Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 532: ĐẰNG ĐỒNG SÚC SINH


Dịch giả: Luna Wong – cùng cấp với súc sinh


“Những thứ này, còn đều không coi vào đâu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Khất cái và dân chạy nạn ở bên chân tường thành nam, gần đây đã hết rồi, các ngươi cũng biết chứ?”

Có người gật đầu.


“Bọn họ có một bộ phận, là do Quế vương gia an trí, ở tại biệt viện ngoài thành tây.”

Tất cả mọi người nhìn Quế vương.


“Phải, phải.” Quế vương nói: “Sau khi ca ta biết, trong lòng rất khó chịu, bảo ta nhất định phải giúp đỡ mọi người, sống tốt.”


Triệu Dục nghe trong lòng cười, Đỗ Cửu Ngôn ở An sơn vuốt mông ngựa, Quế vương ở ngoài hoàng cung tâng bốc hắn.


Thật là một đôi dở hơi.


Hắn hiện tại cũng mò rõ mạch lộ của hai người, cũng không phải thỉnh công muốn danh, là hướng về phía tiền.


Chưa thấy qua người yêu tiền như thế.


“Thế nhưng, mọi người bên kia, không phải toàn bộ được chúng ta an trí. Mà là có sáu mươi lăm người, bị chiêu công đi. Có người nói cho bọn hắn biết, ở Bảo Định phủ sửa miếu, một ngày năm mươi văn tiền.”


“Lúc đầu kết toán, những người cực khổ này,những người đáng thương này, muốn ăn một miếng cơm no, mặc một bộ y phục chống lạnh, tin lời của bọn họ.”


“Theo những người chiêu công này, đi An sơn Trường Sinh đảo!”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Biết trên đảo có cái gì không?”


Mọi người lắc đầu.


“Trên cái đảo kia có một khu vực săn bắn. Trong khu vực săn bắn không có súc vật, tất cả con mồi, đều là. . .”


“Người!”


“Từng người một hoạt bát, bị khu trục, ở trong rừng chạy trối chết. Nhưng hai chân của bọn họ há có thể chạy thắng ngựa? Cung tiễn bay, hướng từ trước ngực, phía sau lưng, đầu của bọn họ. Bọn họ ngã xuống, mở to hai mắt nhìn, lại không có được mọi người thương hại, mà là đổi lấy một trận huyền diệu cười to.”



“Bởi vì thợ săn thành công, bọn họ phải chúc mừng!”


“Thành nam đi sáu mươi người, lần này chúng ta chỉ dẫn theo không được mười người trở về. Biển bên kia, hầu như cũng bị thi thể chất đống, núi thây biển máu không chút khoa trương nào!”


Tất cả mọi người nín thở, trong đầu tưởng tượng thấy hình ảnh như vậy, sợ hãi, phẫn nộ, hầu như muốn xông phá ngực.


“Lúc ta đến, Đan bộ đầu của phủ nha, bị người đánh nát đôi cánh tay!” Nàng nói xong, Đan Đức Toàn và Đại Tráng từ đoàn người đi tới, hai người cởi y phục, cánh tay của Đan Đức Toàn, thân thể của Đại Tráng, vô cùng thê thảm.


“Ta và Bả gia, lấy một địch trăm, hầu như táng mệnh!”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Nghe xong những thứ này, các ngươi có cảm tưởng gì. Cao hứng không? Vỗ tay tỏ ý vui mừng chứ?”


“Tức giận!” Có người hô: “Những người này đều là súc sinh, không xứng làm người.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng, chúng ta là người, bọn họ là súc sinh. Nhưng là, người của chúng ta đang bị súc sinh giết chết chặt thành thịt khối, đập thành thịt nát, trở thành con mồi!”


“Người đã chết, đều là người bình thường, giống ngươi, giống ta, giống mọi người chúng ta, tay không tấc sắt, không hề có năng lực phản kháng. Chúng ta có yêu cầu không? Không có, chúng ta chỉ muốn sống a!”


“Chúng ta an phận thủ thường, giữ khuôn phép, chỉ muốn ăn cơm no. Sống yên bình sao mà khó thế?”


Có nữ nhân khóc lên, lắc đầu nói: “Chúng ta không hại người, vì sao bọn họ phải hại chúng ta.”


“Đúng vậy, tại sao vậy chứ?”


Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt bi tráng, hai tròng mắt ướt át nhìn mọi người, “Các vị, các ngươi đều là người thanh tỉnh, các ngươi đều còn sống. Nhưng là, nếu như những súc sinh này không bị trừng phạt nghiêm khắc, làm sao có thể biết được, kế tiếp người bị chặt thành thịt khối, bị đập thành bánh thịt, bị trở thành con mồi bắn chết, không phải là phụ mẫu, tử nữ, thân bằng của các ngươi thậm chí bản thân?”


“Đứng ra, Đại Chu cần trật tự, luật pháp cần các ngươi phải giữ gìn, mỗi người chúng ta cần bảo hộ nhau. Chúng ta nên đoàn kết lại, chúng ta nên để những súc sinh này phục pháp, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh.”


Nàng nói chuyện, lôi áo bông của thiếu niên trố mắt trong tay, tức giận hạ xuống, lòng đầy căm phẫn chỉ thiên phát thệ, “Ta Đỗ Cửu Ngôn phát thệ, chỉ cần ta sống, ta nhất định phải bảo hộ người ta muốn bảo vệ, không cho súc sinh lộng quyền!”


Bookwaves.com.vn

“Không cho súc sinh lộng quyền!”


“Không cho súc sinh lộng quyền!”



Vô luận là “Địch nhân” vây bắt nàng, hay là “Người một nhà” xa xa, đều dị thường phẫn nộ, theo nàng cùng nhau vung tay hô to.


“Chúng ta phải bảo vệ mình, bảo hộ cha mẹ con cái!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Chúng ta phải bảo vệ mình, bảo hộ cha mẹ con cái!” Mọi người theo nàng hảm.


Trên đất trống lớn như vậy, số người nhốn nháo, thanh âm ngừng rồi, chỉ còn lại có tiếng nức nở thấp thấp.


“Nhưng là, các ngươi hiện tại đang làm gì?” Bỗng nhiên, Đỗ Cửu Ngôn thoại phong nhất chuyển, chỉ vào bọn họ, chất vấn mọi người.


Tiếng khóc ngừng, tất cả mọi người mờ mịt nhìn nàng.


“Các ngươi lại đang giúp đỡ những súc sinh này, các ngươi ở trợ Trụ vi nghiệt, các ngươi chính là đao chặt thịt , tảng đá đập người, mũi tên nhọn bắn chết người của súc sinh!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Có người nhỏ giọng phản bác: “Không có, chúng ta không phải, chúng ta cũng không có làm gì.”


Đổi lấy mọi người phụ họa, “Chúng ta không phải, chúng ta không có hại người.”


“Giờ này khắc này!” Tay của Đỗ Cửu Ngôn chỉ mọi người, “Các ngươi chính là đao, tiễn.”


Mọi người khóc lên, “Không có, không phải!”


“Thủ pháp giết người của Thường Liễu, chỉ có bạn tốt của hắn, bác học Kinh Nhai Trùng có thể dạy cho hắn, thây khô của Trương Man Tử, chỉ có bạn tốt của hắn, bác học Kinh Nhai Trùng có thể dạy cho hắn, quỷ kế của Đậu Ngạn, cũng chỉ có Kinh Nhai Trùng có thể dạy cho hắn. Cùng với khu vực săn bắn ở Trường Sinh đảo, trong tay An Sơn vương có vô số phong thư tín lui tới với Kinh Nhai Trùng, đủ để chứng minh, cái đảo kia, chính là chủ ý của Kinh Nhai Trùng cho hắn.”


“Đại Chu bao la, vô số người bác học, vì sao chỉ tra Kinh Nhai Trùng?”


“Lỗ các lão, An quốc công, Nhâm các lão, nhiều người bác học như vậy, vì sao chỉ phải nói một người tuy có danh nhưng không có quyền? Vì sao?”


“Các ngươi tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đạo lý trong đó.”


Mọi người lăng lăng nhìn nàng, bởi vì nàng nói rất có lý. Người nhiều như vậy, vì sao chỉ đi kéo Kinh Nhai Trùng cũng không được xuất bản sự?


Đây không hợp lý.



“Đó là bởi vì, không ai oan uổng hắn, đây hết thảy tất cả, đều là hắn trù tính ra.”


“Để cho ta tới đoán một cái, hắn cùng các ngươi trò chuyện gì.” Đỗ Cửu Ngôn tùy ý chỉ một vị đại thúc, “Đại thúc làm cái gì?”


Đại thúc trả lời: “Ta ở phía dưới Tây sơn có quả lâm.”


“Có người trộm trái cây không?”


“Có!” Đại thúc trả lời.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi có nói qua phiền não của ngươi với Kinh Nhai Trùng không?”


Đại thúc gật đầu, “Nói qua.”


“Có phải hắn nói, cánh rừng ở trên núi, muốn bắt người nhất định là gặp khó xử, có đôi khi không hỏi không truy trách, là khoan dung độ lượng rộng lượng hiền lành lương phải không?”


Đại thúc gật đầu, “Phải, Kinh tiên sinh chính là nói cho ta biết như thế.”


“Như vậy, Kinh tiên sinh có trong lúc vô ý nhắc tới, trong rừng có thật nhiều chim muông, chúng nó không thể ăn trái cây hay không?”


Đại thúc gật đầu, “Đúng, súc sinh không cùng đặng cấp.”


“Ngươi làm thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Là dùng phương pháp làm bẩy rập Kinh tiên sinh dạy ngươi, ở lộ khẩu người không biết thường ra vào, vờ mắc bẫy, từ đó về sau trong vườn của ngươi đã không có chim muông, cũng không có người trộm trái cây của ngươi nữa.”


Bookwaves.com.vn

Đại thúc gật đầu, “Nào có người da dầy mặt như vậy, cứ trộm!”


“Người da mặt dày, là sẽ không hổ thẹn mà tự trách. Bọn họ không trộm, là bởi vì ở cánh rừng của ngươi bị thua thiệt rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lúc ngươi tự cho là bẫy thú, bẩy rập của ngươi lại tùy thời có thể giết người!”


Sắc mặt của đại thúc đại biến, “Không có, trong rừng của ta cho tới bây giờ chưa từng giết người.”


“Bẩy rập gì? Ngươi nói cho mọi người.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Đại thúc trả lời: “Chính. . . Chính là vây một vòng trúc gai và bụi gai, sau đó rải nước ô đầu lên, loại thuốc kia không có độc tính gì, chính là nếu chim muông cào bị thương, sẽ ngất đi mà thôi. Ta còn nhặt được thỏ và chồn mấy lần.”


“Ô đầu, ” Đỗ Cửu Ngôn lớn tiếng nói: “Nhưng có đại phu, nói cho hắn biết độc tính của ô đầu không.”


Có người đứng dậy, thấp giọng nói: “Trúng độc ô đầu, nhẹ thì nôn mửa, hôn mê, tứ chi tê dại, nặng thì. . . Nặng thì người chết.”


Sắc mặt đại thức đại biến, “Nhưng, nhưng ta chưa từng giết người.”



“Đó là bởi vì vận khí của ngươi tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Đại thúc lắc đầu, không dám tin nhìn Kinh Nhai Trùng.


Sắc mặt của Kinh Nhai Trùng đã xấu xí, khó hơn nữa duy trì phong độ, “Đỗ Cửu Ngôn, ô đầu tuy có độc, nhưng chỉ là rải vào bụi gai, cũng không thể để người tử vong, ngươi đây là nói chuyện giật gân!”


“Không, ngươi không có hiểu rõ ý của ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ý của ta là, ở đại thúc nghĩ ngươi cho hắn một biện pháp ôn lương vô hại, mà ngươi lại cho hắn một phương pháp tràn đầy ác ý.”


“Hắn không biết, ngươi lại biết. Đây đủ để chương hiển ngươi ra vẻ đạo mạo!”


“Hiệu quả hắn mong muốn, cùng sau khi dùng biện pháp của ngươi, có thể lấy được hiệu quả, một trời một vực!”


Kinh Nhai Trùng còn muốn lên tiếng, Đỗ Cửu Ngôn lại không cho hắn cơ hội. Hôm nay nàng tới không phải là biện tụng với hắn, “Hảo bằng hữu các ngươi cho rằng đại nho, thực tế là một ngụy quân tử, tâm địa âm u, chỉ muốn thấy nhân tính xấu xí, súc sinh.”


“Các ngươi bảo hộ hắn, chính là mũi tên nhọn trong tay súc sinh! Trường Sinh đảo nhiều vong linh, chết không nhắm mắt như vậy.”


“Không nên khăng khăng một mực nữa, ngẫm lại lời mới vừa rồi các ngươi nói, thủ hộ thân nhân của mình, thủ hộ gia viên của mình, mà không phải mù quáng ngu xuẩn, làm việc cho hắn, để hắn đem bọn ngươi cùng nhau đồng hóa thành súc sinh.”


“Tỉnh lại đi, không cần các ngươi làm cái gì, các ngươi chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, đây là nguyện vọng lớn nhất của thánh thượng, là của tất cả mọi người chúng ta.”


“Đang suy nghĩ gì?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn đại thúc.


Đại thúc lắc đầu nói: “Ta, ta, ta không biết.”


“Không biết, là bởi vì thiện lương trong lòng ngươi thức tỉnh rồi, là bởi vì ngươi phát hiện cái sai của bản thân ngươi, có phải hay không?”


Đại thúc gật đầu, “Phải!”


“Các ngươi thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Còn muốn tin tưởng hắn sao? Nhiều người chứng minh như vậy, nhiều chứng cứ như vậy, nhiều tính mệnh như vậy, vẫn không thể cho các ngươi nhận rõ sự thực sao?”


“Còn muốn bao nhiêu người chết ở trên tay của tên súc sinh này, còn muốn bao nhiêu người cửa nát nhà tan, còn muốn bao nhiêu người bị trở thành con mồi, còn muốn bao nhiêu người bị đập thành thịt nát.”


“Chờ cái gì, các ngươi đang chờ cái gì?”


Tầm mắt mọi người, cà một chút nhìn về phía Kinh Nhai Trùng, có ánh mắt người mê man, có ánh mắt người xem kỹ, có ánh mắt người mơ hồ lộ ra nộ và hận ý.


Kinh Nhai Trùng biến sắc, lui ra sau một bước.


“Còn có lương tri, liền theo ta!” Đỗ Cửu Ngôn đi tới hướng của Kinh Nhai Trùng, mọi người cũng theo nàng đi tới hướng Kinh Nhai Trùng, nàng theo dõi hắn, “Kinh Nhai Trùng ngươi đáng chết, hơn nữa không thể không chết!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận