Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 536: THÚ VỊ HỢP NHAU


Dịch giả: Luna Wong


Quế vương phủ sôi sùng sục, một nồi đồng ở trên bàn, bốn phía bày đặt thức ăn chín và các loại thịt, trên lò còn đang nướng thịt nai.


Toàn bộ phòng khách tràn đầy đầy hương khí thức ăn.


“Ai hiền lành như thế, ” Đỗ Cửu Ngôn ngửi, bụng đói kêu vang. Từ một đống thanh niên nhân, một gương mặt già lộ ra, hướng về phía nàng cười hắc hắc, nói: “Cửu Ngôn a, từ hiền lành này dùng không thỏa đáng.”


Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, “Cầu đại nhân a, mấy tháng không gặp, người lại còn nhớ kỹ chúng ta, thật đúng là không dễ dàng.”


“Người thăng chức xong, cũng không phải bề bộn nhiều việc sao!” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


Cầu Chương nói: “Đi một nha môn mới, cuối cùng ta phải biểu hiện một chút, để mọi người đã nỗ lực làm việc cho ta, chăm chú đền đáp triều đình a.”


“Lão phu lớn tuổi như vậy, không kham nổi phiêu lưu xuống chức a.” Cầu Chương nói.


Đỗ Cửu Ngôn cười khúc khích, nói: “Đại nhân, ta xem số mạng cho người, từ nay về sau người sẽ một bước lên mây, từng bước thăng chức.”


“Nhờ phúc khí của Đỗ tiên sinh.” Cầu Chương đưa cho nàng một miếng thịt, “Ngày hôm nay ở bên cạnh Kim Thủy hà, một phen ngôn luận của ngươi, thực sự quá có sức cuốn hút.”


“Bây giờ là thiên hạ thái bình, nếu như ở chiến loạn, ngươi tuyệt đối có thể lăn lộn thành một tướng quân.”


Đỗ Cửu Ngôn nhai thịt, gật đầu nói: “Đại nhân là người biết, ta đây là sinh không gặp thời, bằng không ta nhất định có thể xưng bá một phương, làm một chư hầu tiêu diêu tự tại.”


Nàng nói xong, ánh mắt của mọi người cà một chút nhìn về phía Quế vương.


“Bổn vương không tiêu diêu tự tại?” Quế vương hỏi ngược bọn hắn, “Các ngươi có tiêu diêu tự tại như ta không?”


Mọi người cùng nhau lắc đầu, chắp tay đồng nói: “Vương gia tiêu dao nhất, thiên hạ không ai bằng.”


Quế vương rất hài lòng.


“Nói chuyện đứng đắn, ” Cầu Chương đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, “Thương lành chưa? Không làm bị thương chỗ không thể bị thương chứ”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân yên tâm, ta hùng phong vị đảo!”


“Vậy là tốt rồi.” Cầu Chương thực sự thở phào nhẹ nhõm, “Cái này không thể thương.”


Quế vương bị một ngụm canh làm sặc, ho khan hơn nửa ngày, mị mắt nhìn Cầu Chương, nói: “Ngươi sắp tám mươi rồi. Tám mươi tuổi có thể nghĩ ra những thứ này cũng là không dễ dàng.”


“Vương gia, ” Cầu Chương nói: “Hạ quan mới sáu mươi.”



Quế vương nói: “Bổn vương nhìn mặt ngươi chừng tám mươi.”


Cầu Chương ủy khuất nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Lực bất tòng tâm a.” Đỗ Cửu Ngôn buông tay.


Cầu Chương ăn thịt, không nói.


“Chúng ta uống rượu đi, ” Tiền Đạo An nâng ly nói: “Chúc mừng Cửu Ngôn đại hoạch toàn thắng, để Kinh Nhai Trùng triệt để kết thúc.”


“Đúng, đúng.” Tống Cát Nghệ nói: “Khuất, khuất, khuất nhục mà, mà chết, cao, cao, cao hứng.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Rượu này không chỉ phải uống, còn phải uống thống khoái!”


“Nào, tiễn Kinh Nhai Trùng ra đi!”


Tất cả mọi người đứng dậy chạm cốc, củ cải nhỏ bưng trà đứng trên bàn.


Ầm ầm uống bầu rượu đầy đất, Cầu Chương lại nương nhờ vương phủ. Say huân huân Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo đám người ngồi ở trong viện tử xem sao.


Mọi người cũng đều uống chóng mặt, bưng hơn mười cái ghế, ngồi vây quanh một vòng, từng người một nằm nghiêng, ngửa đầu xem sao.


Củ cải nhỏ nằm ở ngực Bả Tử, ăn đến bụng nhỏ tròn vo, như một con mèo nhỏ thoả mãn, híp mắt thoải mái ngủ gật, Quế vương nhìn không vừa mắt, phủi một mắt lại phủi một mắt, suy nghĩ một chút, nhịn.


Không thể bởi vì nhỏ mất lớn, miễn cho để mọi người hoài nghi, dẫn đến tất cả mọi người biết chuyện Đỗ Cửu Ngôn là nữ tử.


Hắn kéo cái ghế dựa vào Đỗ Cửu Ngôn.


Vẫn là Ngôn Ngôn quan trọng, về phần nhi tử. . . Phản chính là của hắn, người khác đoạt không được.


“Chúng ta hát cho mọi người nghe song xà truyền đi.” Hoa Tử nhảy xuống, hăng hái ngẩng cao chắp tay, “Trợ hứng cho các vị gia.”


Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay, nói: “Được!”


Hoa Tử và Nháo nhi ngươi tới ta đi hát lên, mọi người ngồi vây quanh một vòng hàm tiếu nghe, bên ngoài viện, Tạ Hoa mang theo các tiểu nội thị cũng nghe đến ngon.


Thỉnh thoảng, lúc dừng lại, truyền đến một trận tiếng khen.


Bookwaves.com.vn

Tạ Hoa cười, rù rì nói: “Tuổi trẻ thật tốt a!”



Có vô số khí lực, vô số năng lượng, vô số hy vọng. . . Bọn họ không giống với các thanh niên nhân khác, những người đó ngợp trong vàng son, đần độn, mà bọn họ, mặc dù cả ngày nhìn dáng vẻ lưu manh, nhưng lại là chăm chú làm người chăm chú làm việc, mục tiêu minh xác, tín điều tiên minh.


Cùng với bọn họ, coi như là những hạ nhân như bọn họ, mỗi ngày cũng hiểu được có chuyện làm, đều cảm thấy nhàn hạ nên đọc một quyển sách, tăng thêm một chút hiểu biết, bằng không, đến gần bọn họ, đều cảm thấy tự ti mặc cảm.


“Hay!” Đỗ Cửu Ngôn say khướt dựng thẳng một ngón tay cái lên, “Hai vị công tử nhà của ta hát niệm tố đả, đệ nhất thiên hạ.”


Hoa Tử và Nháo nhi đều cười lên, Nháo nhi nói: “Cửu ca, người say rồi!”


“Không có!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đứng yên đừng nhúc nhích, Cửu ca ngươi hôm nay cũng muốn hát một đoạn.”


Nàng vừa mới nói xong, mọi người trăm miệng một lời, ngay cả củ cải nhỏ đều mở mắt, đồng nói: “Không nên!”


Đỗ Cửu Ngôn nộ, chỉ vào Quế vương, “Ta hát êm tai không?”


Quế vương gật đầu, “Êm tai!”


“Ôm, ôm, chân chân, thúi.” Tống Cát Nghệ nói.


Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Tống Cát Nghệ, ném hài bản thân vừa cởi ra, “Cửu gia cho ngươi ngửi một cái, chân của Cửu gia thúi hay không.”


Tống Cát Nghệ sợ quay mặt đi, đến người lẫn cái ghế cùng nhau ngã trên mặt đất.


Mọi người cười ha ha.


“Đáng đời.” Quế vương nhặt hài của Đỗ Cửu Ngôn về, “Mang giày, sẽ lạnh.”


Đỗ Cửu Ngôn cảm động nhìn Quế vương, “Vương gia, người thực sự là tốt.”


“Ta đối với ngươi luôn tốt, là không kiềm hãm được.” Quế vương chỉ vào bầu trời, “Ta thích ngươi, như sao trên bầu trời. . .”


Quế vương chưa nói xong, Đỗ Cửu Ngôn chạy góc tường ngồi chồm hổm ói ra.


Trong viện tĩnh mịch.


Một lúc lâu, Đỗ Cửu Ngôn lau miệng, đỡ tường đứng lên, nhìn Quế vương cười nói: “Xin lỗi, nhịn không được!”


Hắn nói buồn nôn như vậy?


Quế vương chỉa về phía nàng tốn hơi thừa lời, nín hơn nửa ngày, hô: “Tạ Hoa, lấy nước cho hắn.”


“Tới, tới.” Tạ Hoa bưng nước trà chuẩn bị xong tới, trong lòng cười.



Có thể để cho vương gia của bọn họ kinh ngạc, cũng chỉ có Đỗ Cửu Ngôn.


Vương gia có một đám bằng hữu cởi mở nghĩa khí như vậy, thực sự phi thường tốt.


Làm ầm ĩ đến nửa đêm, Đỗ Cửu Ngôn ngủ một giấc khi đến ngọ, lúc tỉnh lại đầu đau muốn nứt ra, nàng lật qua lật lại không nhớ, củ cải nhỏ đẩy cửa ra cười híp mắt nói: “Cha a, canh giải rượu tới.”


“Uống không đau đầu sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


“Nghĩa phụ là nói như vậy.” Củ cải nhỏ bưng canh giải rượu tới cho nàng, Đỗ Cửu Ngôn uống, ngồi xuống mặc quần áo, “Tất cả mọi người không có việc gì, chỉ có một mình ta say sao?”


Củ cải nhỏ gật đầu, “Chỉ một mình người say.”


“Giận, ” Đỗ Cửu Ngôn rửa mặt chải đầu ra cửa, nhớ tới ngày ban thưởng hôm qua, đi tìm Bả Tử, hắn ở viện tử luyện kiếm, trần truồng thân trên, thẹo phấn hồng bám vào trên da thịt mạch sắc của hắn, chẳng những không xấu, cư nhiên còn có một loại đẹp dã tính.


Nàng tựa ở cửa, vẻ mặt mê say nói: “Không nghĩ tới vóc người của Bả gia tốt như vậy, mặc quần áo thấy ốm, cởi quần áo có thịt!”


“Đẹp!”


Bả Tử quay đầu lại phủi nàng một mắt, lấy y phục mặc vào, “Không biết vì sao, bây giờ bị ngươi nhìn, có loại cảm giác bị chiếm tiện nghi.”


“Bả gia, nếu người nghĩ như vậy chính là ngươi hẹp hòi. Đồ đẹp mắt, dường như bảo bối, là phải không có việc gì lấy ra đắc ý.”


Bả Tử ghét bỏ quét nàng một mắt.


Tiện đà bật cười.


Bookwaves.com.vn

Kỳ thực đối với hắn mà nói, mỗi ngày thấy nàng, sau đó phát hiện nàng không đứng đắn trước sau như một, ngược lại hắn sẽ thở phào một cái.


Bởi vì biểu thị này, người đứng đối diện vẫn là Đỗ Cửu Ngôn.


Mà không phải thần thần quỷ quỷ khác.


Khóe mắt của Đỗ Cửu Ngôn nhướng một cái, cười hắc hắc, nói: “Ngày hôm qua nhất thời hưng phấn quên nói chuyện đứng đắn với ngươi.”


Nàng đưa hai vạn lượng ngân phiếu cho hắn, “Thánh thượng ban thưởng ngày hôm qua.”


“Không cần.” Bả Tử nói: “Ngươi giữ đi, ta không cần hai vạn lượng này.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Vậy, vậy làm sao không biết xấu hổ thế được, ta vẫn giáo dục hài nhi của ta không thể chiếm tiện nghi của người khác.”


“Bả gia, người thu.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bả Tử nở nụ cười, “Đừng tìm ta chơi bộ này, ngươi đang suy nghĩ gì, ta rất rõ ràng.”


“Xấu hổ biết bao.” Đỗ Cửu Ngôn biết nghe lời phải địa thu tiền, “Kỳ thực, tổng thể mà nói cảm giác chiếm tiện nghi của người khác, vẫn là sung sướng cực độ.”


“Cửu Ngôn, ” Thái Trác Như xuất hiện ở cửa, Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Ngươi đây là trở về, hay là say rượu mới tỉnh?”



Thái Trác Như nói: “Ta là trở về. Ngày hôm qua chỉ có ngươi là say thật.”


“Không đủ thú vị a, không bồi say còn gọi là bằng hữu gì.”


Thái Trác Như nói: “Nếu như ngươi muốn uống, đêm nay có thể tiếp tục.”


“Quên đi, thân thể ta yếu, không thích hợp uống rượu quá nhiều.” Nàng hơi ngừng, hỏi: “Ngươi trở về, tìm ta là có chuyện gì không?”


Thái Trác Như nói: “Tối hôm qua ngươi nói chuyện quay về Thiệu Dương, ngươi dự định lúc nào trở về?”


“Ta cầm tiền của thái hậu nương nương và Tĩnh Ninh hầu, nếu như ta đi, phải có một lý do và mượn cớ cực tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vì thế ta đang vắt hết óc.”


Thái Trác Như bất đắc dĩ lắc đầu, và Bả Tử nói: “Sap ta cảm giác, hiện tại hắn biến thành người chung quanh vơ tiền.”


“Vẫn luôn là thế.” Bả Tử nói.


Đỗ Cửu Ngôn không muốn nói chuyện với bọn họ, “Ta đi Tam Xích đường xem, đã lâu không đi qua, cũng không biết tường trong khe tường có mầm hoa cỏ gì không.”


Nàng nói chuyện, không nhanh không chậm ra ngoài.


Mới ra cửa viện tử, Tạ Hoa cười khanh khách tới, “Đỗ tiên sinh, có người đưa bái thiếp cho người , tựa hồ là Bảo Khánh tri phủ Ngô Điển Dần, người xem xem.”


“Ngô đại nhân?” Đỗ Cửu Ngôn tiếp nhận bái thiếp, bên trên quả nhiên viết là Ngô Điển Dần, “Người đưa bái thiếp đi rồi chưa?”


Tạ Hoa nói: “Còn ở cửa.”


“Ta đi xem.” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hai vị phía sau nói: “Nhị vị, Ngô đại nhân đến.”


Ba người cùng đi trắc môn, cửa là một thường tùy, lúc ở Bảo Khánh phủ đã từng gặp, hắn cười hành lễ với ba người, nói: “Đại nhân chúng ta hôm qua đến, sáng sớm hôm nay đi lại bộ điểm mão nộp thư báo cáo công tác. Để tiểu nhân đến đưa thiếp cho vương gia, Đỗ tiên sinh và các vị tiên sinh.”


“Hắn nói nếu các vị tiên sinh có rảnh rỗi, sau này hắn tới đây bái kiến.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi nói với Ngô đại nhân, chúng ta chuẩn bị yến hội, chờ hắn quang lâm.”


“Vâng.” Sai vặt xác nhận, “Vậy tiểu nhân đi hồi bẩm đại nhân nhà ta ngay.”


Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Bả Tử và Thái Trác Như, “Đều chớ đi, một hồi Ngô đại nhân tới.” Lại nói: “Cầu đại nhân đi chưa?”


“Sáng sớm đã đi nha môn, hôm nay hắn cũng có tư cách vào triều.” Bả Tử nói.


Tha thiết ước mơ của Cầu Chương là có tư cách đi Kim Loan điện.


“Vương gia đâu?” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy kỳ quái, Thái Trác Như nói: “Vương gia sáng sớm bị truyền vào trong cung, phỏng chừng thánh thượng có việc thương lượng với hắn.”


Đỗ Cửu Ngôn ồ một tiếng. Trở về nội viện để trù phòng chuẩn bị tiệc rượu.


Không lâu sau, Ngô Điển Dần mang theo một xe ngựa đựng đầy đồ tiến đến, bản thân hắn không chỗ ngồi, còn phải tựa vào xe.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận