Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 512: ĐỀU TỰ SUY ĐOÁN


Dịch giả: Luna Wong


“Cháy rồi?”


“Làm sao sẽ bốc cháy.”


“Không mệt mỏi sao, sao nói nhảm nhiều như vậy.” Mai di mắng: “Lên xe, trở về.”


Tất cả mọi người không dám hỏi nữa, đều lên xe.


“Đông Hương, ngươi qua đây ngồi với ta.” Mai di nói.


Đông Hương theo Mai di ngồi một chiếc xa, xe đi Mai di thấp giọng thét hỏi: “Ngươi nói tỉ mỉ với ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”


Đông Hương đem tất cả chuyện buổi chiều phát sinh, cùng với lời Đỗ Cửu Ngôn nói với nàng, nàng đều nói ra, quỳ nói: “. . . Mai di, ta, ta tin tưởng bọn hắn, bọn họ nhất định có thể cứu những người đó.”


“Những người đó quá đáng thương, bọn họ là người không phải súc vật.”


Đông Hương quỳ rạp trên mặt đất, thấp giọng khóc.


“Chỉ hai người, ngươi cho là bọn họ là tôn hầu tử?” Mai di nói: “Ngươi thực sự là quá có ý nghĩ kỳ lạ. Trên đảo năm nghìn tinh binh mỗi ngày thao luyện, không nói bọn họ chỉ hai người, chính là hai vạn người cũng không nhất định có thể làm thành chuyện gì.”


“Nơi này là An sơn, nơi này là đất phong của An Sơn vương.”


Tay chân của Đông Hương lạnh lẽo, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Mai di, “Bọn họ, sẽ chết sao?”


“Không sống được.” Mai di nói: “Ta nói xấu trước, nếu như vương gia điều tra, ta là không có khả năng vì một mình ngươi, để mọi người cùng theo ngươi chết.”


Đông Hương gật đầu, “Ta, ta biết. Chỉ cần bọn họ điều tra, ta chủ động đứng ra.”


Mai di tâm phiền khí táo, nàng không biết ngày hôm nay ngồi yên không để ý đến tùy ý hai người kia ở trên đảo, là đúng hay sai.


Trên đời này chuyện bất bình nhiều lắm, những nữ nhân như các nàng, có thể lăn lộn phần cơm có thể còn sống, đã là không dễ dàng.


Nào có năng lực khứ quản sống chết của người khác, quản chuyện bất bình.


Xe ngựa dừng lại ở Xuân Nguyệt lâu.


Tiền đường ca vũ thăng bình có người trêu đùa hát, đoàn người từ hậu môn đi vào, Mai di hô: “Nước nấu xong chưa, bưng nước nóng cho cô nương.”



Nàng nói xong, không ai ứng, Mai di sửng sốt nhất thời đổi sắc mặt, không đợi nàng nói, liền thấy một vị nam tử vóc người rất cao từ trong ám ảnh đi ra, thấp giọng hỏi: “Các ngươi từ Trường Sinh đảo trở về?”


“Đúng, đúng vậy.” Mai di nhìn chằm chằm đao đối phương gác ở trên cổ nàng, “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”


Thanh âm đối phương không hề gợn sóng, hỏi: “Có người cùng các ngươi tiến đảo hay không?”


Mai di lập tức liền nghĩ đến hai người buổi chiều, nàng lắc đầu, “Không, không có, không có người nào cùng chúng ta tiến đảo.”


Nàng không thể thừa nhận, bên kia cháy, nhất định sẽ tra.


Xuân Nguyệt lâu nhiều người như vậy, nàng nói chính là hại mọi người.


“Ngươi là người nào?” Đông Hương lên tiếng hỏi.


Mai di quát dẹp đường: “Câm miệng!”


Đông Hương sợ không dám nói lời nào.


“Là bằng hữu ta!” Nam tử nói: “Ta đến cứu bọn họ.”


Mai di không thể tin được, nhìn chằm chằm nam tử thấy không rõ dung mạo.


“Ta biết, ” Đông Hương nói: “Buổi chiều là ta, ta đưa bọn họ đến đảo, ngoại trừ ta mọi người cũng không biết.”


Nam tử nhìn chằm chằm Đông Hương, “Ngươi nói.”


Mai di sợ chờ Đông Hương, không để cho nàng nói.


“Ta nói, ngươi thả Mai di và tất cả mọi người được chứ?” Đông Hương nói.


Nam tử thu đao, nói: “Ai muốn nháo, ném bọn họ xuống biển làm mồi cho cá.”


“Không nói, chúng ta cái gì cũng không nói.” Mai di bảo chứng.


Nam tử chỉ vào một bên, “Đứng!” Dứt lời nhìn Đông Hương, “Ngươi nói!”


Đông Hương đem sự tình chân tướng đều nói một lần, “. . . Thực sự, không có quan hệ gì với mọi người.”


Nàng nói xong, nam tử đối diện không nói gì, hơn nửa ngày hỏi hắn: “Đỗ cô nương?”



“Là Đỗ cô nương, họ nàng Đỗ!” Đông Hương nói.


Thân thể của nam tử lung lay một chút, đỡ tường, thanh âm như trước rất bình tĩnh, “Có thuyền bên bờ không?”


“Có!” Đông Hương nói: “Nhưng là có người gác, nếu như ngươi muốn cứu nàng phải nhanh một chút, buổi chiều nàng và bằng hữu của nàng cùng nhau phóng hỏa, hiện tại trên đảo khẳng định đều rối loạn.”


“Ân.” Nam tử gật đầu “Không nên nói với người khác.”


Bookwaves.com.vn

Đông Hương gật đầu, cảm thấy nam tử có chút kỳ quái, “Ngươi không sao chứ?”


“Nói nhảm nhiều như vậy, trở về!” Hắn nói chuyện, chắp tay bước nhanh ra cửa, Đông Hương nhìn Mai di, Mai di cũng nhìn nàng bỗng nhiên đuổi theo, hỏi: “Ngươi có bao nhiêu người?”


Nam tử quay đầu lại nhìn Mai di, “Ân?”


“Nếu như ngươi có thật nhiều người, ta có biện pháp có thể nói cho ngươi biết.” Mai di cũng bất cứ giá nào, quyết định đánh cuộc một lần.


Nam tử gật đầu, “Ngươi nói.”


“Ngươi từ Dương đảo ngồi thuyền đi vòng qua phía sau Trường Sinh đảo, từ trong rừng cây đi tới, bên kia tuy rằng đều xây tường vây vây lại, thế nhưng người thủ vệ lại ít rất nhiều.” Mai di nói: “Thế nhưng tiền đề các ngươi phải có thật nhiều người, bằng không đi tới cũng là dê vào miệng cọp, vén không nổi gợn sóng!”


“Đa tạ.” Nam tử chắp tay, nói: “Được chuyện trở lại nói lời cảm tạ.”


Mai di gật đầu, nhìn theo nam tử tiêu thất ở trong bóng đêm.


Nàng quay đầu lại, một viện tử cô nương đều nhìn nàng, nàng cả giận nói: “Đều không mệt mỏi sao, có phải còn có thể tiếp khách hay không, nếu như còn có thể thì lăn đi tiếp khách.”


“Mệt, rất mệt.”


Mọi người đều do nha hoàn của bản thân đỡ đều tự trở về.


Đông Hương nhìn Mai di, Mai di vẫy tay nói: “Có thể sống được hay không, liền xem tối hôm nay.”


. . .


“Quế vương có ở hay không không thể xác định?” Kinh Nhai Trùng nhìn người đối diện, “Vậy Đỗ Cửu Ngôn thì sao?”


Người đến trả lời: “Đỗ Cửu Ngôn và nhi tử hắn còn đang trong cung, ngày hôm nay còn có người thấy hắn, ở Khôn Ninh cung bồi thái hậu nương nương đánh mã điếu.”



“Bả Tử kia thì sao?”


Người đến nói: “Không nhìn thấy, lần trước hắn ra khỏi thành xong thì cũng không trở về nữa, ta phái người nghe ngóng, nghe nói là bởi vì tranh Đỗ Cửu Ngôn với Quế vương nên giở mặt đi rồi.”


Kinh Nhai Trùng không tin, nhíu mày đi hai bước, “Tần thái phu nhân tiến cung cũng không có tìm người làm ầm ĩ?”


“Bốn ngày trước đã đi náo loạn một trận, bị Quế vương đánh văng ra ngoài. Nàng thỉnh Lỗ các lão làm băng nhân, Lỗ các lão cự tuyệt.” Lại nói: “Phía sau đưa bài tử hai lần, rồi không vào nữa.”


Kinh Nhai Trùng trực giác phương diện này có vấn đề, nối tất cả mọi chuyện lại, lạnh lùng nói: “Ngươi đi hỏi Điếu Đại, Đỗ Cửu Ngôn có thể tra hỏi hắn vấn đề gì không.”


Người đến xác nhận đi, ước chừng qua hai canh giờ trở về, trả lời: “Tiên sinh, Điếu Đại cái gì đều nói, hắn nói Đỗ Cửu Ngôn đã cảnh cáo hắn, nếu như hắn nhiều lời một câu, nàng sẽ giết cả nhà của hắn.”


“Điếu Đại nói như vậy?”


Người đến gật đầu.


Tính cước trình, nếu như Bả Tử thực sự đi Liêu Đông, như vậy hắn hiện tại khẳng định đã đến.


Thế nhưng ngày hôm qua An Sơn vương đưa thư báo hết thảy bình thường, không có bất kỳ chỗ không ổn nào.


Lẽ nào Bả Tử không có đi?


Đỗ Cửu Ngôn không có tra được An sơn?


Các loại dấu hiệu hiển lộ, Đỗ Cửu Ngôn nhất định tra được cái gì, nàng đến giết cả nhà Điếu Đại đều nói rồi.


Nhưng nàng ở trong hoàng cung, điểm này không thể nào nói nổi.


Bookwaves.com.vn

“Phía bắc diện binh mã có dấu hiệu động không?”


“Không có!” Người đến trả lời: “Người bảo chúng ta nhìn chằm chằm, chúng ta nhìn chằm chằm vào không dám thư giãn, xác định không có.”


Kinh Nhai Trùng gật đầu, nhìn mặt ngoài tựa hồ là không có chuyện gì, nhưng cảm giác của hắn không tốt lắm, “Điều động Tần thái phu nhân ngày mai tiến cung nháo, cần phải để cho nàng nhìn thấy Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn.”


“Sự tình dễ làm chứ, nàng không có khả nghi? Vị Quý tiểu thư kia là một người thông minh, nhắc nhở người làm việc cẩn thận một chút.”


Người đến xác nhận, nói: “Nàng ở bên người Tần thái phu nhân lâu năm, sẽ không bị hoài nghi.”


“Ân, lần trước chuyện ngựa nàng làm rất tốt, sự tình làm rất tốt.” Kinh Nhai Trùng nói: “Nếu như lần này không thấy được Quế vương, thì giết Quý Ngọc, biến thành hiện trường tự sát!”


“Di thư lên án dùng máu viết.”


Người đến xác nhận đi.


Kinh Nhai Trùng uống trà, lần này hắn lâm thời sửa lại kịch bản, để người hạ độc dân chạy nạn trong viện này, sau đó lại làm điên ngựa, vào lúc đó, lấy tính cách của Đỗ Cửu Ngôn, nhất định sẽ không ngồi xem mặc kệ.



Người này, mặt nhìn cà lơ phất phơ không nhiệt tình, nhưng thực tế nàng rất lương thiện.


Nhìn thấy có người gặp nạn, ở điều kiện tiên quyết có thể làm được, nàng chắc là sẽ không do dự.


Hiện tại vấn đề trọng yếu nhất, là phải xác định Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương rốt cuộc có ở trong cung hay không, nếu như không ở, vậy có thể khẳng định bọn họ đi Liêu Đông rồi.


Bất quá, bàn tay trần, bọn họ có thể làm gì?


“Người đến, ” Kinh Nhai Trùng mở cửa, bên ngoài có bóng đen vô thanh vô tức đứng ở cửa, hắn dặn dò: “Trông coi cẩn thận mấy người trong vương phủ, cần phải làm được trình độ có gió thổi cỏ lay, có thể bắt được bọn họ làm con tin.”


“Vâng.” Người đến xác nhận đi.


Liêu Đông quá xa, một phong thư ra roi thúc ngựa ít nhất cũng phải đi hai ngày hai đêm.


Chỉ sợ bên kia có tin tức trở về, thư đến trong tay hắn, chuyện gì cũng không kịp nữa rồi.


. . .


Triệu Dục ngồi ở trong Khôn Ninh cung lý, củ cải nhỏ cười khanh khách y theo ở bên người thái hậu, cùng Triệu Niên Chu mỗi người một bên.


Triệu Niên Chu tính tình trầm một ít, nói rất ít. Củ cải nhỏ vừa lúc tương phản, mặc kệ ngươi nói cái gì với hắn, hắn cũng có thể tiếp chuyện, trò chuyện sinh động với ngươi, còn có thể đang cầm lời của ngươi, dẫn ngươi nói tiếp.


Hàn huyên nửa ngày, mới ý thức được mình đang nói chuyện với một hài tử năm sáu tuổi.


Hài tử này quả thực đòi hỉ, thảo nào thái hậu thích hắn.


Hơn nữa, dung mạo của hắn quả thực giống Quế vương khi còn bé như đúc. Quế vương khi còn bé đã đẹp, vì thế hắn còn tức giận một lần, ném cái gương, nói vì sao hắn không dễ nhìn. Sau này, Quế vương vẽ loạn loạn thất bát tao trong mặt của mình tới gặp hắn, nói cho hắn biết, bọn họ rất khó coi.


Trước đây Quế vương cũng rất hiểu chuyện nhu thuận, hơn nữa miệng cũng rất ngọt, sau này trưởng thành rồi tính tình thay đổi một chút, thế nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, vô luận biến hóa như thế nào, Quế vương kính yêu huynh trưởng như hắn không có giảm bớt, đồng dạng, hắn cũng nguyện ý phủng đệ đệ này trong tay, để hắn đi nháo đi lăn qua lăn lại đi giục ngựa giơ roi tiên y nộ mã cả đời.


Đem chuyện đời này hắn vô pháp với tới vô pháp làm, đều đi làm một lần.


“Ngươi có muốn học cùng thái tử không?” Triệu Dục hỏi.


“Ta rất muốn, thế nhưng cha ta nói chúng ta ở kinh thành không lâu, ta sẽ không đi học, miễn cho đến lúc đó phải xa nhau, ta sẽ luyến tiếc nhiều bạn bè như vậy.” Củ cải nhỏ khổ não nói.


Hài tử này, cự tuyệt hắn còn tìm cái lý do như thế ra, Triệu Dục nói: “Vậy nửa năm này, bài vở và bài tập của ngươi chẳng phải là hoang phế sao?”


“Không có đâu, mỗi ngày ta đều đọc sách. Nhà ta có cử nhân có tiến sĩ còn có tú tài.” Củ cải nhỏ cười hì hì nói: “Chính là học vấn của nghĩa phụ cũng rất cao, bọn họ thay phiên dạy ta đọc sách.”


Triệu Dục cười ha hả, nói với thái hậu: “Hắn nói Mặc Hề cũng dạy hắn.”


“Hắn chính là nói ngọt.” Thái hậu sờ sờ đầu của củ cải nhỏ, “Đi ngoài điện chơi với thái tử một chút.”


Củ cải nhỏ gật đầu, cùng Triệu Niên Chu ra ngoài.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận