Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 516: NGHÌN VẠN ĐỪNG CHẾT


Dịch giả: Luna Wong


Thanh âm đánh nhau rất lớn, không ngừng có tiếng thét to truyền đến.


Một lòng của Quế vương đều sắp nhảy ra, hắn lớn như vậy, chưa từng có thể nghiệm như vậy. Lần trước chia tay thân nhân, hay là tiên đế qua đời, nhưng khi đó tuổi hắn còn quá nhỏ, cũng không thể chân chính thể hội vĩnh biệt với người quan tâm là trùy tâm như thế nào.


Tiên đế đi không tính là đột nhiên, bởi vì trước nửa năm khi hắn qua đời, liền gián đoạn bắt đầu sinh bệnh, hắn vẫn chưa từng nghĩ, tiên đế sẽ rời đi, cũng không có chân chính cảm động, thống khổ của một người sinh bệnh.


Nhưng bây giờ, hắn không cách nào tưởng tượng, nếu như Đỗ Cửu Ngôn thụ thương hay chết ở chỗ này, hắn sẽ như thế nào. . .


Loại cảm giác này, để hắn thở không được, tâm run run ngay sau răng cấm, chỉ cần há miệng hắn, tim của hắn sẽ không bị khống chế nhảy ra.


Quế vương chạy rất nhanh.


Cuối cùng đi qua mấy cái cây, liền thấy rất nhiều người, tầng tầng lớp lớp đang đánh đấu.


“Bả gia, ” Đỗ Cửu Ngôn mệt mỏi lực tẫn, cả người đều là thương, “Chúng ta thất sách a, nếu như viện quân không đến, phải hy sinh quang vinh.”


Một đao của Bả Tử chém một người, một người khác từ phía sau hắn quơ đao mà đến, hắn hơi né tránh đao mặc dù không có chém tới hắn, nhưng là lại theo cánh tay hắn rạch xuống phía dưới, y phục kéo rách da thịt cũng rách theo, hắn trở tay một đao, đao của người nọ bị chấn tuột tay, lập tức từ đuôi đến đầu hàn quang lóe lên, đối phương đã ngã xuống đất.


“Bỏ đi.” Đỗ Cửu Ngôn đạp đối phương một cước, tiếp người thứ hai người thứ ba. . .

Bả Tử nói: “Ngươi trước đây giết qua người chưa?”


“Tiểu tử bất tài, ngày hôm nay làm lần đầu tiên.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bả Tử nở nụ cười, dưới tay lại không có ngừng, “Vậy ngươi rất có thiên phú.”


“Thiên phú giết người? Khích lệ này sao ta không thích nghe nhỉ.” Đỗ Cửu Ngôn ai u một tiếng, chỉ vào người chém ngang lưng của nàng, “Ngươi chém tiểu gia, tiểu gia liều mạng với ngươi!”


Đao của nàng lăng không vừa lộn, gạt ngã đối phương, người rơi xuống đất đao cũng cắm vào lồng ngực của đối phương, máu tươi phun trên mặt nàng.


Nàng phun một miệng máu, nói: “Chưa có nghe nói Bả gia của ta khen ta có thiên phú đó!”


Chờ nàng trở lại từ đầu, liền phát hiện nàng và Bả Tử bị tách xa nhau.


Hai nhóm người phân biệt vây quanh bọn họ.


“Cửu Ngôn!” Bả Tử tiến lên, người nhiều ta ít, tuyệt không không thể xa nhau đều tự chiến, huống chi thể lực của Đỗ Cửu Ngôn đã tiêu hao, đã là nỏ mạnh hết đà.


Người vây công tới.


Bả Tử thiếu phương pháp phân thân.



“Không có việc gì, không có việc gì.” Đỗ Cửu Ngôn phất tay, “Ta còn còn có thể chống nửa nén hương!”


Nàng vừa đánh vừa hô Kiều Chí Cương, “Viện quân của chúng ta sắp đến rồi, ngươi cư nhiên còn ở nơi này hao tổn thời gian với hai người chúng ta. Ngươi tên ngu xuẩn này, nửa đoạn thân thể của Kinh Nhai Trùng đều bị chọc giận đến chui vào trong đất rồi.”


Vòng xoay tứ diện, hắn đều phái người trong coi, Kiều Chí Cương mới không tin cái miệng này của Đỗ Cửu Ngôn.


“Ai nha, đau nhức, ngươi quét đi đâu.” Đỗ Cửu Ngôn tức giận chém đối phương, “Chém ngực ta, ta cho ngươi chém ngực ta!”


Nàng cũng chiếu đối phương huy động liên tục ba đao, nhưng đao trắc diện vây quanh lại lạc ở trên cánh tay nàng.


“Đau!” Đỗ Cửu Ngôn gắt một cái, cả giận nói: “Liều mạng với các ngươi!”


Kiều Chí Cương kéo đao nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, cười lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới một mình văn nhược thư sinh như ngươi, lại còn có thể chống lâu như vậy, thật là làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”


“Vậy hãy để cho ta tiễn ngươi đi xuống đi!” Hắn nói chuyện nhiễu khai Bả Tử vọt tới.


Đánh với Bả Tử, hắn không phải là đối thủ của Bả Tử, nhưng là cùng Đỗ Cửu Ngôn bị thương, vậy thì là chuyện không quá hai ba chiêu!


Người xung quanh tránh ra, Đỗ Cửu Ngôn không cần quay đầu lại cũng cảm giác được sát khí xông đến ót của nàng, toàn bộ da đầu của nàng đều đã tê rần.


Xong rồi xong rồi, nàng phải chết ở chỗ này.


Ta một lần nữa xuyên qua đổi một thân thể, hay là thật đi gặp tổ sư gia?


“Liều mạng!”


Trong nháy mắt tâm tư của nàng chuyển qua, xoay người tránh, chân không chống đỡ nửa ngã trên mặt đất, đao của Kiều Chí Cương thẳng tắp đè ép xuống, Đỗ Cửu Ngôn cắn răng lấy tay cánh tay cản, đúng lúc này, chợt nghe một tiếng hét lớn, lập tức Quế vương từ trên trời giáng xuống, một cước đá ngã Kiều Chí Cương, không đợi đối phương phản ứng, mũi đao uyển như du long vũ động, hàn quang chớp động, Kiều Chí Cương đã té trên mặt đất.


“Cho ngươi hoành, cho ngươi hoành!” Quế vương chiếu chân của Kiều Chí Cương bang bang đâm mấy đao, lại đạp mặt của hắn, “Đợi lát nữa trở lại lột da ngươi!”


Hắn đến rồi, người hắn mang tới cũng đến rồi.


“Chúng ta trú binh Đại Ninh, phụng thánh chỉ theo Quế vương gia đến Trường Sinh đảo thị sát, bọn ngươi tốc tốc tước vũ khí đầu hàng, bằng không, xử như tội mưu nghịch!”


Hắn nói xong, mọi người hét lớn một tiếng, “Tội mưu nghịch, bất luận thủ tòng(chủ tớ), tội liên đới tam tộc!”


Người tranh đấu tĩnh.


“Đều dừng lại, dừng lại.” An Sơn vương thấy được Quế vương, gấp đến độ đẩy người trói mình ra, “Đều dừng lại. Quế vương là mang theo thánh chỉ tới, các ngươi là không muốn tam tộc đều bị chém đầu chứ?”


Binh của Kiều Chí Cương ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, không biết là ai buông đao xuống trước, lập tức loảng xoảng loảng xoảng , tất cả mọi người vứt bỏ đao trong tay.


“Thứ hèn nhát!” Kiều Chí Cương hô.


Bookwaves.com.vn


“Thủ lĩnh, tội liên đới tam tộc, một cái tiện mệnh của chúng ta không sợ, nhưng cha nương hài tử không thể không quản a.”


“Thủ lĩnh, ngươi cũng đầu hàng đi.”


Kiều Chí Cương nắm đao của mình, quát dẹp đường: “Muốn cho ta đầu hàng, không có khả năng!”


Đại thế đã mất, hắn chỉ có chết mới có thể không có lỗi với Kinh Nhai Trùng.


Đao trên cái cổ, không đợi rạch, đã bị Bả Tử một cước đá văng, lập tức ca ca hai cái, buộc hai tay hắn lại.


“Trói lại!” Bả Tử dùng đao chống đất, thấy có người qua đây buộc Kiều Chí Cương, hắn không khỏi quay đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Quế vương đỡ Đỗ Cửu Ngôn, thấy trên người nàng đều là máu, trên mặt bị nhuộm đỏ như hát hí, hắn run rẩy, hô: “Ngôn Ngôn!”


“Ngôn Ngôn, ngươi đừng chết a.”


Hắn rất sợ, ngực như là phá một động, sưu sưu rót gió.


Nếu Đỗ Cửu Ngôn chết, hắn băm hết người trên đảo này thành thịt vụn.


“Mặc, Mặc Hề!” An Sơn vương cẩn cẩn dực dực đi tới, Quế vương bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, quát: “Cút!”


An Sơn vương sợ run lên, vẫn là lần đầu tiên thấy Quế vương đằng đằng sát khí.


Hắn không dám nói nữa, lui về phía sau mấy bước, nhỏ giọng nói: “Đảo. . . Trên đảo có đại phu.”


Quế vương cẩn cẩn dực dực phủng mặt của Đỗ Cửu Ngôn, “Ngôn Ngôn.”


“Ngươi thật ồn a, ” Đỗ Cửu Ngôn mở mắt ra nhìn hắn, “Ngươi muốn ta cảm tạ ân cứu mạng của ngươi sao?”


“Ta không chém ngươi cũng không tệ rồi, tới trễ như vậy.”


“Tới thì tới, còn cứ phải cứu tỉnh ta, biết rồi biết rồi, ngươi đến rồi, ta cám ơn cả nhà ngươi!”


Nàng nói chuyện, đầu đặt ở trong lòng bàn tay của Quế vương giật giật, “Mau mang ta đi tìm một chỗ cầm máu, một hồi sẽ thành thây khô.”


Lúc nói chuyện, nghiên đầu hôn mê.


Quế vương ôm Đỗ Cửu Ngôn.


“Ta, ta đến!” Bả Tử cường chống hai ba bước đi tới, “Ngươi giải quyết tốt hậu quả.”


Quế vương đánh giá Bả Tử, hắn cũng không tốt hơn chỗ nào, nhân tiện nói: “Bản thân ngươi nghỉ ngơi đi, giải quyết tốt hậu quả tự có người lo liệu.”



“Không được!” Bả Tử ngăn hắn.


Quế vương ngưng mi nói: “Ngươi có ý gì? Muốn nội chiến?”


“Trễ chút nữa, máu nàng chảy khô hết.” Quế vương cả giận nói.


Bả Tử mang đao, cánh tay đang run rẩy, chăm chú nhìn Đỗ Cửu Ngôn, Quế vương nói: “Tránh ra!”


Bả Tử nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch, tay phảng phất bị vô số người nắm kéo, khó khăn để xuống.


Quế vương ôm Đỗ Cửu Ngôn lên ngựa, quát dẹp đường: “Đại phu ở nơi nào?”


An Sơn vương cưỡi ngựa theo ở phía sau.


“Vị hiệp sĩ này, ” có người bắt đầu đỡ hắn, Bả Tử đẩy đối phương ra quật cường đi tới chỗ ngựa, nhưng không đợi phóng người lên ngựa, liền ngã xuống đất.


Lập tức có người tiến lên đỡ lấy hắn.


Bookwaves.com.vn

Quế vương ôm Đỗ Cửu Ngôn vào ngọa thất của An Sơn vương, đại phu bị mời qua đây, Quế vương nói: “Thuốc, thuốc, thuốc. Bôi thuốc, cầm máu!”


Đại phu xác nhận, cầm kéo bắt đầu kéo y phục.


Quế vương đứng ở một bên, đầu lông mày khẩn túc, đầy mặt mồ hôi lạnh, hắn lung tung dùng tay áo lau, nhìn chằm chằm đại phu nói: “Sao ngươi chậm như vậy!”


“Cắt ngay đây.” Đại phu từ ống tay áo bắt đầu cắt. Đỗ Cửu Ngôn đều là bị thương ngoài da, nhưng bởi vì chảy máu, y phục rách nát đều dính trên người, hắn cắt cẩn cẩn dực dực.


An Sơn vương tự mình bưng nước nóng qua đây, vặn khăn mặt, “Mặc Hề, ngươi lau mồ hôi trước, chớ khẩn trương, ta thấy hắn rất cơ trí, thương đều là da ngoại.”


“Ngươi thử bị thương xem?” Quế vương trừng hắn một mắt.


Hắn hiện tại không tâm tư nói chuyện với bất kỳ kẻ nào.


An Sơn vương tép tép miệng.


Đại phu cắt nửa ngày mới cắt bỏ một ống tay áo, Quế vương thấy tay hắn quá chậm, phiền táo, “Ngươi tránh ra, ta tới!”


“Rề rà, một hồi bổn vương thả luôn máu của ngươi.”


Hắn nói chuyện đoạt lấy kéo, dọc theo trung y ngực của Đỗ Cửu Ngôn cắt một kéo, kéo bộ binh phục bên ngoài xuống.


Binh phục cởi một cái, bên trong chính là một kiện trung y.


Một kiện nhan sắc thêu ám văn nữ lý nữ khí, Quế vương lầu bầu một câu, “Quả nhiên là giả gái.”


Còn theo người của kỹ viện trà trộn đến đây, thật là không có bản lĩnh.


Hắn nói chuyện, ánh mắt rơi vào trước ngực của Đỗ Cửu Ngôn, cảm giác không giống cứng rắn bình thường, mà là hở ra một khối, hắn sửng sốt một chút, quỷ thần xui khiến lấy tay đâm. . .


Mềm.



Mềm?


Quế vương cầm kéo sửng sốt, trong đầu có vật gì, chen chúc ra bên ngoài, đầu hắn hôn não phồng, ông ông tác hưởng.


Mềm, không phải cứng, thứ quỷ gì?


Đỗ, Đỗ tiểu thư. . .


“Mặc Hề, ” An Sơn vương hảo tâm nhắc nhở: “Ngươi, ngươi đừng đâm hắn, hắn đau.”


Quế vương tỉnh thần, tay run run căn bản hạ không được kéo.


“Vương gia, không bằng. . . Ta tới?” Đại phu nói.


Quế vương chỉ vào bên ngoài, “Đều, đều, đều ra, ra ngoài!”


Đại phu sửng sốt một chút, nhìn An Sơn vương.


“Chúng ta đây ra bên ngoài.” An Sơn vương cụp đuôi làm người, lôi kéo đại phu lui ra ngoài.


Quế vương hô một tiếng, “Ngôn Ngôn!”


Đỗ Cửu Ngôn mơ mơ màng màng lên tiếng, “Chưa chết, bôi thuốc chưa a.”


Dứt lời, lại ngủ.


Quế vương thay đổi một địa phương, cắt ống tay áo, lộ ra một đoạn cổ non mịn tước kiên ngọc cốt. . . Quế vương ngồi không yên, từ trên giường trợt xuống, ghé vào mép giường, đánh bạo hô một tiếng, “Đỗ Cửu Ngôn!”


“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn như trước ứng hắn, nhưng cũng không có mở mắt ra.


Quế vương hỏi: “Ngươi, ngươi, cơ bắp của ngươi.”


Đầu óc của Đỗ Cửu Ngôn đã mất đi năng lực suy tính, tùy ý ừ một tiếng, không lên tiếng nữa.


Cơ bắp đâu?


Quế vương cắt y phục ra, thấy được ngực có một vết máu mũi đao xẹt qua, vết đó kéo dài xuống chỗ cái bao mềm(bầu ngực).


Quế vương ngồi dưới đất.


Ngoài cửa, An Sơn vương nghe không được động tĩnh bên trong, nhưng lại không dám đi vào, cách cửa hô một tiếng, “Mặc Hề, có muốn chúng ta hỗ trợ hay không?”


“Đang khóc?” Đại phu nói.


An Sơn vương vừa nghe, còn là thật, trong phòng truyền đến thanh nức nở thấp thấp của Quế vương.


“Đỗ Cửu Ngôn đã chết?” An Sơn vương đẩy cửa đi vào, một cước vừa bước vào, một cái khăn lông từ bên trong bay ra ngoài, hắn sợ rút chân về, chợt nghe Quế vương quát: “Mang thuốc trị thương cho ta.”


—— lời nói ngoài ——


Ngây ngô manh tiểu yêu tinh khóc, mau tới dùng vé tháng an ủi hắn ba!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận