Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 510: ĐÂY LÀ CHÂN TƯỚNG


Dịch giả: Luna Wong


Đông Hương một lần nữa chải một búi tóc bà tử cho Bả Tử, giúp hắn cắt lông mi nhỏ một chút, nét mặt đắp phấn, bôi yên chi máu đỏ, vừa nói thì dường như có thể nuốt được ai đó vậy.


“Một hồi ngươi khom lưng đỡ nàng bước đi là được.” Đông Hương vừa nói vừa nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi quá đẹp, ta cũng trang điểm cho ngươi một chút.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


Nàng lại chấm thêm vài nốt ruồi vào trên mặt của Đỗ Cửu Ngôn, nhìn qua rất ngán chẳng ra cái gì cả.


Bả Tử nhìn Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn cũng nhìn hắn, hai bên nhìn nhau ghét bỏ đơn giản đều tránh mắt sang một bên.


Lầu dưới người đang gọi, Đông Hương nói: “Ta đi đổi một tỷ muội lên, ta bồi ngươi đi.”


Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt, ngăn nàng nói: “Ngươi không phải là không muốn đi sao? Thân thể của ngươi khó chịu a.”


“Ta lo lắng ngươi đi một mình, hơn nữa không ai đánh yểm trợ cho ngươi, nếu như Mai di phát hiện, ngươi khẳng định không sống được.” Đông Hương lại nói: “Ta chỉ có một cái tiện mệnh, chết sống đều không có quan hệ gì, ngươi là cô nương trong sạch, lại là đi tìm ca ca, ta phải giúp ngươi.”


“Ngươi chờ ta một chút, ta đi tìm Lan Hương lên.” Nàng nói chuyện đẩy Đỗ Cửu Ngôn đi ra.


Chóp mũi của Đỗ Cửu Ngôn lên men, nhìn Bả Tử.


“Thấy chiêu hủy chiêu.” Bả Tử sờ sờ đầu của nàng, “Cũng sẽ không có chuyện gì.”


Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười rất khó coi.


Bình thủy tương phùng, nàng chỉ là vài câu nói dối, đối phương không chỉ tin nàng, còn muốn từ bỏ bản thân để đổi mạng của nàng. . .


“Tới riìu.” Đông Hương lôi kéo một tiểu cô nương niên kỷ rất nhỏ, dung mạo phổ thông tiến đến, “Ngươi đổi y phục của Lan Hương, nhanh lên một chút, Mai di thúc giục.”



Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lan Hương, Lan Hương cũng nhìn nàng, “Ngươi thực sự muốn đi sao, phía. . . Phía trên kia không phải người ở.”


“Không có việc gì.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta thay quần áo đi, ngươi nghỉ ngơi một ngày.”


Lan Hương gật đầu, thay đổi y phục với Đỗ Cửu Ngôn.


Đông Hương lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn mang theo Bả Tử xuống. Từ Xuân Nguyệt lâu đến bến tàu của Trường Sinh đảo, xe ngựa phải đi nửa canh giờ.


Bọn họ xuống lầu, chiếc xe đầu tiên của Mai di đã đi rồi, Đông Hương mang theo hai người lên chiếc xe cuối cùng, trong xe đã ngồi một cô nương, đang tựa trên xa bích ngủ gật dưỡng thần, nghe được động tĩnh xốc mí mắt tùy tiện nhìn thoáng qua, lại ngủ.


“Các ngươi cũng. . . Cũng nghỉ ngơi một hồi đi.” Đông Hương nói: “Trước đây mỗi lần đi, người có thể sống trở về, đều phải cởi một lớp da.”


“Nên mọi người trước khi đi, đều nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.”


Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Bả Tử người cao mã đại, ngồi ở bên trong chân tay co cóng, thật vất vả chịu đựng qua nửa canh giờ, xe đến bến tàu Trường Sinh đảo.


Mai di là một phụ nhân năm mươi mấy tuổi, mặc bối tử khương hoàng, bôi son phấn, dung mạo để người cảm giác có chút không tốt. Nàng ở phía trước gọi mọi người lên thuyền, nàng đứng ở bên bờ đếm số người.


“Xuống xe.” Đông Hương ra hiệu Bả Tử xuống phía dưới, thấp giọng dặn dò: “Ngươi không nên ngẩng đầu không cần nói chuyện, chỉ đỡ ta.”


Bả Tử gật đầu, sau khi xuống xe còng lưng đỡ Đông Hương.


Tổng cộng mười bảy cô nương Xuân Nguyệt lâu, hơn nữa Mai di và bốn sai vặt hộ tống, một thuyền người ngồi đầy nhóc.


Đỗ Cửu Ngôn tựa ở trên người Đông Hương làm bộ ngủ gật, Mai di cũng không có chú ý người nào tới, tùy ý nhìn lướt qua, dặn dò: “Biết các ngươi cũng không phải muốn đi, ta cũng không muốn các ngươi đi, đi một lần trở về ba năm ngày cũng phải nằm nghỉ ngơi.”


“Nhưng làm sao bây giờ, đây chính là mệnh của các ngươi!”


“Không nên như chết cá, có bản lĩnh thì dùng bản lĩnh, tận khả năng lớn nhất bảo vệ tốt bản thân. Nhớ kỹ chưa?”


Tất cả mọi người vô tinh đả thải đáp lời vâng.



Đỗ Cửu Ngôn đánh giá các cô nương trong thuyền, đều không phải là cực xinh đẹp, niên kỷ cũng đều không coi là nhỏ. Đoán chừng là quá khí sắc suy ở trong lầu sinh ý không tốt, nên kéo qua hầu hạ binh trên đảo.


Bookwaves.com.vn

Nàng rũ mi mắt, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhân sinh trên đời mỗi người đều gặp khó xử, có khi là đại nạn, còn lại là tiểu nạn!


“Đừng sợ.” Đông Hương thấp giọng nói với nàng: “Đợi lát nữa ngươi theo ta, ở cùng lều với ta.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


Đầu lông mày của Bả Tử nhíu lại, cũng không tính để Đỗ Cửu Ngôn vào lều!


Thuyền đi rất nhanh, thời gian hai chun trà, đã đến bên bờ, Mai di và đứng ở bến tàu chào hỏi binh, hai bên đếm số người, Mai di dẫn mọi người lên sạn đạo(đường làm bằng ván gỗ hiểm trở, hoặc hẻm núi bờ vực), sạn đạo không rộng cũng không dàu lắm, hai bên một bên có mười binh coi chừng, trên lưng trang bị đao, lỗ mảng đánh giá các nàng.


Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu đánh giá bốn phía, trên cái đảo này quả nhiên rất nhiều cây, loại cây đặc biệt tạp, có cây giống như là thiên nhiên trưởng thành, có cây lại giống bị người dời đến.


Qua sạn đạo chính là hai đoạn nửa tường vây, cửa rộng chừng chín thước, hai bên có bốn người coi chừng.


Qua cửa, lại là một đường mòn thanh u, đi lên trước nữa, cư nhiên lại là một đạo tường vây, cửa như trước có bốn binh coi chừng.


Qua cánh cửa này, trước mắt bỗng nhiên khai lãng.


Rộng rãi này cũng không phải là đất bằng phẳng, mà là một mặt cỏ có chút xanh, đi bên phải mặt cỏ, đây là một tảng rừng cây lớn, trong rừng cây đặc biệt an tĩnh, cũng không có tràng cảnh luyện binh nàng muốn thấy.


Mai di dẫn các nàng quẹo trái, lại có một tường vây, tựa hồ là dọc theo tường vây chia toàn bộ Trường Sinh đảo làm đôi.


Qua cánh cửa này, lại là một khối đất trống, nơi này đều là đầm nê địa, trung gian còn có thiết có lôi đài, từng quân trướng vây quanh ở bốn phía.


Nhìn như vậy căn bản đếm không rõ có bao nhiêu.


Chính là bữa trưa, lui tới binh chính bưng chén ra ra vào vào, thấy các nàng nhất thời hô vang một mảnh.



“Mặt sau này tất cả đều là quân trướng sao?” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng hỏi Đông Hương.


Đông Hương trả lời: “Ta cũng chưa từng đi, bất quá nghe nói phía sau là một mảnh rừng trúc. Trong rừng trúc là tất cả mọi người không được đi.”


Rừng trúc? Kinh Nhai Trùng thật đúng là thích trúc a!


“Vậy tường vây bên đó thì sao, cánh rừng kia là trống không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Đông Hương lắc đầu, “Bên kia là khu vực săn bắn và chuồng ngựa. Trong rừng rất nhiều. . .” Ánh mắt nàng lóe ra, thấp giọng nói: “Rất nhiều thú săn.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn nàng.


“Ngươi, ” Đông Hương do dự, suy nghĩ một chút nhìn bốn phía, thật nhanh nói: “Nếu như ca ca ngươi không phải binh, vậy hắn rất có thể ở trong rừng đối diện tường vây.”


Phảng phất có gì đó bén nhọn, bỗng nhiên đâm vào tim của Đỗ Cửu Ngôn, ngay cả trước đó từng nghĩ các loại trường hợp sẽ gặp phải trên đảo.


Thế nhưng nàng như trước bị chân tướng trong lời của Đông Hương, che che giấu giấu phía sau làm kinh sợ.


Rừng cây, thú săn, người. . .


“Trong rừng có phòng, bách tính bên ngoài tới, sẽ ở những phòng ốc kia.” Đông Hương nói: “Một khi có người đến săn thú, thì. . . đuổi những người đó từ trong phòng ra ngoài, để cho bọn họ chạy, như dã thú chạy trong rừng.”


Cả người của Đỗ Cửu Ngôn rét run, nhìn Bả Tử.


Bookwaves.com.vn

Đầu lông mày của Bả Tử cũng là khẩn túc, sắc mặt của hai người, là xám trắng xấu xí.

Người làm thú săn!


Cũng không phải kiến tạo hoàng cung, cũng không phải muốn tạo phản, mà là đang ở đây kiến tạo một khu vực săn bắn để người săn thú hưởng lạc!


“Nơi này có bao nhiêu binh, ngươi biết không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Đông Hương lắc đầu, “Việc này ta đều cũng có một lần lai trùng hợp nhìn thấy, bằng không không có khả năng biết đến.”


“Về phần binh, ngươi xem trướng bên kia, trong một trướng có thể ở hai mươi người, ta không có tinh tế đếm, thế nhưng bên này chắc có ba năm trăm trướng. Bằng không cũng sẽ không để chúng ta cách hai ngày thì tới một lần, bọn họ đều là một nhóm người, một tháng đổi một lần.”



Nàng nói xong, Mai di mang theo các nàng dừng lại, có một mặc nam tử quan bào tiến lên đây, nói với Mai di: “Tất cả mọi người đang dùng cơm, ngươi mang các nàng môn ra trướng phía sau nghỉ một lát, đợi lát nữa theo quy củ cũ, mỗi trướng một người.”


“Lưu quan gia, hôm nay mỗi người là làm bao nhiêu?” Mai di hỏi.


Lưu Thạch trả lời: “Một trăm bảy mươi người, ngươi xem rồi phân chia ra đi.”


“Vâng!” Mai di ứng, ngoắc tay, “Đều qua đây đều qua đây, chớ nhìn loạn.”


Mai di không dám để mọi người lắc lư chung quanh, ở đây đều là đao kiếm, giết người còn dễ hơn xé dê, nàng lôi kéo cả đám vào quân trướng, thấp giọng nói: “Đều thành thật ở chỗ này đợi, ai cũng không cần ra ngoài. Có lời ta nói vô số lần. Các ngươi đều nhớ kỹ, bốn phía biển đều sắp bị lấp đầy.”


Lắp thế nào? Đương nhiên là thi thể!


Tất cả mọi người theo xác nhận, Đông Hương lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử ngồi ở sau người.


Mai di ánh mắt quét tới, rơi vào trên người của Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử, đảo qua một mắt không nói gì, tự mình đi ra.


Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử nhìn nhau, Bả Tử đứng lên nói: “Chúng ta đi mao xí.”


“Ngươi, ” Đông Hương sợ kéo hắn, “Đây, nhiều người ở đây, người các ngươi muốn tìm, khẳng định ở tường vây đối diện.”


“Đợi lát nữa chúng ta đi, trời hầu như đã đen, đến lúc đó các ngươi lưu lại, bình thường bọn họ sẽ không kiểm kê nhân số nữa.”


Ai cũng sẽ không lưu ở trên cái đảo này, quan trọng nhất, muốn lưu cũng không lưu.


“Đi ra xem một chút trước.” Bả Tử nói: “Nếu như không được chúng ta sẽ trở lại.”


Hắn nắm thật chặt tay của Đỗ Cửu Ngôn, lôi kéo nàng đứng lên, ở trong ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, hai người ra khỏi trướng, vừa ra bên ngoài đã có người quát hỏi: “Đi đâu?”


“Chúng ta đi tè.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


Người hỏi không nhịn được, tùy tay chỉ đất trống phía sau trướng, “Tùy tiện tìm một chỗ đu, đừng có chạy lung tung, chạy lạc mất không ai tìm các ngươi.”


Lúc nói chuyện, ý vị thâm trường quan sát Đỗ Cửu Ngôn một mắt.


Hai người đi vòng qua, Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “An Sơn vương khẳng định ở trên đảo.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận