Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 527: ĐÁNG VUI ĐÁNG MỪNG


Dịch giả: Luna Wong


“Vậy được, ngươi hô một tiếng cha, ta nghe một chút trước!” Quế vương ngồi tứ bình bát ổn, bày làm ra một bộ tư thế làm “Cha”.


Củ cải nhỏ nhìn hắn, “Nghĩa phụ, người đây là miễn cưỡng ta, miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc.”


“Đây là cái gì?” Quế vương vỗ vỗ một xấp mười tờ vạn lượng ngân phiếu trên bàn, “Nhận thức sao? Hô một tiếng cha, một vạn lượng!”


Củ cải nhỏ ngưng mi, “Nghĩa phụ, ta cảm giác ta bị vũ nhục!”


“Một vạn mốt!” Quế vương thêm lợi thế.


Đỗ Cửu Ngôn nói, trên đời không có trung thành tuyệt đối, chỉ cần xem lợi thế để phản bội có đủ hay không.


Đầu lông mày của củ cải nhỏ như trước trói chặt.


“Một vạn năm!” Quế vương nói.


Củ cải nhỏ bỉu môi.


“Hai vạn!” Quế vương nói.


Củ cải nhỏ nói: “Nghĩa phụ a, người đây là bức chỗ khó của ta a, mặc dù ta là tiểu hài tử, nhưng ta cũng có lòng tự trọng.”


“Quan trọng nhất, lòng tự trọng của ta rất đáng giá!”


Quế vương vỗ ba vạn lượng, “Có đủ hay không?”


“Cha!” Củ cải nhỏ hô.


Thanh âm thanh thúy, độ ngọt cực cao, kêu Quế vương lăng một cái, rồi lập tức mặt giãn ra nở nụ cười.


Một tiếng cha này, thật là dễ nghe.


Hắn có nhi tử, nhi tử lớn như vậy sống sờ sờ biết gọi cha.


Củ cải nhỏ thật nhanh thu tiền, bỏ vào trong lòng ngực mình, chắp tay hành đại lễ, “Nghĩa phụ, thân thể của nương ta không tốt, ta muốn đi chiếu cố nàng.”


“Lần sau nếu như người còn có nhu cầu như vậy, vẫn có thể tới tìm ta.” Củ cải nhỏ cười hì hì nói: “Nghĩa phụ, người sớm nghỉ ngơi một chút nga.”


Lúc nói chuyện, mở cửa lưu loát chạy đi.


Buôn bán này đáng làm, hô một tiếng cha, ba vạn lượng.



Di. . .


Củ cải nhỏ chạy hai bước, lại vòng trở lại, nhìn Quế vương. Quế vương còn đang cười, vẻ mặt đắc ý.


“Nghĩa phụ, ngân bài của người từ đâu tới? Bên trên viết là hiệu đổi tiền Phượng Hoàng, là Liêu Đông Phượng Hoàng sao?”


“Ân.” Quế vương nói: “Có vấn đề sao?”


Củ cải nhỏ như có điều suy nghĩ gật đầu, lập tức hiểu nơi lấy được số tiền này. Không cần phải nói, nhất định là cha hắn mang theo vương gia cùng nhau đen ăn đen rồi.


Không thôi vương gia nghèo như vậy, làm sao thoáng cái có thể xuất ra ba vạn lượng được.


Hơn nữa, nhìn tình huống, hắn có thể xuất ra ba vạn lượng, trong tay hắn ít nhất phải có sáu đến mười vạn. Hắn không có khả năng đất hết tất cả tiền duy nhất của mình ra ngoài.


Vương gia có nhiều tiền như vậy, như vậy cha hắn(ĐCN) nhất định sẽ càng nhiều.


Bởi vì hai người là không có khả năng chia đều.


Chia chín một? Chia tám hai? Chia ba bảy?


“Vậy, chuyến này của cha ta, không thiếu được hố hơn mười vạn lượng?” Trong lòng củ cải nhỏ như móng vuốt cong của mèo, lưu loát chạy về.


Đỗ Cửu Ngôn vừa tiễn bước một đám người, ngồi xuống bên cạnh bàn uống trà, củ cải nhỏ hưng phấn mà chạy vào, “Cha a, nghĩa phụ vừa dùng tiền đập ta.”


“Đập ngươi, bảo ngươi gọi cha nghe chơi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Củ cải nhỏ gật đầu, “Cho ta ba vạn lượng đó. Nghĩa phụ thoáng cái thay đổi thật hào phóng a.”


Hiểu con không ai bằng mẹ, Đỗ Cửu Ngôn lập tức cảnh giác bóp chặc túi quần của mình, “Phải, phải không. Lúc này hắn thật muốn làm cha.”


“Cha a, nghĩa phụ nghèo như vậy, tiền từ đâu tới a.” Ánh mắt của củ cải nhỏ, quét tới quét lui ở trên người của Đỗ Cửu Ngôn.


Hà bao, phồng to, tiền nhất định ở bên trong.


“Không biết a, tài sản của hắn có quan hệ gì với ta, ta không biết.” Đỗ Cửu Ngôn ngáp lên, “Ta muốn rửa mặt, mệt!”


Lúc nói chuyện đứng dậy, vẻ mặt mệt mỏi nằm trên giường.


Mắt của củ cải nhỏ chuyển nhanh như chớp, chạy tới bên giường nằm, “Cha a, ta có ba vạn lượng, nhà của chúng ta bây giờ là không phải là rất có tiền sao? Lần trước người cầm đi mười vạn, lúc này đây lại thêm bao nhiêu?”


“Ba vạn a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nào, cống hiến!”


Củ cải nhỏ nhe răng cười, đưa tiền cho Đỗ Cửu Ngôn, “Tốt, đều cho người.”


Bookwaves.com.vn


“Ta bỏ vào hà bao giúp người nhé.” Củ cải nhỏ nhìn chằm chằm hà bao của nàng, Đỗ Cửu Ngôn túm một tay, “Không cần, ngươi đặt ở chỗ này, một hồi ta thu là được.”


Củ cải nhỏ lắc đầu, “Tiền này người cũng không thể đặt ở trong ví, quá không an toàn. Người nói phải chứ.”


“Nếu như đánh mất, vậy còn được sao, hai người chúng ta sẽ không có tiền.”


Đỗ Cửu Ngôn hí mắt nhìn nhi tử.


Củ cải nhỏ đầy mặt vô hại nhìn nàng.


“Đã biết đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn ném hà bao cho hắn, “Cho ngươi xem đỡ nghiện, nhớ kỹ trả lại cho ta.”


Củ cải nhỏ kinh hô một tiếng tiếp nhận hà bao chạy đến ngồi bên cạnh bàn, bắt đầu kiếm từng tấm từng tấm một.


Liên tiếp đếm tám lần, sau đó nhìn Đỗ Cửu Ngôn, gương mặt sùng bái, “Cha a, lần này. . . Chúng ta thực sự phát tài rồi.”


“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chuyện phát tài phải nói nhỏ tiếng.”


Củ cải nhỏ gật đầu, “Là sợ kẻ trộm nhớ thương sao?”


“Không phải, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cái này gọi là muộn thanh đại phát tài!”


Củ cải nhỏ ngạc nhiên, lại cười hắc hắc đứng lên, gật đầu nói: “Cha a, người thật là lợi hại a.”


“Ngủ một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Kẻ có tiền, ngủ đều cực ngọt ngào a.”


Củ cải nhỏ cười hì hì, ngồi ở bên người Đỗ Cửu Ngôn, ôm hà bao không buông tay, “Cha a, lúc này đây thực sự rất hung hiểm, lần sau người cũng không thể mạo hiểm nữa, nếu như người có chuyện gì, ta có thể thực sự chỉ có thể gọi nghĩa phụ là cha.”


“Hô không thiẹto thòi, phản chính là thân cha của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn.


Củ cải nhỏ lắc đầu, “Là hắn không cần chúng ta, ta cũng chỉ muốn ở cùng với ngươi.”


“Thật cảm động.” Đỗ Cửu Ngôn rút hà bao trong tay hắn ra, đặt ở dưới gối đầu, “Đã biết, ngủ sớm một chút đi.”


Tiểu tử thối, vẻ mặt lấy lòng khoe mẽ, bất an hảo tâm.


Củ cải nhỏ ghé vào ngực của Đỗ Cửu Ngôn khóe miệng giật một cái.


. . .


“Thông minh, nói ngọt!” Quế vương cao hứng không ngớt, tiêu ba vạn lượng nghe thân sinh nhi tử hô tiếng cha.



Đáng!


“Đây tuyệt đối là di truyền ta.” Quế vương nói: “Không chỉ dung mạo giống nhau, ngay cả cá tính đều giống hệt.”


“Hài tử ta và Ngôn Ngôn sinh ra, là không có khả năng đần.”


Quế vương dựa vào ghế, cười.


“Vương gia, ai di truyền ưu điểm của người?” Mao đạo sĩ đẩy một cái khe cửa ra, hiển nhiên vừa nghe góc tường.


Quế vương đánh giá hắn, “Ngươi là ai?”


“Mao đạo sĩ a.” Mao đạo sĩ tiến đến, quăng tay áo thanh phong, phong lưu tiêu sái.


Hắn mặc một bộ đạo bào xanh đen, bào tử uất thiếp bằng phẳng, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, đến râu mép đều cạo sạch, cứ như vậy nhìn cư nhiên còn có mấy phần nhan sắc.


“Ngươi mọc cánh thành tiên rồi?” Quế vương đánh giá hắn.


Mao đạo sĩ cười hắc hắc, tận lực vuốt y phục ngồi xuống, “Vương gia, bần đạo luôn luôn sạch sẽ ngăn nắp, lỗi lạc phong lưu.”


Quế vương trừng hắn một mắt.


“Vương gia, người mới vừa nói ai giống người?” Mao đạo sĩ đầy mặt tò mò lại gần, “Ý gì, nói một chút với bần đạo.”


Nỗi lòng vui sướng khổ nổi không người chia sẻ của Quế vương, hắn tạm thời không thể nói với thái hậu, Tiền ma ma cũng không có khả năng, người khác thì càng không thể nói ra.


Cái này giống như một bảo tàng còn phải cất giấu kỹ lưỡng.


Rất không vui.


Bookwaves.com.vn

“Ta nói, ngươi không thể nói ra ngoài.” Quế vương quyết định chia sẻ vui sướng với Mao đạo sĩ, nhìn hắn đố kị.


Mao đạo sĩ gật đầu bất điệt, chỉ thiên phát thệ, “Nếu như bần đạo nói ra, cả đời không thể thăng tiên.”


Quế vương ghé vào lỗ tai hắn nói hồi lâu, chia sẻ lộ trình nỗi lòng mấy ngày nay của hắn.


Mao đạo sĩ nghe được mục trừng khẩu ngốc, nuốt nước bọt không dám tin nói: “Nữ nhân?”


“Vương gia, người xác định?”


Quế vương gật đầu, “Thiên chân vạn xác.”


“Một nam nhân làm được bước này như nàng cũng đã rất giỏi rồi, lại còn là nữ nhân.” Mao đạo sĩ vuốt cằm không có râu mép, “Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi.”


Quế vương nói: “Còn có chuyện càng không thể tưởng tượng nổi.”


Mao đạo sĩ lập tức chòm tới, lắng nghe mắt càng trừng càng tròn, vẻ mặt ghen tỵ nhìn Quế vương, “Quế vương phi?”


“Người xác định?”


Quế vương dương dương đắc ý, “Thiên chân vạn xác!”



Mao đạo sĩ chắp tay, nói: “Vương gia, vận khí này của người tương đối tốt a.”


Quế vương gật đầu, “Vận may ở cửa, còn chưa có vào cửa nhà, ta phải tiếp tục cố gắng.”


“Không nóng nảy, nàng là vương phi của người, trốn đâu cũng không thoát đâu.” Mao đạo sĩ nói xong, lại nói: “Không đúng, người đã đối ngoại tuyên bố vương phi qua đời a, bài vị của nàng đều đang ở Long Ân tự.”


Quế vương rất hối hận, hắn lúc đó gấp cái gì, chờ một chút là được, “Đợi lát nữa ta phải đi Long Ân tự, đập bài vị.”


“Đập, người khác sẽ hoài nghi.” Mao đạo sĩ nói: “Đây liên quan đến mạng của Đỗ Cửu Ngôn, tuyệt đối không thể nói ra.”


Mao đạo sĩ kích động đi qua đi lại, lại dừng lại, “Vương gia, cứ như vậy giá trị của Đỗ Cửu Ngôn cao hơn người.”


“Nàng là tôn nữ của An quốc công, ngoại tôn nữ của Lỗ các lão, bây giờ còn là tụng sư nổi danh khắp thiên hạ, người theo đuổi vô số kể.” Mao đạo sĩ nói: “Vương gia, phu cương này của người không dễ chấn.”


Quế vương thờ ơ phất phất tay, “Ta đã thử qua, tạm thời là không chấn được. Trước hết để cho nàng thừa nhận là tức phụ của ta mới được.”


Không cho ngủ còn không cho gọi tức phụ.


Hắn rất ủy khuất.


Mao đạo sĩ gật đầu: “Việc này, bần đạo giúp người suy nghĩ một chút.”


“Suy nghĩ gì?” Quế vương nói: “Chỉ ngươi còn có thể có biện pháp? Ngươi thành thật bảo vệ bí mật.”


Mao đạo sĩ bĩu môi, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, “Đúng rồi, bần đạo lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn, có phải đã tính ra nàng là mệnh vương phi hay không?”


“Lúc đó bần đạo chỉ thiên phát thệ, nói nàng chính là mệnh cách vương phi, quý không thể nói.”


“Bần đạo còn nói củ cải nhỏ cũng là quý không thể nói!”


Mao đạo sĩ đầy mặt thở dài, “Chính là các ngươi lúc đó không tin ta. Vương gia, người còn nghi vấn bần đạo.”


“Người xem, bần đạo tính rất chuẩn đi.”


“Bần đạo là thật sự có bản lĩnh!”


Quế vương liếc nhìn hắn, gương mặt ghét bỏ, “Lúc đó ngươi chỉ thiên phát thệ, ngươi kiên trì a, nói hai câu xong ngươi liền đánh trống thối đường.”


“Hiện tại tràn đầy tự tin nói ngươi tính đúng rồi.”


“Ngươi đây là mã hậu pháo, bổn vương không thích nghe.”


Mao đạo sĩ ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói: “Không được, bần đạo phải đi hỏi Đỗ Cửu Ngôn, bằng không giấc này không ngủ được.”


“Ta khuyên ngươi không nên đi, nếu như bị đánh, chớ tới chỗ của ta khóc.”


Mao đạo sĩ đầy mặt tự tin phất tay, “Bần đạo lại tính một quẻ cho nàng, nàng nhất định không nỡ đánh bần đạo.”


—— lời nói ngoài ——

Nhớ kỹ nhìn có hay không vé tháng nhớ kỹ đầu a. Tiền lì xì còn đang, nhớ kỹ lĩnh.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận