Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 537: THƯ TỪ THIỆU DƯƠNG

Dịch giả: Luna Wong

Một xe đặc sản của Bảo Khánh phủ. Không phải là bởi vì đặc sản của Bảo Khánh phủ nhiều, mà là bởi vì mỗi một loại đều đựng đầy.

Tỷ như giá ớt đỏ , ngạnh sinh sinh kéo hai bao tải.

Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt kinh ngạc, “Đại nhân, người tới thì tới, còn dẫn theo nhiều quà như vậy, ớt này. . . Không ăn hết a.”

“Đây cũng không phải là ta mang.” Ngô Điển Dần cười nói: “Là dân chúng biết ta đến, tiện thể nhờ ta.”

“Nói mang tới cho tặng ngươi, kinh thành quan nhiều, ngươi lại không có tiền gì, tặng cái gì cũng không tốt bằng tặng đặc sản quê hương, vừa chân thành lại tiết kiệm.” Ngô Điển Dần cười nói: “Ngươi cũng đừng hỏi đồ do ai đưa, cho quá nhiều người, ta thật sự là nhớ không hết.”

Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử đối diện nhau, hai người đều cười lên.

“Có tài đức gì.” Đỗ Cửu Ngôn khẽ thở dài một cái, “Lúc ta ở, cũng không có cho bọn hắn cái gì. . . Những thứ này, lấy sẽ thẹn a.”

Ngô Điển Dần nói: “Ta cũng theo dính ánh sáng. Lúc đưa cho ngươi, thuận tiện cũng tặng ta không ít, còn mười dặm đưa tiễn, rất xa dân chúng còn ở trên quan đạo, bảo ta nhất định phải trở về Bảo Khánh làm tri phủ.”

“Đại nhân là quan phụ mẫu, mọi người tiễn người đều là thật tâm thật ý.” Đỗ Cửu Ngôn cười, nói với Tạ Hoa: “Làm phiền công công người sửa sang một chút, chúng ta ngày mai lại thảo luận xem, làm sao tặng người.”

Tạ Hoa xác nhận, phân phó người bắt đầu khuân đồ.

Đỗ Cửu Ngôn bồi Ngô Điển Dần tiến nội viện, “Đại nhân lần này đến báo cáo công tác, không trở về chứ?”

“Còn không rõ ràng lắm, nhưng tám chín phần mười là không trở về.” Ngô Điển Dần cười nói: “Nhưng việc này, cũng không phải ta nói có thể thông, còn phải xem lại bộ an bài thế nào.”

Hắn ở kinh thành lộ số ít, dù là còn muốn chạy, cũng là không có đường có cửa.

“Trước không nói những thứ này, ” Ngô Điển Dần nhớ tới, đưa cho nàng hai phong thư, “Một phong là Tây Nam Lưu tiên sinh để ta chuyển giao, một phong còn lại là Ngân Thủ để ta chuyển giao cho ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn nói lời cảm tạ, cất hai phong thư xong, bồi Ngô Điển Dần đi noãn các ngồi.

Dâng trà, Ngô Điển Dần nói: “Ngày hôm qua chợt nghe nói chuyện của Kinh Nhai Trùng, chỉ tiếc ta đã tới chậm một bước, không nhìn thấy tràng diện thịnh huống chưa bao giờ có kia.”

“Đó cũng là hạ sách, đại nhân không xem cũng được.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Ngô Điển Dần phất tay, “Ngươi làm đúng, có người chỉ là tội mất đầu, đã không cách nào trung hoà tội nghiệt của hắn, chỉ có để hắn khuất nhục nhất đi tìm chết, mới là an ủi lớn nhất đối với người bị hại.”

“Đại nhân nói có lý.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có chuyện, ngày hôm qua ta và phủ nha Tề đại nhân nói chuyện phiếm, hắn sắp điều nhiệm đi Tùng Giang phủ, đại nhân có muốn ở lại kinh thành?”

“Nếu là muốn, đại nhân vừa không có chỗ để hoạt động, ta có thể đi thử xem.”

Ngô Điển Dần ngẩn ra, “Tề Đại Thanh chính mồm nói với ngươi hắn phải đi Tùng Giang phủ? Xác định chưa?”

“Xác định.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhà mẹ đẻ của phu nhân hắn chính là Tùng Giang phủ, lúc này đây có thể sang đó, hắn thật cao hứng.”

“Vậy là chuyện tốt, vậy là chuyện tốt.” Ngô Điển Dần như có điều suy nghĩ, nói: “Ta cũng có thể hiểu được, làm quan ở kinh vốn cũng không dễ, huống chi hắn chỉ là một tri phủ.”

Lục bộ nha môn một lục phẩm tri huyện đều có thể cho sắc mặt.

“Không dối gạt các ngươi, ta quả thực muốn ở lại kinh thành. Lúc này đây còn nghĩ, nếu như có thể ở lại kinh thành, xuống đến ngũ phẩm lĩnh một chức quan nhàn tản ta cũng nguyện ý.” Ngô Điển Dần nói: “Ta nói qua với các ngươi, trưởng nữ ta gả chính là chi thứ của An quốc công phủ, nữ tế nguyên bản làm việc ở trong An quốc công phủ, cuối năm ngoái để mới trống chức, lấy quan hệ của An quốc công vào đông thành binh mã ti làm việc.”

“Ta tổng cộng có ba hài tử, hai nhi tử thường gặp mặt, chỉ có nữ nhi này có hơn ba năm không gặp, phu nhân ta mỗi ngày nhớ nhung. Những năm trước đây nàng sinh hai hài tử, phu nhân ta chưa từng năng đến thăm.”

“Nếu như ta có thể ở lại kinh thành, người một nhà coi như là đoàn tụ.”

Ngô Điển Dần có chút kích động, “Nếu ngươi tiện, nếu như không tiện, ta để nữ tế ta đi cầu An quốc công.” Ngô Điển Dần nói.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta thử xem, nếu như không được người lại đi cầu An quốc công.”

“Được, được.” Ngô Điển Dần kích động không thôi, “Thực sự là đa tạ.”

Đỗ Cửu Ngôn đáp lễ, “Đại nhân quá khách khí, ở Bảo Khánh người trông nom chúng ta có thừa, hiện tại nếu ta có thể giúp được người, đây cũng là vinh hạnh của ta.”

Ngô Điển Dần rất kích động, buổi tối chờ Quế vương trở về, uống hơi say mới trở về.

Hắn không có ở nhà nữ nhi, mà là nữ tế đem trạch trống của một vị bằng hữu của mình bố trí một phen cho hắn đặt chân.

Dù sao nếu như báo cáo công tác thuận lợi, hắn ở kinh thành dừng lại nhiều nhất hơn mười ngày.

Tiễn bước Ngô Điển Dần, Đỗ Cửu Ngôn mở thư của Ngân Thủ gửi tới.

Bookwaves.com.vn

“Là tiên sinh viết, ” Đỗ Cửu Ngôn không cần đoán cũng biết, Trần Lãng sẽ không ra mặt, chỉ có để Ngân Thủ đưa tới, “Hắn nói người ở mỏ đều đang chờ chúng ta trở về uống rượu mừng, còn nói nhà ở Diêm thôn đã xây được một nửa, chờ chúng ta trở về, có thể vào ở nhà mới.”

Đỗ Cửu Ngôn tưởng tượng thấy hình dạng nhà đầy ấp ở Diêm thôn, không khỏi nở nụ cười.

Sáng bên sông nước, điểu ngữ mùi hoa, còn có nhiều người thích, mỗi ngày gặp mặt nói chuyện phiếm nói cãi nhau, thật là chuyện vui của nhân sinh a.

“Ta muốn ở nhà mới, ” củ cải nhỏ vỗ tay nói: “Ta còn muốn lên ngọn núi săn thú.”

Lúc nói chuyện, hướng về phía Quế vương cười.

Quế vương gật đầu, “Chờ trở về, ta chuẩn bị cho ngươi.”

Củ cải nhỏ gật đầu.

“Còn nói gì nữa?” Nháo nhi hỏi.

Tất cả mọi người rất nhớ nhà.

“Tiên sinh nói hắn rất khỏe, năm trước hắn đến mỏ, vẫn không có quay về nhà ở Thiệu Dương. Bất quá Tiêu Tam đến Tân Hóa chúc tết hắn, còn ở mỏ hai ngày.”

“Tiên sinh thăm hỏi các ngươi, nói chúng ta cứ làm việc, không cần phải gấp trở về. Hắn và Ngân Thủ đều rất tốt.”

“Ngân Thủ lại nhận một đê đập sửa chữa, chờ khí trời ấm áp phải bắt đầu làm việc. Nếu như năm nay chúng ta không thể quay về, giữa năm, Ngân Thủ sẽ đến kinh thành tìm chúng ta.”

Đỗ Cửu Ngôn đưa thư cho Hoa Tử và Nháo nhi, “Tiên sinh nói, nếu như các ngươi thật thích hát hí khúc, trở lại Thiệu Dương rồi, có thể làm một Ngõa Tứ, dù sao toàn bộ Bảo Khánh phủ cũng chỉ có một nhà Ngõa Tứ.”

“Thực sự có thể a, ” Hoa Tử nhìn Nháo nhi, “Ngươi làm lão bản, ta hát hí khúc.”

Nháo nhi gõ đầu của hắn, lại cảm thấy nếu quả thật là nói như vậy, đó là không thể tốt hơn.

Có hắn làm đông gia, che chở Hoa Tử, như vậy Hoa Tử cũng sẽ không bị người khi dễ, cả đời làm chuyện mình thích.

“Ta muốn xem một lần.” Nháo nhi cầm thư cùng Hoa Tử ngồi ở một bên xem, củ cải nhỏ cũng tiến tới, ba người nhỏ giọng đọc thư.

“Ta xem thư của Lưu tiên sinh gửi cho ta, ” Đỗ Cửu Ngôn lấy thư của Lưu Vanh Cần ra. Trong thư, Lưu Vanh Cần nói, Thiệu Dương không có Tam Xích đường rồi, lên đường biện tụng, luôn cảm thấy thiếu cái gì.

Tất cả mọi người rất tưởng niệm Đỗ Cửu Ngôn, hy vọng nàng ở kinh thành tất cả thuận lợi.

Quy củ nàng định ra khi còn ở đó, mỗi ngày đều đang thi hành, thời gian vận động và thời gian đọc sách của mọi người, cơ hồ là bằng nhau.

Tin cuối cùng, Lưu Vanh Cần nói đến một việc, Đỗ Cửu Ngôn nhìn hơi lăng một chút, “Lưu tiên sinh nói, Tây Nam có nội gian, nội gian này còn đang tìm đồ.”

“Hắn hoài nghi là người của Yến kinh, còn đang tìm tín vật vị tổ sư gia lưu lại.”

“Hắn cũng rất chờ mong, gian tế này, có thể tìm được tín vật tổ sư gia lưu lại cho Tây Nam, bởi vì bọn họ không có ai biết đó là cái thứ gì.”

Đỗ Cửu Ngôn thu thư, vẻ mặt nghi hoặc, “Thật muốn đi hỏi Thân Đạo Nho một chút a, tín vật của tổ sư gia rốt cuộc là cái gì, có phải rất đáng giá hay không.”

Nếu như rất đáng giá, tất nhiên nàng cũng muốn đi tìm thử.

“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, “Đồ tổ sư gia truyền lại, trong cung còn nữa không?”

Quế vương nhíu mày, nói: “Có chắc là có, nhưng đều hai trăm năm, nàng cho rằng hữu dụng?”

“Có thể có tầm bảo đồ hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện mình cũng tin tưởng.

Củ cải nhỏ cà một chút ngẩng đầu lên nhìn nàng, “Tầm bảo đồ?”

“Tỷ như, tụ tập bảy món di vật của nàng, ở trong mỗi một món di vật của nàng đều cất giấu một mảnh tầm bảo đồ. Chờ khâu những mảnh nhỏ này, sẽ hiển hiện ra một tấm bản đồ hoàn chỉnh. Tấm bản đồ này sẽ nói cho chúng ta biết, ở một chỗ nào đó của Đại Chu, cất giấu một đống vàng bạc châu bảo.”

“Những vàng bạc châu bảo này, chính là cho tử tôn hậu thế, một ngày nếu Đại Chu gặp nạn, tử tôn sẽ đem những châu bảo này ra, có thể ngăn cơn sóng dữ, trọng chấn Đại Chu!”

Củ cải nhỏ nói: “Vậy chúng ta đi tìm, chúng ta cùng nhau ngăn cơn sóng dữ.”

Tất cả mọi người không nói chuyện cũng không có tán thành, chỉ nhìn vẻ mặt hưng phấn của hai cha con bọn họ bắt đầu thảo luận làm sao đào bảo tàng, làm sao chia hết số tiền này, lại làm sao tiêu hết số tiền này.

Bookwaves.com.vn

“Ngươi, không phải nói những bảo tàng này, là lưu cho người Triệu gia ngăn cơn sóng dữ sao? Ngươi tìm được rồi tiêu hết, sau này còn làm sao ngăn cơn sóng dữ?”

Đỗ Cửu Ngôn phất tay, “Vương gia, quốc gia đại sự không tồn tại ngăn cơn sóng dữ. Huống chi, một quốc gia nhiều tiền tiến đi hơn nữa, cũng là không đáy a. Không bằng sớm tìm ra, chúng ta hưởng thụ một chút.”

Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói.

Quế vương nói: “Không biết là ai, mấy ngày hôm trước còn dập đầu hô to vạn tuế, nguyện vì ca ta đến chết mới thôi.”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi, nói: “Thánh thượng là minh quân, sự hiện hữu của hắn chính là ngăn cơn sóng dữ, căn bản không cần mượn ngoại lực.”

“Nhị vị, ” Bả Tử ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Có phải tầm bảo đồ, bất quá là một phán đoán hay không. Vấn đề này không cụ bị ý nghĩa thảo luận tranh luận.”

Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Thực sự là thật tò mò a.”

Nước kinh thành quá sâu, mỗi người đều cất giấu bí mật, nàng muốn vứt hết lòng tò mò của bản thân vào hố phân, như vậy, mới có thể sớm một chút quay về Thiệu Dương a.

Nhưng là, có lòng hiếu kỳ như là cỏ dại trong xuân phong, mọc căn bản không đè ép được.

“Ngủ!” Đỗ Cửu Ngôn không muốn hàn huyên, “Một phong thư của tiên sinh, để ta thập phần nhớ nhà, ta muốn đi buồn bã thần thương một hồi.”

Nàng nói chuyện, lôi kéo nhi tử trở về.

Củ cải nhỏ ở dưới sự kiên trì của Quế vương, thu thập ra một gian phòng ở sát vách của Đỗ Cửu Ngôn, ngày hôm nay lần đầu tiên ở.

“Ta muốn ngủ cùng cha.” Củ cải nhỏ nước mắt lả chả ôm Đỗ Cửu Ngôn, “Nếu như nửa đêm ngươi nhớ nhà, có ta ở đây ngươi cũng sẽ không cô độc.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tuy rằng, đại đa số thời gian của ta là không đồng ý chủ ý xấu của vương gia, nhưng lúc này đây ta cho là hắn nói vẫn là có đạo lý.”

“Làm một nam tử hán, ngươi nên ở một mình.”

Củ cải nhỏ im miệng, khổ ha ha nói: “Nghĩa phụ không có biện pháp, là bởi vì hài tử của cha hắn quá nhiều.”

“Ôi chao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Điểm bác bỏ này của ngươi, ta cảm thấy rất xảo quyệt.”

Củ cải nhỏ nói: “Cha a, chờ ta lớn hơn chút nữa, ta mới ngủ một mình.”

Hắn từ sinh ra, liền phiêu bạt bất định, Tần Cửu Yên mang cho hắn cảm giác an toàn, mỗi ngày hắn càng khai trí, càng ngày càng ít, thậm chí còn, hắn còn phải cho Tần Cửu Yên cảm giác an toàn.

Điều này làm cho hắn khi còn nhỏ tuổi, đối với chuyện mất đi và chia lìa phá lệ sợ hãi.

Không ai càng thêm sợ những thứ này hơn củ cải nhỏ.

“Ta dỗ ngươi ngủ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chờ ngươi ngủ, ta lại đi.”

Củ cải nhỏ suy nghĩ một chút quyết định lui nhường một bước, gật đầu nói: “Được!”

“Nói thương cảm như thế.” Quế vương đi đến, nói: “Đi, nghĩa phụ kể chuyện cho ngươi nghe.”

“Nghĩa phụ, người biết kể chuyện sao?”

Quế vương đầy mặt tự tin, “Bao ngươi thoả mãn.”

—— lời nói ngoài ——

Một người khác không cần suy đoán, bởi vì đoán được không dễ dàng, ha ha. Ta cũng không muốn cho nêu lên, dù sao cái nhân vật này hiện tại đoán được, sẽ ảnh hưởng phía sau cảm giác thần bí, ha ha ha ha!

Có phiếu nhớ kỹ đầu nga, hôm nay đã 21 hào lạp, một tháng trôi qua chân khoái, hình như chớp mắt một cái sẽ không có, sau đó sẽ ngẫm lại, một năm đều nhanh quá khứ, còn có ba mươi mấy thiên tựu kết thúc.

Ai, ta đi đếm một chút nếp nhăn khứ, muốn khóc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui