Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 542: NHÂN SINH AN BÀI


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn nghe nói qua, “Mao đạo sĩ bây giờ có phải ở Chung sơn không? Hắn đi Quan Thế Âm miếu tu luyện?”


“Bên kia còn có cái đạo quan, chủ trì chân nhân bên trong, là bạn tốt của hắn.” Cố Thanh Sơn nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có thể thỉnh Mao đạo sĩ đến xem thử, nói không chừng hắn hắn nhận ra.”


“Lại mời người của Pháp Hoa tự và Quan Thế Âm miếu đến nhận.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Làm sao nhận?” Ở đây chỉ có Thái Trác Như xme như là nửa tay ngang, “Nếu chỉ có bớt làm chứng, chỉ sợ khó có thu hoạch.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Hiện tại chúng ta là mèo mù, chạm cũng không chạm được chuột chết, chỉ xem vận khí.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngày mai ta và Bả huynh. . .” Nàng chưa nói xong, Quế vương ho khan một tiếng, nàng phải đổi giọng, “Ta và vương gia đi thăm dò hỏi Điếu Đại, chỉ tiết khám nghiệm tử thi năm đó, cùng với liếc mắt nhìn y phục của người chết.”


“Bả huynh mang theo Cố Thanh Sơn đi xem đạo quan, thỉnh Mao đạo sĩ hỗ trợ hỏi đạo hữu trong đạo quan một chút.”


Tống Cát Nghệ nhấc tay, “Ta, ta, chúng ta thì sao?”


“Các ngươi vẫn ở Tam Xích đường. Mười lượng bạc chúng ta đầu nhập nhiều người như vậy, quá thua thiệt.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thừa dịp hiện tại danh khí của ta lớn, nhanh chóng ôm thêm chút tiền.”


“Chờ trả xong nhân tình cho Tiền đại nhân, nếu như chúng ta vẫn không thể ly khai kinh thành, vậy cứ tha hồ nhận tụng án.”


Tiền Đạo An nói: “Được, chúng ta đây lưu thủ tại Tam Xích đường.”


Ngày thứ hai, sau khi Quế vương toàn lực xa lánh Bả Tử, đơn độc lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn đi Đại Lý tự, y phục không phát hiện gì, lại vòng đường đi tìm Điếu Đại.


“Ngươi cũng không biết xấu hổ, suốt ngày làm loại chuyện ấu trĩ này.” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ không ngớt.


Quế vương nói: “Nàng nên cảm động, vì để có thể ở cùng nàng một hồi, ta phế đi bao nhiêu khí lực. Sau này nàng đừng không có việc gì đi lại thân cận với những người đó, chọc một đống cuồng phong lạn điệp.”



“Ngươi nói ta là hoa đào nát, hay Bả gia là cuồng phong?”


Quế vương nói: “Hắn là cuồng phong.”


“Ta sẽ chuyển cáo Bả gia.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngươi cứ chờ hắn tìm ngươi quyết đấu đi.”


Quế vương nói: “Ta sợ hắn chắc? !”


Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, “Ngươi không phải nói tân vương An nam đến cầu thân với ngươi sao? Ngươi không chuẩn bị một chút đồ cưới?”


“Việc này còn chưa nói hết, ” Quế vương nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ngày hôm qua, Tần thái phu nhân vào trong cung cầu nương ta, phong Quý Ngọc làm quận chúa, để Quý Ngọc gả đến An nam.”


Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt một chút, “Tần thái phu nhân buông tha thừa long khoái tế như ngươi, mà chuyển hướng An nam?”


“Quý Ngọc sẽ đồng ý?” Nàng cảm thấy tính cách của Quý Ngọc, không phải người tùy tiện tùy ý bài bố, trước đây nàng làm các loại, nhất định có lý do của nàng, mà không phải là tiểu nữ nhi gia tùy hứng và hồ đồ.


Quế vương nói: “Vì sao không đồng ý, An nam dầu gì cũng là quốc gia, đi chính là vương hậu. Ca ta cũng sẽ coi trọng một chút, Quý Lâm phạm vào tội nghiệt, có thể xóa bỏ.”


“Tần thái phu nhân vì gia tộc, hi sinh Quý Ngọc, đáng tiếc.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Bản thân nàng nguyện ý, nàng tiếc cái gì.” Quế vương nói: “Cuối cùng cũng sẽ không dây dưa, chờ nàng ta xuất giá, ta sẽ tặng nàng ta một chuỗi pháo.”


Nữ nhân kia, rất phiền phức.


“Vương gia, phiến diện của người đối với nữ nhân thực sự rất lớn a, Quý tiểu thư đã rất ưu tú, ngươi còn ghét bỏ như thế, chỉ có tiên nữ mới có thể vào mắt của ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương bỗng nhiên tới gần, thấp giọng nói: “Nàng chính là tiên nữ.”


Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, đang muốn nói, trước mặt có một vị ma ma, trong tay dẫn theo một cái rổ, như là ra mua đồ.


“Thỉnh an vương gia, Đỗ tiên sinh.” Ma ma nói.


Bookwaves.com.vn


Quế vương không biết, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Lý ma ma, người là ra mua đồ?”


“Nhọc Đỗ tiên sinh còn nhớ rõ nô tỳ, ” Lý ma ma rất giật mình, rất thất lễ nhìn chằm chằm mặt của Đỗ Cửu Ngôn, “Công tử của chúng ta muốn ăn cao điểm bên đường, ta đi mua một chút cho hắn.”


Lý ma ma là bà tử bên người Lỗ phu nhân, lần trước ở trên đường gặp phải Lỗ phu nhân, Lý ma ma theo cỗ kiệu.


“Ma ma khí chất xuất chúng, rất dễ nhận thức.” Đỗ Cửu Ngôn không muốn cùng Lý ma ma tiếp xúc nhiều, nàng chột dạ, “Phiền ma ma thay ta vấn an phu nhân, ta và vương gia còn có chuyện phải làm, cũng không cùng ma ma nhiều lời.”


Lý ma ma gật đầu, bỗng nhiên xốc rổ lên, từ bên trong cầm một bao cao điểm ra, “Vừa bánh nướng nhân tể thái(một loại rau), nếu người không ghét bỏ, nếm thử hai cái, vị đạo của nhà này rất không sai, bình thường rất khó mua được.”


Đỗ Cửu Ngôn nhướng đầu lông mày, biết nghe lời phải tiếp nhận bọc giấy cùng Quế vương mỗi người cầm một miếng bánh nướng nhỏ.


Lý ma ma nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Người ăn thử xem.”


“Được.” Đỗ Cửu Ngôn cắn một cái, nhướng mày nói: “Rất ngon, bên ngoài giòn bên trong mềm, tể thái rất non. . . Còn có thịt ở bên trong.”


Nàng nói chuyện nhìn Quế vương, “Vương gia cũng nếm thử, hiện tại tể thái mới ra, chính là lúc ăn ngon nhất.”


Quế vương rất ghét bỏ, phất tay nói: “Không thích, nàng ăn đi.”


Đỗ Cửu Ngôn hai ba cái ăn tể thái, lấy luôn cái trong tay Quế vương tới.


Lý ma ma nhìn Đỗ Cửu Ngôn, trong lòng thở dài, cười nói: “Đỗ tiên sinh thích ăn, lần sau nô tỳ mua thêm chút đưa chút cho người.”


“Không dám làm phiền ma ma, chúng ta biết ở nơi nào, lần tới tự đi mua.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt ăn bánh nướng trả lời.


Lý ma ma xác nhận, nhìn Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đi xa, trên mặt đều là vẻ thất vọng.


Tần Cửu Yên ghét bỏ tể thái là rau dại có vị, cho tới bây giờ cũng không đụng, tới nhà vài lần, đụng phải tể thái, đều là tránh rất xa.


“Là ta suy nghĩ nhiều, Đỗ tiên sinh là nam tử, sao có thể là nàng được.” Lý ma ma dẫn theo rổ, ủ rũ cúi đầu đi.



Đỗ Cửu Ngôn đi xa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý ma ma, nở nụ cười.


“Bị hoài nghi đi.” Quế vương nhìn có chút hả hê, “Chỉ bằng nàng vậy, cũng chỉ lừa được ta.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, là bởi vì người tương đối ngốc sao?”


“Là bởi vì chưa quen thuộc nàng, ” Quế vương nói: “Nàng đi hỏi thăm một chút, đức hạnh trước kia của nàng.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đức hạnh trước kia của ta gì? Xinh đẹp như hoa, còn khiến người chán ghét?”


“Có đẹp hay không không biệt luận, thế nhưng rất không thú vị. Như khúc gỗ, đứng ở nơi đó chính là cái cọc cột bò.” Quế vương ghét bỏ nói.


“Không muốn nói với ngươi những thứ này.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, vào nha môn.


. . .


Hồng Lư tự ngày hôm nay bề bộn nhiều việc, sáng sớm Triệu Dục phong Quý Ngọc vi Thái Bình quận chúa, một tháng sau sẽ theo cùng sứ giả An nam ly khai kinh thành, đến An nam thành hôn với tân quốc quân.


Thái hậu triệu kiến Quý Ngọc tiến cung, cùng hoàng hậu, mỗi người ban thưởng không ít thứ.


Quý Ngọc dập đầu thái hậu tạ ân.


“Ngươi cống hiến cho quốc gia, tất cả mọi người sẽ nhớ kỹ.” Thái hậu để Quý Ngọc ngồi ở bên người nàng, thấp giọng nói: “An nam mặc dù xa, nhưng nếu như ngươi gặp phải việc khó, viết thư trở về, chúng ta vẫn có thể làm chủ cho ngươi.”


“Mặc dù nói quận chúa là vì xuất giá mới phong, nhưng ngươi ở trong lòng ai gi, từ trước đến nay đều là vài phần kính trọng.”


Bookwaves.com.vn

“Nên, không cần chột dạ. Ngươi đi chính là vương hậu, là nữ nhân tôn quý nhất An Nam. Muốn làm cái gì buông tay chân ra, ai cũng không cần sợ.”


Quý Ngọc khom người xác nhận, cúi thấp đầu nói: “Dạy bảo của người ta nhất định ghi nhớ trong lòng, tuyệt không cho Đại Chu mất mặt.”


“Có mất thể diện hay không không quan trọng, mặt mũi của Đại Chu, cũng không có khả năng nhờ ngươi chống. Ngươi sống thanh thản ổn định, không nên có hại không nên thụ ủy khuất, cái khác đều không sao!” Thái hậu nói.


Trong lòng Quý Ngọc thực sự ấm áp, đứng dậy dập đầu cho thái hậu, “Quý Ngọc nhớ kỹ!”


“Đứng lên đi, ” thái hậu nói: “Ngươi là một đứa bé hiểu chuyện!”


Quý Ngọc cúi thấp đầu cười.



Từ trong cung lui ra ngoài, nàng lên xe ngựa nặng nề thở dài, hơi vén rèm lên, nhìn nhai cảnh phía ngoài, thần sắc buồn vô cớ.


Sau này, mỗi một con đường, mỗi một cục gạch, mỗi người. . . ở kinh thành, nàng liếc mắt nhìn cũng không còn cơ hội nữa.


Đi rồi, đến tận đây cả đời sợ rằng đều khó trở về.


“Tiểu thư, ” nha hoàn của nàng Xảo nhi nói: “Sao người muốn đề nghị lão phu nhân gả đi An nam, xa như vậy. . . Sau này nếu người nhớ nhà phải làm sao bây giờ?”


Quý Ngọc vỗ vỗ tay của Xảo nhi, “Ngươi đừng sợ, ta không cho ngươi làm của hồi môn, tự ta là được.”


“Không phải, nô tỳ nhất định phải theo tiểu thư người đi.” Xảo nhi nói: “Nô tỳ chỉ là sợ người thụ ủy khuất. Cũng không biết vương kia là cao là thấp là béo là gầy, đối xử với người có tốt không, có hậu cung phi tử không.”


Quý Ngọc lại cười nói: “Ta gả, Thừa Đức hầu phủ lần thứ hai vững chắc, chỉ cần ta còn sống, vẫn là vương hậu An Nam, thánh thượng và thái hậu cũng sẽ cho tổ mẫu còn có phụ thân mấy phần mặt mũi.”


“Nếu ta có thể làm tiếp chú chuyện hữu ích cho Đại Chu, vậy trong nhà sẽ tốt hơn.”


Quý Ngọc lại cười nói: “Về phần vương này dung mạo gì, cũng không trọng yếu.”


“Nếu như vương gia. . .” Xảo nhi nói nửa câu, Quý Ngọc cắt đứt lời của nàng, thấp giọng nói: “Vương gia cũng không phải quy túc tốt. An Nam mới là thượng thiên thương hại ta, phái tới cứu vớt ta.”


Xảo nhi nghe chỉ cảm thấy lòng chua xót, nước mắt lả chả nhìn nàng.


Tiểu thư của bọn họ là đại tiểu thư của Thừa Đức hầu phủ a.


Quý Ngọc không hề nói, xốc mành cửa sổ xe lên nhìn bên ngoài, thấy Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn từ bên xe của nàng đi qua.


Hai người vừa đi vừa khắc khẩu, mặc dù đấu võ mồm, lại cũng không có mất hứng.


“Thật tốt a, ” Quý Ngọc hâm mộ nói: “Nếu ta cũng là nam tử thì tốt rồi.”


Cũng không cần vây ở hậu trạch.


Muốn giúp trong nhà làm chút chuyện, cũng không cần cần phải dùng hôn nhân của mình để đổi.


Nếu như nàng là nam tử. . .


Nàng có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng là lại lực bất tòng tâm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận