Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 522: LỰA CHỌN CAM CHỊU


Dịch giả: Luna Wong


Quế vương lấy đồ ăn cho Đỗ Cửu Ngôn, dưới sự kiên trì của hắn, tự mình từng miếng từng miếng đút cho nàng ăn.


Sau khi ăn xong, đánh nước nóng vội tới lau mặt cho nàng, lại rửa chân cho nàng.


“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có việc nhỏ nói lề mề, thế nhưng ta vẫn là không nhịn được muốn nói.”


Quế vương cởi bít tất cho nàng, “Ta thích nghe tức phụ nói việc nhỏ.”


“Đây là chậu rửa mặt, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi không thể đổi chậu để rửa chân cho ta?”


Quế vương ngạc nhiên, “Có phân biệt sao, không phải đều là chậu sao.”


“Ngươi đoán, có phân biệt hay không?”


“Cần gì khổ thế, mặt mình còn ghét bỏ chân của mình.” Quế vương bưng ra ngoài thay đổi bồn và nước lại tiến đến, ngồi xổm phía trước giường rửa chân cho nàng, “Chân của tức phụ ta thật là đẹp mắt.”


“Trước đây sao ta không có phát hiện, đây là chân của tức phụ ta nhỉ.”


Đỗ Cửu Ngôn nhắm mắt lại, ở trước mắt hắc ám và trong cảnh tượng mơ hồ, nàng đã một thân chính khí đem đầu của Quế vương, dẫm vào trong chậu nước rửa chân của nàng, chửi hắn một trận, sau đó, Quế vương đại triệt hiểu ra, xuất gia nếu không gọi nàng là tức phụ nữa.


Hình ảnh vừa chuyển, nàng lại hóa thân thành một con rồng phun lửa, rồng đang phun lửa đốt một con động vật hình thù kỳ quái, đốt cho nó gào khóc kêu cha gọi mẹ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hứa sẽ xuất gia không bao giờ gọi nàng là tức phụ nữa.


Hình ảnh vừa chuyển, nàng thành một đao phủ, rút đầu lưỡi của một tên dâm tặc, gõ răng, hắn cũng không thể nói chuyện nữa, không thể gọi nàng là tức phụ nữa.


Đỗ Cửu Ngôn ha hả nở nụ cười, bỗng nhiên khóe miệng nóng lên, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, dâm tặc Quế vương, chẳng biết xấu hổ hôn nàng.


“Dâm tặc!” Đỗ Cửu Ngôn một cước đá lật chậu rửa chân. . . Theo đạo lý, phương hướng Quế vương nhảy ra nhất định là cửa trước, thế nhưng phương pháp của hắn trái ngược, nhảy lên trên giường.


Đỗ Cửu Ngôn ghé mắt trừng hắn.


“Tức phụ, ” Quế vương nói: “Nàng rất khổ cực, chúng ta sớm nghỉ ngơi một chút.”


Hắn nói chuyện, đè bả vai của nàng, ra hiệu nàng ngủ.


Đỗ Cửu Ngôn ngồi xếp bằng ở kháng nhìn hắn, lại vỗ vỗ chỗ trống đối diện, “Vương gia, ngồi!”



“Chờ chút!” Quế vương xuống đất, nhặt bồn lên cất xong, sau đó bắt đầu. . . Cởi y phục!


Đỗ Cửu Ngôn cả giận nói: “Ta bảo ngươi ngồi, ngươi cởi y phục cái gì?”


“Y phục của ta bẩn!” Quế vương nói: “Lên giường làm dơ chăn không sao, nhưng đụng tới thương thế của nàng, đại phu nói như vậy không tốt.”


Hắn cấp tốc cởi bỏ áo và quần ngoài.


“Trần chuồng như thế là có ý gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trung y cũng bẩn?”


Quế vương gật đầu, “Ân, dù sao ta có hai ngày không thay quần áo rồi.”


Hắn trần nửa người, phía dưới là trung khố bạch sắc, bít tất cũng cởi, ngồi xếp bằng ở đối diện nàng, nghiêm mặt nói: “Nàng nói đi, ta nghe.”


“Ngươi lạnh không?” Đỗ Cửu Ngôn châm chọc hắn.


“Lạnh.” Quế vương nói: “Không bằng, chúng ta nằm xuống nói? Trong chăn ấm áp.”


Đỗ Cửu Ngôn một cước đá trên mặt hắn, Quế vương một trảo, chân không lớn của nàng đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay, chẳng biết xấu hổ ngửi ngửi, nhe răng hướng về phía nàng cười, “Chân của tức phụ, hương!”


“Ta không muốn sống nữa.” Đỗ Cửu Ngôn chống đầu, “Vương gia, hai người chúng ta cùng nhau tự tử, người thấy có được không.”


“Người cắt cổ trước, chín mươi bảy năm sau ta đi tìm người.”


Quế vương cầm lấy chân của nàng, “Đời này duyên phận phu thê chưa hết, bổn vương sẽ không chết.”


“Phi!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phi lên tổ tông hơn tám mươi tám đời nhà ngươi.”


Quế vương nói: “Tùy tiện phi, bọn họ sẽ không ngại.”


Đỗ Cửu Ngôn thu hồi chân lại, Quế vương kéo chăn trùm lên cho nàng, “Nói chuyện đứng đắn, tâm sự tương lai của chúng ta.”


“Ta nói trước, ” Quế vương nói: “Quế vương phủ ở không tùy nàng, nàng quay về Thiệu Dương ta phải đi Thiệu Dương. Nàng muốn làm tụng sư, ta liền làm đoạn tụ, nàng muốn nói cho nương ta biết, củ cải nhỏ chính là tôn tử của nàng, nàng không muốn nói, củ cải nhỏ chính là nghĩa tử của ta.”


“Phàm là nàng cao hứng, cái gì cũng dễ nói.”


Đỗ Cửu Ngôn muốn khóc, đỏ mắt nhìn hắn.


“Ta biết nàng cảm động, nàng đừng khóc.” Quế vương nói: “Tâm tư của ta đối với nàng, cho tới bây giờ đều là bằng phẳng như vậy, chẳng màng hồi báo như vậy, sâu nặng như vậy.”



Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ta không phải cảm động, ta là tức giận.”


Bookwaves.com.vn

“Tức giận.” Đỗ Cửu Ngôn dụi dụi con mắt, “Vừa thử một chút, con mắt của ta vô pháp phun lửa.”


Quế vương ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi mình.


“Ngươi mới vừa nói, một chữ ta cũng nghe không lọt.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại bày trước mặt ngươi, chỉ có hai con đường, một chính là chúng ta cá chết lưới rách!”


Quế vương lắc đầu.


“Một cái khác, ngươi coi như không có phát sinh gì cả, chúng ta còn có thể làm lại huynh đệ.”


Quế vương nhìn chằm chằm ngực của nàng, thật nhanh oan một mắt.


“Nàng đây là để ta lừa mình dối người!” Quế vương nói.


“Ngươi cũng có thể tự hủy diệt!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương nhìn nàng, “Ngôn Ngôn.”


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, nổi giận nói: “Ẻo lả!”


“Không quan hệ, ” Quế vương nói: “Nàng muốn gọi cái gì, thì gọi cái đó, vì nàng ta nguyện ý làm ẻo lả.”


Đỗ Cửu Ngôn khóc không ra nước mắt nhìn Quế vương, “Hai con đường, ngươi chọn đi.”


“Ta không chọn!”


“Không chọn, chính là cam chịu lựa chọn thứ nhất.”


Quế vương nhíu mày.


“Được rồi, người có thể đra, từ nay về sau bắt đầu chúng ta không còn là bằng hữu nữa.” Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng.


Quế vương trừng nàng.



Đỗ Cửu Ngôn cũng trừng hắn.


“Vậy làm huynh đệ!” Quế vương nói: “Ngủ!”


Lúc nói chuyện, xốc chăn nằm xuống, Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, hắn nói: “Huynh đệ cũng có thể để ngủ cùng.”


“Bổ sung thêm một cái.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Giữa ta ngươi luận là cự ly tinh thần hay là cự ly thân thể, đều chỉ có thể do ta quyết định!”


“Ngủ ngon, vương gia.”


Quế vương cô chi cô chi tốn hơi thừa lời, tức giận bất bình cầm lấy y phục, nửa người trần đi.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn cửa đóng lại, nhịn không được bật cười, cửa lại đột nhiên bị đẩy ra, Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên thu hồi dáng tươi cười, sịu mặt nhìn hắn.


“Ta rõ ràng nghe được nàng đang cười.” Quế vương nói.


“Ta bị động kinh mới có thể cười.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngủ ngon.”


Quế vương đóng cửa lại đi.


“Có bệnh.” Đỗ Cửu Ngôn xuống giường khóa cửa, khó khăn lên giường, chờ lúc đắp chăn cư nhiên phát hiện, một người vô sỉ bày trung y của mình ở trên giường, làm ra một bộ cùng nàng song song nằm.


Thảo nào vừa rồi nửa người trần đi mất.


“Ấu trĩ.” Đỗ Cửu Ngôn ném y phục của hắn xuống mặt đất, Quế vương ho khan một tiếng, “Ta, ta chỉ có một kiện, nàng ném ta không có đồ mặc nữa.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không có mặc thì trần chuồng, vừa lúc ngươi thích.”


Bookwaves.com.vn

“Keo kiệt.” Quế vương không phục, “Ta ở trước mặt tức phụ của ta, trần chuồng thân thể là thiên kinh địa nghĩa.”


Lúc nói chuyện, thở phì phò tìm một quân trướng đi ngủ.


Đỗ Cửu Ngôn tức giận ngủ không được, trở mình tê hút lãnh khí, lại trở mình hút tiếp, “Vẫn là làm người đọc sách tốt, cãi nhau so với đao thật súng an toàn nhiều hơn.”


Suốt đêm không nói chuyện, sáng ngày thứ hai, đưa người trên đảo lên thuyền cập bờ, Kiều Chí Cương và bốn vị phó tướng của hắn phân biệt buộc chặt đưa đến An Sơn vương phủ.


Còn dư lại mười vị bách tính may mắn còn sống đều còn rất yếu ớt, đều đưa đến An Sơn vương phủ tĩnh dưỡng, chờ ngày mai an bài xong, ngồi nữa xe ngựa đưa đến kinh thành.


Đỗ Cửu Ngôn đứng ở bờ của Trường Sinh đảo, ngoại trừ bầu không khí ra, còn có nghi hoặc, “Vương gia, mấy đảo bên cạnh đều đã điều tra xong rồi sao?”


“Tra xét rồi, không có người ở.” Quế vương nói: “Cách nơi này còn có mấy đảo nhỏ xa một chút, đang để người đi thăm dò, hai ngày này sẽ có kết quả.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Kinh Nhai Trùng và An Sơn vương có cừu oán không?”



Nàng và Quế vương vừa nói, vừa lên thuyền, Quế vương nói: “Căn cứ thuyết pháp của bản thân An Sơn vương, hắn không nhớ rõ hắn và Kinh Nhai Trùng có cừu oán.”


“Người này nói không thể tin, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bất quá, nếu như không có thù, như vậy vị hảo bằng hữu thần bí kia của Kinh Nhai Trùng ở kinh thành, chính là thượng tuyến của Kinh Nhai Trùng.”


Quế vương nhíu mày, “Ý của nàng là, Kinh Nhai Trùng thật ra là người thi hành?”


“Không dễ nói.” Đỗ Cửu Ngôn không xác định, “Cảm giác không giống, nhưng vừa không có bằng chứng. Hiện tại nhìn An Sơn vương có thể tìm được chứng cứ nào. Còn có Kiều Chí Cương, đêm nay nghĩ biện pháp thẩm hắn.”


Quế vương gật đầu.


Hai người rời đảo lên bờ, Đỗ Cửu Ngôn ngồi không yên, Quế vương dùng nhục điếm dày cho nàng, vừa nằm xuống, chợt nghe tiếng người ồn ào bên ngoài, tiếng pháo và tiếng chiêng trống vang liên tục.


“Làm sao vậy?” Đỗ Cửu Ngôn kỳ quái, Quế vương vén rèm xe lên, hai người liền thấy trên đường An sơn, người ta tấp nập, tất cả bách tính đều đứng ở hai bên đường, thấy Quế vương vén rèm lên, người của hai bên cùng nhau quỳ xuống, sơn hô: “Vương gia, Đỗ tiên sinh cực khổ rồi.”


Thanh âm cũng không chỉnh tề, nhưng rất vang dội, tư thế quỳ mặc dù không hoàn mỹ, nhưng là lại chân thành.


Từng đôi mắt, xuyên thấu qua cửa xe ngựa không lớn, nhìn về phía bên hai người trong xe.


Kích động, cảm kích.


“Là ý chỉ của thánh thượng, các ngươi muốn tạ ơn, thì tạ ơn thánh thượng a!” Đỗ Cửu Ngôn do Quế vương đỡ xuống xe, hàm tiếu nói với mọi người: “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, trả lại các ngươi thái bình thịnh thế gia viên an bình, chúng ta đều nên tạ ơn thánh thượng.”


“Vâng!” Mọi người xác nhận.


Đỗ Cửu Ngôn dắt Quế vương cùng nhau, cùng mọi người quỳ lạy phương hướng Yến kinh, “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ngô hoàng thiên thu vạn đại!”


“Chỉ biết vuốt mông ngựa.” Quế vương đỡ nàng đứng lên, “Nàng không đau?”


Đỗ Cửu Ngôn đau khóe miệng co rút, thấp giọng nói: “Tranh công chỉ có thể tranh với thánh thượng, nơi khác không phải Kim Loan điện ngự thư phòng, ghi nhớ kỹ không thể.”


“Vương gia, người nên khen ta cơ linh.”


Quế vương gật đầu, “Khen nàng cơ linh thông minh.”


“Vương gia, Đỗ tiên sinh, đa tạ các ngươi tới An sơn quét sạch bang thổ phỉ này, người không biết, vài chục năm chúng ta mỗi ngày nhắc nhở điếu đảm, chỉ sợ ngày nào đó An Sơn vương thực sự mưu phản.”


“Đúng vậy, vương gia mưu phản, bách tính An sơn chúng ta phải tao ương theo.”


“Người trên toàn đảo kia, không phải binh, phân minh chính là thổ phỉ a, chúng ta khổ không thể tả!”


Đỗ Cửu Ngôn một đường chắp tay, được mọi người cảm tạ, đi trên dưới một trăm bước, chợt thấy một đám nữ nhân đứng ở trong đám người, nàng cười phất tay nói: “Đông Hương tỷ, Mai di!”


—— lời nói ngoài ——


Theo thông lệ thứ sáu tăng thêm! Hy vọng tháng này mau hơn khứ, gõ chữ tăng thêm muốn đánh nhau lão Lý.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận