Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 545: ĐẾN THĂM CHÙA MIỂU


Dịch giả: Luna Wong


Đầu lông mày của Quế vương giật giật.


“Có phải là ngươi đốt hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi ra khỏi thành gặp tình nhân của ngươi, sau đó hai người ở Pháp Hoa tự ân đoạn nghĩa tuyệt, dưới cơn nóng giận, ngươi đốt Pháp Hoa tự.”


Quế vương thở phào nhẹ nhõm, “Suy đoán loạn thất bát tao.”


“Không đúng?” Đỗ Cửu Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn, “Thần bộ như ta đây, cư nhiên không đoán trúng?”


Không phải nàng đoán toàn bộ, nàng là từ trong ánh mắt u oán lại kiêng kỵ của chủ trì phương trượng Pháp Hoa tự nhìn Quế vương, phát giác được.


Quế vương kỳ thực không dễ ở chung, nhưng nếu như hắn nhận một người, sẽ không tự cao tự đại.


Nếu hắn và phương trượng lui tới quan hệ không tệ, đó phải là công nhận phương trượng.

Quan hệ của hai người không tệ, phương trượng lại còn kiêng kỵ và u oán.


Nhất là u oán. . .


Điều này làm cho nàng minh tư khổ tưởng thật lâu.


Hàm nghĩa quá sâu.


Kết hợp mấy năm này đáng giá chuyện phương trượng u oán, vậy chỉ có chuyện mấy năm trước Pháp Hoa tự bị đốt.


Mà thời gian bị đốt lại trùng hợp với thời gian Quế vương trốn đi.


Cho nên nàng mới có suy luận này.


Đương nhiên, cũng chỉ là suy đoán và suy luận, nói ra, còn có ý gạt Quế vương.


Quế vương nói: “Nàng không nên đoán, như vậy sẽ bại lộ nàng ngu xuẩn.”


“Ta ngu xuẩn?” Đỗ Cửu Ngôn không phục, Quế vương nói: “Từ lúc nàng không tiếp thu một phu quân chất lượng tốt như ta đây, không muốn cùng ta ngủ có thể nhìn ra, nàng rất ngu xuẩn.”



Đỗ Cửu Ngôn ồ một tiếng, “A di đà phật, vậy cứ để ta tiếp tục ngu xuẩn đi.”


Quế vương nói: “Không quan hệ, nàng tiếp tục ngu xuẩn ta không ngu, ta ngủ với nàng là được.”


Đỗ Cửu Ngôn phi hắn.


Hai người đi Pháp Hoa tự, phương trượng ở cửa tự miếu nghênh bọn họ, hành lễ nói: “Lão nạp suy đoán vương gia và Đỗ tiên sinh sắp tới sẽ đến.”


“Phương trượng, có phải người chột dạ hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Phương trượng u oán nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Đỗ tiên sinh, nếu người hoài nghi lão nạp và Kinh tiên sinh đồng mưu, vậy người cần phải đi đường vòng.”


“Hoài nghi cũng không có chứng cứ.” Đỗ Cửu Ngôn rất khổ não, “Phương trượng, không bằng người như thật nhận tội đi.”


Phương trượng cười khổ, nhìn Quế vương, “Vương gia, người không giúp lão nạp rửa sạch hiềm nghi sao?”


“Ân, ” Quế vương rất có lệ giúp phương trượng giải hiềm nghi, chỉ chỉ phương trượng nói: “Hắn là người của ta.”


Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Vương gia, ngươi cũng có người? Thế lực âm thầm?”


“Ta cần một đám hòa thượng làm thế lực âm thầm?” Quế vương ghét bỏ nó: “Ta đây thực sự nhiều tiền, nuôi ăn không ngồi rồi.”


Khóe miệng của phương trượng run, nhìn Quế vương, cười khổ nói: “Vương gia, người nói như vậy lão nạp rất đau lòng.”


“Người xuất gia cũng thương tâm sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Đại sư, vậy năm năm trước vương gia đốt Pháp Hoa tự, người thương tâm sao?”


Phương trượng sửng sốt nhìn Quế vương, lại ngẩn ra, “Đỗ tiên sinh sao lại nói ra lời này?”


“Nói mò, chúng ta chưa quen thuộc nói chuyện phiếm rất xấu hổ, ta tùy tiện tìm đề tài.” Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười.


Phương trượng dở khóc dở cười, “Đỗ tiên sinh, cái đề tài này của người còn lúng túng hơn.”


“Vậy xấu hổ thếm chút nữa.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thật không phải vương gia đốt Pháp Hoa tự?”


Phương trượng trả lời: “Thật không phải, Đỗ tiên sinh người hiểu lầm.”



Bookwaves.com.vn

“Được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy người không biết Kinh Nhai Trùng có vấn đề?”


Phương trượng trả lời: “Điểm này, lão nạp quả thực không biết. Không chỉ lão nạp không biết, tất cả mọi người cũng không biết a.”


“Đổi đề tài, ” Đỗ Cửu Ngôn đã không quá muốn đàm luận cái vấn đề này nữa, lưu nghi vấn ở trong lòng, liền trở thành nghi vấn được rồi, phản chính cũng không có quan hệ gì với nàng, “Phương trượng, hòa thượng trong Pháp Hoa tự, có ai thuận tay trái, cái mông trên có bớt hay không?”


“Đây. . .” Phương trượng sửng sốt một chút, “Điểm này, lão nạp không biết. Là. . . Là đã xảy ra chuyện gì sao?”


Đỗ Cửu Ngôn nói án kiện với hắn một lần.


“Hai năm trước Pháp Hoa tự cháy các ngươi đã dọn trở về, sau đó, trong miếu có hòa thượng mất tích hay không?”


Phương trượng lắc đầu, “Trong miếu khai tự lần nữa tám mươi sáu người đến nay một trăm bốn mươi người. Trong đó có mười lăm người ra ngoài vân du, nhưng cuối mỗi năm cũng sẽ về đây. Chưa từng thiếu ai.”


“Đó chính là không phải hòa thượng của Pháp Hoa tự.” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Chúng ta đi Quan Thế Âm miếu Chung sơn.”


Phương trượng gật đầu, “Vùng ngoại ô chỉ có Pháp Hoa tự và Quan Thế Âm miếu bên kia. Các ngươi có thể đi bên kia hỏi một chút.”


“Chủ trì phương trượng của Quan Thế Âm miếu lão nạp quen biết, có cần lão nạp cùng đi không?” Phương trượng hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy tốt hơn, xin mời.”


Phương trượng thông báo vài câu với tiểu sư phụ trong miếu, cùng Quế vương còn có Đỗ Cửu Ngôn đi Quan Thế Âm miếu Chung sơn, nhưng ở cửa miếu đụng phải Bả Tử và Cố Thanh Sơn.


“Thế nào, trong đạo quan có thu hoạch không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Bả Tử lắc đầu, “Không có. Bên kia trên dưới chỉ có mười hai đệ tử, từ năm sáu năm trước không thu đệ tử nữa, người không thêm cũng không có thiếu.”


“Hi vọng cuối cùng, ” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ Quan Thế Âm miếu, “Đi thôi.”


Quan Thế Âm miếu Chung sơn là người địa phương thuận miệng gọi, nó chính xác được gọi là Chung Sơn tự, nhưng vì trong miếu cung phụng quan âm bồ tát, cho nên mới có tên gọi này.



Bởi vì là buổi chiều, trong miếu không có khách hành hương lui tới, cửa miếu không tính lớn, bảo điện cũng không cao to, so với Pháp Hoa tự, Chung Sơn tự chính là một miếu nhỏ.


Miếu phân trước sau, hậu viện là sương phòng và trai đường cùng với viện tử của các tăng lữ ở, trong hậu viện trồng rau dưa, còn có một cái hồ sen.


Tượng Quan Thế Âm rất mới, nhìn qua thời gian nặn lại tượng phật không lâu.


Bọn họ đi vào đại điện, một người cũng không có nhìn thấy, ngay cả tiểu sa di cũng không thấy một ai.


“Có người ở không?” Cố Thanh Sơn hỏi.


Đang nói, từ phía sau có ba tiểu hòa thượng mười bảy mười tám tuổi, đầu có châm hương(ý là mấy cái chấm trên đầu ta cũng không biết gọi là gì nữa) chạy đến, mặc bào tử màu vàng đất áo, hành lễ nói: “A di đà phật, buổi chiều chúng ta không tiếp khách hành hương, các vị thí chủ nếu muốn thắp hương, còn thỉnh sáng mai trở lại.”


“Chủ trì phương trượng có ở đây không?” Phương trượng Pháp Hoa tự nói.


Tiểu sa di sửng sốt, lúc này mới nhìn rõ đoàn người đứng ở cửa, nói: “Viên Chân trụ trì là người a, ta đây đi thỉnh phương trượng.”


Tiểu sa di nói chuyện, lại chạy đi.


“Đi ra sau thiện phòng ngồi đi.” Viên Chân trụ trì dẫn mọi người đi một gian thiện phòng gần nhất sau đại điện, mọi người đều tự tìm chỗ ngồi xuống, cửa vào là một vị lão hòa thượng.


Niên kỷ xấp xỉ Viên Chân trụ trì , tầm năm mươi tuổi, da trắng trắng cười rộ lên hình dạng rất hòa ái, “Thất lễ!”


“Huyền Ngô, đây là Quế vương gia. . .” Viên Chân trụ trì giới thiệu mọi người với Huyền Ngô trụ trì, nói: “Ngươi không cần khách khí trước, ngồi xuống nói. Vương gia và Đỗ tiên sinh có việc hỏi ngươi.”


Bookwaves.com.vn

Huyền Ngô trụ trì vội xác nhận, tiến lên đây hành lễ, “Vương gia có chuyện gì phân phó?”


Quế vương ra hiệu Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Là như vậy. . .” Đỗ Cửu Ngôn thuật tình huống một lần, “Cho nên tới hỏi đại sư một chút, mấy năm này trong miếu có bỗng nhiên thiếu người nào, hay, các sư huynh đệ có niên kỷ ở chừng ba mươi, thuận tay trái cái mông có bớt hồng sắc.”


Huyền Ngô trụ trì suy nghĩ một chút, trả lời: “Trong miếu mấy năm qua này, có người ly khai cũng có người tiến đến. Có đồ đệ ra ngoài vân du, mấy năm chưa từng trở về, lão nạp cũng vô pháp khẳng định.”


“Bất quá, chuyện cái mông có bớt, ta có thể giúp ngươi hỏi một chút. Trong miếu hậu viện có nhà tắm, các tiểu đồ đệ thường cùng nhau tắm rửa, nếu như ai có, có thể có người biết.” Hắn nói chuyện, ra ngoài hô hai tiểu sa di tiến đến, phân phó sự tình xuống phía dưới.


“Trong miếu hôm nay cộng thêm lão nạp, còn có ba mươi người, không phồn thịnh bằng đèn nhang của Pháp Hoa tự.” Huyền Ngô trụ trì nói: “Tra hỏi, vẫn là rất nhanh, thỉnh các vị chờ chút.”


Có tiểu sa di pha trà bưng vào.


Mọi người tán gẫu án kiện này, qua nửa nén hương, có một tiểu sa di tuổi nhỏ tiến vào, hành lễ trả lời: “Sư phụ, chúng ta hỏi qua tất cả sư huynh đệ, không có người thấy trên mông của vị sư huynh đệ có bớt.”


“Thật sự là xin lỗi!” Huyền Ngô trụ trì nói: “Lão nạp sợ rằng không thể giúp vương gia và Đỗ tiên sinh.”



Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Không sao, chúng ta trở về tiếp tục tra. Hôm nay quấy rối đại sư.”


“Đây là chúng ta phải làm, Đỗ tiên sinh chớ nói như thế.” Huyền Ngô cũng theo mọi người đứng lên, “Hậu viện đang chuẩn bị đồ chay, không bằng ở tại chỗ này dùng cơm tối?”


Tất cả mọi người nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Không được, sắc trời không còn sớm, nếu như lưu lại thì sẽ không vào được thành.” Nàng cười hành lễ nói: “Ngày khác trở lại miếu dùng đồ chay.”


Huyền Ngô xác nhận, cùng mọi người đi về phía trước.


Đỗ Cửu Ngôn đánh giá bốn phía, Chung Sơn tự tuy nhỏ cũng cũ nát một chút, thế nhưng cảnh trí cũng không kém, hơn nữa, bởi vì các phương diện hiển lộ cổ xưa, trái lại mang theo một loại cảm giác phong cách cổ xưa rất nặng.


“Tượng phật bên kia, đều là các khách hành hương quyên tặng sao?” Đỗ Cửu Ngôn thấy bên tường đặt mười ba mười bốn pho tượng, tay nghề rất tốt, điêu khắc trông rất sống động, các thần thái không giống nhau.


Huyền Ngô đại sư trả lời: “Đều là các khách hành hương quyên tặng.”


“Tay nghề thật không tệ.” Đỗ Cửu Ngôn một đường nhìn, cùng mọi người xuống núi.


Sắc trời đen xuống, tiễn Viên Chân chủ trì trở về Pháp Hoa tự, bốn người không nhanh không chậm trở về thành.


“Buổi tối ăn cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn đói bụng, “Không bằng, đi Thái ký ăn cơm đi.”


Quế vương không có ý kiến, gật đầu nói: “Được.”


“Ngươi không có cách nghĩ?” Bả Tử nhớ án tử, “Buổi chiều ngươi có thu hoạch không?



Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vừa ăn cơm vừa nói, hiện tại đói nói không ra lời.”


Bốn người đi Thái ký, Thái Trác Như dọn món cho bọn hắn, đã ngồi xuống bên cạnh bàn, Đỗ Cửu Ngôn uống một ngụm rượu, đem kết quả điều tra ngày hôm nay nói một lần, “Tổng kết chính là, nhất vô sở hoạch.”


“Đây đủ có thể thấy, nó có thể trở thành một bản án cũ, là có đầy đủ lý do và nguyên nhân.”


Thân phận người chết bất minh, nguyên nhân cái chết cũng bất minh, thời gian án phát bất minh, thì càng không cần nói đến động cơ và hung thủ.


“Vậy làm sao bây giờ?” Thái Trác Như hỏi: “Trà lại vụ án này cho Tiền đại nhân?”


Đỗ Cửu Ngôn trong lúc nói chuyện đã ăn nửa chén cơm, bụng đầy đầu óc cũng linh hoạt một ít, “Lúc này, chúng ta chỉ có một đầu mối có thể xác nhận, vậy nắm đầu mối này.”


“Tồn tại hợp lý.” Đỗ Cửu Ngôn nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận