Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 535: XÚC THỦ QUÁI VẬT


Dịch giả: Luna Wong – tay vòi của quái vật


“Vương gia, Đỗ tiên sinh, trong các ngươi ăn cơm trưa chưa? Sang nhà ta ăn cơm.”


“Đừng đi nhà nàng, nàng nấu đồ không thể ăn, tới nhà của ta, nhà của ta đi, ta nấu ăn không chỉ ngon, gà mẹ nhà của ta cũng có thể ăn, ta đây hầm cho người.”


Quế vương giơ đầu lông mày lên, nhất phó biểu tình chiếm ánh sáng ké, “Hỏi Đỗ tiên sinh, hắn đi nói chúng ta liền đi.”


“Ngày hôm nay thì không đi, hôm nào nhất định đăng môn quấy rầy.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn một đám người vây nàng vào giữa , cười híp mắt nói.


“Đỗ tiên sinh đây là bánh bao ta vừa chưng xong, người mang mấy cái ăn trên đường.”


Đại thúc bán bánh bao nhét cho nàng bảy tám cái bánh bao.


“Hạt dẻ vừa xào, người mang đi ăn trên đường.”


Thấy Đỗ Cửu Ngôn không đi ăn cơm, người buôn bán ở hai bên, đều qua đây nhét đồ cho nàng.


Đỗ Cửu Ngôn ôm không hết chỉ có thể bỏ vào trong tay Quế vương, chắp tay nói với mọi người: “Các vị quá khách khí, vương gia và ta cũng bất quá là làm chuyện bản phận, mọi người không cần như vậy.”


“Cũng không dễ dàng, các ngươi tốt với chúng ta, chúng ta cũng đau lòng các ngươi. Đều thật tốt, sống cho náo nhiệt, chúng ta đã đủ hài lòng.”


Tất cả mọi người theo gật đầu, có người nói: “Tiên sinh, sau này người cũng đừng quay về Thiệu Dương nữa. Thiệu Dương địa phương nhỏ, không chứa nổi một đại tôn Bồ Tát như người.”


“Đúng vậy đúng vậy, ở lại kinh thành.”


“Đỗ tiên sinh ngày hôm nay người nói thực sự thật quá hay. Người nói rất đúng, gặp phải súc sinh chúng ta không nên dễ dàng tha thứ, dù là không thể tự nghiêm phạt hắn, cũng có thể đi tìm người tìm quan phủ.”


“Không nên nhẫn nại, không nên bị đồng hóa, bằng không chúng ta chính là này đao kiếm trong tay súc sinh.”


“Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết.”


Mọi người thất chủy bát thiệt, Đỗ Cửu Ngôn nghe đỉnh đầu tê dại! Kỳ thực, nàng không có nội hàm như thế, thuần túy chính là muốn giết chết Kinh Nhai Trùng.


“Phải, mọi người nói đều có lý. Chúng ta làm người làm việc không quên sơ tâm, đối xử tử tế với người, không sợ chuyện nhưng lại không sợ đấu.”


“Bình an khỏe mạnh, thủ hộ người nhà mới là trọng yếu nhất.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


“Đỗ tiên sinh, ” có một tiểu bộ khoái chui vào, cười hì hì nói: “Tiên sinh, Tề đại nhân của chúng ta thỉnh người đi phủ nha.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đi, đi!” Vừa nói vừa cáo từ mọi người, “Đa tạ đồ của mọi người, cám ơn nhiều!”


Mọi người theo nàng một đường vừa nói chuyện tiễn nàng vào phủ nha.


Nàng đi, mặt đường lại không có bình tĩnh trở lại, mọi người tuy rằng không nhớ được lời Đỗ Cửu Ngôn nói mới rồi, thế nhưng cái loại nhiệt huyết sôi trào lao tới này, khó có thể ngăn trở, lại đến tận đây vẫn chưa có bình tĩnh, vẫn quanh quẩn ở trong lòng.



Trong Tập Hiền thư viện, quân coi giữ phủ nha bỏ chạy, tất cả các học sinh muốn vào thành, cũng đã nghe nói tin dữ.


Có người muốn khóc, lại bị bạn cùng trường quát, nói: “Không nên khóc, các ngươi vào thành hỏi thăm một chút, sự tình không phải như chúng ta hiểu.”


“Đều thanh tỉnh một chút, không thể bởi vì hắn là tiên sinh của chúng ta, chúng ta liền mù quáng tin tưởng hắn, mà không quan tâm thị phi khúc trực.”


Đều là người đọc sách, trong lòng đều là rõ như gương.


Kinh Nhai Trùng rốt cuộc có làm không, bọn họ đã đoán được. Càng nhiều hơn không phải là không nỡ, mà là khó có thể tin và sợ biểu hiện quá lãnh mạc, mà để bạn cùng trường xem nhẹ.


Đã có người nói, các học sinh sẽ không kiên trì nữa, đều tự tác chim muông tản trở về đọc sách.


Tập Hiền thư viện rốt cuộc an bài thế nào, triều đình nhất định sẽ có thuyết pháp.


Đỗ Cửu Ngôn ở phủ nha gặp Tề Đại Thanh và Đan Đức Toàn.


“Ngày hôm nay ở bên ngoài cửa cung, tài hùng biện của Đỗ Cửu Ngôn vô ngại, miệng lưỡi lưu loát, thật sự để kẻ khác bội phục.” Tề Đại Thanh lại cười nói: “Đại Chu có thể có tụng sư như Đỗ tiên sinh vậy, thật sự là phúc khí của triều đình và bách tính.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Người khác khen ta không chối từ, đại nhân người cũng đừng khen.”


“Học sinh có bao nhiêu cân lượng, vẫn tự hiểu rõ.”


Tề Đại Thanh ha ha nở nụ cười, suy nghĩ một chút nói: “Vậy nói một chuyện khác.”


“Mới vừa rồi một vị ở lại bộ cùng khoa với ta lén nói với ta, năm nay báo cáo công tác ta có thể chuyển đi Tùng Giang.” Tề Đại Thanh nở nụ cười, hướng về phía Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Nhờ phúc khí của vương gia và Đỗ tiên sinh, Tề mỗ ta xem như đi ra rồi.”


Hắn là một chút cũng không muốn làm Yến kinh phủ doãn, chức vị ở chỗ này, từ trên xuống dưới không có người nào là hắn có thể đắc tội.


“Chúc mừng đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trời cao mặc chim bay, lần này đại nhân ra ngoài, nhất định có thể sẽ có một phen đại thành tựu.”


Tề Đại Thanh xua tay, “Đỗ tiên sinh nói đùa, thành tựu thì không dám nói, nghĩ mỗi ngày có thể ngủ nhiều một canh giờ, tâm nguyện túc hĩ a!”


“Còn có một điểm, phu nhân nhà ta chính là người Tùng Giang.” Tề Đại Thanh cười nói: “Lúc này đây, coi như là một nửa quê hương.”


Tề Đại Thanh cao hứng vô cùng.


“Thật khó có được, vận làm quan của ngươi không tệ.” Quế vương nói: “Tùng Giang giàu có và đông đúc, đi mấy năm đỉnh đầu dư dả chút lại giết trở về, không phải là tri phủ nữa rồi.”


Tề Đại Thanh sợ đứng lên, “Chuyện tham ô hạ quan là trăm triệu lần không dám!”


Quế vương phất phất tay, “Không nói chuyện này, ngươi đi rồi ai tới tiếp nhận chức vụ?”


“Hiện tại còn chưa biết, bất quá, lại bộ đoán chừng đã có người, nếu vương gia có chọn người, có thể đi lại bộ chào hỏi.” Tề Đại Thanh nói.


Bookwaves.com.vn


Quế vương sẽ không đi chào hỏi, ai làm quan gì, ai lên ngồi quan chức gì không có quan hệ gì với hắn, hắn nói qua không can dự triều chính, cũng không có khả năng nhúng tay.


“Nhắc tới, Ngô đại nhân cũng sắp đến.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói: “Trong kinh gần đây rất náo nhiệt a.”


Nàng nghĩ tới Ngô Điển Dần, nghĩ tới Phó Thao. . . Phó Thao là bố chính sử, lại mới tiền nhiệm một năm, năm nay chỉ cần lại bộ khảo hạch là được, không cần cố ý đến kinh thành báo cáo công tác.


“Bất quá, các ngươi là dự định tiếp tục ở lại kinh thành, hay là quay về Thiệu Dương?” Tề Đại Thanh hỏi Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quay về Thiệu Dương. Án tử cũng rõ ràng không sai biệt lắm rồi, chuyện còn lại không có quan hệ với ta nữa.”


Kinh Nhai Trùng đã chết, tâm sự của nàng coi như kết rồi.


“Được, được. Có thể qua mấy năm chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau, ” Tề Đại Thanh cười nói: “Ngày đó còn nghe người ta truyền, nói chỉ cần chuyên cần qua lại với Đỗ Cửu Ngôn, là có thể có đường làm quan hanh thông.”


“Lần này ta có thể theo tâm nguyện, cũng là dính ánh sáng của Đỗ tiên sinh.”


Đỗ Cửu Ngôn cười chắp tay, nói: “Vậy đại nhân bình an đến Tùng Giang rồi, nhất định phải gửi chút đặc sản biểu đạt một chút lòng biết ơn nồng hậu mới được.”


Tề Đại Thanh cười ha ha, chắp tay xác nhận.


“Còn có một chuyện khác, ” Tề Đại Thanh nhìn về phía Đan Đức Toàn, “Đan bộ đầu cũng có chuyện nói với mọi người.”


Đan Đức Toàn gật đầu với mọi người, bất đắc dĩ nói: “Đại phu nói thương thế của ta làm lỡ thời gian quá lâu, sợ rằng sau này dù là toàn bộ lành hẳn, cũng không có thể làm tiếp tục làm việc nặng.”


“Nha môn, chỉ sợ là không được.” Đan Đức Toàn nói: “Ta và nội tử mấy năm này tích được chút tiền nhỏ, chuẩn bị làm buôn bán nhỏ. Tốt là ba hài tử đều trưởng thành rồi, cũng có thể hỗ trợ.”


“Sau này, ta quyết định buôn bán nhỏ gì xong, lại viết thư nói cho các vị biết.”


Hắn nói chuyện đứng dậy hướng về phía Quế vương và mọi người hành lễ, “Đa tạ chiếu cố. Làm bộ khoái nhiều năm như vậy, đoạn thời gian này học được nhiều lắm, vốn tưởng rằng có thể học đến có thể dùng, không nghĩ tới. . . Bất quá ta trái lại có thể dạy mấy đồ đệ, tương lai để cho bọn họ thay ta hoàn thành tâm nguyện.”


Quế vương hỏi Tề Đại Thanh, “Nha môn báo lên chưa, triều đình thưởng bao nhiêu bạc?”


“Báo lên rồi, dựa theo lệ cũ, phỏng chừng trên dưới ba trăm lượng.” Tề Đại Thanh nói.


Ba trăm lượng không nhiều lắm cũng không xem là ít, Quế vương nói: “Hắn khổ cực nhiều năm như vậy, một đôi tay là căn bản, cứ nói là ta nói, mặc kệ thưởng bao nhiêu, đều gấp đôi.”


“Đa tạ vương gia.” Tề Đại Thanh chắp tay, Đan Đức Toàn cũng vội vàng theo hành lễ.


Đỗ Cửu Ngôn nói với Đan Đức Toàn: “Ngươi là chân hán tử, ta bội phục ngươi!”


“Đỗ tiên sinh mới là chân hán tử, Đan mỗ tâm phục khẩu phục Đỗ tiên sinh.”


Đỗ Cửu Ngôn ha ha nở nụ cười, “Như nhau như nhau.”


Quế vương nhìn lướt qua tay của Đỗ Cửu Ngôn khoát lên vai Đan Đức Toàn, âm thầm liếc mắt.



Xem ra, nàng không phải không nhớ ra được nàng là Quế vương phi, nàng là ngay cả chuyện mình là nữ nhân đều không nhớ rõ.


Hai người từ phủ nha đi ra, lại đi vùng ngoại ô.


Thân thể Đại Tráng tốt lên, cùng Phì Nhục chạy tới cửa đón bọn họ, hai người ở trong viện tử một buổi chiều, cùng mọi người ăn cơm trưa, lúc này mới quay về Quế vương phủ.


Vừa tới cửa, thì có một tiểu nha đầu từ ngõ hẻm chạy đến, hướng về phía hai người hành lễ, nói: “Vương gia, Đỗ tiên sinh, nô tỳ là Xảo nhi của Thừa Đức hầu phủ, thỉnh an vương gia và Đỗ tiên sinh.”


“Ngươi là nha hoàn bên người Quý Ngọc đi, có chuyện gì không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Xảo nhi trả lời: “Tiểu thư nhà ta có việc muốn nói với tiên sinh, nàng không có tiện đi ra, nên hỏi tiên sinh và vương gia có thể dời bước đến phủ hay không.”


“Có nói là chuyện gì không?”


Xảo nhi nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói: “Liên quan đến Kinh Nhai Trùng.”


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, Quế vương ngưng mi, nàng nói: “Đi, đi xem.”


Hai người đi Thừa Đức hầu phủ, Tần thái phu nhân đi ra tùy tiện chào hỏi Quế vương liền đi, Thừa Đức hầu Quý Hạ Nam bồi Quý Ngọc đi ra gặp bọn họ.


Đỗ Cửu Ngôn có chút kinh ngạc, so sánh với lần trước gặp mặt, Quý Ngọc gầy đi rất nhiều, tinh thần cũng rõ ràng không bằng trước đây.


“Là như vậy, ” Quý Ngọc nói: “. . . Lần trước chuyện ngựa điên, chúng ta tra được Lý ma ma trong nhà, nàng theo tổ mẫu ta vài chục năm.”


“Ngày hôm nay, nàng cư nhiên dự định hạ độc trong thuốc uống của ta, bị hạ nhân trong nhà bắt tại chỗ. Lúc thẩm nàng ngay từ đầu nàng còn không nói, thẳng đến vừa rồi nàng mới nhả ra, nói là Kinh Nhai Trùng bảo cho nàng làm như thế.”


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, “Sau đó thì sao.”


Bookwaves.com.vn

“Nàng nói Kinh Nhai Trùng vốn là viết xong một kịch bản, sau này lâm thời sửa lại, tính toán đến trên người của ta, để ngựa của ta điên. Vốn có cùng ngày hắn là muốn để chúng ta ở ngoài thành qua đêm.”


“Không nghĩ tới Quế vương và Đỗ tiên sinh cứu ta cứu rất thuận lợi, đêm đó liền trở lại.”


“Kinh Nhai Trùng đã hạ lệnh, để bà tử xúi giục tổ mẫu ta, vài cung nháo sự, ý muốn để. . .” Quý Ngọc nhìn thoáng qua Quế vương, thấp giọng nói: “Để vương gia chịu trách nhiệm cho thanh danh của ta, nháo kéo chân của nhị vị.”


Thì ra là thế, thảo nào lại đột nhiên có chuyện như thế. Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cũng may ngươi không có chuyện.”


“Phải!” Quý Ngọc nói: “Bởi vì ta không có tiện xuất môn, lại muốn nói sự tình cho nhị vị biết, nên mạo muội thỉnh nhị vị đến phủ.”


“Chuyện lần này, là chúng ta không đúng, cầu vương gia và Đỗ tiên sinh tha thứ.”


Nàng nói chuyện, hướng về phía hai người phúc phúc, “Xin lỗi. Ân cứu mạng còn chưa kịp báo đáp, chúng ta ngược lại lấy oán trả ơn.”


“Đều đi qua rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bà tử ở nơi nào, có thể gặp một lần không?”


Quý Ngọc đáp: “Nhốt tại sài phòng, nếu như Đỗ tiên sinh gặp, ta mang người tới.”


Lý ma ma bị dẫn qua đây, bởi vì thẩm qua, người bị đánh không đi được, quỳ quỳ rạp trên mặt đất treo một hơi thở, Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi và Kinh Nhai Trùng có lui tới trực tiếp, hay là trung gian đều có người khác truyền tin tức.”


Lý ma ma khóc, thanh âm khàn khàn nói: “Ta, ta nói có thể tha cho ta một mạng không chết không?”


“Đỗ tiên sinh hỏi ngươi cái gì thì nói cái đó, không nên ra giá.” Quý Hạ Nam nói.



Lý ma ma ngậm miệng không nói lời nào.


“Ta đáp ứng ngươi, tha cho ngươi khỏi chết.” Quý Ngọc nói: “Biết cái gì ngươi như thực chất nói cho Đỗ tiên sinh nghe, không được giấu diếm lập.”


Lý ma ma không ngẩng đầu được, suy yếu nói: “Kinh tiên sinh có việc để ta làm, đều là để thường tùy của hắn tới tìm ta, nếu như ta có việc muốn hồi bẩm hắn, thỉnh thoảng sẽ trực tiếp đi cửu lưu trúc viên tìm hắn.”


“Người truyền tin tức gì cho hắn?”


Lý ma ma nói: “Chính là chuyện trong Thừa Đức hầu phủ và An quốc công phủ.”


“Hắn nghe ngóng chuyện gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Lý ma ma nói: “Đều là một ít đại sự, tỷ như hầu gia và quốc công gia thương lượng chuyện trong triều đình, chỉ cần có cơ hội ta sẽ đi nghe trộm. Bất quá đại đa số không cần ta nghe trộm, bởi vì chỉ cần ta đi theo thái phu nhân, nên cái gì cũng biết.”


“Số lần ngươi đi cửu lưu trúc viên nhiều không?”


Lý ma ma lắc đầu, “Không nhiều lắm, hơn mười năm hàng năm cũng liền đi hai ba lần, đều là bồi thái phu nhân đi Pháp Hoa tự mới ghé qua.”


“Ngươi. . . Có ở cửu lưu trúc viên gặp qua một người kỳ quái hay không?”


Lý ma ma không giải thích được, lắc đầu nói: “Ta không biết người kỳ quái người nói, là kỳ quái thế nào.”


“Người nọ thân phận tôn quý, có thể là ngươi thường gặp hay ngươi đã từng gặp, thái độ của Kinh Nhai Trùng đối với hắn khác với người khác. Tôn kính lại tùy ý.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Lý ma ma quỳ rạp trên mặt đất suy nghĩ một chút, “Ta đã gặp rất nhiều a, Nhâm các lão, Lỗ các lão, An quốc công còn có mấy vị đại nhân, trong triều còn có các đại nhân khác, ta đều thấy qua.” Lại nói: “Bọn họ có tính đặc biệt không?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người kia. . .” Nàng suy đoán bộ dáng của đối phương, “Vóc dáng không cao, tuổi không lớn lắm, chí ít sẽ không vượt lên sáu mươi tuổi, lúc nói chuyện như mộc xuân phong, thái độ làm người nói không chừng còn rất khôi hài.”


“Quyền cao chức trọng!”


Lý ma ma nói: “Thực sự không biết, ta chưa từng thấy qua người như vậy.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tốt. Hắn để ngươi hỏi thăm Thừa Đức hầu phủ và An quốc công phủ sao, chuyện của phủ khác thì sao?”


“Chuyện của phủ khác, hắn để người khác hỏi thăm, không cần ta.” Lý ma ma nói.


Thật đúng là lợi hại a, như một con quái vật có đầy vòi, mỗi một chỗ và khe, hắn đều có thể với vào. . . Chỉ là, cái vòi này là của Kinh Nhai Trùng, hay là của người kia?


“Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, nói với Quý Ngọc: “Hỏi xong rồi.”


Quý Ngọc nói: “Ta đây. . . Ta đặt Lý ma ma ở thôn trang trước, nếu như người còn có chuyện gì nhớ tới muốn hỏi, còn có thể hỏi nàng.”


“Quý tiểu thư nghĩ chu đáo, đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quế vương, hỏi hắn có cái gì muốn nói.


Quế vương rất phiền Thừa Đức hầu phủ, không có gì có thể nói, phất tay nói: “Đi.”


“Vương gia đi thong thả!” Quý Ngọc tiễn hai người đi ra, đứng ở cửa đã lâu mới xoay người lại.


Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Vương gia, người thật không suy tính một chút sao?”


“Quý tiểu thư rất tốt.”


Quế vương dùng khóe mắt tà tà nhìn nàng, biểu tình nếu nàng nói nữa, ta sẽ giết chết nàng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận