Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 548: NƯƠNG TỬ BÁNH NƯƠNG


Dịch giả: Luna Wong – mọi người thông cảm, mình đang dọn kho nên không thể up chương thường xuyên được. Không lâu đâu, mọi người chờ mình nhé. Cảm ơn mọi người !!!


Sạp bánh nướng của Thôi Xảo còn ở vị trí cũ, hiện tại đã qua thời gian cơm sáng, phía trước sạp không người.


Nàng ngồi ở trước bếp lò ngủ gật, nét mặt rõ rệt tiều tụy mà uể oải.


“Nương, ” bỗng nhiên, một tiểu nam hài tầm hai tuổi từ trong viện nhà nàng chạy đến, vừa chạy vừa hô: “Nãi nãi muốn uống nước, ta rót nước cho nàng.”


Tiểu nam hài chạy tới, Thôi Xảo giật mình tỉnh giấc, thấy nhi tử liền nở nụ cười, ôm hắn nói: “Hài nhi của ta thật ngoan, đều có thể giúp nương rồi.”


“Nương, có phải ngươi mệt lắm hay không?” Tiểu nam hài tử hỏi.


Thôi Xảo lắc đầu, “Không mệt, vì tiểu Bảo, nương vĩnh viễn cũng sẽ không mệt.”


Tiểu nam hài cười hì hì.


“Đỗ tiên sinh, ” có người từ phía sau Đỗ Cửu Ngôn đi tới, nàng quay đầu, cười nói: “Sài bảo trưởng.”


Sài bảo trưởng nói: “Ngày hôm nay người vẫn tra án sao, có chuyện gì, nhưng cần ta hỗ trợ?”


“Chính muốn đi tìm người. Đi, vừa đi vừa nói.” Đỗ Cửu Ngôn và Sài bảo trưởng đi giếng cạn bên cạnh, “Lúc đó vớt thi thể lên xong, đáy giếng có tinh tế điều tra hay không?”


Sài bảo trưởng gật đầu, “Ta nhớ có điều tra, trước sau xuống phía dưới hai lần, nhưng sẽ không có tìm được thứ gì hữu dụng.”


“Đáy giếng có chuột không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Sài bảo trưởng trả lời: “Phía dưới không có nước, đáy giếng có chút bùn, chuột nhất định là có.”


“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn thuận miệng hỏi: “Thôi Xảo rất khổ cực a, một mình nàng chiếu cố già trẻ, còn phải bán bánh nướng.”


Sài bảo trưởng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: “Đúng vậy, Hồ Ẩm trước đây một năm về hai lần, nhưng lễ mừng năm mới năm nay đều không trở về. Một nữ nhân như nàng chống đỡ gia đình, quả thực khổ a.”


“Nàng có mấy hài tử?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.



Sài bảo trưởng trả lời: “Chỉ một nhi tử, vừa rồi người thấy đó, năm nay mới hai tuổi. Nhắc tới chuyện này vẫn là mệnh khổ, nàng mười sáu tuổi gả qua đây, bảy tám năm cũng không có hài tử, thật vất vả hai năm trước mang bầu, sinh nhi tử này, Hồ gia coi như là có hậu.”


Khó trách, lấy tuổi của Thôi Xảo, nếu như thành thân sớm, hài tử đoán chừng phải có tám chín tuổi mới đúng, nam hài này, quá nhỏ tuổi.


“Đó là có nguyên nhân gì không thể sinh, phu thê hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều?”


Sài bảo trưởng trả lời: “Một đại lão gia như ta không rõ ràng lắm, ta giúp người hỏi một chút.” Lúc nói chuyện, tiện tay gõ cửa nhà mình, nội nhân(vợ) của hắn hắn đi ra, trong tay đang ôm tôn tử đang đút cao điểm, thấy Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt một chút, đang muốn nói, Sài bảo trưởng đã nói: “Đây là Đỗ tiên sinh. Nhắc tới, nàng cũng biết Thôi Xảo và Hồ Ẩm bảy tám năm trước vì sao không có hài tử không?”


“Hỏi cái này a, ” Sài thái thái nói: “Thôi Xảo không thể sinh, xem một đống đại phu uống thuốc, lúc này mới sinh được tiểu Bảo.”


“Nàng chính là mệnh cực khổ, cũng may nàng có thể chịu được cực khổ, đổi thành người khác thật đúng là chịu không nổi.”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Không phải nói tống tử nương nương miếu rất linh sao, không có đi sao?”


Trong nương nương miếu cũng có hòa thượng, nguyên nhân ngày hôm qua nàng chưa đi hỏi, là bởi vì nương nương miếu ở trong thành, phải có hiểu biết với án kiện bên trong thành mới đúng.


Bất quá, hiện nàng đang thay đổi chủ ý, nên đi hỏi một chút.


“Nào có thể không đi. Miếu nào cũng đi, nhiều loại bà tử cũng không biết xem bao nhiêu lần.”


“Cũng may cuối cùng quan âm bồ tát thương cảm nàng, cho nàng một nhi tử, cũng là giai đại vui mừng.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói tạ ơn, “Nàng đi nhiều nhất là miếu nào?”


“Tống tử nương nương miếu, là người có thai đi cầu tử. Nếu là không mang thai, thì đi Chung Sơn miếu cầu Bồ Tát. Bên kia linh rất đó.” Sài thái thái nói: “Lưu gia trong Ngô Đồng hạng sát vách kia, trong nhà tức phụ hơn mười năm không sinh, phu thê hai người cãi nhau năm sáu năm, còn chưa hết, năm kia đòi một hồ ly tinh trở về, cũng là hai năm không sinh, năm ngoái đi lạy vài lần Bồ Tát, trở về thì có.”


“Vừa sinh một tiểu tử mập mạp, trắng trắng nộn nộn, rất đòi hỉ.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Trong Ngô Đồng hạng sao? Vậy thật đúng là khổ tẫn cam lai.”


Bookwaves.com.vn – Luna: lại suy đoán, ông chồng vô sinh, bà Xảo ngoại tình với hòa thượng, ck phải hiện, giết hòa thượng rồi trốn mấy)


“Thôi đi, bất quá sau này Cao thị đáng thương, bên trên chiếu cố già, phía dưới còn phải chiếu cố trẻ, không chỉ như thế, đến hồ ly tinh vào sau cũng cần nàng chiếu cố. Đây không phải chính thê nga, phân minh chính là một lão mụ tử.”


“Nữ nhân chính là mệnh khổ, không nói, nói ta liền giận.” Sài thái thái nói thở phì phò, ôm tôn tử đi trở về.



Sài bảo trưởng rất xấu hổ, “Xin lỗi a Đỗ tiên sinh, nàng luôn luôn là như thế này, gió một trận mưa một trận, thần thần thao thao.”


“Sài thái thái là thiện tâm, không thể thấy chuyện bất bình.” Đỗ Cửu Ngôn vừa nói xong, Sài thái thái lại đi ra, hỏi: “Đỗ tiên sinh, ta nhớ tới người chính là Đỗ tiên sinh nói nữ nhân cũng là người, đúng không.”


“Nàng là đầu óc gì, đến bây giờ mới nhớ tới.” Sài bảo trưởng nói.


Sài thái thái trừng mắt hắn, lại kích động nói: “Đỗ tiên sinh, không bằng người đi giúp Cao thị? Giúp nàng hòa ly, nữ nhân thật tốt tuổi cũng không lớn, còn không bằng mang theo đồ cưới về nhà sống.”


“Nếu nàng có ý nguyện này, có thể bảo nàng đi Tam Xích đường tìm ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có thể giúp ta nhất định sẽ giúp.”


Sài thái thái thật cao hứng, “Ta quay đầu lại gặp nàng sẽ nói cho nàng biết.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Nàng thêu dệt chuyện. Nàng ta sống tốt hay không cần nàng chọn lựa sao, nếu như đánh tan hai phu thê người ta, đánh đến nhà nàng, ta cũng mặc kệ nàng.” Sài bảo trưởng nói.


Sài thái thái gắt một cái, hù nói: “Đánh thì đánh, ta còn sợ hắn sao.”


“Mau làm chuyện của nàng đi, nghe nàng nói chuyện liền đau đầu.” Sài bảo trưởng lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn đi, “Đỗ tiên sinh, người đừng nghe các nàng hồ liệt liệt. Chính là ngại bản thân sống quá bình tĩnh, muốn làm cho gà bay chó sủa mới cao hứng.”


Đỗ Cửu Ngôn thật thích Sài thái thái.


Hai người trở lại giếng cạn, tự nhiên không có thêm thu hoạch, Đỗ Cửu Ngôn cáo từ Sài bảo trưởng, đi sạp bánh nướng của Thôi Xảo.


“Đỗ tiên sinh, ” Thôi Xảo thấy nàng cười nói: “Người đến tra án sao?”


Đỗ Cửu Ngôn cười gật đầu, “Vừa mới nhìn thấy nhi tử ngươi, rất khả ái a.”


“Đúng vậy, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng biết ăn nói, cũng không biết giống ai.” Nói đến nhi tử, Thôi Xảo thật cao hứng.


Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Cha hắn không về sao, làm việc ở đâu?”


“Hắn. . .” Thôi Xảo do dự một chút, thấp giọng nói: “Kỳ thực, hắn mất vào tháng tám năm ngoái, lúc sửa tường thành bị đá đập chết.”



“Ta không dám nói ra ngoài, sợ mọi người biết truyền tới trong lỗ tai của bà mẫu ta, nếu như nàng biết, khẳng định chịu không nổi.”


Thôi Xảo nói chuyện, cúi thấp đầu dùng tay áo lau nước mắt.


Đỗ Cửu Ngôn là thật không ngờ nam nhân của nàng đã chết, trầm mặc một hồi, nàng hỏi: “Bà mẫu ngươi uống thuốc một tháng mất bao nhiêu tiền?”


“Một tháng mười lăm thang thuốc, mỗi thang thuốc bốn trăm văn tiền. Trước đây tốt, còn có thể thêm hai nhánh tham tu, hiện tại không dám, thật sự là. . . Không ăn nổi.” Thôi Xảo nói.


“Bệnh gì?”


“Chính là lúc còn trẻ thân thể thua thiệt, hiện tại ban đêm ngủ không được, ăn đồ sẽ nôn. Đại phu nói, nếu như đặt ở nhà người có tiền, dùng nửa năm dược bổ một chút liền qua.” Thôi Xảo nói chuyện cặp mắt đỏ lên, “Nhưng, đối với chúng ta ăn không nổi.”


“Thuốc tốt, bao nhiêu tiền một thang phải dùng bao lâu?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


“Đại phu nói chín lượng bạc một thang, dùng nhân sâm tốt nhất phối dược tốt nhất, hợp với dùng ba tháng khẳng định không có việc gì.” Thôi Xảo nói chuyện cười khổ một cái, “Để Đỗ tiên sinh người chê cười.”


Chín lượng bạc một thang thuốc, phải dùng ba tháng, vậy phải hơn bốn trăm lượng bạc.


Đây đối với bọn hắn mà nói, quả thực chỉ có thể than thở.


“Ngươi đi tìm đại phu đến, để đại phu xem cho bà mẫu của ngươi. Dược phí ta giúp ngươi ra.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Thôi Xảo sửng sốt, “Cần rất nhiều tiền, không được. . . Không được.”


“Đi đi. Nghe thử xem đại phu nói như thế nào trước đã.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Thôi Xảo do dự mà nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Vậy. . . Vậy làm sao có thể không biết xấu hổ, ta. . .”


Bookwaves.com.vn

“Không có việc gì. Ta giúp ngươi trông sạp, ngươi đi sớm về sớm.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, cầm ghế ngồi xuống.


Thôi Xảo xoa xoa tay, lấy tạp dề, cẩn thận mỗi bước đi tiêu sái.


Một lát sau dẫn theo một vị lão đại phu mang theo cái hòm thuốc qua đây, đối phương vừa nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn, thì kích động nói: “Thật là Đỗ tiên sinh! Ta còn tưởng rằng Thôi nương tử là lừa lão phu nữa.”


“Là ta. Người xem bệnh cho bà mẫu của Thôi nương tử trước, chẩn đoán xem bệnh tình bây giờ của nàng.”


Lão đại phu xác nhận, mọi người cùng nhau đi nhà Thôi Xảo.


Trong nhà là một tứ hợp viện chặt chẽ, chính viện thêm nhĩ phòng tổng cộng sáu gian, nhà chính đều là gia cụ cũ kỹ, bà mẫu của Thôi thị Vương thị ở trong sương phòng mặt đông, trong phòng là một cổ vị thuốc đông y nồng nặc.



Đỗ Cửu Ngôn đi vào, liền thấy lão thái thái nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ, sắc mặt vàng như nến, khô gầy suy yếu.


Lão đại phu bắt mạch, quay đầu lại nói một đống lời với Đỗ Cửu Ngôn về bệnh tình, cho kết luận, “Cũng không phải bệnh nặng, chính là lúc còn trẻ quá thiệt, hiện tại lớn tuổi, những căn bệnh này mới phát tác.”


“Cái này như nóc nhà dầm mưa lâu, chỗ này thủng lỗ bên kia lại dột, không chỗ tốt gì.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có thể bổ không?”


“Muốn toàn bộ bổ hết, cần phải phí không ít bạc. Dù là lão phu tính rẻ một lần, thì một thang thuốc không ít hơn bảy tám lượng bạc. Hai ngày một thang thuốc chí ít dùng liền ba tháng.”


“Ba tháng sau thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


“Ba tháng sau lão phu có thể bảo đảm nàng có thể xuống đất đi lại làm gia vụ, làm cơm. Nhưng nếu muốn sinh long hoạt hổ, lão phu cũng không dám bảo đảm.”


“Theo lão phu nói, thuốc phổ thông treo mệnh, ngày nào đó đi tất cả mọi người dễ dàng. Bằng không nhiều tiền như vậy tiêu trên người nàng, nhi tôn làm sao bây giờ, cõng một thân nợ, nửa đời sau cũng không cần sống nữa.” Lão đại phu thở dài.


Thôi Xảo ở một bên lau nước mắt.


“Người cứ cho thuốc đi, bao nhiêu tiền quay đầu lại tính với ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Lão đại phu cũng là sửng sờ, rất mờ ám nhìn thoáng qua Thôi Xảo và Đỗ Cửu Ngôn, dừng một chút gật đầu nói: “Có Đỗ tiên sinh đứng ra, lão phu kia sẽ cho toa thuốc.” Lại nói với Thôi Xảo: “Một hồi người đi y quán lấy thuốc trở về, ta sẽ dạy ngươi nấu thế nào.”


Thôi Xảo xác nhận tiễn lão đại phu ra ngoài.


Đỗ Cửu Ngôn an vị ở bên giường bà mẫu của Thôi Xảo, đánh giá gian phòng của nàng.

Vương thị mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Là Hồ Ẩm trở về sao?”

“Ta không phải, hắn vẫn chưa về.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Vương thị nói: “Người là Đỗ tiên sinh?”


“Phải, ta là Đỗ Cửu Ngôn.”


Vương thị giãy dụa muốn ngồi dậy, lại nằm trở về, “Xảo nhi nói với ta rồi. Một cái mạng già của ta không đáng xài nhiều tiền như vậy!”


“Người kiếm tiền cũng không dễ dàng, thực sự, không cần dùng tiền, ta cũng chết sớm mấy ngày chết muộn mấy ngày mà thôi.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tính mệnh quý trọng không liên quan đến tuổi tác, người uống thuốc cho tốt.”


Vương thị thấp giọng khóc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận