Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 549: RẤT CÓ THU HOẠCH


Dịch giả: Luna Wong


Thôi Xảo tiễn Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài, thấp giọng nói: “Dược phí quá mắc, ta. . . Nhân tình này hai phu thê chúng ta không trả nổi.” Thôi Xảo cúi thấp đầu co rúm lại không biết nói cái gì, nhi tử nàng từ trong phòng ngủ mơ mơ màng màng đi ra, mặc y phục đơn bạc hô, “Nương.”


“Bảo nhi, ” Thôi Xảo tiến lên ôm nhi tử, đứng ở cửa phòng, “Đỗ tiên sinh người chờ chút, ta mặc quần áo cho tiểu Bảo.”


Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Ngươi làm việc của ngươi, ta trở về làm việc.”


Lúc nói chuyện liền đi ra ngoài.


“Đỗ tiên sinh, ” Thôi Xảo hô một tiếng, thấy Đỗ Cửu Ngôn không có lưu lại, nàng cúi đầu nhìn nhi tử, nhẹ giọng nói: “Tiểu Bảo, chúng ta gặp phải người tốt.”


Đỗ Cửu Ngôn không có đi xa, mà là ở không xa không gần vừa lúc có thể nhìn thấy sạp bánh nướng than tựa tường đứng thẳng, chậm không mục đích.


Một hồi Thôi Xảo đi ra làm việc tiếp. Chờ cơm nước xong, có không ít người qua đây mua bánh nướng.


Nàng rất biết nói chuyện phiếm. Lui tới đều là khách cũ, nàng đều có thể trò chuyện vài câu, cũng không luống cuống, tự nhiên rộng lượng.


“Liền biết nàng ở nơi này.” Quế vương từ một bên đi tới, theo tầm mắt của nàng nhìn về phía Thôi Xảo, “Có vấn đề?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không biết. Ta tiêu một số tiền to, đang đợi vấn đề của nàng xuất hiện.”


“Nàng làm cái gì?” Quế vương đánh giá nàng, Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện buổi chiều với hắn, Quế vương bĩu môi, “Mời ta ăn bữa cơm theo keo kiệt, đến nơi đây dùng tiền trái lại không keo kiệt chút nào.”


Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, lại trên dưới quan sát hắn, hắn mặc một bộ trường sam xanh đen sắc tú ám văn, trên lập lĩnh dùng sợi tơ màu bạc viền thật mỏng, còn có hoa lan thanh tú cao ngất. Màu ám này, để làn da trắng sứ, ngũ quan tinh xảo của hắ, càng ra lộ ra một cổ quý công tử quý giá. Phảng phất hắn nên đứng ở chỗ cao, được người ngưỡng mộ không dám khinh nhờn.


“Quần áo mới a, ” Đỗ Cửu Ngôn ca ngợi nói: “Không tệ!”


Quế vương từ trong ánh mắt nàng thấy được mê luyến, hắn dào dạt đắc ý, vuốt ve vạt áo, nói: “Không phải y phục không tệ, là người của ta không tệ.”


“Người đẹp, mặc cái gì đều dễ nhìn.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Quả thực như vậy.”


“Bất quá, chỉ là vẻ ngoài!” Đỗ Cửu Ngôn hừ lạnh một tiếng.


Quế vương bĩu môi, “Thích thì thích, che che giấu giấu, không thoải mái.” Mặc chính là vì để nàng khen, khoa thì khoe, còn cứ phải tổn hại hắn mới cao hứng.



Keo kiệt.


“Xem đã bao lâu rồi, nàng xác định ngày hôm nay sẽ có thu hoạch?” Quế vương hỏi.


“Một canh giờ đi. Ta không hy vọng ta có thể có thu hoạch.” Đỗ Cửu Ngôn mạn bất kinh tâm nói: “Ta hy vọng, đầu mối bánh nướng này, chớ gãy tại đây.”


Quế vương lại gần, cà cà, “Đồng tình tâm của nàng, cũng chia chút cho ta đi.”


“Ngươi cần ta đồng tình chỗ nào?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.


“Ta lạnh!” Quế vương nói.


Hắn vì mặc đẹp mắt một chút, trong khí trời tháng hai này thay đổi thời trang mùa xuân. Ban ngày hoàn hảo, buổi tối đứng ở đầu ngõ tứ diện có gió, lạnh!


“Ý của ngươi là, để ta cởi y phục cho ngươi mặc?”


Quế vương lắc đầu, lại gần ôm nàng, “Như vậy liền ấm.”


“Buông ra!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không thấy được lui tới đều là người sao, chúng ta bây giờ đang giám thị người khác, ngươi là sợ Thôi Xảo không biết hả.”


Quế vương hừ một tiếng, “Hôm nay còn chưa có cho ta hôn, cho ta liền buông ra.”


“Cái gì hôn, không thể nào.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương nói: “Ta nói rồi, mỗi ngày một nụ hôn!”


“Không hôn, sẽ không buông!” Lúc nói chuyện, ôm nàng thật chặt, cọ mặt nàng.


Đỗ Cửu Ngôn lại có loại cảm giác bị chó nhỏ cọc, nàng tránh ra nói: “Vóc người ngươi cáo thế, khom xuống có mệt hay không?”


“Nàng cũng biết ta rất cực khổ, ai bảo nàng lùn như thế.” Quế vương nói: “Lần sau ra cửa ta mang theo cái ghế cho nàng, như vậy ta lúc ta muốn ôm nàng sẽ dễ dàng.”


Đỗ Cửu Ngôn đạp cái chân của hắn.


bookwaves.com.vn

Quế vương nhịn đau buông ra, “Trở về lại hôn.”



“Dọn sạp rồi.” Quế vương nói: “Hôm nay nàng không có thu hoạch.”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ngươi xem, có người đến.”


Dứt lời, từ trong một ngõ hẻm khác, có một vị nam tử tới, chừng ba mươi tuổi, mặc trường bào gấm vóc, vóc người hơi mập, coi như thanh tú nhã nhặn, hắn đứng ở trước sạp của Thôi Xảo, ném hai văn tiền.


Thôi Xảo bọc cho hắn ba khối bánh nướng, nam tử cầm bánh nướng nhìn nàng một cái, thuận theo ngõ nhỏ đi sang chỗ của Đỗ Cửu Ngôn.


Hắn đang cầm bánh nướng cũng không ăn, cũng không quay đầu nhìn, đi ngang qua Đỗ Cửu Ngôn bên này cũng không quay đầu lại đi luôn.


Thôi Xảo bắt đầu thu thập sạp.


“Đi, ” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương tay áo, “Đi theo.”


Quế vương nói: “Người mua ba khối bánh nướng, có vấn đề gì sao?”


“Trực giác, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta xem một canh giờ, người đến bánh nướng đều là khách quen, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ nói chuyện với Thôi Xảo.”


“Chỉ có người này không nói gì, ta cảm giác phương diện này có mờ ám.”


Nàng giải thích, Quế vương cảm thấy cũng có đạo lý, lôi kéo nàng xuyên qua đám người, không xa không gần theo sát nam tử.


Nam tử tiện tay đem bánh nướng cho một tên khất cái ven đường, không nhanh không chậm vào trong một quán cơm ven đường.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cũng đi vào ăn cơm tối.


Chờ ăn cơm xong, nam tử đi ra lại từ đường lúc nãy vòng vèo đi Tỳ Bà hạng.


Mấy gia đình trong ngõ hẻm đều đã đóng cửa, toàn bộ ngõ nhỏ đen như mực, nam tử tựa tường đợi một hồi, lóe lên vào một viện tử trống ở hai bên trái phải.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương ở bên ngõ nhỏ đợi một hồi, chờ đến lúc bốn phía an tĩnh lại, cửa nhà Thôi Xảo mở ra một cái kẽ, nàng từ bên trong tiến đến, bốn phía nhìn cũng đẩy cửa vào cái viện kia.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, động tác của hai người nhất trí, leo lên đầu tường.


Liền thấy dưới ánh trăng lờ mờ, nam nhân đứng ở trong sân, Thôi Xảo đang thấp giọng nói chuyện, “. . . Lúc này đây nha môn phái Đỗ tiên sinh đến tra vụ án kia.”


“Đỗ tiên sinh? Đỗ Cửu Ngôn?” Nam tử hỏi.



Thôi Xảo xác nhận, “Phải, hắn liên tiếp hai ngày đều tới, ngày hôm qua mua bánh nướng, ngày hôm nay còn giúp bà mẫu ta mời đại phu, nói muốn chữa bệnh cho bà mẫu ta, bốn trăm lượng dược phí, hắn ra.”


“Hắn giúp ngươi bỏ tiền, hoài nghi ngươi?” Nam tử hỏi.


Thôi Xảo lắc đầu, “Hẳn không có. Hắn chẳng qua là cảm thấy ta không dễ dàng, muốn giúp ta.”


“Giúp ngươi?” Nam tử nói: “Nam nhân giúp nữ nhân tâm tư gì, lẽ nào ngươi còn không biết?”


“Ta thấy, hắn chính là thấy ngươi dễ nhìn, mưu đồ gây rối với ngươi. Người như thế từ trước đến nay đều ra vẻ đạo mạo.”


Quế vương trừng Đỗ Cửu Ngôn, không tiếng động nói: “Ra vẻ đạo mạo.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn thơm ngon.


“Không phải, ta cảm thấy hắn không phải người như thế, ngươi không nên nói lung tung.” Thôi Xảo nói: “Còn, còn có, sau này ngươi không nên tới tìm ta nữa.”


“Bảo nhi từ từ lớn lên hiểu chuyện, nếu là hắn biết, sau này sẽ nhìn ta như thế nào.”


Nam tử ôm cổ nàng, “Ngươi bảo ta đừng tới tìm ngươi? Hai năm lui tới ngươi nói kết thúc liền?”


“Cũng phải ngươi bây giờ tìm đến Đỗ Cửu Ngôn rồi, cho nên mới ghét bỏ ta?” Nam tử nói: “Ngươi mơ tưởng, đời này ngươi đều trốn không thoát lòng bàn tay của ta.”


Thôi Xảo lắc đầu, “Không, không phải. Đỗ tiên sinh không phải người như thế.”


“Hơn nữa, hắn ưu tú như vậy muốn nữ nhân gì mà không có, làm sao có thể để ý ta. Ngươi không nên nói lung tung.” Thôi Xảo nói.


bookwaves.com.vn

Một tay nam tử đẩy nàng lên trên tường dựa vào, giở trò cởi y phục của nàng, Thôi Xảo không dám la, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin tha thứ, “Van ngươi, bỏ qua cho ta đi.”


“Không có khả năng.” Siết eo của nàng, dán tường. . .


Đỗ Cửu Ngôn nhìn mục trừng khẩu ngốc, lúng túng tép tép miệng, lấy tay bưng kín ánh mắt của Quế vương, “Không thích hợp thiếu nhi.”


“Sao không thích hợp với ta, ta có kinh nghiệm.” Quế vương đẩy tay nàng ra, “Tư thế này bên trên bảy mươi hai thức có.”


“Sau này chúng ta cũng luận bàn.”


Đỗ Cửu Ngôn còn cẩn thận nhìn kỹ một chút, hệ số độ khó thật cao, “Không nên suy nghĩ bậy bạ, chúng ta đang phá án.”


“Lao dật kết hợp, ” Quế vương tiếc nuối nói: “Đây liền kết thúc.”


Đỗ Cửu Ngôn che mắt, dở khóc dở cười.



Nam tử buông ra Thôi Xảo cấp tốc chỉnh lý y phục, “Ta cho ngươi biết, ngươi không nên nằm mơ, ta sẽ không kết thúc với ngươi.”


“Ngươi là nữ nhân của ta. Nếu ngươi dám động tâm tư khác nữa, ta để ngươi đời này đều không làm được người.” Nam tử nói chuyện, từ trong túi móc ra một xâu tiền vứt trên mặt đất, “Không phải thiếu tiền sao, suốt ngày liền muốn tiền.”


“Nữ nhân cứ nghĩ đến tiền, sẽ bị coi thường!”


Nam tử nói chuyện gắt một cái, mở rộng cửa đi.


Thôi Xảo sửa sang xong y phục, muốn rời khỏi, lại quay đầu lại nhặt tiền lên, ngồi chồm hổm dưới đất bụm mặt khóc một hồi, chờ bình phục một hồi, nàng mới cất tiền thất hồn lạc phách đi về nhà.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương nhìn đối phương.


“Đi thôi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta mau chân đến xem vị nam nhân nửa đêm yêu đương vụng trộm kia, ném một xâu tiền còn châm chọc nữ nhân là thứ đồ chơi gì.”


“Trên đời này, bây giờ không có nam nhân tốt a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương hai ba bước đuổi theo, giải thích: “Đúng, trên đời này ngoại trừ ta ra, không có nam nhân tốt.”


Đỗ Cửu Ngôn không muốn cùng hắn cãi cọ, càng kéo càng mạnh hơn.


Nam nhân kia xuyên nhai đi hạng, một hồi đứng ở phía trước một hộ viện tử không lớn, gõ cửa đợi một hồi một nữ nhân mở rộng cửa cho hắn, mang theo ngữ khí oán trách, “Thế nào trễ như thế mới về a, không phải nói ngày hôm nay phải sớm chút sao.”


“Cùng mấy huynh đệ ăn cơm đàm chút chuyện, hài tử đều ngủ rồi?” Nam nhân vừa vào cửa vừa nói chuyện.


“Ân. Nói chờ ngươi trở về làm con diều, chờ không được khóc một trận xong đã ngủ.” Nữ nhân nói.


“Thế nào chuyện gì cũng bảo ta làm, loại chuyện nhỏ này ngươi làm là được. Mỗi ngày ngươi ở nhà đều làm cái gì” nam tử oán giận nói: “Ta ở bên ngoài buôn bán, một ngày mệt sống mệt chết, trở về còn phải làm việc này.”


“Cần ngươi có ích lợi gì.”


Nữ tử lầu bầu hai câu, hai người không nói gì thêm, lập tức tắt đèn nghỉ ngơi.


“Ngày hôm nay kết thúc.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi ở trên đường cái không có một bóng người, “Là thu hoạch một ngày.”


Quế vương nói: “Nàng lấy hai mươi lượng tụng sư, lại ném bốn trăm lượng ra ngoài, cảm giác gì?”


“Đó cũng không nhất định, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Án tử không đi tới cuối cùng, là thiệt là kiếm nói không chính xác.”


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm nay canh ba, tựu hỏi ngươi ta ngày hôm nay biểu hiện tốt bất hảo, mau tới biểu dương ta đi. Ha ha ha ha

Vé tháng cái gì các ngươi khỏe ca tụng, cảm tạ!

Quên nói, xem văn trì nêu lên một chút, tối hôm qua nửa đêm có thừa lưỡng chương, không nên lậu nhìn, sao sao.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận