Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 540: NGHIÊM CỨU TRẢ THÙ

Dịch giả: Luna Wong

Mọi việc nhân sinh, chỉ sợ nghiêm túc.

Quế vương nghiêm túc, để Đỗ Cửu Ngôn nhận thấy uy hiếp.

“Nàng nghĩ thử xem?” Quế vương lôi kéo nàng đứng lên, “Đi thư phòng của ta.”

Đỗ Cửu Ngôn bị hắn kéo đứng lên, tay kia cầm lấy đầu giường sưởi, rất sợ nói: “Không đi!”

“Di?” Quế vương dừng lại nhìn nàng, “Nàng, sợ?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không phải, ta có chuyện khác muốn thương lượng với ngươi, chuyện trọng yếu hơn.”

“Vừa rồi nàng cũng ngủ, có thể có chuyện gì gấp chứ, ” Quế vương lôi kéo nàng ra ngoài, “Đi, đi, ta mang nàng kiến thức một chút về cái gì là bảy mươi hai thức.”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Nào nào nào, chúng ta nghiên cứu án kiện, ngày hôm nay ta vừa nhận được kiện án đặc biệt.”

“Án kiện gì?” Quế vương nhận lấy nhìn lướt qua, ném sáng bên cạnh một cái, “Ái kiện hai năm trước, chút xem có sao đâu.”

Lúc nói chuyện lôi kéo nàng đi.

“A!” Đỗ Cửu Ngôn một chút cũng không muốn cùng Quế vương xem bảy mươi hai thức gì.

Nguy hiểm a.

“Có đi không?” Quế vương hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nháy con mắt, lắc đầu, “Không đi.”

“Rất hay, ” Quế vương kéo nàng đi, “Nhất định không để nàng thất vọng.”

Quế vương không nhường Đỗ Cửu Ngôn, vô luận là lực lượng hay là quyền cước nàng đều không phải là đối thủ của hắn, nên chỉ có thể như sợi dây bị hắn lôi ra cửa.

“Triệu Đỉnh, ta muốn tuyệt giao với ngươi.”

“Mặt của ngươi thật không có không da.”

“Ai nha, ta không xem bảy mươi hai thức, ta rất xấu hổ.”

Quế vương nhìn nàng kinh ngạc, nín cười nghiêm mặt nói: “Thứ tốt, ta nhất định phải chia sẻ với nàng.”

Lúc nói chuyện, kéo đi.

Đỗ Cửu Ngôn rất luống cuống, muốn đem đầu của người trước mặt đặt ở dưới lòng bàn chân, dùng sức đạp.

Đạp thành một cái bánh thịt ném cho chó ăn.

Dọc theo đường đi, người trong vương phủ nhìn thấy, đều che mặt cười núp ở một bên, nhỏ giọng nói chuyện, “Quan hệ của vương gia và Đỗ tiên sinh thật đúng là tốt.”

“Cãi nhau ầm ĩ, mới là thanh niên nhân.”

Chờ hai người đi xa, mọi người vô cùng cao hứng đều tự đi làm việc.

Đỗ Cửu Ngôn bị bắt đi thư phòng, Quế vương khóa cửa, “Chờ chút.”

Lúc nói chuyện, lấu bảy mươi hai thức bảo điển ra, vẻ mặt hèn mọn lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trên nhuyễn tháp.

Đỗ Cửu Ngôn nhắm mắt lại, nói: “Không xem, ngươi không nên làm hư ta, ta là người thuần phác thiện lương như vậy, tư tưởng khỏe mạnh đơn thuần, không muốn xem đồ ngổn ngang.”

“Liếc mắt nhìn, nàng nhất định sẽ thích.”

Đỗ Cửu Ngôn nhắm mắt lại lắc đầu, “Không xem.”

Chủ yếu là không muốn cùng xem với ngươi, chờ đêm khuya vắng người, nàng vẫn là có thể xem một mình.

Đông cung bảy mươi hai thức của cổ nhân, rốt cuộc là hình dạng gì.

“Xem!” Quế vương mở sách ra, đi kéo mí mắt của Đỗ Cửu Ngôn, “Liếc mắt nhìn.”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Tiểu yêu tinh, ta muốn đi nói cho nương ngươi biết, nói ngươi cho ta xem sách bậy bạ.”

Quế vương gỡ mí mắt của nàng, đặt sách ở trước mắt nàng.

Đường nhìn rõ ràng, Đỗ Cửu Ngôn bị ép nhìn thấy hình ảnh trong sách.

“Di? Vật gì vậy?”

Đỗ Cửu Ngôn mở mắt ra, liền thấy sách Quế vương cầm, cũng không phải đông cung gì, mà là một bộ hình ảnh tranh đấu võ thuật.

Đàng hoàng, y phục cũng mặc rất chỉnh tề.

“Bảy mươi hai thức cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn ra, đoạt lấy sách chưa từ bỏ ý định lật vài tờ, quay đầu nhìn Quế vương, “Ngươi muốn cho ta xem cái này?”

Quế vương gật đầu, “Đúng vậy. Một quyển bí tịch võ công, nàng cho là cái gì?”

“Ta, ta tưởng. . .” Đỗ Cửu Ngôn lúng túng không thôi, ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Không có gì, ta chính là không muốn xem bất kỳ bảy mươi hai thức gì mà thôi.”

Lúc nói chuyện, ném sách trở về.

Bookwaves.com.vn

Có bệnh, bí tịch võ công đàng hoàng, tên gì bảy mươi hai thức.

Đặt tên bậy bạ.

“Ngôn Ngôn, ” Quế vương lại gần, “Nàng cho rằng là bảy mươi hai thức gì?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ta không có cho là gì hết.”

“Nàng rất thất vọng?” Quế vương xề gần nhìn chằm chằm mặt của nàng, nghẹn cười nghẹn đau bụng.

Đỗ Cửu Ngôn nộ trừng Quế vương, “Tiểu yêu tinh, ngươi ở đây chọc ta chơi?”

“Đây còn có, ” Quế vương lại đưa một quyển bìa giống nhau như đúc cho nàng, “Nàng xem quyển này một chút, nhất định sẽ không để cho nàng thất vọng.”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ta không lui tới với người có mao bệnh. Hôm nay là chúng ta tuyệt giao một ngày, ngày mai lại nói.”

“Liếc mắt nhìn.” Quế vương cười híp mắt nói.

Đỗ Cửu Ngôn mở sách ra, “Xem thì xem. . .”

Mở ra, bên trong tư thế nam nữ vặn vẹo đan vào nhau.

“Ôi chao?” Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt một chút, lật vài tờ, nhịn không được đỏ mặt.

Không phải nàng ngại xem, mà là không muốn xem cùng Quế vương thô bỉ mà thôi.

Quế vương nhận lúc nàng không chú ý, xé da mặt của nàng ra.

Nhìn chằm chằm nàng quan sát.

“Ha ha.” Quế vương phình bụng cười to, ngã xuống trên nhuyễn tháp, qua lại thẳng lăn, “Tức phụ nhi, mặt của nàng. . . Ha ha. . . Như một trái hồng chưa chín.”

“Trong xanh thấu hồng, trong hồng thấu thanh.”

“Triệu Đỉnh!” Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy sách vỗ đầu của hắn, “Đầu ngươi bị cửa kẹp có phải hay không, ngày hôm nay ta không đánh ngươi răng rơi đầy đất, ta không họ Đỗ.”

“Họ Triệu.” Quế vương ha ha cười, không dừng được, “Triệu Đỗ thị.”

Tối hôm qua hắn tức giận một đêm không ngủ, thù này không báo, đêm nay hắn cũng không ngủ được.

Cũng may, đại thù ngày hôm nay đã báo, hắn muốn ngửa mặt lên trời cười to, chiêu cáo thế nhân.

Có người chính là mạnh miệng, xem một cái bảy mươi hai thức, thì vùa đỏ lại xanh thẹn quá thành giận.

“Tức phụ, nàng chính là miệng cọp gan thỏ.”

Quế vương cười run lên.

“Ngươi là tìm tấu thị(muốn bị đánh)!” Đỗ Cửu Ngôn véo hắn, Quế vương đau khóe miệng co rút, ôm cổ nàng cọ nói: “Tức phụ, chúng ta cùng nhau xem.”

Đỗ Cửu Ngôn nhéo lỗ tai của hắn, “Báo thù đúng không, hiện tại đến phiên ta.”

Lúc nói chuyện, bóp cổ hắn.

Quế vương mặt dày mày dạn ôm hông của nàng, không buông tay.

Hai người đánh leng keng, Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc lồng tay vào nhau, vô thanh vô tức bỏ đi, ngồi xổm góc tường không nói lời nào.

“Thanh Sơn ca, ta cũng muốn thú tức phụ.”

Cố Thanh Sơn nhìn Kiều Mặc, “Không muốn làm đại sự?”

“Vương gia đều không muốn làm đại sự, đại sự của hắn, chính là Đỗ Cửu Ngôn.” Kiều Mặc ủy khuất nói: “Không bằng nhân cơ hội này, chúng ta đều thú tức phụ đi.”

Cố Thanh Sơn trừng mắt hắn, “Nói như là tức phụ là trái cây mọc trên cây, ngươi đưa tay là có thể hái được vậy.”

“Đỗ Cửu Ngôn nói muốn thú tức phụ cho ta, ” Kiều Mặc nói: “Quả nhiên hắn nói không giữ lời.”

Cố Thanh Sơn dở khóc dở cười, “Ngươi xem bản thân hắn cũng ở quả nhiều năm như vậy một chút, người bên cạnh có người nào có tức phụ. Chuyện khác có thể tin, loại sự tình này không thể tin tưởng hắn.”

Kiều Mặc gật đầu, “Ta cũng biết thế.”

“Phỏng chừng, chờ củ cải nhỏ có tức phụ, có thể ta cũng không có.” Kiều Mặc nghe thanh âm trong phòng, cảm thấy rất cô đơn.

Trong phòng, một con mắt của Quế vương bị đánh xanh, hắn lập tức giở mặt chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đánh người không đánh mặt, Đỗ Cửu Ngôn ta không để yên cho nàng.”

“Không đánh mặt ta đánh cái gì, ngươi chỉ có mặt.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào hắn nói: “Còn báo thù nữa không?”

Quế vương mất hứng, hừ một tiếng ngồi xuống, tức giận nói: “Ta và tức phụ ta tham thảo bảy mươi hai thức là chuyện bình thường.”

“Ta không phải tức phụ của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi muốn tức phụ, tự tìm đi.”

Bookwaves.com.vn

Nàng nói chuyện, hướng về phía bên ngoài hô: “Làm hai cái trứng gà luộc đến.”

Cố Thanh Sơn xác nhận chạyi lấy hai cái trứng gà luộc.

Đỗ Cửu Ngôn ném cho Quế vương, “Tự xoa.”

“Không xoa, ta cứ ra ngoài như vậy, để mọi người nhìn, Đỗ Cửu Ngôn đại danh đỉnh đỉnh, gia bạo phu quân!” Quế vương hừ một tiếng, nói: “Cho bộ mặt của nàng quét rác.”

Đỗ Cửu Ngôn bị tức nở nụ cười, “Vậy có muốn thảm hại hơn một chút không, càng có sức thuyết phục hơn đó?”

“Trừ phi nàng xoa cho ta, bằng không ta lập tức ra ngoài ồn ào.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn dở khóc dở cười, lột vỏ trứng gà, “Ngồi.”

Quế vương đã đưa mặt qua, Đỗ Cửu Ngôn dùng khăn bọc trứng gà xoa mắt cho hắn, xoa xoa nhịn không được cười, “Ngươi không có việc gì phát thần kinh cái gì, chạy tới chọc ta, ta thấy ngươi một ngày không bị đánh thì ngứa da.”

“Tức giận, ” Quế vương nói: “Tối hôm qua ta không nên đi. Đêm nay trở lại, xem ai sợ ai.”

Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn một cái, “Ngươi xem ta là người ngu sao?”

“Vậy nàng ngu chút không được sao.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, nói: “Thiên hạ rất nhiều cô nương ngây ngốc thích ngươi, chớ hao tổn thời gian ở chỗ này của ta. Tuy rằng bị người thích có thể để cho ta bành trướng mê luyến thỏa mãn nho nhỏ của mình, thế nhưng điểm thỏa mãn nho nhỏ này , vô pháp so sánh với thỏa mãn làm tụng sư to lớn của ta.”

“Vương gia, người muốn lĩnh ngộ, thích một người giỏi, là rất cực khổ.”

“Phía sau của mỗi một nam nhân thành công, đều có một. . . Nam nhân yên lặng hy sinh.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói.

Quế vương vẫn nhìn nàng, “Được a, ta nguyện ý yên lặng hy sinh.”

“Ban ngày hy sinh, buổi tối ta càng nguyện ý hy sinh.”

Đỗ Cửu Ngôn bỏ trứng gà vào trong miệng hắn, “Tự xoa.” Lúc nói chuyện, tiện tay bỏ bảy mươi hai thức của hắn vào trong lòng.

“Nàng làm gì?” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cho ta mượn xem một chút, loại người hiếu học như ta, thiên văn địa lý đều phải học môt chút.”

Lúc nói chuyện muốn đi.

Quế vương lôi kéo nàng, tễ mi lộng nhãn nói: “Cùng nhau xem, bên trên thật nhiều tư thế nàng không hiểu, ta có thể giảng giải cho nàng.”

“Không cần. Người thông minh như ta, vừa nhìn là có thể hiểu.” Đỗ Cửu Ngôn mê bảy mươi hai thức, mở rộng cửa đi.

Quế vương hô: “Vậy nàng nghiên cứu cho tốt, ta chờ nàng luận bàn a.”

“Quên chuyện đứng đắn, ” Đỗ Cửu Ngôn lộn trở lại, “Cùng ta trò chuyện án tử, ta chính kinh nhận án đặc biệt.”

Quế vương bất đắc dĩ đi ra, “Vì sao nàng đáp ứng Tiền Vũ? Nàng đây không phải là tìm việc làm sao, huống chi, còn là một bản án cũ.”

“Tiền đại nhân uy hiếp ta, nói ta chỉ có nhận vụ án này, hắn mới giúp Ngô đại nhân lưu lại vị trí Thuận Thiên tri phủ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ai bảo ta là một người nghĩa khí chứ.”

“Không thấy nàng nghĩa khí với ta!” Quế vương lầu bầu nói.

“Vương gia, nếu người bị người giết, thành một cọc án kiện, ta nhất định tận hết sức lực điều tra, báo thù cho ngươi. Ngươi nói ta nghĩa khí hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Nếu ta chết, cũng là bị nàng chọc tức chết.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, hai người trở về nội viện noãn các, vừa ngồi xuống mọi người đều trở về.

“Vương gia, mắt người ngày hôm nay cực kỳ có thần.” Bả Tử nói.

Quế vương cười lạnh một tiếng, theo dõi hắn chân, “Ngươi què không phải là bởi vì què, mà là bởi vì chân ngắn đi?”

“Ngừng!” Đỗ Cửu Ngôn vỗ bàn, “Các vị đại gia, chúng ta hiện tại chính thức họp.”

—— lời nói ngoài ——

Vé tháng tiền lì xì còn đang, vì sao còn đang? Sẽ không đoạt sao? Là phát hiện ta tháng này vô cùng bần cùng, sở dĩ cho ta tiết kiệm tiền sao?

Không cần thiết, ta nói cho các ngươi biết!

Chút tiền lẻ này, ta còn là năng từ lão Lý nơi nào khu đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui