Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 533: LƯU LẠI CÁI GÌ


Dịch giả: Luna Wong


Trường hợp như vậy, coi như là Triệu Dục và Lỗ Chương Chi bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.


Ngay cả bọn họ cũng không tự chủ được, bị ngôn luận và ngữ khí của Đỗ Cửu Ngôn kích động, máu trong cơ thể phảng phất như nước đun sôi, đằng đằng sục sôi.


Muốn làm chút gì!


“Nguyên lai là như vậy, ” Khóe miệng của Lỗ Chương Chi hàm tiếu, trong ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Trước khi tới, Đỗ Cửu Ngôn đi tìm hắn, nếu như thấy bên ngoài cửa cung có người tụ tập, thỉnh mời thánh thượng ra ngoài cung xem náo nhiệt.


Hắn đã đáp ứng.


Hiện tại xem ra, đây hết thảy đều là nàng kế hoạch tốt. Nàng biết Kinh Nhai Trùng sẽ bị định tội, nhưng nhất định khó có thể định tử tội.


Nên, mới âm thầm kích động Kinh Nhai Trùng đi theo người ủng hộ tới nơi này mít-tinh.

Nàng đây là muốn dùng mâu của Kinh Nhai Trùng kích lá chắn của hắn đi?


Hài tử này, thực sự là thông minh a.


Quế vương đi tới, đứng ở bên người Triệu Dục, thấp giọng nói: “Ngôn Ngôn bảo ta hỏi ngươi, giết chết được chưa?”


Triệu Dục có chút giật mình, “Nàng dự định chính tay đâm?”


“Không biết, Ngôn Ngôn không nói cho ta biết.” Quế vương nói: “Phản chính đã chết được chưa?”


Triệu Dục hàm tiếu, nói: “Loại tràng diện này, trẫm không khống chế được, cũng chỉ có thể đứng ở chỗ này xem náo nhiệt.”


Quế vương nở nụ cười, chắp tay sau đít không nhanh không chậm đi tìm Đỗ Cửu Ngôn, hướng về phía nàng nháy mắt một cái.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Kinh Nhai Trùng, phía sau nàng, những người mới vừa rồi còn lòng đầy căm phẫn muốn bảo hộ Kinh Nhai Trùng, lúc này đa số người đã không có bảo vệ và sùng kính nữa.


“Không có chứng cứ, ngươi nói những thứ này, bất quá đều là bằng miệng mà thôi a, Đỗ tiên sinh.” Khí tức của Kinh Nhai Trùng bất ổn, cái trán xuất mồ hôi.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu có thể để ta dễ dàng tìm được chứng cứ như vậy, Kinh Nhai Trùng cũng sẽ không phải Kinh Nhai Trùng a, thương trên người ta nặng như vậy cũng không đáng.”


“Bất quá, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không có chứng cứ, ta có chứng nhân!”


Nàng nói chuyện, tay nâng lên qua đỉnh đầu, vỗ, hô: “Dẫn người đến!”


Cung điện san sát nối tiếp nhau quanh quẩn thanh âm của nàng.


Đoàn người vây quanh bị người bên ngoài mở một con đường, có người đi đến. . .


Một, hai người, ba người. . .



Điếu Đại, Đậu Ngạn, Trang Kiều, Vương thị. . . An Sơn vương, quản sự Từ gia từ Phượng Hoàng tới . . . Cùng với Kiều Chí Cương bị đánh hoàn toàn thay đổi và phó tướng của hắn Mộc Ưng. . .


Mười mấy người, đứng thành một hàng, tất cả mọi người không nói lời nào.


“Đủ chưa?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Nếu là không đu, ta tiếp tục.”


Lại có người tiến đến, Bả Tử chế trụ đám người đi bắt Hoa Tử và Nháo nhi, sát thủ nửa đường chặn giết bọn hắn . . . thư đồng của cửu lưu trúc viên . . .


Bọn họ bị bịt miệng buộc chặt như châu chấu, vây Kinh Nhai Trùng vào giữa, đều bị thẩm vấn qua, đều là thần sắc đờ đẫn.


Khí chất luôn luôn tiên phong đạo cốt của Kinh Nhai Trùng, lúc này hoàn toàn đổ nát.


“Đủ chưa?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, bỗng nhiên quay đầu nhìn mọi người, hướng về phía mọi người, hô: “Đủ chưa? Các ngươi nói đủ chưa?”


“Một cái mạng của Tô Bát Nương thiện lương ấm áp, đủ chưa?”


Bầu trời tĩnh mịch, mắt của tất cả mọi người phảng phất là một hắc động, có cái gì từ sâu trong bóng tối chạy ra bên ngoài, có người chạy nhanh, tiết tấu chạy để cho bọn họ kịch liệt run rẩy, có người chạy chậm, để cho bọn họ siết chặt nắm tay.


Chạy, phảng phất có vô số tiếng bước chân lẹt xẹt chạy về phía mọi người, hướng về phía bọn họ reo hò, phất cánh tay dùng sức hô, “Đủ chưa?”


“Đủ!” Bỗng nhiên, có người nhỏ giọng phụ họa nói.


“Một cái mạng của Lam Tử giản dị thuận theo, đủ chưa?”


“Đủ!” Thanh âm lại lớn một ít, nhân số lại nhiều hơn chút.


“Một cái mạng của Xuân Đào khổ cực nuôi gia đình hiếu thuận hiểu chuyện, đủ chưa?”


“Đủ!” Thanh âm lớn hơn nữa.


“Vô số điều tính mệnh của Trường Sinh đảo, đủ chưa?” Đỗ Cửu Ngôn quát hỏi.


“Đủ!”


“Đủ!” Vô số thanh âm tập kết, quanh quẩn, lại vọt trở về, như tiếng ngựa hý chạy trên thảo nguyên, tiếng vó ngựa, xông vào trong lòng, trong đầu của tất cả mọi người.


Bọn họ cùng nhau, tê tâm liệt phế hô, “Đủ!”


“Kinh Nhai Trùng, có nên chết hay không?”


Mọi người cùng kêu lên hô to, “Nên!”


Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn Kinh Nhai Trùng, đối phương đã lung lay sắp đổ, đứng không vững, chỉ nàng nói: “Ngươi đầu độc bọn họ, bọn họ cũng không phải tin tưởng thật, bọn họ chỉ là bị ngươi đầu độc.”


Thanh âm của hắn, bị đoàn người kích động bao phủ, giống như muỗi kêu.



Bookwaves.com.vn

“Chết như thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn căn bản không tiếp lời của Kinh Nhai Trùng, lớn tiếng hỏi: “Nói cho ta biết, hắn nên chết như thế nào?”


“Thiên đao vạn quả!”


Bả Tử dẫn người không tiếng động kéo thủ hạ của Kinh Nhai Trùng đi.


Đã không có cách trở, đám người công phẫn không ngừng đi phía trước, cấp tốc vây Kinh Nhai Trùng lại, một đôi mắt nhìn chằm chằm Kinh Nhai Trùng, có người chất vấn: “Kinh tiên sinh, đều là thật sao?”


“Sao người phải làm như vậy, người cái gì cũng không thiếu, người được mọi người chúng ta tôn kính, sao người phải hại người.”


“Kinh tiên sinh, người quá làm cho trái tim chúng ta băng giá thất vọng.”


“Các ngươi không nên tin hắn, ” thư đồng theo Kinh Nhai Trùng hô: “Kinh tiên sinh cũng không có làm gì.”


Kinh Nhai Trùng đứng không vững, lung lay sắp đổ đảo qua mọi người, những người này mỗi một người đều từng đi cửu lưu trúc viên, mỗi người đều ở trong đình của hắn uống qua trà, mọi người cùng nhau nói đùa, trong ánh mắt là sùng kính và tín phục với hắn, bất luận hắn nói cái gì, bọn họ đều tin tưởng hắn.


Bọn họ bảo vệ hắn, giống như buổi sáng, chỉ cần hắn ám chỉ phân phó một tiếng, những người này có thể vì hắn lên núi đao xuống biển lửa.


Tại sao có thể như vậy, chỉ là nửa canh giờ mà thôi.


Đỗ Cửu Ngôn cải biến ý nghĩ của bọn họ, để cho bọn họ quên mất tất cả những thứ đã từng sùng bái và nói gì nghe nấy.


Kinh Nhai Trùng không thể tin được, hắn nhìn Đỗ Cửu Ngôn, ánh mắt như lửa, đâu còn nửa điểm phong độ mê hoặc từng có.


“Đỗ Cửu Ngôn!” Hắn mắng: “Ngươi đây là miệt thị chà đạp luật pháp, công nhiên ở bên ngoài cửa cung tụ chúng nháo sự, để những người vô tội này, nghe lời ngươi đầu độc kích động!”


“Ngươi thân là tụng sư, ngươi đây là làm trái hành vi thường ngày và đạo đức của chức nghiệp.”


Đỗ Cửu Ngôn căn bản không nói với hắn, nàng cũng không muốn biện tụng với hắn, ngày hôm nay chuyện nàng cần làm rất rõ ràng, nên, nàng quay đầu đi nhìn mọi người, nói: “Người đang làm, trời đang nhìn. Chúng ta là trừ bạo an dân, chúng ta là vì người chúng ta yêu. Giờ này khắc này các ngươi chính là anh hùng, bởi vì các ngươi đã tỉnh lại, nhận thức được sai lầm của mình.”


“Thánh thượng nhìn, người trong thiên hạ đều nhìn.”


“Các ngươi là anh hùng!”


Mọi người rất kích động, vọt tới.


Kinh Nhai Trùng nhìn mấy người đứng ở trước nhất, mấy người này vô số lần đến cửu lưu trúc viên của hắn, đã từng có chuyện liền đến thương lượng với hắn, đã từng luôn mồm hô hắn tiên sinh, đã từng nói gì nghe nấy chưa từng nghi vấn hắn.


“Ngươi lão tặc này.”


“Súc sinh!”


“Không bằng heo chó!”



Bỗng nhiên, có người bỗng nhiên đẩy hắn, hắn nhất thời đặng đặng lui hai bước, cùng thư đồng đỡ hắn, té xuống đất.


Hắn ngẩng đầu, nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, tức giận chán ghét, bật thốt lên mắng hắn là súc sinh.


Hắn bỗng nhiên mờ mịt.


Nửa đời trước của hắn, vẫn tin tưởng nhân chi sơ tính bản thiện, nên, vô luận hắn tới chỗ nào đều là lấy thiện làm gốc. Nhưng là theo năm tháng dằng dặt, hắn kiến thức qua nhiều nhân tính chi ác, chi âm u. . .


Thiện? Đó bất quá là một nội khố người che giấu bản tính mà thôi.


Bọn họ dùng xấu hổ làm thành một nội khố, che dấu thứ đáng ghê tởm.


Người trên đời này, đều là xấu xí.


Hắn muốn giúp bọn hắn, xé mở nội khố, để cho bọn họ nhận rõ sự thực, nhận rõ bản ngã.


Nên, từ đó về sau hắn bắt đầu kết giao bằng hữu diện rộng, tam giáo cửu lưu đều bị lui tới.


Hắn nhìn thấy mỗi người, cũng sẽ đoán trong lòng, tính toán xem cái ác của hắn giấu sâu cỡ nào, cần bao nhiêu thời gian, lột tầng ác này của hắn?


Hắn thử qua rất nhiều người, đại đa số người ác, muốn lột ra cơ hồ là nói mấy câu, một chuyện nhỏ. Cũng đủ để cho bọn họ lộ ra xấu xí ác đó, đó mới là chân thật của bọn họ.


Bookwaves.com.vn

Thường Liễu, Trương Man Tử. . . Mỗi người, đều là như vậy.


Những người như bọn họ đều nhận rõ, đây là chuyện tốt.


Nhưng hôm nay, hắn nhìn những khuôn mặt quen thuộc này, bỗng nhiên bắt đầu mê mang, hắn bắt đầu hoài nghi phán đoán của nửa cuộc đời.


Phanh!


Không biết là ai, hướng về phía phía sau lưng của hắn, quay đầu của hắn đạp một cước, hắn chịu không nổi, phảng phất nghe được thanh âm của xương vỡ vụn, bỗng nhiên ngã trên mặt đất.


Lập tức, lại là chân của một người.


Vô số chân rơi xuống.


Có người hướng về phía hắn phun nước bọt, mắng chửi.


Tiểu thư đồng che chở hắn, thời gian nháy con mắt đã bị hôn mê, bị người như một cái khăn rách kéo ra ngoài.


Vô số chân rơi vào trên người của Kinh Nhai Trùng, hắn phun ra một búng máu, y phục sạch sẽ chỉnh tề, biến thành như bùn đất và y phục của khất cái. Nhưng như trước so với ăn mặc của thúc bá huynh đệ của Phì Nhự tốt hơn nhiều, mặt của hắn bị đá, đã sưng đỏ, nhưng như trước so với mặt của nữ tử chết vô tội tốt hơn rất nhiều, thân thể tay chân hắn còn, so với Lam Tử, Xuân Đào đã chết đi hạnh phúc hơn nhiều.


Đau đớn trên người, xa xa thua trùng kích và tan vỡ trên tinh thần của hắn lúc này.


“Các ngươi làm rất tốt.” Đỗ Cửu Ngôn đi tới, hàm tiếu nói với mọi người: “Đều nghỉ ngơi đi.”


Mọi người thu chân lui về phía sau, tránh ra vị trí cho Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm trước mặt hắn, mâu quang của Kinh Nhai Trùng u ám, sắc mặt tái nhợt lay động khóe miệng nhìn chằm chằm nàng.


Hắn vô pháp rung chuyển, trên tóc, trên người trên mặt đề dơ bẩn.



Suốt đời của hắn trơn bóng sáng rõ, ngay cả trên y phục xuất hiện nếp uốn, hắn đều phải đi thay kiện khác.


Nên lúc này, hắn sống không bằng chết, trong hai tròng mắt khuất nhục hóa thành phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn.


“Kinh tiên sinh, ” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Cảm giác thế nào?”


Kinh Nhai Trùng giùng giằng muốn đứng lên, nhưng hắn động vài lần lại lần nữa té xuống, “Đây là mục đích của ngươi? Nhục nhã ta?”


“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nho được người tôn kính, thanh phong đạo cốt, bị đệ tử ngày xưa giết chết, bị nước bọt của bọn họ dìm chết.”


“Thấy ngươi như vậy, cao hứng.”


Kinh Nhai Trùng nói: “Ngươi làm những thứ này, ngươi thiện lương sao?”


“Ta không cần thiện lương, ta chỉ muốn phân rõ trắng đen, tôn trọng mỗi một sự thật là được.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói.


“Ngươi sẽ bị đinh ở trên trụ sỉ nhục, để hậu thế thóa mạ, trăm ngàn năm.”


Kinh Nhai Trùng tức giận run, chỉa về phía nàng, “Ngươi, ngươi.”


“Ngươi lại nhìn bọn hắn, xem xem ánh mắt của bọn họ, chán ghét và phẫn nộ dường nào.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi mọi người, “Hắn là ai?”


“Súc sinh giết người như ngóe !”


Mọi người đồng nói.


“Xem, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chuyện đầu độc lòng người, cũng không phải một mình ngươi có thể làm. Ngươi xem mình rất giỏi, kỳ thực không gì hơn cái này.”


Kinh Nhai Trùng chỉa về phía nàng, “Ngươi, ngươi đây. . . Ngươi đây. . .”


Trước mắt hắn biến thành màu đen, tâm như là bị kim đâm. Đỗ Cửu Ngôn nói rất đúng, chết như thế nào đối với hắn mà nói, đã sớm không trọng yếu.


Nhục nhã hắn, phá hủy giá trị và tín niệm của hắn mới là đả kích lớn nhất đối với hắn.


Hắn kiêu ngạo cả đời, nghĩ tới rất nhiều kiểu chết, lại chưa bao giờ nghĩ tới, hắn sẽ chết khuất nhục như thế.


Kinh Nhai Trùng nhìn trời mơ hồ, thấy không rõ xanh, thấy không rõ trắng, thấy không rõ vô số mặt người. . . Qua lại, đây hết thảy đối với hắn mà nói quá quen thuộc.


Mí mắt của Kinh Nhai Trùng phát chìm, trong đầu vang tràng cảnh mọi người mắng hắn.


Đầu độc nhân tâm? Một trăm hắn sống qua nửa rồi, từ mưu từ đồ làm được thành tựu, bị nửa canh giờ của thanh niên nhân này phá hủy.


Vậy đời này hắn làm cái gì?


Hắn làm cái gì, hắn để lại cái gì cho hậu nhân?


“Ngươi ở đây ngươi lưu lại cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn ghé vào lỗ tai hắn nói: “Để lại đối tượng thóa mạ.”


“Rất tốt a. Mặc dù không thể lưu danh bách thế, nhưng để tiếng xấu muôn đời cũng là phương pháp.”


Kinh Nhai Trùng phun ra một búng máu, trừng Đỗ Cửu Ngôn, chết không nhắm mắt!


(Luna: Không biết cảm giác của mọi người thế nào, nhưng ta không thích dạng kết cục như vậy, cái gì cũng mơ hồ hết. Như thân phận của cô gái chết thay Vương thị, như lượng dùng chất độc ô đầu, Kinh Nhai Trùng nói thế nào đầu độc được đám người kia. Nhìn với chuyện ông lão có vườn trái cây thì dùng mẹo để người ta không tới trộm, ổng nói giảm nói tránh lừa được ông lão không biết chuyện thì không nói, nhưng còn mấy chuyện chỉ người ta giết người thì làm sao nói, trừ phi nói trực tiếp. Chỉ vài lời nói mọi người đã tin nữ chủ râm rấp, còn ta thì không. Mặt dù biết rõ hết nhưng ta cảm thấy chưa thuyết phục, tự dưng lôi 1 loạt nhân chứng lên rồi không nói gì cho đi xuống, muốn ngụy tạo cũng được vậy. VD ta giết người xong, ba mẹ nhận thay, gọi anh chị em bà con ra làm chứng nói ba mẹ ta giết, mọi người đều tin @@ tóm lại không hài lòng, cảm thấy có gì đó ngăn lại trong lòng không sảng khoái, hả dạ như mấy án trước)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận