Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 511: THẬT CỰC KHỔ A


Dịch giả: Luna Wong


“Đi tìm An Sơn vương trước, hay là đi đối diện tường vây tìm hiểu trước?” Bả Tử hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói: “Đi phía sau rừng trúc một chuyến trước.”


Hai người dọc theo rừng trúc chạy thật nhanh, không có chạy bao xa, liền thấy vài toà phòng ở bằng trúc, trước phòng có người coi chừng, đi tới đi lui.


Hai người đi vòng qua phía sau, phát hiện phía sau cư nhiên cũng người coi chừng.


“Động thủ không?” Bả Tử nói: “An Sơn vương tám chín phần mười chính là ở chỗ này.”


Đỗ Cửu Ngôn đánh giá thủ vệ đối diện, “Có nắm chắc không?”


“Chỉ có thể hiểu rõ trước.” Bả Tử nói, “Ngươi ở nơi này chờ ta.”


Bả Tử tốc độ nhanh đến để Đỗ Cửu Ngôn hoa mắt, hắn như một con mèo, nhảy lên một cái, rơi xuống đất không tiếng động, trong tầm mắt của người tuần tra hai mặt, dễ dàng nhảy lên đỉnh, một chút thanh âm cũng không có.


Đỗ Cửu Ngôn khẩn trương ngồi xổm trong bụi cây cách đó không xa, nhìn Bả Tử đi lại trên nóc nhà, lập tức nằm xuống không hề động, qua ước chừng thời gian uống cạn một chun trà, hắn nhảy xuống nóc nhà, cực nhanh trở về.


Đỗ Cửu Ngôn tấm tắc kinh ngạc, tốc độ này nàng không thể làm được.


“Thế nào?” Nàng nhìn Bả Tử.


Bả Tử thấp giọng nói: “An Sơn vương ở bên trong, trừ hắn ra còn có ba người, đang nói chuyện thủ vệ trên đảo.”


“Ngươi nói đúng, Kinh Nhai Trùng chắc là đã gửi thư đến.” Bả Tử nói: “Sau đó mặc kệ làm cái gì, ngươi nhất định phải theo ta.”


Hắn dự cảm, chuyện lúc này đây, bọn họ làm không được trình độ lông tóc không tổn hao gì, có thể còn sống ra ngoài cũng không tệ rồi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Hiện tại đi làm cái gì?” Ban ngày không được, bọn họ phải như Đông Hương nói vậy, nghĩ biện pháp ở lại trên đảo trước, sau đó sẽ mưu hoa chuyện khác.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Về trước đi, xem có cơ hội lấy y phục của binh hay không.”


“Được!”



Hai người cấp tốc dọc theo đường lúc tới trở về.


Đến cửa trướng, Mai di đang gọi mọi người đi ra, thấy các nàng đi ra đầu lông mày cau lại.


“Mau trở về.” Đông Hương chặn đường nhìn của Mai di, gọi hai người các nàng, lại quay đầu lại nói với Mai di: “Mai di, để. . . Để cho bọn họ ở cùng một trướng với ta đi.”


Mai di nhìn chằm chằm Đông Hương, “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”


Cô nương trong lâu của mình, Mai di làm sao có thể không biết. Nàng nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử liền biết bọn họ có quỷ, nhưng Đông Hương che chở bọn họ. . . Mới vừa rồi, sau khi hai người bọn họ rời đi, nàng hỏi qua Đông Hương.


Đông Hương như thực chất nói hết với nàng, nàng không có làm thêm cái gì, dù sao bây giờ làm gì đều đã muộn.


“Nếu như gặp chuyện không may, ta không bảo vệ được ngươi.” Mai di nhìn chằm chằm Đông Hương, “Ngươi không nên liên lụy các tỷ muội, mọi người mặc dù trôi qua không dễ dàng, nhưng rốt cuộc vẫn là một cái tiện mệnh, ngươi hại các nàng, trong lòng ngươi sống khá giả sao?”


Đông Hương nói: “Ta, ta biết. Nếu như chuyện xảy ra ta dốc hết sức đảm đương.”


“Tự ngươi nghĩ là được rồi.” Mai di an bài ba người các nàng trong trướng cuối cùng, lại báo với bên ngoài chỉ có một mình Đông Hương.


Trong trướng là giường sưởi chung, có hai mươi chăn đệm xếp gọn, đao treo trên tường, trên mặt đất bày mấy thứ xẻng cuốc này, mặt đất rất ẩm ướt, ngay cả có giường sưởi, cũng cho người một loại cảm giác ẩm mốc không thư thích.


Đông Hương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đợi lát nữa có người tiến đến, ngươi ở bên cạnh hầu hạ, không cần nói, cũng không cần ngẩng đầu lên tiếng.”


Nàng nói chuyện, nhìn thoáng qua Bả Tử, Bả Tử cúi thấp đầu không nói gì.


Đông Hương lấy cái chăn ở giữa ra, bắt đầu cởi y phục.


Đỗ Cửu Ngôn đè tay nàng, thấp giọng nói: “Không vội!”


Ánh mắt của nàng đảo qua, rơi vào mấy cây xẻng đặt ở cửa, lại chà chà mặt đất.


Bookwaves.com.vn

Đúng lúc này, bên ngoài có người ho khan một tiếng, lập tức có người cười cười nói nói đẩy cửa tiến đến, “Con mẹ nó, thật vất vả xếp trước nhất, các ngươi chờ xem đi.”


“Lão tử hôm nay không cưỡi chết một nữ nhân, lão tử không ra!”


Có người mắng: “Ngươi giết chết người, chúng ta chơi cái gì.”


“Nhanh. Đầu(chắc là người đứng đầu) nói qua, sau này cưỡi nữ nhân không thể vượt quá nửa nén hương.” Lại nói: “Sau nửa nén hương chúng ta tiến đến.”



Người nọ mất hứng gắt một cái, “Cút nhanh lên, đừng ở chỗ này giục, phá hủy hăng hái của lão tử.” Người kia nói, một tay đẩy cửa gỗ ra quát: “Lão tử tới, cởi quần áo hay chưa.”


Hắn nói chuyện liếc nhìn Đông Hương đứng ở bên giường, cười hắc hắc xoay người khóa cửa, lập tức chợt nghe kẽo kẹt một tiếng, cái cổ của hắn vặn vẹo mở to hai mắt nhìn, thấy được một mặt màu sắc rực rỡ, liền ngã trên mặt đất.


“Nửa nén hương!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đào!”


Bả Tử kéo người tới giữa, động tác của Đỗ Cửu Ngôn nhanh nhẩu bắt đầu đào hầm.


Mặt đất ẩm thấp, mấy xẻng chính là một cái hố.


Bả Tử cũng theo cùng nhau đào.


Đông Hương đứng ở bên giường, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hình dạng của nàng thời khắc này, cùng nhu nhu nhược nhược khóc lúc trước hoàn toàn bất đồng.


Nàng. . . Nàng bị lừa gạt sao?


Hai người này căn bản không phải lên đảo tìm ca ca đi?


Đông Hương lạnh run, che miệng không để cho mình lên tiếng.


“Tỷ tỷ, ” Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu nhìn Đông Hương, “Không thể không có thanh âm!”


Một tiếng tỷ tỷ, để Đông Hương sửng sốt, nàng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, lắp bắp hỏi: “Vậy. . . Vậy phải làm sao?”


“Rên!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên rên thế nào thì cứ rên thế đó.”


Đông Hương mờ mịt gật đầu, đứng ở giường vừa bắt đầu rên.


Đỗ Cửu Ngôn vùi đầu đào hầm.


Người bên ngoài trước nghe được thanh âm cười hắc hắc, vẫy tay nói: “Đi, nửa nén hương, nằm một chút nghỉ ngơi dưỡng sức.”


“Đúng mực một chút a, chớ giết chết nữ nhân.”


Giọng của Bả Tử trầm thấp, quát: “Mất hứng, cút!”



Người bên ngoài ha ha cười, đi.


Đông Hương vừa kêu hô cầu xin tha thứ vừa đi tới, không dám nhìn người chết, cũng cầm lấy cái xẻng hỗ trợ.


“Đông Hương tỷ, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn nàng cười, “Đừng sợ!”


Sắc mặt của Đông Hương trắng bệch gật đầu, nói: “Không sợ, cùng lắm thì chết, có những súc sinh này đệm lưng, ta chết đáng giá!”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Là đạo lý này.”


Đông Hương lại rên mấy tiếng thì ngừng lại, hỏi: “Các ngươi. . . Các ngươi không phải tìm đến người, các ngươi tới làm gì?”


“Đúng là tìm người, nhưng không phải ca ca ta.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Mà là tìm rất nhiều người. Bọn họ mất tích, tung tích không rõ!”


Đông Hương biến sắc, chỉ vào phương hướng trong rừng, “Là, là bên kia sao?”


“Nếu quả thật như ngươi nói, chính là ở bên kia.”


Những người đó không phải đến xây hoàng cung, không phải đến làm lao động, không phải là bị người moi thận luyện đan, mà là làm con mồi để người vui đùa.


“Ta đây càng phải giúp các ngươi.” Đông Hương bất cứ giá nào nói: “Ngươi đừng sợ liên lụy ta, ngươi cứ làm chuyện của mình. Về phần Mai di và các tỷ muội khác ngươi cũng không cần lo lắng.”


“Mai di và vương gia có quan hệ rất tốt, chút mặt mũi này vương gia nhất định sẽ cho Mai di.”


Hai người nói chuyện phiếm, nhưng công việc trong tay lại làm rất nhanh, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Sao An Sơn vương phải cho Mai di mặt mũi, trong này có thuyết pháp gì sao?”


Bookwaves.com.vn

“Ta nghe nói là Mai di đã cứu mạng của An Sơn vương, hơn nữa trong phủ hắn hiện tại ái thiếp đắc sủng nhất, chính là hoa khôi trong Xuân Nguyệt lâu của chúng ta, là Mai di một tay dạy dỗ.” Đông Hương nói: “Nàng cũng sẽ giúp Mai di nói chuyện.”


Một cái hố rất sâu, ba người đầu đầy mồ hôi, vù vù thở phì phò, Đỗ Cửu Ngôn lau máu trong lòng bàn tay trên người, chỉ vào tử thi trên đất, “Chôn!”


Bả Tử đạp tử thi vào trong hố, Đông Hương thấp giọng nói: “Nửa nén hương.”


Hố lớn như vậy quá chói mắt, có người tiến đến nữa, một mắt có thể nhìn thấy được.


“Kéo chăn xuống lai trải trên mặt đất.”


Bả Tử đi túm chăn đắp lên, Đỗ Cửu Ngôn xé áo mình ra, nằm ở bên hố chăn, nháy mắt với Bả Tử.


Đông Hương cũng nằm trên giường.


Bả Tử đảo qua nửa đoạn vai lộ ra ngoài của Đỗ Cửu Ngôn một mắt, ngưng mi nói: “Lộ chút thịt ấy không có tác dụng gì, mặc y phục đàng hoàng.”


Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, trái lại nhấc áo lên, nằm nghiêm trên mặt đất, nhu nhu nhược nhược như là từng bị người đánh đạp hư.



Bả Tử không mắt thấy.


Ngoài cửa có người gõ cửa, hô: “Ngươi con mẹ nó xong chưa?”


“Hắn đi rồi.” Đông Hương thở gấp nói: “Ngươi vào đi.”


Người ngoài cửa có chút kỳ quái, “Cư nhiên chưa tới thời gian liền đi, ngày hôm nay thực sự là mặt trời mọc từ hướng tây.”


Nói nhiều, đẩy cửa tiến đến, liếc mắt liền thấy một vị nữ tử vóc người lả lướt mảnh mai nằm dưới đất , “Con mẹ nó, cư nhiên một được hai?”


Đường nhìn của hắn đều tập trung ở trên người của Đỗ Cửu Ngôn và Đông Hương, đợi hắn xoay người lại đóng cửa, tay của Bả Tử nhanh đến kẻ khác không kịp nhìn, người nọ té trên mặt đất, ba người lại vứt người này xuống hố, lại mở rộng thêm diện tích hố một chút.


Toàn bộ buổi chiều, bảy tám cổ thi thể, hầu như móc rỗng mặt đất quân trướng.


Mặt đất được lấp bằng, thời gian cũng không còn nhiều lắm, Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử đổi xong y phục, Đông Hương nhìn hai người, thấp giọng nói: “Chúng ta phải đi, các ngươi được không?”


“Đi đi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, các ngươi cũng không cần trở về.”


Đông Hương gật đầu.


Mai di ở bên ngoài tằng hắng một cái, Đông Hương trả lời: “Tới rồi!” Nàng long y phục, chỉnh lý trứ tóc quay đầu lại nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử.


Mai di quan sát Đông Hương một mắt, lại nhìn thoáng qua trong trướng, thấp giọng nói: “Đi!”


Trời tối, đen tốt, Mai di đỡ hai người, mọi người đỡ nhau đi lại khó khăn đi dọc theo đường về, Mai di thúc giục: “Đi nhanh chút, rề rà, một hồi thuyền cũng không biết tìm đến bên nào.”


Mọi người đáp lời Vâng, có người thấp giọng khóc lóc kể lể, nói với Đông Hương: “Đi một người rồi, làm một nửa thời gian xuất huyết nhiều, không có thỉnh đại phu cho nàng, người. . . Người đi rồi.”


“Ân.” Đông Hương nắm tay của tỷ muội, nàng không hiểu có loại cảm giác, lúc này đây rất có thể là lần cuối cùng các nàng tới đây đảo này.


Sau này, các nàng không cần tới nơi này nữa.


Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua quân trướng, nắm thật chặt tay của tỷ muội, nói: “Đi nhanh chút.”


Các nàng lên thuyền, thuyền đi so với lúc đến thì nhanh rất nhiều, Đông Hương đứng ở cuối thuyền hỗ trợ, dùng sức chèo, tất cả mọi người kỳ quái nhìn nàng, có người nói: “Ngươi còn có khí lực?”


“Muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút.” Đông Hương nói.


Thuyền cặp bờ, xe ngựa của Xuân Nguyệt lâu như trước dừng ở bên bờ, các nàng đỡ nhau lên bờ, vừa đứng vững bỗng nhiên đảo đối diện dâng lên khói đặc, lập tức ngọn lửa nhảy lên, đằng đằng mà đốt.


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm nay canh ba, ta đi ngủ lạp!

Tiểu yêu tinh đã ở trên đường tới, ha ha.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận