Q1 – CHƯƠNG 534: NÊN ĐƯỢC BAN THƯỞNG
Dịch giả: Luna Wong
“Đỗ tiên sinh, chúng ta làm đúng không?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Làm đúng, các ngươi làm đều đúng.”
“Thánh thượng ở chỗ này.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn phương hướng của Triệu Dục, vô số ánh mắt theo nàng, nhìn Triệu Dục.
Triệu Dục sửng sốt một chút, trong lòng cười, nét mặt lại là nghiêm nghị gật đầu, nói: “Trẫm xá các ngươi vô tội.”
“Đa tạ thánh thượng!”
“Thánh thượng minh quân, Đại Chu thiên thu vạn đại!” Mọi người quỳ xuống, sơn hô không ngừng.
Triệu Dục thật cao hứng, “Đều hãy bình thân.”
Tất cả mọi người đứng lên, nhất ủng mà lên vây Đỗ Cửu Ngôn vào giữa.
“Đỗ tiên sinh, chúng ta thực sự không biết hắn là người như vậy!”
“Đúng vậy, hắn nhìn tốt như vậy, nếu như chúng ta biết, chắc chắn sẽ không nghe hắn.”
“Đỗ tiên sinh, sau này chúng ta đều nghe người.”
Đỗ Cửu Ngôn phất tay, nói: “Các ngươi nghe bản thân, thuận theo nội tâm của mình là được rồi.”
“Chuyện của Kinh Nhai Trùng, các ngươi không cần để ở trong lòng, trở về sống cho tốt.”
Tất cả mọi người gật đầu, “Đỗ tiên sinh, ngươi nói cái gì chúng ta đều nghe.”
“Trở về đi, ngày hôm nay đều cực khổ rồi.”
Mọi người hướng về phía nàng hành lễ, tốp năm tốp ba cẩn thận mỗi bước đi ly khai. Đối diện, người vẫn nhìn bên này, vô pháp tới được, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn phất tay.
Mặc dù không nói lời nào, có thể dùng lực mạnh huy động cánh tay, tràn đầy kích động và cảm kích.
Vũ Lâm vệ nâng thi thể của Kinh Nhai Trùng và thư đồng lên, Tiết Án qua đây chỉ vào thi thể của Kinh Nhai Trùng, nói: “Cũng không cần thu thập, treo ở cửa thành, lúc nào thổi thành thây khô, thì khi đó thu hồi lại.”
“Vâng!”
Tâm tình của Đỗ Cửu Ngôn cuối cùng cũng thư thản một ít.
Quế vương nói: “Ngay từ đầu nàng liền chuẩn bị giết chết hắn như vậy?”
“Ta muốn nhục nhã hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhục nhã so với giết hắn đáng sợ hơn có lực đánh vào hơn.”
Kinh Nhai Trùng quá tinh minh rồi, khôn khéo đáo để người căn bản bắt không được lỗ thủng.
Xử không được tử tội của hắn, thật chẳng lẽ để hắn đi Lĩnh Nam du sơn ngoạn thủy?
“Bản lĩnh đầu độc lòng người của nàng không nhỏ a, nói đến ta cũng lòng đầy căm phẫn, nhiệt huyết sôi trào.” Quế vương đầy mặt kính phục nói.
Đỗ Cửu Ngôn ghét trừng hắn một mắt, vui vẻ chạy đến trước mặt của Triệu Dục, cười híp mắt chắp tay, nói: “Thánh thượng anh minh!”
Quế vương càng ghét bỏ, “Chỉ biết vỗ mông ngựa của ca ta.”
“Ngươi a, ” Triệu Dục chỉ chỉ Đỗ Cửu Ngôn, bất đắc dĩ nói: “Cùng Quế vương vào trong cung.”
Lúc nói chuyện, mang theo Tiết Án và nhóm nội thị cước bộ nhẹ nhàng hồi cung. Tiết Án cười híp mắt nói: “Thánh thượng, vừa rồi nô tài cũng đều muốn đi đá một cước.”
“Ngươi bây giờ cũng có thể đi a.” Triệu Dục buồn cười, “Chuyện này Đỗ Cửu Ngôn làm thật hả giận.”
“Thống khoái!” Tiết Án nói: “Kinh Nhai Trùng biết mình sống không lâu, nhưng chết như thế nào, đối với hắn mà nói ý nghĩa lại bất đồng.”
Loại nhận hết khuất nhục mà chết này, thật sự là thống khoái nhân tâm.
“Trẫm nhìn cũng không tệ.” Tâm tình của Triệu Dục rất tốt, “Đi chuẩn bị sáu vạn lượng ngân phiếu, ba người mỗi người hai vạn.”
“Những người khác. . . lại luận công hành thiện đi.”
Tiết Án cười nói: “Vậy Đỗ tiên sinh và vương gia khẳng định rất cao hứng.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa vào trong cung.
Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía một loạt quan lớn trước mặt chắp tay, người nơi này, một người nàng cũng đắc tội không nổi, chỉ có lấy lòng biểu hiện nhu thuận.
“Mới vừa một phen lời nói rất hay, ” Lỗ Chương Chi nói: “Nói có lý có cư, để người tin phục!”
An quốc công nói: “Lão phu nghe cũng muốn muốn vì nước vì dân đi làm chút chuyện gì.”
“Bất quá lợi dụng sơ hở mà thôi.” Nhâm Duyên Huy khinh thường phất tay áo, “Ngươi như vậy, cùng Kinh Nhai Trùng lại có gì khác biệt?”
“Nếu hắn là súc sinh, ngươi lại dùng phương pháp súc sinh để cắn hắn, ngươi và hắn có gì khác biệt?”
(Luna: Tán thành, nhân chứng có thể nói dối, vật chứng mới đáng tin)
Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, nhìn Lỗ Chương Chi, “Đại nhân, ta có thể trả lời Nhâm các lão không?”
“Không ở triều đình, ngôn luận tự do.” Lỗ Chương Chi nói.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay với Nhâm Duyên Huy, nói: “Đại nhân gặp phải súc sinh, là mang về thờ sao?”
“Ngươi, quả thực vô lý!” Nhâm Duyên Huy khí đến mắt đều sắp lòi ra, thờ? Chỉ có tổ tông mới thờ, Đỗ Cửu Ngôn chính là đang mắng tổ tông hắn là súc sinh!
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân, giết súc sinh chỉ cần để ý giết làm sao cho thống khoái, nếu như còn phải lo lắng cảm thụ của súc sinh, vậy còn giết cái gì?” Lại nói: “Đại nhân, người quan to lộc hậu chẳng biết dân gian khó khăn a.”
Nàng ngừng lại, nhướng mày nói: “Bất quá, đại nhân và Kinh Nhai Trùng tỉnh táo tương tích, là bạn tốt đi? Nói vậy hắn chết, người đau lòng.”
Bookwaves.com.vn – Luna: Không thích cách nói này của nữ chủ, thực thi công lý phải chính đáng như Bao công, dùng pháp luật để xử, không có chứng cứ xử không được nên bả chơi luật rừng. Đúng là xử ổng đáng tội nhưng lại không đúng luật, ông Nhâm nói đúng còn bả phản bác vô lý)
“Người đến!” Nhâm Duyên Huy phát hiện hắn căn bản nói không lại Đỗ Cửu Ngôn, mắng: “Bắt tiểu nhi con mắt không có pháp luật lại, bổn quan muốn cùng hắn đến trước mặt thánh thượng phân xử, há để hắn nói trưởng bối như thế.”
Đỗ Cửu Ngôn rất không khách khí trừng mắt hắn.
“Đại nhân muốn đi thì đi, thánh thượng đang muốn gọi ta đi lĩnh thưởng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cùng nhau cùng nhau.”
Nhâm Duyên Huy đang muốn nói, Lỗ các lão và An quốc công trước sau đã mở miệng.
“Hắn nói không sai, đến thánh thượng đều cảm thấy có lý muốn ban thưởng, bây giờ ngươi nghi vấn hắn, chẳng phải là nghi vấn thánh thượng sao?” Lỗ các lão nói.
Nhâm Duyên Huy cười nhạt, “Hôm nay ngươi để thánh thượng xuống xem trò vui, nói vậy đã sớm biết đi. Ngươi và Đỗ Cửu Ngôn thông đồng từ trước?”
“Nhâm các lão, ” An quốc công nói: “Án tử thanh lý xong là chuyện tốt, cũng có thể cảm thấy an ủi người đã chết, bây giờ ngươi còn nhéo không tha, liền có chút lỗi thời.”
Nhâm Duyên Huy hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Sau hắn, còn có thật nhiều người mới vừa rồi ở trên đại điện, bảo vệ Kinh Nhai Trùng.
Có người tâm tình thật kích động, bởi vì cảm tình phong phú, có người lại rất khó bị người kéo tâm tình, chớ đừng nói là kích động, nên, mới vừa rồi Kinh Nhai Trùng bị mọi người vây công, trong bọn họ có rất nhiều người muốn đi tới.
Nhưng không người nào dám.
Triệu Dục tựu đứng ở trước mặt bọn họ, Triệu Dục đều không có ngăn cản, bọn họ đi, chẳng phải là làm trái với Triệu Dục sao.
“Tiên sinh. . . di thể của tiên sinh có thể thu hồi đi không?” Có người nhỏ giọng thở dài một câu.
Đỗ Cửu Ngôn nghe được, bỗng nhiên nói với Lỗ các lão: “Đại nhân, Kinh Nhai Trùng và chuyện của Trường Sinh đảo, kinh thành khẳng định còn có rất nhiều người có liên lụy, chỉ cần tra một chút, nhất định sẽ có thu hoạch.”
“Việc này, tam ti hội sẽ nghiêm tra!” Lỗ các lão cười nói.
Âm thanh nói chuyện phía sau lập tức im lặng, lập tức những học sinh cùng với bạn tốt ngày xửa hoặc người theo đuổi Kinh Nhai Trùng, đều làm chim muông tán, không đề cập tới nửa chữ nhặt xác.
Mới vừa rồi còn lòng đầy căm phẫn bảo vệ sư trưởng, nhưng vừa nghe cũng bị liên lụy, lập tức hành quân lặng lẽ.
Không biết dưới suối vàng Kinh Nhai Trùng biết được, có thể tức giận xác chết vùng dậy hay không?
(Luna: Nếu ta từng được KNT dạy dỗ hay có quen biết với ổng, ta vẫn tôn kính nhặt xác ổng. Vì sao? Trên đời này có rất nhiều kiến thức, nếu áp dụng đúng tình huống, hợp với bản thân thì là tốt, ngược lại thì là xấu. Con người phải biết tự chọn lọc thứ phù hợp với mình. Dù sao cũng từng quen biết dạy dỗ, ta vẫn kính trọng như thường. Vốn bắt đầu ổng không xấu, nhưng sau này tư tưởng vặn vẹo, cho dù có sai cũng không thể phủ nhận cái tốt của ổng)
Đỗ Cửu Ngôn cáo từ Lỗ các lão, lại cùng An quốc công chắp tay, nói: “Cáo từ!”
“Vụ án này ngươi làm rất tốt!” An quốc công nói: “Khổ cực các ngươi. Người tuổi trẻ bây giờ, thật đúng là có khả năng.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quốc công gia khen trật rồi, ta cũng bất quá cậy mạnh hảo dũng mà thôi.”
“Tuổi còn trẻ khí thịnh để kẻ khác ngưỡng mộ a, huống chi còn là thực sự có tài.” An quốc công cười nói.
Lỗ các lão gật đầu, “Quả thực như vậy.”
Hai người vừa nói chuyện, liền cùng đi.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, nhướng mày nói: “Vương gia, đi lĩnh thưởng.”
“Đi, đi!” Quế vương rất tự nhiên đáp bả vai của nàng, thấp giọng nói: “Ngôn Ngôn, nàng vừa rồi rất. . . Rất soái!”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta cũng thấy thế. Chính là đáng tiếc không có cách nào ghi lại, bằng không nhất định phải mỗi ngày xem ba trăm lần.”
“Bản lĩnh thuận cột trèo lên cũng thật không nhỏ.” Quế vương bĩu môi, lại nói: “Có chuyện, ta dự định thương lượng với nàng một chút.”
Đỗ Cửu Ngôn đẩy tay hắn ra, “Ngoại trừ chuyện vương phi hay không vương phi, những thứ khác có thể thảo luận một chút.”
“Ta dự định nói cho nương ta biết.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, “Nếu ngươi dám, ta liền vặn đầu của ngươi xuống!”
“Chuyện vui lớn như vậy, một mình ta không nhịn được.” Quế vương nói: “Nàng hiểu được khổ cực phải ta chịu đựng không. Mới vừa rồi nhìn Lỗ các lão và An quốc công, ta đã nhẫn nại rất cực khổ, nếu như không để ta nói cho nương ta biết, ta thực sự là hàng đêm khó ngủ.”
Hắn hận không thể nói người thiên hạ biết, Đỗ Cửu Ngôn là vương phi của hắn.
Cái này như bảo tàng phải cất giấu.
Bảo tàng là cái gì, chính là lấy ra khoe khoang, chính là phải để cho người khác ngưỡng mộ ghen tỵ.
Bookwaves.com.vn
“Ngươi xác nhận là chuyện vui?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi ngược lại: “Nhưng đối với ta mà nói, đây là chuyện rất buồn, ta một chút cũng không thích.”
“Không nói thì không nói.” Quế vương lầu bầu một câi, dắt tay của Đỗ Cửu Ngôn , Đỗ Cửu Ngôn đẩy tay hắn ra, Quế vương nắm tiếp, “Thế nào nhỏ mọn như vậy, nắm tay cũng không được.”
“Nàng là vương phi của ta.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đổi trọng tâm câu chuyện.”
Quế vương bĩu môi.
Cãi nhau vào trong cung, Triệu Dục ở Khôn Ninh cung chờ bọn hắn, thấy bọn họ tiến đến cười nói: “Lúc này đây chuyện làm vô cùng tốt.”
“Đã giải quyết xong Kinh Nhai Trùng, lại để cho văn võ cả triều, bách tính trong kinh không lời nào để nói.”
“Kinh Nhai Trùng chết khuất nhục, mới để cho người giải hận.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay xác nhận, “Là bởi vì thánh thượng anh minh, bằng không học sinh cũng không dám làm như thế.”
“Vụ án này, từ năm trước vẫn lên lên xuống xuống mò không ra đáy, dính dáng lâu như vậy, cuối cùng cũng kết thúc.” Triệu Dục hô: “Tiết Án, mang đồ trẫm chuẩn bị cho bọn hắn.”
Tiết Án bưng khay qua đây, trên bày ngân phiếu vô cùng thẳng.
“Cửu Ngôn và Mặc Hề như nhau, chỉ thích tài không thương danh.” Triệu Dục nói: “Ở đây có sáu vạn lượng, trẫm nói thưởng cho ba người các ngươi. Vị Bả Tử kia. . . Các ngươi thay chuyển giao đi.”
“Không cần quen biết, cũng có thể đoán ra hắn cũng là một người không thương danh lợi.”
Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy hành lễ, hỉ tư tư thu ngân phiếu.
“Ngươi nhìn hai người này một cái.” Thái hậu chỉ vào biểu tình của hai người, “Thấy tiền như thấy tổ tông.”
Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, Quế vương nói: “Nương, thế nhân ai không thương tài, chúng ta có lỗi gì.”
“Cũng không có không che giấu như hai người các ngươi thế.” Thái hậu chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Còn nói là người đọc sách.”
Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Thái hậu nương nương, học sinh chính là gà trống đứng ở trong đám hạc không đồng dạng.”
“Ha ha, ” mọi người một trận cười to, thái hậu bất đắc dĩ nói: “Ai gia thực sự là lo lắng củ cải nhỏ, tương lai cũng giống như ngươi, miệng lưỡi trơn tru, trong miệng không câu nói thật.”
Đỗ Cửu Ngôn cười theo, tính tình tốt, thái độ tốt.
“Đi nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai trẫm còn có thể lại nói chuyện này. Án tử còn dư lại các ngươi cũng không cần làm tiếp, nghỉ ngơi thật tốt.” Triệu Dục nói.
Còn dư lại chính là An Sơn vương và khu vực săn bắn săn thú, cùng với các tùy tòng của An Sơn vương và Kinh Nhai Trùng.
Việc này giao cho tam ti đi làm thì tốt rồi.
Về phần xử lý An Sơn vương như thế nào. . . Triệu Dục chờ Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn về nhà, hắn hỏi thái hậu: “Chu thái phi bên kia, tối hôm qua còn đang nháo, nói muốn đi Tông nhân phủ bồi An Sơn vương có phải hay không?”
Thái hậu nói: “Ngươi không cần lo cho nàng, thực sự không được, ai gia đưa nàng đi Long Ân tự.”
“Trước đây tiên đế ở, nàng một khóc hai nháo ai gia chịu nhịn tính tình dỗ, hiện tại tiên đế đều đi rồi, nàng còn nháo. Thực sự là một chút nhãn lực cũng không có.”
Cũng không nghĩ thử, ai ngồi ở ngôi vị hoàng đế.
Mỗi ngày ăn nhiều cơm, đầu óc tử đều lớn, làm việc một chút đầu óc cũng không có.
“Tiền ma ma, ” thái hậu phân phó Tiền ma ma nói: “Ngươi tự mình đi một chuyến, đem nguyên thoại của ai gia nói cho nàng biết.”
Tiền ma ma xác nhận đi.
“Ngươi tính toán gì?” Thái hậu nhìn Triệu Dục, “Là giết hay là giữ lại đều có thể.”
Triệu Dục có chút do dự, nói: “Mẫu hậu, hắn. . . Chung quy là huynh đệ của trẫm, trẫm không thuyết phục được bản thân.”
“Không thôi, nhốt hết cả nhà hắn vào Tông nhân phủ, người xem được không?”
Thái hậu gật đầu, “Ngươi đối ngoại nói rõ ràng là được. Còn có, thiếp này nọ của hắn, đều đả phát ra ngoài. Vương phi đút tuyệt tử thang, đưa đi luôn.”
“Bản lãnh gì không có, sinh hài tử trái lại lợi hại. Sinh một đống kẻ bất lực, còn muốn ăn chùa.”
Nàng đến bây giờ mới có mấy tôn tử, Chu thái phi bế một đống tôn tử.
Ngẫm lại nàng liền giận, đơn giản là mẫu tử ngu xuẩn.
“Vậy được, liền. . .tước vương vị, thu hồi lại đất phong.” Triệu Dục cũng là có băn khoăn, hắn nhiều huynh đệ như vậy, nếu như lần này xử lý quá độc ác, khó tránh khỏi mấy vương gia khác sinh lòng bi thương.
—— lời nói ngoài ——
Thấy ta khát vọng tiểu ánh mắt sao? Vé tháng và vân vân, biểu cất giấu dịch, có tựu đầu, miễn cho phía sau quên mất a, có lẽ nhất cao hứng cho người khác a. . . Đây đối với ta mà nói, đều là chuyện thương tâm.