Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 517: MAU MAU CẦM MÁU


Dịch giả: Luna Wong


“Ngươi gạt ta, ” Quế vương lau khô vết máu trên người cho Đỗ Cửu Ngôn, lau khô luôn mặt của nàng, lộ ra ngũ quan tinh xảo tiếu lệ của nàng, thêm cái bao mềm của nàng lúc này, rất chấn động!


“Nói, nói là nam nhân mà.”


“Tại sao lại mọc thêm cái túi mềm này.”


“Ngươi chính là một tên lường gạt!”


“Ngươi chờ cho bổn vương, chờ ngươi tỉnh lại, bổn vương giết chết ngươi!”


“Giết chết một tên ẻo lả như ngươi.”


Quế vương lại lau lau nước mắt.


Sao hắn đần như vậy, cư nhiên bị nàng lừa lâu như vậy. . .


Hắn đã nói, nữ nhân trên đời này đều không được, không chỉ phiền phức, còn một bụng tâm nhãn.


Quế vương không muốn nhìn trước ngực của nàng, dùng chăn đắp kín nàng, tức giận bóp mặt của Đỗ Cửu Ngôn, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi chờ cho ta!”


“Đau, ” Đỗ Cửu Ngôn lầu bầu, “Vương gia, người cũng chờ cho ta, đến trễ như vậy, sổ sách này không để yên.”


Quế vương ngồi ở bục đạp chân, sinh không thể yêu nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Bị thương còn chưa chết tính.


Thương của Đỗ Cửu Ngôn không tính là nặng, chính là thể lực tiêu hao tương đối nghiêm trọng, nghỉ ngơi một canh giờ, nàng đã bị vết thương làm đau mà tỉnh lại, liếc mắt liền thấy Quế vương ngồi ngay ngắn trên cái băng ở đầu giường, hướng về phía hắn lộ ra cười ngọt.


Quế vương rầm một tiếng, người lẫn ghế té trên mặt đất.


“Vương gia yên tâm, ta không phải xác chết vùng dậy.” Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Xác chết, chắc là sẽ không có nụ cười mê người như thế.”


Quế vương đứng lên, cả giận nói: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi còn, còn, có, có mặt mũi nói?”


“Không, không chết, thì, thì nằm.”


Hắn ngồi xuống, phụng phịu trừng Đỗ Cửu Ngôn, dường như muốn trừng xuyên nàng.


“Tình huống gì?” Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt kinh hãi nhìn hắn, “Vương gia, người bị thương đầu lưỡi?”


Quế vương nói: “Bổn vương, thương, bị thương tâm!”


“Ôi chao?” Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Vương gia, người đây là đau lòng ta a? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi trắng rồi! Được rồi, được rồi, tâm ý ta nhận, người đừng ở chỗ này hao tổn, làm chút đồ ăn cho ta, lại nhìn nhìn Bả gia và Đan Đức Toàn bọn họ thế nào.”


“Không, không đi.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, “Ta không giận, ngươi còn đặt giá mà giận? Ngươi nhìn một thân thương này của ta một chút. . .” Nàng lộ ra một cánh tay của bản thân, đúng là vết đao trên một cánh tay, nhưng càng làm nàng kinh hãi là, nàng một mắt có thể thấy cánh tay của bản thân.


Nàng run lên, thịt trước ngực cũng run lên theo.



Rất rõ ràng, dưới chăn nàng là trần chuồng.


Quế vương thấy động tác của nàng, mặt đỏ lên, quay đầu sang chỗ khác.


Đỗ Cửu Ngôn kẽo kẹt kẽo kẹt quay đầu nhìn Quế vương, hỏi: “Ai cởi y phục cho ta?”


“Ta!” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta muốn ân cần thăm hỏi tổ tông của ngươi!”


“Ta, ta, cũng muốn.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, chúng ta là có phải hảo huynh đệ không?”


“Không phải.” Quế vương nói.


“Chúng ta là giao tình hoạn nạn đồng sinh cộng tử, nếu như người bất nhân bất nghĩa, chúng ta hiện tại đồng quy vu tận đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương nói: “Sợ ngươi sao!”


Đỗ Cửu Ngôn rúc vào trong chăn, không để ý tới hắn.


“Ngươi, ngươi làm gì?” Quế vương hỏi.


“Xấu hổ!”


Quế vương ngồi không vững vàng, thiếu chút nữa lại ngã xuống, “Ngươi, ngươi cũng không biết xấu hổ.”


“Ta làm sao không thể xấu hổ? !” Đỗ Cửu Ngôn nộ nhìn hắn chằm chằm, “Thân thể ta duyên dáng như vậy, bị ngươi thấy, lẽ nào ta không nên có chút nghi thức, xấu hổ một chút!”


Khóe miệng của Quế vương run lên.


“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Người cũng nhìn thấy bí mật sau cùng của ta rồi, người nói đi, có muốn giữ bí mật cho ta hay không?”


Quế vương cả giận nói: “Bảo mật cái gì? Ngươi đây là khi quân chi tội!”


Đỗ Cửu Ngôn tốn hơi thừa lời.


“Vương gia, người đây là ghi hận trong lòng, quan báo tư thù.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người thích nam nhân, ái mộ ta lâu như vậy, chợt phát hiện ta là nữ nhân, ngươi phó thác cả trái tim sai chỗ, nên ở chỗ này quan báo tư thù.”


Quế vương khinh bỉ trừng nàng một mắt.


“Vương gia, chờ thương của ta lành, chúng ta vẫn là hảo huynh đệ, đúng không.”


“Người cứ quên hình ảnh vừa rồi mới nhìn thấy, người coi như ta vẫn là nam nhân. Quên đi, quên đi.”


Quế vương chỉa về phía nàng, “Chớ, chớ dài dòng, bổn vương hiện tại, hiện tại không muốn cùng ngươi, nói chuyện.”


“Vậy. . . Làm phiền giúp ta lấy kiện y phục?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta muốn đi ăn một chút gì, lại xem Bả gia nhà ta.”


Quế vương đè nàng, “Cả người ngươi đều là thương, nằm.”



Bookwaves.com.vn

Hắn vừa ấn, lại đụng phải vai trần truồng của nàng, xúc cảm nhẵn nhụi, mặt hắn lại nóng đỏ lên, thu tay, đứng lên, “Ta, ta, ta, xem giúp ngươi.”


Hắn nói chuyện, lảo đảo đứng lên, ngã trái ngã phải đi đứng nhũn ra đi ra ngoài.

Nữ nhân!


Thực sự là nữ nhân!


Tụng sư Đỗ Cửu Ngôn vang danh thiên hạ, lại là nữ nhân!


Hắn bỗng nhiên nhớ tới các loại trước kia, cơ bắp. . . Không cùng hắn tắm, còn có. . . mùi máu tươi ở trên xe ngựa lần trước, căn bản không phải trĩ sang quỷ gì.


Bởi vì nàng căn bản là nữ nhân.


Quế vương chịu không nổi, khóe miệng run, vẻ mặt ủy khuất.


“Mặc Hề?” An sơn thấy Quế vương long tay áo ngồi xổm ở cửa, hắn lập tức liền nghĩ đến khi còn bé, mỗi lần Quế vương phạm sai lầm bị phạt, sẽ nhu thuận lại ủy khuất như vậy ngồi xổm dưới mái hiên. Tiên đế còn từng ví hắn như con chó nhỏ mất hồn.


“Là Đỗ Cửu Ngôn không tốt sao?”


Quế vương không để ý tới hắn.


“Ngươi, chịu ủy khuất?” An Sơn vương hỏi.


Quế vương phá thiên hoang gật đầu.


“Ai để ngươi ủy khuất, tứ ca đi thu thập hắn cho ngươi!” An Sơn vương cả giận nói.


Quế vương ủy khuất nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi bây giờ lấy lòng vô dụng, nhanh chóng ngẫm lại xem bản thân ngươi nên làm sao đi.”


Lúc nói chuyện, phủi đi.


Sắc mặt của An Sơn vương ngẩn ra, sững sờ nhìn phía trước. Hắn. . . Hắn không dám nghĩ làm sao bây giờ.


Sự tình chính là như thế, hắn có thể làm sao.


Chuyện tạo phản hắn là không dám nghĩ, thế nhưng. . . An Sơn vương ủ rũ cúi đầu trở về gian phòng của mình.


Quế vương nhìn Bả Tử, Bả Tử còn đang ngủ, thương thế hắn nặng hơn Đỗ Cửu Ngôn một chút, hơn nữa, Quế vương ở trong thuốc của hắn thả thuốc an thần trợ miên, lấy tư trả thù công.


Đan Đức Toàn và những “Con mồi” khác, cũng đều xem qua đại phu, đều đang nghỉ ngơi.


Tốt đương nhiên không tốt nỗi, chỉ có thể chờ chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.


Quế vương đi trù phòng bưng cháo hoa, bất đắc dĩ trở về trong phòng, vừa vào cửa liền thấy Đỗ Cửu Ngôn cư nhiên ngồi ở trên giường, xé một kiện y phục rách rưới chuẩn bị mặc, trước ngực nhìn không thấy, nhưng đường cong phía sau lưng lại nhìn một cái không xót gì.


Một đạo huyết tuyến, từ trong lỗ mũi của hắn từ từ chảy ra, tí tách, rơi vào trong chén cháo.



Một chén cháo hoa biến thành cháo đỏ.


Tí tách.


Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, thong thả lại cứng đờ buông quần áo, dắt chăn thẹn thùng nằm xuống, nháy con mắt nhìn Quế vương, “Vương gia, máu mũi của người chảy. . . Lượng rất lớn a.”


Quế vương liền nghĩ đến mùi máu tươi lần trước của nàng ở trên xe ngựa .


Máu mũi chảy nhanh hơn.


“Có muốn lau một chút hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm mũi hắn.


Môi nàng nói chuyện, nhượng Quế vương nghĩ tới xúc cảm hắn hôn môi của nàng, mềm mại hương vị ngọt ngào.


Máu mũi tuôn rơi, Quế vương choáng váng đầu.


“Ta, ta đói!” Đỗ Cửu Ngôn quyết định không nói nữa, “Cháo này, ngươi đổi chén khác đi.”


Đói, đói bụng?


Quế vương nghĩ đến. . .


Phanh!


Quế vương quăng chén, ngã trên mặt đất.


“Ta, ta chỉ lộ một cái lưng thôi, đến nỗi đó sao?” Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Ta thực sự đẹp như vậy?”


Nàng ủy khuất hướng về phía bên ngoài hô: “Người mau tới, vương gia của các ngươi té xỉu rồi.”


Có một người Đỗ Cửu Ngôn không nhận biết tiến đến, đỡ Quế vương dậy, nhìn máu trên gương mặt hắn, kinh ngạc nói: “Vương gia, đây, đây là thế nào?”


Bookwaves.com.vn

“Thiên can vật táo.” Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Đáng thương, làm người không vợ hai mươi ba năm cũng không dễ dàng.”


Thấy phía sau lưng thôi, đã chảy máu mũi!


Lần sau nhìn hắn không thuận mắt, lộ một trước ngực có phải hắn sẽ trực tiếp bất tỉnh nhân sự hay không?


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, cười xả cả người đau, lại tê tê hít hai cái lãnh khí.


Quế vương bị nước lạnh kích một chút, tỉnh lại, đầy lòng máu mũi, mờ mịt nhìn Đỗ Cửu Ngôn, lại nghĩ đến sau lưng của nàng, mũi đau đớn.


“Vương gia, ta thực sự đói bụng.” Đỗ Cửu Ngôn tội nghiệp nhìn hắn, “Từ sau khi người xuất hiện, một mực như đi vào cõi thần tiên, năng lực làm việc và chỉ số thông minh đều hạ rất thấp.”


“Ta nhìn lo lắng!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương phân phó thuộc hạ đi lấy cháo hoa qua đây, hắn đứng dậy phủi phủi quần áo, để cho mình bình tĩnh trở lại, ngồi ở trước mặt Đỗ Cửu Ngôn không nói lời nào.


Cháo hoa đưa tới, Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy y phục, “Vương gia người đi ra ngoài một chút, ta muốn mặc quần áo.”


“Không cho phép mặc!” Quế vương nói.


Dứt lời, chính hắn cũng ngơ ngẩn, mặt đằng một chút đỏ lên.


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “Họa phong này của ngươi cũng biến huyễn khó lường a, vương gia, người không có sao chứ?”


“Ăn cháo.” Quế vương cũng không biết hắn có sao hay không.


Phản chính hiện tại trong đầu hắn như sợi bông bừa bộn quấn quít thành một đống, không nói tự hỏi và lý thanh ý nghĩ, coi như là nói chuyện cũng thành vấn đề.



Đau đầu!


Hắn rốt cuộc là thích nam nhân hay là thích nữ nhân?


Hắn không phải đoạn tụ sao?


Quế vương đợi nửa ngày, phát hiện Đỗ Cửu Ngôn ăn cháo hoa trên thìa, mắt lom lom nhìn hắn, trước mắt hắn sáng ngời, thanh tỉnh một chút, hé mắt nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi còn có bao nhiêu chuyện gạt ta?”


“Hết rồi!” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu.


“Ngươi không nói ta liền xốc chăn của ngươi lên!” Quế vương uy hiếp nói.


“Cái này cũng được? Không bằng tự ta xốc?” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, làm bộ muốn xốc lên, Quế vương sợ hết hồn, “Ngươi, ngươi làm gì?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vén chăn a.”


Quế vương nộ.


“Mau, mau khôi phục bình thường.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quên chuyện mới vừa rồi, quên ta là nữ nhân, quên đi!”


Quế vương lấp một thìa cháo vào trong miệng nàng, lầu bầu cái gì nghe không rõ.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, người nhanh đi xử lý sự tình trên đảo, chớ hao tổn ở chỗ này của ta.”


“Nếu người làm không tốt việc này, một thân thương của ta đây chẳng phải là nhận không công sao.”


Quế vương rốt cục ừ một tiếng, đút cháo, thở phì phò ra ngoài làm việc.


“Vương gia, đếm đầu người trên đảo, tổng cộng hơn bốn nghìn tám trăm người.”


“Kiều Chí Cương đâu?” Quế vương hỏi.


Người đáp lời chỉ một gian phòng, Quế vương đi nhanh vào, người bên ngoài chợt nghe bên trong truyền đến thanh âm đánh người, chờ đi ra hắn lại chỉ vào tù binh đầy đất, “Đều đè xuống mỗi người đánh tám mươi quân côn!”


“Vương gia, cái này. . . Cái này không được đâu, bọn họ đều đầu hàng rồi.”


“Đánh!” Quế vương tức giận, đánh Đỗ Cửu Ngôn, hắn thực sự là băm những người này thành tra trước. Đầu hàng, nếu như đầu hàng liền bỏ qua, thành phẩm làm sai chuyện cũng quá thấp.


Tức chết hắn, từng người một lừa hắn.


Không có một người tốt.


“Tức giận!” Quế vương đạp cây một cước, thấy An Sơn vương lấy một bộ quần áo sạch qua đây, “Mặc Hề, bộ quần áo này cho Đỗ Cửu Ngôn thay. Ngươi thật thích hắn a, vậy. . . Trở về thì nuôi hắn ở hậu trạch là được.”


Thú, hậu trạch?


Vương phi?


Quế vương bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, không có nhận y phục của An Sơn vương, trái lại từ trong lòng ngực mình lấy ra một bức họa.


Sau này hắn để ngươi vẽ một tấm.


“Mặc Hề, ” An Sơn vương hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”


Quế vương bỗng nhiên xoay người, chạy về phía trúc phòng Đỗ Cửu Ngôn nghỉ ngơi, một cước đạp cửa phòng ra.


—— lời nói ngoài ——


Từ nơi này bắt đầu, vương gia lại muốn biến thân!

Sở dĩ đi qua đi ngang qua không nên bỏ qua, có phiếu phủng phiếu thưởng, không phiếu thỉnh nhắn lại!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận