Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 509: CHUẨN BỊ LÊN ĐẢO


Dịch giả: Luna Wong


Quan gia đối diện tiến đến, ánh mắt đảo qua trong phòng, chăn tản ra, trong phòng không vật gì, thế nhưng coi như sạch sẽ, hắn chỉ vào y phục Đỗ Cửu Ngôn vừa thay, “Đây. . . Của người nào?”


“Giá, đây là của nam nhân ta.” Lúc nói chuyện, nàng đè khăn anh anh khóc, “Tối hôm qua không hầu hạ hắn, sáng sớm hắn mất hứng, mặc y phục liền đi, mặc kệ ta.”


“Ta cũng không dám đi ra ngoài, cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ hắn trở về.”


Nữ nhân xinh đẹp như vậy, cư nhiên nỡ bỏ, quan gia nói: “Vậy ngươi chờ một chút đi, nếu như hắn không trở lại, ngươi đi vệ sở ngoài nha môn đông thành tìm ta.”


“Đại gia người họ gì?”


“Họ Mã!” Nam nhân lại quan sát Đỗ Cửu Ngôn một mắt, nhấc chân đi.


Đỗ Cửu Ngôn đóng cửa lại, hướng về phía Bả Tử đi ra ngoài đắc ý cười, “Bả gia, một chiêu này dùng quá tốt, lần nào cũng đúng.”


“Ngươi bình thường chút coi, ” Bả Tử quan sát nàng một mắt, đối mặt nàng không có cảm giác gì. Gương mặt này của Tần Cửu Yên tuy là đẹp, nhưng cũng bất quá là mặt mà thôi.


Đỗ Cửu Ngôn vĩnh viễn không biết, linh hồn ở dưới gương mặt này, mới là xinh đẹp và thú vị chân chính.


“Mất hứng!” Đỗ Cửu Ngôn ngượng ngùng cởi váy, ngồi ở đầu giường chờ bầu trời tối đen.


Bả Tử nín cười châm trà cho nàng.


Sắc trời đêm đen xuống, trên đường người tuần tra rõ ràng đông hơn tối hôm qua rất nhiều, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hai đất nhất định là có liên lạc, bọn họ rất có thể đang tìm ngươi.”


“Ân.” Bả Tử gật đầu, “Nhìn từ thái độ kiểm tra phòng hôm nay, chắc là đang tìm ta.”


Quan binh thấy trong phòng là nữ nhân xong, sẽ không có lộ ra biểu tình cảnh giác nữa.


Nhưng thấy bọn họ là biết cụ thể phải tìm người nào.


“Bịt kín.” Đỗ Cửu Ngôn ném cho hắn một khối vải, hai người thừa dịp bóng đêm mang theo bao phục đi bên cạnh tường vây ngày hôm qua, âm thầm nhìn.


Ba người tối hôm qua rất nhanh thì tới, lén lút tìm chung quanh, ngồi xổm góc tường thương lượng một hồi chờ Đỗ Cửu Ngôn đi ra, ba người làm sao kết phường báo thù nàng.


Nhưng đợi đủ nửa canh giờ cũng không thấy Đỗ Cửu Ngôn đến.



Người đầu tiên cả giận nói: “Có phải gạt chúng ta hay không?”


“Cũng sẽ không đâu, bọn họ không phải bảo chúng ta hỏi thăm sao?”


“Chính bọn họ cũng có thể hỏi thăm a. Đồ chúng ta trộm ra đáng giá bao nhiêu.”


“Vậy làm sao bây giờ.”


Ba người vẻ mặt phiền muộn lại tiếc nuối.


Đúng lúc này Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử đi ra, nhìn ba người cười khanh khách nói: “Cũng không tệ lắm, coi như các ngươi giữ chữ tín.”


“Đại gia, chúng ta đều hỏi thăm rõ ràng, có phải đều nói cho ngươi biết, ngươi trả lại đồ vật cho chúng ta hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Binh của vương phủ đều nuôi ở Trường Sinh đảo, cơm nước gạo và mì của vương phủ cách mỗi mười ngày đưa đi một lần, như ngày hôm qua nói vậy, còn có tám ngày bọn họ sẽ đưa gạo và mì đi tiếp.”


“Người trên đảo ra vào đều phải xem lệnh bài, trừ thứ này ra còn có một loại người có thể lên, không cần nhìn lệnh bài.”


Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên, “Người nào?”


“Nữ nhân! Mai di cách mỗi hai ngày sẽ đưa mười mấy phụ nhân lên đảo hầu hạ binh nuôi trên đảo.”


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “có thể du lịch sang đó không?”


“Không thể.” Người thứ ba nói: “Bọn họ khống chế rất nghiêm, dù là đi lại ở phụ cận, bọn họ cũng sẽ tra, vưu kì từ hôm qua bắt đầu, bọn họ tra càng thêm nghiêm.”


“Chúng ta đi từ hai bên trái phải vào, thiếu chút nữa mất luôn cả mạng rồi.”


Đầu lông mày của Đỗ Cửu Ngôn khẩn túc, “Mai di. . . Khụ khụ. . . Mai di ở nơi nào?”


“Mai di là nhị đương gia nổi danh nhất Xuân Nguyệt lâu An sơn, lâu của các nàng nuôi mấy trăm cô nương, phản chính đường về cũng không rõ, nhưng cũng không có ai dám tra!”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Trà trộn vào trong đội ngũ của Mai di, có khả năng lớn không?”


“Các ngươi?” Người đầu tiên đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, “Các ngươi là nam nhân. . . Tốt xấu cũng phải tìm nữ nhân, tiến Xuân Nguyệt lâu trước rồi mới lên đảo.”


Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng, chuyện này, có chút khó làm.



“Khổ cực ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn đưa bao phục cho bọn hắn, “Đi thôi, ly khai An sơn!”


Ba người ôm bao phục, “Đi, chúng ta sáng mai đi.”


“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bảo mệnh quan trọng hơn, lưu nhiều hơn một ngày nữa các ngươi không sống được.”


Ba người hơi biến sắc mặt, nhìn nàng, “Các ngươi, các ngươi chuẩn bị đi lên đảo đen ăn đen?”


Bookwaves.com.vn

“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhóm thổ phỉ lớn chúng ta nuôi sẽ vào thành, càn quét gặp người thì giết. Các ngươi ở tại chỗ này, ta cũng không dám bảo đảm các ngươi có thể sống.”


“Nhớ kỹ, việc này không cần nói với bất luận kẻ nào, bằng không, ta sẽ giết các ngươi trước để tế cờ.”


“Các ngươi là người ngoại tộc?” Ba người hỏi thăm nói.


Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu.


Xuất quan xong, có rất nhiều đạt tử, trước đây thường có đạt tử qua đây đoạt lương thực, hiện tại chính là đầu xuân, đạt tử không có đồ ăn, bọn họ đến đoạt lương thực rất bình thường.


Đạt tử giết người không chớp mắt.


“Chúng ta đi ngay, đi ngay.” Ba người cũng không quay đầu lại chạy đi.


Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử trở về khách sạn.


Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trừ khi ngươi giả gái, không thì chỉ có ta đi thôi!”


“Không được!” Bả Tử nói: “Dù là không tra không tìm Đan Đức Toàn, ngươi cũng không thể đi.”


“Chờ Quế vương qua đây, để hắn mang binh trực tiếp đánh lên đảo.” Bả Tử nói.


Quế vương nhất định sẽ đến.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bọn họ hiện biết tin tức rồi, có gió thổi cỏ lay khẳng định sẽ làm mất hết tất cả vết tích, đến lúc đó chúng ta chính là bận uổng một trận, huống chi, Đan Đức Toàn đang ở trong tay bọn họ.”


“Ngươi không cần lo lắng, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nghĩ biện pháp để ta đi trước, ngươi ở nơi này chờ Quế vương đến. Ta tìm được Đan Đức Toàn lục soát chứng cứ, các ngươi lại mang binh xông lên.”



Bả Tử không đồng ý, “Bên trên nhiều người như vậy, chớ nói võ công của ngươi bình thường, chính là ta, cũng không có nắm chắc một mình ra vào có thể hoàn hảo không hao tổn.”


“Vậy đề nghị của ngươi, chính là trực tiếp xông lên?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bả Tử gật đầu, “Dựa theo tính cách của Quế vương, hai ngày này hắn khẳng định đến.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi mới vừa rồi không có nghe nói sao, hôm qua An vương đã lên đảo, chậm vài ngày nữa, chúng ta cái gì cũng đều không tra được.”


Đỗ Cửu Ngôn vong vo qua lại, dừng lại nhìn Bả Tử, “Dựa theo ta nói, không thôi ngươi giả gái cùng đi với ta.”


“Được!” Bả Tử nói: “Ta phẫn nữ nhân.”


Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên nhìn hắn, Bả Tử ho khan một tiếng.


“Nha hoàn cũng được.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thử xem.”


Sáng sớm hôm sau, hai người mua y phục, thân của Bả Tử quá cao, nữ trang thực sự cực khó mua, chạy mấy nhà, cuối cùng tìm một tú nương đến sửa lớn một chút.


“Ha ha.” Đỗ Cửu Ngôn không nhịn được cười, Bả Tử mặc một bộ áo bông màu hồng, phía dưới là váy nga hoàng, chân to giấu ở trong váy, bàn tay to giấu trong tay áo, một đôi mày kiếm bị lưu hải che khuất, mũi thật cao môi thật mỏng, ngũ quan làm nam nhân quả thực rất anh tuấn, nhưng nếu như là nữ nhân thì thật sự là. . .


Đỗ Cửu Ngôn xoa mắt, Bả Tử nói: “Làm sao vậy?”


“Cay!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bookwaves.com.vn

Bả Tử liếc nàng một cái, “Đứng đắn một chút. Đi Xuân Nguyệt lâu trước, tùy thời nhi động.”


Bọn họ quyết định đi Đi trước trước, tìm cô nương hôm nay phải lên đảo, Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy lên đảo hầu hạ nhất định không phải chuyện quá tốt.


Nhiều binh như vậy, mới đi mười mấy cô nương, một ngày thôi mạng phải cũng bán mất sao.


Nào có thoải mái như ở trong lâu.


Nên nhất định là không ai cam tâm tình nguyện đi.


Quả nhiên, khi bọn hắn leo tường từ hậu viện đi vào, chợt nghe có nữ nhân ở cây dưới khóc, “. . . Ma ma chính là bất công, ta nói ngày hôm nay ta khó chịu, nàng còn để ta đi.”


“Ta đây đi nhất định phải chết ở trên đảo. Muội muội, nếu như ta không về nữa, ngươi nhớ kỹ cầu ma ma mang ta về, dù là tùy tiện tìm một chỗ chôn, cũng tốt hơn ném xuống biển làm mồi cho cá.”


“Ta đời này là không có chỗ dựa, hy vọng kiếp sau có thể đầu thai vào nhà người tốt, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ muốn có cha có nương, có thể an an sanh sanh để ta sống cả đời.”


Lúc nói chuyện, nữ tử khóc lên.


“Tỷ tỷ, ngươi không sao đâu, chúng ta đều chờ các ngươi trở về.”



“Ngươi. . . Ngươi cũng tinh chút, có thể. . . Có thể sử dụng tay dùng miệng, cũng không cần phải cứng rắn chống. Tốt xấu có thể che chở chút thân thể.”


“Ta đã biết, chính ngươi cũng cẩn thận một chút, cứ giả bộ bệnh cũng không phải chuyện đâu, ma ma khẳng định sẽ phát hiện. Ngươi nhanh chóng thương lượng chuyện chuộc thân của ngươi, sớm ra ngoài sớm ngày sống yên ổn.”


Hai người nói chuyện, ôm nhau khóc lên.


“Đi đi, kéo dài tới buổi trưa các ngươi cực khổ hơn.” Phía trước có một nữ nhân kêu: “Đông Hương, nhanh lên một chút!”


Đông Hương lau nước mắt, như chết chỉnh chỉnh y phục, nói: “Muội muội, ta đi!”


“Tỷ tỷ!” Một người cô nương nói: “Ngươi nhất định sẽ bình an vô sự trở về.”


Đông Hương cười khổ đang muốn đi, bỗng nhiên trong bóng cây lý có cô nương đi tới, nàng mặc một váy nga hoàng, nộn sanh sanh như mùa xuân mới ra nụ hoa, vừa đẹp lại non nớt, “Nhị vị tỷ tỷ.”


“Ngươi là. . .” Hai người liếc nhau, Xuân Nguyệt lâu không có cô nương xinh đẹp như vậy, “Là trong lâu của chúng ta?”


Đỗ Cửu Ngôn nhất thời hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hai người, nói: “Ta không phải là trong lâu của các ngươi, thế nhưng. . . Thế nhưng ta muốn thay tỷ tỷ lên đảo.”


“Ngươi lên đảo?” Đông Hương kinh ngạc nói: “Ngươi có biết chúng ta lên đảo làm gì không, ngươi niên kỷ nhỏ như vậy, không thể đi!”


Thật đúng là thiện lương a! Đỗ Cửu Ngôn tiến lên đây hành lễ với Đông Hương , nói: “Ta. . . Ta lên đảo đi tìm người, hắn, hắn là ca ca ta, ta nghe nói hắn ở trên đảo, vô luận như thế nào ta đều phải tìm được hắn.”


“Ta đã ôm lòng hẳn phải chết, cầu tỷ tỷ thành toàn ta.”


Đông Hương và một cô nương đối diện, hai người đều cảm thấy bất khả tư nghị, Đông Hương nói: “Vậy ca ca của ngươi bộ dạng thế nào, ngươi, ngươi nói cho ta biết, lúc ta tiếp khách, giúp ngươi tìm xem.”


“Hắn không phải binh, ” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu nói: “Tỷ tỷ cũng có thể gặp sao?”


Đông Hương nói: “Chẳng lẽ là. . . Là bách tính lên đảo?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Vậy, ” Đông Hương muốn nói lại thôi, nhìn Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đổi cho ngươi không phải là không thế, chỉ là ngươi nghĩ rõ chưa?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nghĩ rõ!”


“Được, ” Đông Hương nói: “Ngươi đi theo ta.” Nàng nói chuyện lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn muốn đi tiền đường, Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Ta, ta mang ta một vị bằng hữu tới.”


Bả Tử đi tới.


Đông Hương nhìn mục trừng khẩu ngốc, “Hắn là nam nhân đi, nam nhân không thể lên đảo.”


“Hắn sẽ giúp ta, hắn có võ công.” Đỗ Cửu Ngôn đáng thương nói: “Có hắn ở, ta mới có thể còn mạng sống.”


Đông Hương nhìn chằm chằm Bả Tử, hạ quyết tâm cực lớn , “Các ngươi đi theo ta, phải nhanh lên một chút, Mai di thúc giục rồi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận