa thì tự đi Liêu Đông a!”


“Trẫm cho ngươi tiền.” Triệu Dục nhướng mày nói: “Sự tình làm thành, trẫm cho ngươi một vạn lượng, vàng bạc thật.”


Quế vương nói: “Nghìn vạn lượng đi.”


“Ha ha.” Triệu Dục nói: “Ngươi đi quốc khố, một Đại Chu của trẫm cũng không có nghìn vạn lượng bạc trắng.”


“Bất quá, chờ ngày nào đó trẫm thực sự vung tay lên khen thưởng cho ngươi một nghìn vạn lượng, vậy mộng tưởng của trẫm đã thành. . .sự thật rồi!”


Quế vương thả chung trà, bắt hoàng kim cao trên bàn nói: “Ba người chúng ta, mỗi người ngươi ban thưởng hai vạn đi.”


“Không có nhiều như vậy.” Triệu Dục nói: “Một người một vạn lượng thì có thể.”


Quế vương bĩu môi, “Được rồi, người mau chóng an bài với nương, ta đi ngủ, dưỡng đủ tinh thần.”


. . .


Tần thái phu nhân đi tìm An quốc công, khóc đem sự tình nói một lần với An quốc công, “. . . Chuyện này thế nào ta đều không thể bỏ qua.”


“Người đừng nói ta, ta sẽ không nghe lời ngươi nói.”


An quốc công chỉa về phía nàng, “Quế vương đồng ý?”


Bookwaves.com,vn

“Không có.” Tần thái phu nhân nói: “Hắn không đồng ý còn không phải có thái hậu nương nương sao.”


An quốc công nói: “Ta hỏi ngươi, nếu như Quế vương vẫn không đồng ý, ngươi định làm như thế nào?”


“Nên ta đây không phải là tìm đến ca sao.” Tần thái phu nhân nói: “Ca, lần này nếu như người mặc kệ Quý Ngọc, người ngẫm lại nàng có thể làm sao.”


An quốc công lười nói với nàng, “Nếu như ngươi có bản lĩnh, còn hỏi ta làm gì, tự nghĩ biện pháp làm đi.”


Tần thái phu nhân sịu mặt không nói lời nào.


Đang nói chuyện, Tần Vạn Thắng từ bên ngoài tiến đến, hắn mặc một bộ trường bào trạm lam, vóc người gầy khí chất nho nhã, hắn lại cười nói: “Cô mẫu, người làm sao vậy? Khóc thương tâm như vậy, chất nhi ở bên ngoài đều nghe được.”


Năm đó Tần thái phu nhân thích nhất là nhị điệt tử Tần Vạn Thiên, bất quá hắn lại vì nữ nhân mà tự tử rồi.


Ngoại trừ Tần Vạn Thiên, nàng tương đối thích đại điệt tử Tần Vạn Thắng.


Nam nhân Tần gia đều si tình, nguyên phối của Tần Vạn Thắng nhất thi lưỡng mệnh đi rồi, hắn hơn mười năm không có tục huyền, sau này vẫn là người một nhà ép buộc hắn, mới miễn cưỡng tục huyền.



Cũng may rốt cục sinh hai nhi tử, Tần gia cuối cùng cũng có người kế nghiệp.


“Còn không phải là vì Quý Ngọc sao, hài tử kia. . .” Tần thái phu nhân đem sự tình nói một lần, “Cha ngươi không đồng ý, cảm thấy ta đang hồ đồ, ta nào có hồ nháo.”


Tần Vạn Thắng nói: “Chuyện này người đuối lý a, vương gia vốn là làm chuyện tốt, ngươi còn đổ thừa hắn, đổi là ai cũng sẽ không cao hứng.”


“Nhắc tới, ngựa của Quý Ngọc vì sao đột nhiên điên mất, không có điều tra?”


Tần thái phu nhân nói: “Điều tra rồi, có người đút thuốc, để ngựa nổi điên. Người đánh xe cùng mấy bà tử đều thẩm qua, ai cũng nói không rõ sở rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”


“Đây chính là có người cố ý?” Tần Vạn Thắng hỏi: “Cô mẫu, không phải người cùng Hạ Nam làm sao?”


Tần thái phu nhân xua tay, “Tuy rằng ta rất muốn buộc Quế vương thú Quý Ngọc, nhưng là không đến mức lãng phí danh tiếng của Quý Ngọc.”


“Vậy kỳ quái.” Tần Vạn Thắng nhìn An quốc công, “Cha, người cảm thấy chuyện này có cổ quái hay không?”


An quốc công gật đầu, “Quả thật có chút.”


“Bây giờ không phải là thời gian thảo luận chuyện này.” Tần thái phu nhân nói: “Nói tiếp hôn sự của Quý Ngọc.”


Thế nào phát sinh, chậm rãi điều tra. Hiện tại nàng đã đâm lao phải theo lao ỷ lại vào Quế vương.


Tần Vạn Thắng bất đắc dĩ cười, nói: “Ta cảm thấy chuyện này. . . có thể thỉnh Lỗ các lão làm băng nhân.”


An quốc công cũng nhìn nhi tử.


“Thử xem đi, ” Tần Vạn Thắng cười khổ, “Cô mẫu ngày hôm nay quỳ cũng đều quỳ qua rồi, tốt xấu phải nghiêm túc làm ồn ào, có được hay không đều phải thử một chút.”


“Nếu như phải được thì sao?” An quốc công hỏi.


“Cha, ” tần vạn thắng nói: “Tiểu thư của Đức khánh hầu phủ không lo gả, là cô mẫu yêu cầu quá cao mà thôi.”


Tần thái phu nhân đứng lên, “Ta dùng nét mặt già nua đi thỉnh Lỗ các lão.”


Nàng phong phong hỏa hỏa đi. An quốc công bất đắc dĩ nhìn nhi tử, nói: “Chiêu này của ngươi sẽ chỉ làm cô mẫu ngươi vấp phải trắc trở, khó coi.”


“Cha, không cho cô mẫu vấp phải trắc trở khó cơi, nàng làm sao sẽ chết tâm được.”


An quốc công không nói gì, bưng trà uống thở dài, “Nàng cũng là cùng đường.”


Hai phụ tử đều tự thở dài.


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm qua cà phiếu, đại tụng sư vé tháng bạo tạc hảo, đều đứng yên đừng nhúc nhích, nhượng ta chống nạnh cười một hồi.

A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hắc a ha ha ha ha ha ha ha ha hắc a ha ha ha ha hắc!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận