Q1 – CHƯƠNG 524: KHÔNG NÊN LOẠN NỮA
Dịch giả: Luna Wong
Người của sáu hộ phân biệt giới thiệu, Đỗ Cửu Ngôn đánh giá bọn họ, mỗi người đều là áo mũ chỉnh tề, tinh thần sáng láng, vừa nhìn chính là người trưởng thành trong hoàn cảnh hậu đãi, được giáo dục tốt .
Ánh mắt của nàng rơi vào phụ thân của Từ Đạo, trên người Từ Hán Dương. An Sơn vương nói, toàn bộ Phượng Hoàng Từ gia tính là khôi thủ, không chỉ gia tài nhiều, gia tộc lớn, hơn nữa quan hệ trong triều cũng rắc rối phức tạp nhất.
“Từ Hán Dương, ” Quế vương hỏi: “Nhi tử của ngươi tổng cộng lên đảo này năm lần.”
“Xem ra, hắn đối với chuyện trên đảo này, nhất định là thanh thanh sở sở rồi!”
Từ Hán Dương vội quỳ xuống, dập đầu nói: “Vương gia, tiểu dân dạy con vô phương, để hắn làm xằng làm bậy bên ngoài, thật sự là thẹn với thánh thượng thẹn với oan hồn đã chết đi. Vương gia muốn chém đầu của hắn, tiểu dân không hề có câu oán hận.”
“Thế nhưng khuyển tử chính là một người hồ đồ không thể tin tưởng, hắn từ nhỏ ham chơi, cái gì hay thì chơi cái đó.”
“Nếu nói hắn thông minh, tâm kế, đó là hết thảy không có. Trường Sinh đảo chớ nói hắn đi năm lần, chính là mỗi ngày ở trên đó, lấy đầu óc của hắn, cũng nhìn không rõ người khác làm chuyện gì.”
“Cầu vương gia minh giám a.”
Đây cũng không phải là chuyện đùa. Từ Đạo ở trên đảo hồ đồ giết người, vậy là tội giết người của hắn. Nếu nói Từ Đạo hiểu rõ tất cả mọi chuyện ở trên đảo sở, vậy coi như là tội của cả Từ thị.
Ai biết đảo này cuối cùng sẽ tra đến mức nào.
“Được rồi, chuyện này bổn vương sẽ tra rõ.”
Quế vương làm theo phép, hỏi một câu, “Như vậy, các ngươi tự cũng tìm chứng cứ, xem có thể tự chứng thuần khiết hay không.”
“Vụ án này, bổn vương cũng không muốn liên lụy quá nhiều người. Nhiều người thế tất phức tạp, nên, cơ hội này cho các ngươi trước.”
“Các ngươi cũng không cần lộ ra. Miễn cho lan truyền ra ngoài.”
Người của sáu nhà cảm động đến rơi nước mắt, đều cùng Từ Hán Dương quỳ xuống, chắp tay nói: “Chúng ta tất nhiên sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
“Được rồi.” Quế vương nói: “Các ngươi có thể đi gặp một chút.”
Người của sáu nhà nói không nên lời.
Lúc này, nhi tử chết thì chết, so sánh, tính mệnh của người trong tộc mới trọng yếu nhất.
Quế vương rất hài lòng, “Vậy trở về đi, có việc liền đến tìm bổn vương.”
“Vâng, vâng!”
Từ Hán Dương dẫn đầu, người sáu nhà đều đặt ngân phiếu mang tới ở chung một chỗ đặt ở trên bàn, cùng nhau lui ra ngoài.
“Hẳn là không sao chứ? Ta thấy Quế vương gia có khí phách hơn An Sơn vương gia.” Từ Hán Dương thấp giọng nói.
“Tám chín phần mười, bất quá mọi người vẫn là cẩn thận là hơn. Nếu vương gia nói bảo tự chúng ta tìm chứng cứ tự chứng thuần khiết, chúng ta đây trở về, lại thương lượng một chút, rốt cuộc làm sao bây giờ.”
“Không có cách nào chứng khác a.”
“Đúng, không có chứng cứ chứng minh mấy hồn tiểu tử này, cái gì cũng không biết.”
“Nếu chúng ta đều biết, vậy vương gia khẳng định cũng biết. Vậy hắn nói như vậy ý là cái gì?”
“Ta cảm giác, ý tứ của hắn là để chúng ta tìm chứng cứ của Kinh Nhai Trùng và An Sơn vương. Lập công trong vụ án này, lấy công bù qua.”
Tất cả mọi người cảm thấy thuyết pháp này đáng tin cậy, lại vừa đi vừa thương lượng làm sao đi tìm chứng cứ của Kinh Nhai Trùng.
. . .
Đỗ Cửu Ngôn đếm ngân phiếu, cao hứng nói: “Vương gia, chuyện cho tới bây giờ ta không thể không nói với ngươi một tiếng, ta thật đúng là người có tiền.”
“Hơn mười vạn lượng này, nàng chính là người có tiền?” Quế vương khinh thường nói.
Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, “Nhiều bạc như vậy, người có sao?”
Lúc nói chuyện, ở trước mặt hắn, run ngân phiếu.
Sáu mươi vạn ngân phiếu, một tấm một nghìn lượng, mọt xấp dày.
Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy ngân phiếu nặng trịch, người của nàng nhẹ bỗng.
“Cảm giác có tiền phi thường tốt, tự tin!” Đỗ Cửu Ngôn đếm sáu mươi tấm cho Quế vương, “Vương gia, một phần phí bịt miệng của người, cầm cho chắc.”
Quế vương hỉ tư tư tương thu xong sáu vạn lượng.
“Ngôn Ngôn, ta mời nàng ăn cơm.” Quế vương nói: “Chúc mừng hai phu thê chúng ta, rốt cục trở thành người có tiền.”
Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, “Giải tán, phần hảo cảm hôm nay vừa hết.”
Bookwaves.com.vn
“Mời nàng đi Xuân Nguyệt lâu.” Quế vương thiêu mi, “Nàng không muốn đi kiến thức một chút sao?”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Ta muốn đi cũng không đi cùng vương gia người. Thời gian của người quá ngắn, ta còn chơi chưa tận hứng, người đã kết thúc.”
“Tự người đi đi, phản chính cũng không làm lỡ thời gian.”
Lúc nói chuyện muốn đi ra ngoài.
Bỗng nhiên đai lưng bị người kéo lấy, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại trừng hắn, “Buông tay.”
“Chúng ta phải nói rõ ràng, cái gì gọi là thời gian của ta ngắn? Lẽ nào. . . nàng nhớ kỹ lần động phòng kia của chúng ta?”
“Không phải nàng quên rồi sao?”
“Lại gạt ta?”
Đỗ Cửu Ngôn cười khúc khích, “Ha ha, vương. . . Vương gia. . .”
“Nói như vậy, lần động phòng kia, người thật là rất nhanh sao?”
Quế vương nhất thời sụp đổ mặt, lạnh buốt nói: “Vậy thử một lần nữa?”
“Bổn vương cho nàng ba ngày không xuống được đất!”
Đỗ Cửu Ngôn phất tay, “Nghìn vạn lần chớ thử.”
“Cho nàng kiến thức uy phong của bổn vương!”
“Chớ, nếu là không có uy phong, vương gia từ nay về sau người ngay trước mặt ta triệt để không ngốc đầu lên được.”
“Phong hiểm này quá lớn, không đáng!”
Lúc nói chuyện, lảo đảo đi.
Quế vương giận trừng nàng.
“Nàng chờ cho ta, sớm muộn cũng có một ngày như vậy.” Quế vương tốn hơi thừa lời nói: “Cho nàng ba ngày đều không xuống được đất.”
Đỗ Cửu Ngôn ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa.
“Càn rỡ!” Quế vương tức giận, quyết định tìm người trút giận, liền đi thẩm Kiều Chí Cương.
Đỗ Cửu Ngôn nằm ở trên giường điếm tiền.
Buổi tối, hai người cùng nhau ăn cơm, Quế vương không để ý tới nàng, xì xụp húp canh. Nhưng vẻ mặt hắn tức giận, Đỗ Cửu Ngôn cũng không có chủ động nói chuyện với hắn.
Quế vương càng xì xụp húp canh, thanh âm vô cùng lớn.
“Vương gia, tổ tiên của người là nuôi heo sao?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Cái tiếng húp này, kinh thiên động địa.”
Nàng nói chuyện, hắn dừng lại không uống, “Nàng không hỏi ta, kết quả thẩm vấn Kiều Chí Cương sao?”
“Kết quả gì?” Đỗ Cửu Ngôn rất nịnh nọt.
Quế vương nói: “Đánh chết cũng không nói.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, không muốn để ý đến hắn.
. . .
Kinh Nhai Trùng đợi một ngày, thư vốn nên đưa đến rồi, lại vẫn chưa đến.
Hắn có chút lo sợ bất an, nói với người đối diện: “Tám chín phần mười, đã xảy ra chuyện.”
“Ngươi đoán luôn luôn chuẩn xác.” Người đối diện nói: “Trường Sinh đảo là chuyện sớm hay muộn, lại không biết, sẽ sớm như vậy!”
Kinh Nhai Trùng gật đầu, “Đáng tiếc tốt địa phương như vậy, non xanh nước biếc, thanh u an tĩnh.”
“Đúng vậy.” Đối diện buông chung trà, bất đắc dĩ nói: “Nhân sinh có bỏ mới có được, tiên sinh nhìn thoáng chút.”
“Chỉ là cảm thán, giang sơn lớn có người tài ra. Lão phu để người nghiêm gia phòng thủ, lại còn để cho bọn họ tra được.” Kinh Nhai Trùng bật cười nói: “Lão phu ngay cả bọn họ ly khai kinh thành lúc nào, cũng không biết.”
“Thảo nào sẽ vào cung. Nói như vậy, thánh thượng và thái hậu nương nương cũng nên biết rồi.”
Kinh Nhai Trùng gật đầu, vừa cười cười, “Có muốn chơi một ván cờ không?”
“Được!”
Hai người đánh cờ, bên ngoài truyền đến tiếng đọc sách lang lảnh, nhất phái hài hòa an bình.
Sắc trời đêm đen lai, Kinh Nhai Trùng gọi bốn người tới, phân phó nói: “Đây đã là ngày thứ năm, Kiều Chí Cương chưa có gửi thư đến, chỉ có thể nói rõ bọn họ đã xảy ra chuyện.”
“Sáng sớm ngày mai, các ngươi bắt đầu làm việc đi.”
“Làm chu toàn thỏa đáng một chút.”
Bốn người xác nhận đi.
Kinh Nhai Trùng cử bút viết một phong thư, lại đứng dậy đi ám cách, xuất ra một cái hộp gỗ trong đó, lật đồ vật bên trong ra, cất luôn cả với thư vừa viết xong.
Bookwaves.com.vn- Luna: Không lẽ là bạn ông Kinh Nhâm các lão hả ta? Nhâm các lão là trùm gần cuối chứ
Hắn thu thập xong những thứ này, liền lấy một quyển sách, không nhanh không chậm xem
“Tiên sinh.” Bên ngoài có người gõ cửa, lập tức đẩy cửa ra đưa một phong thư đến, thấp giọng nói: “Tiên sinh, thư từ Liêu Đông bên kia.”
Kinh Nhai Trùng mở ra, cũng không phải thư của Kiều Chí Cương, mà là thư của một vị thiếp thất hắn an bài ở An Sơn vương phủ đưa tới.
Trong thư rất rõ ràng thông báo chuyện đã xảy ra ở An sơn mấy ngày nay.
Đầu lông mày của Kinh Nhai Trùng chăm chú nhíu lại, nhìn người đối diện, nói: “Kiều Chí Cương, bị bắt rồi.”
“Tiên sinh, có cần ta mang theo huynh đệ đi cứu hắn hay không?”
Kinh Nhai Trùng lắc đầu, “Ngươi cứu không được.” Lại nói: “An Sơn vương đang vơ vét chứng cứ về ta, muốn giao toàn bộ giao trách nhiệm cho ta.”
“Người này xưa nay đã như vậy, không chỉ không bản lĩnh, còn rất vô sỉ.”
Kinh Nhai Trùng không ngoài ý muốn, An Sơn vương là hạng người gì, hắn quá rõ.
“Ta dặn ngươi vài chuyện, ngươi tốc tốc đi làm. Nhớ kỹ, phải nắm chặt thời cơ, ghi nhớ kỹ không thể làm rối loạn tiết tấu.”
Người đến xác nhận.
Kinh Nhai Trùng giao một phong thư cho hắn, “Đi đi, khổ cực các ngươi.”
“Tiên sinh, chúng ta không khổ cực.”
Kinh Nhai Trùng gật đầu, “Đi làm việc đi.” Lúc nói chuyện, lại cầm thư, khí định thần nhàn xem.
Ngày thứ hai hừng đông, hắn đi Tập Hiền thư viện, giảng một khóa cho học sinh trong thư viện. Hắn dạy sinh động thú vị, tất cả mọi người thích nghe, chỉ cần hắn dạy, cơ hồ là toàn bộ học sinh trong học viện cũng sẽ tìm qua đây nghe.
Tới gần buổi trưa mới vừa kết thúc, Kinh Nhai Trùng có chút uể oải, do thư đồng đỡ trở về.
“Người trở về chưa?” Kinh Nhai Trùng hỏi.
Thư đồng lắc đầu, “Một người cũng chưa có trở về. Không bằng ta đi hỏi một chút?”
Kinh Nhai Trùng cảm thấy kỳ quái, buổi sáng có thể xong xuôi chuyện, dùng cái gì đến bây giờ còn chưa làm xong chưa trở về?
Hắn an tĩnh chờ, vẫn chờ đến tối, liền biết sự tình không xong.
Hắn thay đổi y phục tự mình vào trong thành.
Trong thành không có bất kỳ không ổn nào, hết thảy đều ở tại chỗ. Cửa Ngõa Tứ còn treo bài tử, thông cáo tiết mục ngày mai Đỗ Huỳnh và Thanh Linh hát.
Thái ký sinh ý rất tốt, vừa mới thỉnh một tiểu cô nương hát từ khúc, đang ôm tỳ bà ngồi ở chính giữa, dùng mềm giọng ngâm nga tiểu điệu Giang Nam.
Kinh Nhai Trùng chắp tay vào cửa, có sai vặt đón, lại cười nói: “Tiên sinh đi mấy người, muốn ngồi sát cửa sổ hay là ngồi chính giữa nghe từ khúc?”
“Sát cửa sổ đi, một mình ta tùy tiện xào hai món nhỏ là được.”
Sai vặt xác nhận, dẫn Kinh Nhai Trùng đi bên cửa sổ ngồi, cửa sổ hơi mở một kẽ hở, có gió mát mới mẻ tiến đến, cảm giác không có ngột ngạt như vậy.
“Đồ ăn của người. Tiên sinh có muốn gọi rượu hay không?” Sai vặt hỏi.
Kinh Nhai Trùng gật đầu, “Một bầu rượu!”
Sai vặt lấy rượu nóng, Kinh Nhai Trùng tự rót tự uống, lại cười nói: “Đông gia của các ngươi không ở?”
“Đông gia ngày hôm nay không có tới, vốn có nói buổi tối có chuyện muốn nói. . .” Sai vặt lầu bầu, cảm thấy bản thân lỡ lời, “Tiên sinh nếu như tìm đông gia của chúng ta, có thể ngày mai trở lại.”
Kinh Nhai Trùng gật đầu, không có hỏi lại.
“Tiên sinh.” Tiểu thư đồng theo hắn qua đây, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Vừa có tin tức, nói đoàn người của Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, ngày mai sẽ đến kinh thành.”
Đầu lông mày của Kinh Nhai Trùng cau lại, “Tin tức đáng tin cậy?”
“Nói rất khẳng định.”
Kinh Nhai Trùng không nói gì, uống xong rượu trong ly, đứng dậy dự định ly khai, liền thấy hai người đi vào cửa, sai vặt nghênh đón, nói: “Đông gia người đã tới.”
Kinh Nhai Trùng liếc mắt liền thấy, Bả Tử đứng ở bên người Thái Trác Như.
Bả Tử cũng nhìn hắn ném một ánh mắt, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị.
—— lời nói ngoài ——
Phía trước còn có lưỡng chương tối hôm qua tăng thêm, nhớ kỹ xem.