Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 513: AN SƠN VƯƠNG GIA


Dịch giả: Luna Wong


“Mặc Hề bên kia có gởi thư không?” Thái hậu rất lo lắng.


Triệu Dục lắc đầu, “Nếu là hắn ngựa không ngừng vó, xế chiều hôm nay có thể đến An sơn. Hiện tại còn không biết tình huống bên kia là gì.”


“Người đừng lo lắng, hắn không có việc gì.”


Ngày sau cau mày nói: “. . . Thật là An Sơn vương hợp mưu với Kinh Nhai Trùng?”


Hài tử An Sơn vương kia trước đây rất khéo léo, không nghĩ tới sau khi rời khỏi đây cư nhiên biến hóa lớn như vậy.


“Chu thái phi bên kia tạm thời không hề động, tin tức của An sơn bên kia lại chưa có trở về, tạm thời không thể xác định.” Triệu Dục nói: “Nếu như là hắn, lúc này đây điều tra ra, trẫm tuyệt đối là không thể lưu.”


Thái hậu gật đầu, “Dưỡng hổ vi hoạn. Trảm thảo trừ căn rất có cần thiết.”


“Chu thái phi bên kia, ngươi và hoàng hậu là hậu bối, không cần lo.” Thái hậu lạnh lùng nói: “Ai gia xử lý.”


Triệu Dục chắp tay xác nhận, nói: “Có những lời này của mẫu hậu người, nhi thần an tâm, không thôi Chu thái phi bên kia nháo lên, hài nhi thật đúng là sợ gây xấu xí.”


“Ân.” Thái hậu nói: “Tiên tạm thời không nghĩ những thứ này, Mặc Hề và Cửu Ngôn bên kia, ngươi nhất định phải xác thực người an toàn mới được.”


Triệu Dục minh bạch, “Mặc Hề và Cửu Ngôn đều là hài tử thông minh, dù là gặp phải nguy hiểm, bọn họ cũng nhất định biết làm sao tự bảo vệ mình.”


Mí mắt của Thái hậu nhảy.


. . .


Lửa đốt lên, Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử nhân loạn trốn thoát.


Lửa phóng lên, là muốn tác loạn bọn họ nhân cơ hội làm việc, lại hủy thi diệt tích chuyện trong trướng buổi chiều, chờ đốt đến bằng hết toàn bộ, thi thể chôn dưới đất nhất thời nửa khắc sẽ không bị phát hiện.


Tìm không được thi thể, lại có thể giải thích nguyên nhân bốc cháy, như vậy chí ít đêm nay, nàng và Bả Tử có thể bình an.


“An Sơn vương đi ra rồi.” Hai người đứng trong rừng, thấy An Sơn vương mang người vội vã đi ra, vừa đi vừa đẩy nữ nhân mặc áo khoác cho hắn ra, “Mặc áo khoác gì, đi rồi sẽ dẫn lửa.”


Nữ tử bị đẩy một bên, cúi thấp đầu lui ra.



“Nguyên nhân gì cháy?” An Sơn vương hỏi: “Có liên quan đến những kỹ nữ buổi chiều tới không?”


Một phó tướng đang mời hắn trả lời: “Xem ra không phải, những nữ nhân kia đều quen mặt. Cũng không phải lần đầu tiên, hẳn không phải.”


“Ân.” An Sơn vương nói chuyện, đi nhanh đi phía trước, trưởng tử và lục tử của hắn theo ở phía sau, nhi tử thứ sáu niên kỷ còn rất nhỏ, ước chừng cũng liền tám chín tuổi, trưởng tử năm nay cũng liền mười bốn tuổi, giống như An Sơn vương, hai nhi tử đều là béo đôn đôn, vóc dáng không cao.


Hai hài tử choai choai rất hưng phấn mà chạy đi đám cháy xem náo nhiệt.


Đỗ Cửu Ngôn đánh giá dung mạo của An Sơn vương, mắt to mũi cao, môi hồng răng trắng, lúc còn trẻ, phải là một người tuấn tú.


Nhưng tửu sắc thịt lâm, để cái tuổi không được ba mươi này, nhìn qua lại có khí chất trung niên nhân.


“Đầy mỡ!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bả Tử gật đầu, “Trước kia dung mạo của An Sơn vương rất xuất sắc, không nghĩ tới bây giờ biến thành như vậy.”


“Rất dễ hiểu, hắn bất quá là một thứ xuất, ở kinh thành bị đè nén vài chục năm, chờ thả tới đất phong, bắt đầu triệt để giải phóng thiên tính.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bả Tử gật đầu.


Hai người nhìn chằm chằm An Sơn vương mang người đi xa, cấp tốc đi trúc phòng, trước phòng như trước có người thủ vệ, trước sau chỉ chừa một người.


“Vào từ phía trước.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta tiến, ngươi thủ ở bên ngoài.”


Bả Tử gật đầu.


Hắn thật nhanh vào cánh rừng, bang bang đánh gậy trúc, thanh âm dẫn tới thủ vệ cảnh giác trước cửa, hô: “Người nào ở bên kia.”


Lập tức chạy bước nhở qua đây, nhưng chỉ là đứng ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào bên trong, cũng bất quá đợi một khắc, không nhìn thấy động tĩnh bên trong, lại đi vòng trở về.


Thời gian này, cũng đủ Đỗ Cửu Ngôn đi vào.


Là ba gian phòng ở đả thông, bên trái là ngọa thất, trung gian là yến phòng khách bên phải còn lại là thư phòng.


Đỗ Cửu Ngôn trực tiếp vào thư phòng.


Trong thư phòng không có thư, thế nhưng không ít mấy hàng bảo bối trên đa bảo các, trên bàn đã trống không, trên mặt đất bày đặt mấy cái rương gỗ, nắp rương vẫn là mở, hiển nhiên đang thu thập.


Trong rương có thật nhiều thư và sổ sách, nàng lật một cái ra, bên trong ghi chép tên khách nhân lên đảo.



Một quyển còn lại là sổ thu chi mỗi ngày cung cấp mễ lương.


Bookwaves.com.vn

Còn có tập ghi kỹ số người, tập binh sĩ, nàng mở mấy phong thư ra, đều là Kinh Nhai Trùng viết tới, nàng cấp tốc rút giấy viết thư ra thả phong thư về.


Bên ngoài rất xa có giọng nói của An Sơn vương, Đỗ Cửu Ngôn cấp tốc chỉnh đốn, chờ cửa thủ vệ lần thứ hai quát hỏi một tiếng, “Ai?”


Nàng cấp tốc mở rộng cửa đi ra, Bả Tử đang kéo thi thể của người kia vào trong rừng.

“Giết rồi?” Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc.


Bả Tử nói: “Hắn không đến tra xét, ta không có biện pháp.”


“Hố làm sao bây giờ?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bả Tử ngưng mi, “Ném xa một chút, tìm đồ đậy lên, cái khác nói sau.”


Hai người nâng thi thể rất xa, y hi có thể nghe được ở cửa có người mắng: “Người coi chừng đâu, lại đi lười biếng, ngày hôm nay ai trực?”


“Lấy được cái gì?” Bả Tử hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn từ trong lòng ngực cầm sáu lá thư ra, chia ba lá cho Bả Tử cất, “An Sơn vương và Kinh Nhai Trùng gởi thư.”


“Có cái này cũng đủ chém đầu của hắn.”


Bả Tử hỏi: “Không có sổ sách?”


“Sổ sách quá dày, ít một quyển có thể thấy được, dễ bại lộ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vụ án này, đã không cần sổ sách để chứng minh cái gì.”


Đảo này, và mọi người trên đảo chính là chứng cứ và chứng nhân!


Còn có các cô nương trong Xuân Nguyệt lâu, rất nhiều bách tính cùng với ngư dân An sơn.


Bả Tử gật đầu.


Ném thi thể ra xa, hai người dọc theo đảo ven bờ chạy trốn, hỏa thế đã bị đập chết, có người đang tra nguyên nhân cháy, lửa lên có gió lớn, ngay cả người dập lửa nhiều, mười mấy quân trướng cũng bị thiêu hủy.



Có người đang chửi má nó, thanh âm cao, bốn phía thanh âm ầm ĩ.


“Người mất tích, không có bị phát hiện.” Bả Tử nói.


Đỗ Cửu Ngôn bay qua tường vây, dựa vào tường vừa nhìn rừng cây đối diện.


Một đoạn này là trống trải địa phương, không có chỗ che, muốn qua đó không bị phát hiện rất khó.


“Ân, phỏng chừng có thể ngâm đến sáng sớm ngày mai bọn họ thao luyện đếm đầu người.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Đốt trướng, người không có chỗ ngủ, không thể không đi ở nhờ những trướng khác, tình huống như vậy thiếu người không dễ dàng bị phát hiện.


“Nghỉ ngơi một hồi trước.” Hai người ngồi xổm xuống, Bả Tử nói: “Chờ nửa đêm về sáng sẽ đi qua.”


Hai người thay phiên nghỉ ngơi, đợi đến giờ tý trên đảo triệt để an tĩnh lại, hai người tốc độ cực nhanh, chạy qua đoạn đất trống này, vào rừng cây đối diện.


Trong rừng chỉ có tiếng gió và nước biển xa xa vỗ vào bờ, lưu lại tiếng nước.


“Đông Hương nói trong rừng có lính phòng giữ còn có phòng ở, chúng ta tìm xem trước.”


. . .


“Nguyên nhân gì cháy?” An Sơn vương nhìn Kiều Chí Cương đối diện qua đây bẩm, “Đến bây giờ cũng chưa có điều tra ra?”


Kiều Chí Cương trả lời: “Là từ trướng cuối cùng bốc cháy trước, ta chuẩn bị sáng sớm ngày mai đi thăm dò những nữ nhân kia hôm qua lên đảo.”


“Ngươi hoài nghi nữ nhân Mai di mang tới có vấn đề?” An Sơn vương nhíu mày.


Kiều Chí Cương gật đầu, “Chỉ có các nàng. Mới vừa rồi ta điều tra, buổi chiều bọn họ lên đảo thời gian là thập bảy người, nhưng tựa hồ cuối cùng đi không đủ mười bảy người.”


“Bổn vương hỏi qua, buổi chiều giết chết một người.” An Sơn vương nói: “Bổn vương quen Mai di đã nhiều năm, nàng không làm loại sự tình này, huống chi, nàng không có lý do gì.”


Kiều Chí Cương lắc đầu, “Vương gia, người không nên quên Đan Đức Toàn làm sao tới nơi này.”


“Ý của ngươi là, có người bắt Mai di, theo nàng cùng lên đảo?” An Sơn vương nói: “Ngươi không phải nói Đan Đức Toàn không có truyền tin tức ra ngoài sao, làm sao có thể có người tra tới nơi này?”


Kiều Chí Cương rất kỳ quái nhìn An Sơn vương, “Vương gia, người là đang nói đùa sao? Trong thư tiên sinh cho người minh xác đã thông báo, chỗ khôn khéo của Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương, cũng nói trong bọn họ có một nam tử chân thọt võ công cao cường ly khai kinh thành.”


“Tiên sinh bảo người phòng bị, để người đốt tất cả mọi thứ, lẽ nào người chỉ coi hắn là nói đùa sao?”


Bookwaves.com.vn

An Sơn vương rất không cao hứng Kiều Chí Cương không tôn trọng, lạnh lùng nói: “Kinh tiên sinh luôn luôn như vậy, một chút gió thổi cỏ lay liền khẩn trương giống như kiến bò trên chảo nóng.”


“Hơn nữa, chúng ta ở trên đảo này chơi một chút, dù là bị triều đình phát hiện thì thế nào, chuyện lớn gì.”


Kiều Chí Cương khinh bỉ không ngớt, tự tiếu phi tiếu nói: “Vương gia, người không nên quên, trên đảo còn có năm nghìn tinh binh!”



An Sơn vương sửng sốt, “Binh này rõ ràng là các ngươi. . .” Kiều Chí Cương cắt đứt lời của hắn, “Vương gia, tiên sinh để người nuôi quân, chẳng lẽ là tiên sinh tự dùng sao?”


Vậy cũng được, Kinh Nhai Trùng để hắn nuôi quân, quả thực không phải là vì bản thân.


Thế nhưng mặc dù như thế, An Sơn vương còn không phải rất cao hứng, “Tra chuyện của Mai di, bổn vương tra.”


“Vương gia, ta sợ người nhẹ dạ.” Kiều Chí Cương nói: “Sau khi trời sáng, ta sẽ đích thân đi.”


An Sơn vương thấy ngăn không được Kiều Chí Cương thì không nói gì nữa, “Đan Đức Toàn còn đang trong rừng đối diện, ngươi chuẩn bị giữ lại hay là giết?”


“Giữ lại cũng không phải nhắm rượu, đương nhiên là giết.” Kiều Chí Cương nói: “Vừa lúc ngày mai có khách đến, vương gia người nhớ kỹ tính luôn hắn.”


An Sơn vương gật đầu, sau khi Kiều Chí Cương rời đi, hắn phân phó hai thuộc hạ, “Đem tất cả mọi thứ trong rương đều ném vào trong giường sưởi đốt, đốt xong nhớ kỹ đào tro kiểm tra.”


Hai thuộc hạ xác nhận, mang cái rương đi ra sau đốt.


An Sơn vương ngáp một cái, vào trong phòng ngủ nghỉ ngơi, thiếp thất hắn mang tới còn chưa ngủ, chính nửa thân trần tựa ở đầu giường ngủ gật, nghe được tiếng bước chân vội khoác y phục đứng lên hầu hạ.


“Hôm nay hỏa thế thật lớn, ” thiếp nói: “Vương gia, điều tra ra là ai phóng phát hỏa chưa?”


An Sơn vương nói: “Kiều Chí Cương hoài nghi là người của Mai di dẫn tới. Đơn giản là lời nói vô căn cứ.”


“Hắn giống hệt Kinh Nhai Trùng, nghe gió tưởng mưa, nhát như chuột.”


Thiếp nói: “Vương gia nói rất đúng, Mai di ở An sơn đều đã nhiều năm như vậy, đâu có thể nào làm loại chuyện này, nàng ước gì người càng ngày càng tốt.”


An Sơn vương cũng thấy thế.


“Tưởng ta không biết, chuyện của Kinh Nhai Trùng ở kinh thành bại lộ, không có việc gì tự dưng đầu độc nhân tâm, hiện tại đụng phải một cái đinh cứng rắn, không chỉ thông minh thủ đoạn lợi hại, còn hễ tra tra tới cùng.” An Sơn vương tức giận bất bình nói: “Ngược lại liên lụy ta cũng bị tra.”


“Vậy vương gia người. . . sẽ gặp nguy hiểm sao? Có cần làm nhiều chút chuẩn bị hay không?”


An Sơn vương xua tay, “Ta lại không tạo phản, nuôi binh tự bảo vệ mình, bao nhiêu chuyện đâu.” Lại nói: “Lại nói, Quế vương đều đang ở Quảng Tây làm ầm ĩ như vậy, Triệu Dục cũng không có làm gì.”


“Dựa vào cái gì ta ở chỗ này làm chút chuyện, hắn lại tới giết ta.”


Thiếp cười gật đầu, “Vương gia nói phải. Thánh thượng và người thủ túc tình thâm, chắc chắn sẽ không cầm lấy những chuyện nhỏ nhặt này không tha.”


An Sơn vương gật đầu, ôm thiếp một phen mây mưa ngủ.


—— lời nói ngoài ——


Tiền lì xì một mực, có phiếu nhớ kỹ đầu nga, hắc hắc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận