Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 507: LẠI ĐEN ĂN ĐEN


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn ở trong xe, bôi đen mặt mình, đổi lại nam trang.


Đợi được tới Thông châu, nàng mới lộ mặt nói với nam tử đánh xe: “Đại thúc, ngựa này ta cần lấy chạy, giúp người ở Thông châu thuê xe trở về được không?”


“A?” Nam tử quay đầu lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh. . . Vừa rồi. . . Người vào trong xe khi nào thế?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta một mực trong xe, người không có chú ý mà thôi.”


Nam tử nhìn thoáng qua trong xe, “Vậy, vị tiểu thư lúc trước đâu rồi?”


“Tiểu thư xuống xe rồi a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người không nhìn thấy?”


Nam tử lắc đầu, nhớ lại tình cảnh vừa rồi ở trong thành sau khi Hoa Tử và Nháo nhi xuống xe, hắn hình như thật không có thấy vị cô nương mang cái khăn che mặt kia xuống xe.


“Đại thúc?” Đỗ Cửu Ngôn lại hô một tiếng.


Nam tử mới tỉnh thần, lúng túng nói: “Không cần Đỗ tiên sinh người thuê xe, tự ta có thể thuê xem. Chuyến này người cho ta nhiều tiền như vậy, bao nhiêu năm ta đều tồn không được.”


“Ngựa người cưỡi đi thôi, tự ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”


Đỗ Cửu Ngôn không có khách khí với hắn, dừng xe ở ven đường lấy ngựa, cáo từ nam tử, thúc ngựa đi.


Đi một chén trà nhỏ, nàng lại vòng quanh quay đầu trở về, liền thấy đối phương đang ở ven đường nói giá với một chiếc xe lừa, sau đó lên xe, xa đi phương hướng Sơn Đông.


Đỗ Cửu Ngôn không nhanh không chậm theo một đoạn, trung gian nam tử xuống xe ăn hai khối bánh nướng uống một chén trà thô, lại tiếp tục chạy đi.


Lúc buổi tối, nam tử và xa phu kết phường ngủ giường chung, một đêm chưa thức dậy, ngày thứ hai tiếp tục chạy.


Đỗ Cửu Ngôn không có tiếp tục theo nữa, trực tiếp chạy tới Bảo Định, Bả Tử ở ngoài thành chờ nàng.


“Vị đại thúc đánh xe kia không có vấn đề chứ?” Bả Tử quan sát qua vài ngày, tay chân người nọ đều là vết chai, nói chuyện với người của vương phủ ánh mắt co rúm lại, cũng không nghe ngóng loạn, chỉ ở trong viện tử không có ra ngoài.


Bình thường nếu như người có vấn đề, có cơ hội tiến vương phủ, không nói đại động tĩnh, nhưng thế tất nói chuyện phiếm với người, hỏi thăm một ít tin tức mình muốn biết.


Bất quá, hắn biết Đỗ Cửu Ngôn nhất định sẽ dùng nửa ngày nghiệm chứng một chút.

“Không có việc gì, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta chạy đi.”



Bả Tử gật đầu, hai người tự bọc một mắt lại, dọc theo quan đạo đi Duẫn châu.


Sáng sớm hôm sau đã đến chân núi Thần Ưng , tìm được chỗ nghỉ tạm Đan Đức Toàn được vị đại thúc kia nói , mấy ngày nay khí trời tốt, tuyết đã hòa tan, trên mặt đất rất nhiều bùn nhớt cái cũng nhìn không ra được, cũng không có thu hoạch.


“Nếu như là đi Liêu Đông, đi nơi này chính là vòng đường.” Bả Tử nói: “Xem ra đối phương là dự định bỏ rơi Đan Đức Toàn, mà cố ý đi đường vòng tới đây, chặn đường hắn.”


Đỗ Cửu Ngôn cũng đồng ý, “Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, ăn cơm trưa xong lại chạy đi.”


Hai người tìm một gian khách sạn không lớn, thuê một gian phòng, Bả Tử ngủ ở trên cái băng, Đỗ Cửu Ngôn ngủ giường.


Hai người ngủ rất nhanh, nhưng có một chút động tĩnh thì đều tỉnh dậy.


Ăn cơm xong lại chạy đi.


Như vậy đi bảy ngày, vào An Sơn cảnh.


Bên này nhiều đảo, lại đi lên bắc, vùng duyên hải thì có hơn mười đảo nhỏ khổ không đồng nhất hoặc xa hoặc gần.


Hai người ở An Sơn tìm khách sạn ở lại, kêu cơm nước ăn ở trong phòng.


“Ngươi từng tới đâu chưa?” Đỗ Cửu Ngôn đang ăn cơm, nhìn Bả Tử.


Bả Tử gật đầu, “Từng tới một lần, nhưng đó là lúc còn nhỏ, đối với nơi này không có ấn tượng quá lớn. Nhưng có thể nhìn ra, An Sơn vương thống trị cũng không tệ lắm.”


“Ân, mặc dù không tính là giàu có và đông đúc, nhưng là từ trên mặt của cư dân bách tính, lại tịnh không nhìn thấy hoảng trương và lo nghĩ. Khi ta tới xem qua An Sơn hàng năm tiến cống, không phải nhiều nhất cũng không phải ít nhất.”


“Hàng năm đều như vậy?” Bả Tử hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Chí ít gần mười năm đều là như vậy.”


“Vậy thì thú vị.” Bả Tử nói.


Tuế cống là mỗi năm cũng sẽ có, tuy nói triều đình cũng có quy định bao nhiêu, nhưng chỉ cần vương gia không có giằng co với triều đình, giao bao nhiêu vẫn là có thể thương nghị.


Lúc thu hoạch tốt thì giao nhiều chút, thu hoạch không tốt giao ít chút.


Triều đình cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao cũng là vương gia, ít nhiều vẫn là sẽ chừa chút dư địa.


“Ta thật là thật tò mò với An Sơn vương a, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chờ ăn cơm xong, chúng ta tìm một quán trà ngồi một chút.”



Bả Tử gật đầu.


Hai người ăn cơm xong, Bả Tử ra ngoài mua hai bộ bì thảo và bì mao dân bản xứ mặc, Đỗ Cửu Ngôn đội mũ long tay áo nhìn Bả Tử, “Thế nào, có phong độ không?”


Bookwaves.com.vn

“Có!” Bả Tử chân thành tán dương: “Thêm một phần lão khí ít một phần lỗ mảng, rất tốt.”


Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng một ngón tay cái lên, “Bả gia, miệng của ngươi càng ngày càng ngọt.”


Bả Tử cười khẽ, không cãi nhau với nàng, cầm quần áo thay đổi cũng đội mũ, Đỗ Cửu Ngôn nhìn thẳng mắt, vẻ mặt tán thưởng nói: “Bả gia, một hồi trên đường phố, bảo đảm có tiểu cô nương nhét khăn tay cho ngươi.”


Khí chất thân thể của Bả Tử cường tráng, ngũ quan lập thể lạnh lùng nghiêm nghị, mặc một thân trang phục và đạo cụ rất dương cương như vậy, càng nhiều vài phần dương cương hào phóng, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phi thường mê người!”


“Mê hoặc ngươi?” Bả Tử vừa mở cửa vừa ra ngoài.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mê hoặc. Thế nhưng, luận mỹ sắc ta cũng không thua ngươi a.”


Bả Tử liếc nàng một cái, hai người lên phố tìm một quán trà nhiều người ngồi xuống.


Kiến trúc của bên này không khác kinh thành bao nhiêu, nhà không tú lệ bằng Giang Nam, phần nhiều là thấp bé vững chắc có thể tránh bão cát bão tuyết, ven đường còn có cái rãnh chuyên môn để tuyết chảy ra ngoài, tuyết rơi xong đẩy tuyết đọng vào bên trong, chậm rãi tan chảy ra ngoài.


Hai người ngồi sát cửa sổ, chọn đồ ăn vặt và trà. Trong quán trà ngồi đầy người, mùi trà và mùi thuốc tràn ngập, Đỗ Cửu Ngôn bị sặc ho khan vài tiếng, ngưng mi nói: “Thuốc lào này cũng khác Thiệu Dương, khói không ít.”


“Ân, đất bất đồng hoa mầu nuôi ra cũng bất đồng.”


Hai người không nhanh không chậm uống trà, nghiêng tai nghe thanh âm truyền tới từ các phương hướng, Bả Tử nháy mắt ra dấu, Đỗ Cửu Ngôn theo tầm mắt của hắn nhìn lại, cách hai cái bàn, có ba nam nhân đang nói chuyện, thanh âm không lớn, mơ hồ nghe được một câu, “. . . Đêm nay động thủ.”


Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên, nhìn Bả Tử nói: “Lúc nãy nói cái gì?”


“Nói một câu An vương phủ.” Bả Tử cũng là bởi vì nghe được An vương phủ, mới để cho Đỗ Cửu Ngôn nghe, “Nhìn thần sắc của ba người, phỏng chừng không phải chuyện tốt.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Vận khí của chúng ta không tệ a.”


“Đen ăn đen?” Bả Tử hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nếu như là đạo tặc, đồ loại người này biết nhất định nhiều hơn bách tính phổ thông. Chúng ta trói người trói thẩm sẽ biết.”



Hơn nữa, hỏi thăm người như thế, bọn họ không dám lan truyền ra ngoài.


Vừa sợ bỏ mạng lại sợ đường hoàng mất mặt.


“Ân, giản đơn thô bạo.” Bả Tử dùng lời của Đỗ Cửu Ngôn, “Rất tốt.”


Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn nở nụ cười, dư quang nhìn chằm chằm ba nam nhân kia.


Ba nam nhân cũng không xem là người cao mã đại, cảm giác không giống như nam nhân phương bắc.


Lại ngồi ước chừng một canh giờ, sắc trời dần dần đen xuống, ba nam nhân ở quán trà gọi mỳ, mỗi người một chén ăn.


Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử cũng y theo hồ lô họa biều ăn hai chén mỳ.


Lại ngồi một hồi, quán trà còn lại mấy bàn người, Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử trả tiền ly khai, chờ ở đối diện quán trà, một hồi, ba người từ quán trà đi ra.


Cách giờ cấm đi lại ban đêm bất quá tầm một khắc đồng hồ.


Ba người dọc theo nhai đi rất nhanh, quẹo hai lần liền thấy một tòa môn đình thượng cấp, trên cửa chính treo bảng hiệu An vương phủ dán vàng.


Sai vặt đang câu đăng lung xuống, sau đó đóng cửa đi vào.


Ba nam nhân ngồi chồm hổm ở trong ngõ hẻm không hề động, Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm đối diện xéo ngõ hẻm, lạnh run.


Bookwaves.com.vn

“Bả gia, ta có chút hoài nghi ta lại làm một quyết định tương đối không sáng suốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Ngươi còn làm qua quyết định gì không sáng suốt?” Bả Tử hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn không muốn nói với hắn, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thứ trò chuyện, móc tim móc phổi miêu tả tình huống ngày đó nàng mặc váy với Bả Tử, “. . . Ta hiện tại cũng sinh ra hoài nghi, rất có thể trước đây ta thật là nam nhân.”


Bả Tử nhìn nàng, trong ánh mắt là ghét bỏ không chút che giấu nào.


“Ta lạnh, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một hồi ngươi ra sức nhiều.”


Bả Tử nói: “Ngươi cho rằng một hồi ta không động, ngươi có thể chế phục ba người kia?”


“Ta đúng là nghĩ như vậy, ” Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Trời lạnh, xạo chút cũng có thể sưởi ấm.”


Bả Tử không muốn để ý nàng, nhìn đối diện lại, chỉ thấy ba người kia bắt đầu leo tường, mắt của Đỗ Cửu Ngôn chiếu sáng, “Chúng ta đi vào.”


“Đi!”


Hai người che mặt, theo ba người trước mặt. Ba người rõ ràng quyền cước và nhĩ lực đều không được tốt lắm, nhưng năng lực nghiệp vụ cũng rất mạnh, thất loan bát quải an trong vương phủ, rất nhẹ nhàng tìm được khố phòng của bọn họ.



Đại hộ nhân gia bảo bối không phải bày đặt tùy tiện, mà là đăng ký trong sách tập đặt ở một trong phòng.


Ba người mở khóa, chuồn êm đi vào, một lát sau mỗi người cõng một bao phục đi ra.


“Có nặng hay không? Ta giúp các ngươi cõng a.” Đỗ Cửu Ngôn cười ha hả nói.


Ba người sợ nhảy dựng lên, hô: “Người nào, các ngươi là ai?”


“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lăn lộn trên đường, vừa lúc cũng dự định tới nơi này kiếm chút đồ tốt, không nghĩ gặp được ba vị. Thứ tốt đều bị các ngươi cầm rồi, chúng ta cũng không cần tiến vào nữa.”


Lòng của ba người rất tham, trong bao phục chẳng biết nhét bao nhiêu đồ.


Phòng vệ của An vương phủ cũng thực sự là rất kém cỏi.


“Đồ bên trong rất nhiều, các ngươi muốn thì vào, đừng cản chúng ta, bằng không không cần khách khí với các ngươi.” Nam nhân vóc dáng lùn bên trái nói.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ta đi vào còn phải lựa, hiện tại có sẵn mới tốt.”


“Hai lựa chọn.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ bao phục của bọn họ, “Bằng không cùng đi ra ngoài, chúng ta chia đều, bằng không cá chết lưới rách cùng nhau vào tù ăn mấy chục năm cơm tù.”


Ba người cũng không sỏa, ăn ý lựa chọn cái thứ nhất, chờ rời khỏi nơi này, lại thu thập hai kẻ trộm trong kẻ trộm trước mắt này.


Lại dám chơi đen ăn đen với bọn họ.


Năm người thuận lợi leo tường đi ra, phòng bị cho nhau đi hai con đường, đến một ngõ cụt.


Ba người ném bao phục trên lưng một cái, lấy ra đao đã sớm cầm trong tay.


Nhưng không chờ bọn họ phát huy, Bả Tử hai, Đỗ Cửu Ngôn một, ba người liền quỳ rạp trên mặt đất nhúc nhích không được.


“Ngu xuẩn hay không, không chút bản lãnh dám ra đây đen ăn đen với chúng ta?” Đỗ Cửu Ngôn đạp một người trong đó, nói: “Bây giờ còn là hai lựa chọn, mạng sống hay là nghe mệnh.”


Ba người nằm trên mặt đất lạnh như băng, mặt sát mặt đất một hồi sẽ có thể dán rơi một khối da. Bọn họ sợ gật đầu, “Nghe. . . Cái gì cũng đều nghe đại gia phân phó.”


“Đứng lên, tựa tường ôm đầu ngồi chồm hổm.”


Ba người đứng lên, tựa bên tường ngồi chồm hổm.


“Hiện tại, ta hỏi các ngươi đáp, đáp thật là tốt một hồi chia thêm chút đồ.” Lúc nói chuyện, giũ bao phục của ba người xuống, bảo bối trộm được chia làm năm phần, “Trả lời một vấn đề, thưởng cho một bảo bối, đáp không tốt tùy tiện cho có lệ thì thu một cái.”


“Vâng, vâng!” Ba người đáp lời, “Chúng ta tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn!”


—— lời nói ngoài ——


Còn đang cười, hắc hắc! Tiền lì xì quản cú, có phiếu nhớ kỹ đầu hắc!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận