Đại Tụng Sư


Q1- CHƯƠNG 551: KHÓ CỦA THÔI XẢO


Dịch giả: Luna Wong


“Ngày hôm nay tại sao không có bày sạp?” Đỗ Cửu Ngôn đứng ở ngoài cửa viện, đánh giá Thôi Xảo.


Thôi Xảo rất xấu hổ, “Bà mẫu ta bảo ta nghỉ ngơi vài ngày.”


“Thuốc đưa tới chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Thôi Xảo gật đầu, “Đêm qua dùng rồi. Đỗ tiên sinh, người tiến đến ngồi một chút, ta đi pha nước trà cho người.”


“Ta đi xem bà mẫu ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn vào căn phòng của Vương thị, Vương thị nằm ở trên giường, thấy Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đỗ tiên sinh người đã tới, thuốc ngày hôm qua đưa tới rồi, bên trong còn có nhân sâm.”


“Lão bà ta đây đáng dùng nhân sâm tốt thế a.”


“Bảy tám lượng bạc một chén thuốc, ” Vương thị gào khóc, “Đỗ tiên sinh, đại ân đại đức của người đời này lão phụ trả không nỗi, kiếp sau làm trâu làm ngựa cho người.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người đừng kích động, chậm rãi dưỡng. Dưỡng tốt thân thể mới không phụ lòng tiền thuốc a.”


“Chỉ cần thân thể ngươi khỏi rồi, trong nhà ngày cũng sẽ khá hơn.”


Vương thị không uống thuốc, Thôi Xảo mới có thể chống đỡ nhà.


“Vâng.” Vương thị lau nước mắt, Đỗ Cửu Ngôn ngồi lập tức đi ra, ngồi trong nhà chính nhà của Thôi Xảo.


Thôi Xảo pha trà cho nàng, tiểu tâm dực dực nói: “Đỗ tiên sinh, người uống trà.”


” n.” Đỗ Cửu Ngôn cũng không nói thêm cái gì, không nhanh không chậm uống trà, Thôi Xảo ngồi ở đối diện nàng, cúi thấp đầu chân tay luống cuống không biết nói cái gì.


Một lúc lâu, Đỗ Cửu Ngôn thả chung trà nhìn Thôi Xảo, “Nam nhân của ngươi còn có thúc bá huynh đệ sao?”


“Hắn có một đường huynh, nhưng cuộc sống cũng không tốt, mấy năm trước bán nhà ra ngoài thành làm ruộng thuê cho người ta.” Thôi Xảo nói: “Chuyện cha hài tử mất, chỉ có mỗi đại bá của hài tử biết.”


“Cũng là hắn giúp đỡ len lén chôn.”


Cặp mắt của Thôi Xảo đỏ lên, thấy nhi tử chạy vào, sờ sờ đầu của nhi tử không nói chuyện.



Lời ngay bên mép, Đỗ Cửu Ngôn không có nói ra, thả chung trà đứng lên nói: “Ta còn có việc, đi.”


Nàng nói chuyện cũng không đáp lời giữ người của Thôi Xảo, trực tiếp ra Tỳ Bà hạng.


“Cho ta một đồ chơi làm bằng đường.” Đỗ Cửu Ngôn trả tiền, từ trên gánh của Phạm lão tứ rút một đồ chơi làm bằng đường hình con heo, ngồi xổm bên lề đường buồn khổ ăn kẹo.


Phạm lão tứ nói: “Đỗ tiên sinh, người đây là tâm tình không tốt sao, gặp việc khó?”


” n, trong lòng khó chịu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ăn kẹo ngọt chút.”


Phạm lão tứ cười hắc hắc, nói: “Vậy người lấy thêm một cái, ăn nhiều một chút, trong lòng thư thái.”


“Không có thể ăn nhiều, trong lòng thư thái rồi, răng cũng rơi rồi.”


Phạm lão tứ vui tươi hớn hở gánh gánh đi bán, “Đồ chơi làm bằng đường, đồ chơi làm bằng đường, Đỗ Cửu Ngôn thích ăn nhất đồ chơi làm bằng đường nè!”


Lập tức vài hài tử vây lại, muốn mua đồ chơi làm bằng đường Đỗ Cửu Ngôn ăn.


“Thật biết buôn bán.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở ven đường, không nhanh không chậm ăn đồ chơi làm bằng đường, người đi đường lui tới thấy nàng đều cùng nàng cười chào hỏi, có người muốn lên nói, lại bị người khác kéo, “Đừng đi, nghe nói Đỗ tiên sinh nhận bản án cũ hai năm trước của Đại Lý tự, lúc này ngồi ở ven đường khẳng định đang hao tổn tâm trí.”


“Ngươi đi, quấy rầy hắn suy nghĩ.”


Người muốn đi qua gật đầu, lặng lẽ đi.


Kẹo đã ăn xong, Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy phủi phủi quần áo, quay người lại liền thấy Thôi Xảo đứng ở đầu ngõ nhìn nàng, nhỏ giọng hô: “Đỗ tiên sinh.”


” n?” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày hỏi: “Chuyện gì?”


Thôi Xảo phù phù quỳ xuống, nói: “Đỗ tiên sinh, ta đi nha môn đầu thú, người không nên khổ sở, ta sớm nên đi ra gánh chịu.”


Nàng nói chuyện, thùng thùng dập đầu, nước mắt tuôn rơi.


Nàng cho rằng Đỗ Cửu Ngôn chưa có phát hiện, chỉ là hảo tâm giúp đỡ nàng, nhưng là chờ Đỗ Cửu Ngôn đi rồi, nàng mới phản ứng được. . . nhất định là cái gì người ta cũng đều biết, cho nên mới năm lần bảy lượt đến nhà nàng.


Không có báo quan để người của quan phủ trực tiếp tới bắt nàng, là cho nàng cơ hội đầu thú.



Nghe nói chủ động đầu thú, lúc đại lão gia xem xét phán hình, sẽ có giảm miễn, xử lý nhẹ.


Đỗ tiên sinh là hảo ý, nàng không thể không biết lòng người tốt, còn tồn may mắn.


bookwaves.com.vn

“Đứng lên mà nói.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ nhà nàng, nói: “Vào nhà ngươi nói đi, tình huống cụ thể nói cho ta biết.”


Quả nhiên, Đỗ Cửu Ngôn cái gì cũng đều biết rồi. Nàng ngồi ở đầu ngõ ăn đồ chơi làm bằng đường, cũng là bởi vì thiện lương, nên thần thương. . .


“Đỗ tiên sinh, người là người tốt.” Thôi Xảo khóc nói.


Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.


Hai người ngồi xuống ở nhà chính nhà Thôi Xảo, Thôi Xảo nói: “Người chết tên Tuệ Thông, là một tăng nhân trong Chung Sơn tự.”


“Sau khi ta có bầu, vào trong miếu thắp hương tạ thần, hắn theo đuôi ta về đến nhà. Khi đó cha hài tử mới vừa đi, hắn. . . có một buổi tối, đem ta. . .”


Thôi Xảo bụm mặt, “Ta không dám nói cho người khác biết, ta hoài thai hài tử, bà mẫu lại có bệnh, ta rất sợ.”


“Sau này, sau này hắn ba năm ngày không nhất định tới tìm ta, ta, ta không dám kêu, lại đánh không lại hắn.” Thôi Xảo khóc nói: “Ngay mấy ngày trước khi sinh hài tử, hắn lại đến nữa, ta nói ta sắp sinh, bảo hắn đi mau.”


“Hắn vẫn không chịu buông tha ta.” Thôi Xảo nói: “Ta liền lừa hắn vào trong viện sát vách, cái viện kia vẫn trống không, ta ở ngay trong cái viện kia, thừa dịp hắn không chú ý, dùng búa chém trên đầu hắn.”


“Ta chỉ muốn để người này tiêu thất, ta cảm giác mình đặc biệt bẩn, ta không muốn cứ bẩn tiếp nữa, để hài tử ta sinh ra, cũng mang theo sỉ nhục.”


“Ta tức tới cực điểm, chờ hắn chết, ta lại sợ người khác phát hiện thân phận của hắn, từ đó tìm được ta, nên ta chỉ muốn cắt bỏ đầu của hắn.”


“Ta dùng cưa tử còn có búa, xử lý một đêm, lại thả một ngày máu của hắn ở trong viện tử, chờ buổi tối ngày thứ hai ném hắn xuống giếng cạn.”


“Sau đó, ta dùng khăn bọc đầu hắn lại đào hố chôn ở ngoài thành.”


Thôi Xảo nói chuyện gào khóc, ngay lúc đó thất kinh và sợ hãi, còn sờ sờ ở trước mắt. Hai năm qua nàng không có một ngày là ngủ an ổn.


Bây giờ nói với Đỗ Cửu Ngôn xong, khối đá lớn trong lòng kia, trái lại như bị dời ra, buông lỏng một ít.



Sát vách, Vương thị nghe được tiếng khóc, hô: “Xảo nhi, ngươi khóc cái gì?”


Nhi tử nàng cũng chạy tới, ôm Thôi Xảo, “Nương, ngươi vì sao khóc a, có phải thúc thúc khi dễ ngươi hay không.”


Lúc nói chuyện chạy tới ngang đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, dùng quả đấm nhỏ đánh chân của nàng, “Ngươi không nên khi dễ nương ta.”


“Được, ta không khi dễ nàng, ngươi đi dỗ nương ngươi, nói cho tổ mẫu ngươi biết, nói ngươi nương chỉ là nhắc lại chuyện thương tâm mới khóc.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tiểu hài tử đơn thuần, lại đi dỗ Thôi Xảo, Thôi Xảo ôm hắn thấp giọng nói: “Nương không có việc gì, ngươi nhanh đi bồi nãi nãi, nói nương không có việc gì, chỉ là đang cùng Đỗ tiên sinh nói chút chuyện mà thôi.”


“Nga, ” tiểu hài tử nhìn nàng một cái lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, đi trở về.


Thôi Xảo lau nước mắt, thấp giọng nói: “Đỗ tiên sinh, sự tình chính là như vậy. Người là ta giết.”


“Không đúng.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn nàng, ánh mắt của Thôi Xảo sửng sốt lóe ra, “Ý, ý gì?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi nhịn hắn mười tháng, nhưng ở trước khi lâm bồn giết hắn. Từ tâm lý và thân thể ngươi ngay lúc đó mà nói, đều nói không thông.”


“Còn có, thi thể nặng như vậy, một mình nữ nhân hoài thai như ngươi, làm sao xử lý?”


Thôi Xảo nói: “Ta, nhà của ta có xe đẩy tay nhỏ, ta dùng xe đẩy tay để kéo bếp lò.”


“Thôi Xảo, ngươi có biết giết người là tội gì không?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Thôi Xảo suy nghĩ rơi lệ gật đầu, “Biết.”


bookwaves.com.vn

“Ngươi chết, bà mẫu và nhi tử của ngươi làm sao bây giờ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Sắc mặt Thôi Xảo trắng bệch, nàng nhớ thương và lo lắng nhất, chính là một già một trẻ, một khi nàng chết, một già một trẻ triệt để không chỗ nương tựa.


“Ta, ta không biết.” Thôi Xảo nói: “Nếu như một lần nữa, ta, ta chắc chắn sẽ không làm chuyện điên rồ.”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi lần nữa: “Không ai giúp ngươi sao?”


“Không, không có.” Thôi Xảo lắc đầu, xin nói: “Đỗ tiên sinh, chuyện này chính là một mình ta làm, không có nửa điểm quan hệ với người khác, thực sự, người tin tưởng ta.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu ta hỏi ngươi, biểu thị ta đã biết. Ngươi là tự nói hay là thẩm ra, ngươi tự lựa chọn.”


“Ngươi đi nha môn đi, coi như ta không biết chuyện này. Tự đầu thú, sẽ có khoang hồng.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, vừa quay đầu lại thấy nhi tử của Thôi Xảo đứng ở cửa, đầu lông mày của nàng tụ lại, không nói gì.



Thôi Xảo bỗng nhiên đứng lên, hô: “Đỗ tiên sinh, ta nói!”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nhìn nàng.


“Là Chúc Mậu!” Sắc mặt Thôi Xảo tái nhợt không có chút huyết sắc nào, lúc nói chuyện, cả người đều đang phát run, “Ngày đó. . . Ngày đó Tuệ Thông tới nhà của ta tìm ta, bà mẫu ta nằm ở trong phòng của nàng, ta bảo Tuệ Thông đi, hắn không chịu.”


“Ta giết hắn xong, thừa dịp bầu trời tối đen lừa hắn tới trong viện sát vách, bình thường cái viện kia vẫn là không.”


“Ta bả chặt bỏ đầu của Tuệ Thông, nhưng là thân thể hắn thực sự quá nặng, ta kéo không nỗi


“Vẫn đặt ở trong viện tử mấy ngày, ai biết. . . Ai biết ngày đó Chúc Mậu tới. Cái viện kia chính là của hắn. Ta cầu hắn không nói, dập đầu cho hắn.”


“Chúc Mậu đáp ứng xong, thừa dịp ban đêm còn giúp ta làm, vứt thi thể xuống giếng cạn.”


“Ta gan nhỏ đặc biệt sợ. Quả nhiên, ngày thứ hai có mấy hài tử phát hiện thi thể. Ta cho rằng không tra được ta, không nghĩ tới trong túi Tuệ Thông còn có nửa khối bánh nướng, ta không biết nửa khối bánh nướng kia hắn bỏ vào trong túi lúc nào.”


“Hay là, là lão thiên gia thấy ta quá xấu, cố ý phạt ta.”


Thôi Xảo khóc nói.


“Chúc Mậu giúp ngươi, sau đó liền không ngừng qua lại với ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Thi thể ở trong viện tử vài ngày, nên một đường kéo đi mới không có vết máu, mà nửa khối bánh nướng trong túi người chết, cũng không có bị con chuột trong giếng cắn xé.


Thôi Xảo sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, người quả nhiên cái gì cũng biết.”


“Phải, chờ ta sinh hài tử không được mấy ngày, hắn tới tìm ta, buộc ta cùng hắn. . .” Thôi Xảo nói: “Ta không có cách nào, vốn có bà mẫu, bây giờ còn có nhi tử phải nuôi, ta cũng không dám nói với ai, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó.”


“Ta từng muốn chết, nhưng là, nhưng ta đến chết cũng không thể chết.”


“Đỗ tiên sinh, ta mệt mỏi quá a, ta sống đã không có ý nghĩa gì.”


Đỗ Cửu Ngôn không nói gì, qua một lúc lâu, nàng nói: “Ngươi đi Đại Lý tự đầu thú đi, tình huống nhà ngươi. . . Bản thân ngươi có tính toán gì không?”


“Ta, ta cũng không biết.” Thôi Xảo nói: “Người xem, có thể đưa tiểu Bảo nhà của ta vào trong miếu hay không. Tiểu Bảo là hài tử quan âm bồ tát ban thưởng cho ta, ta để hắn hầu hạ trước mặt Bồ Tát, cũng là nên.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cũng là biện pháp. Bất quá sống mấy tháng này trước, chờ thân thể bà mẫu ngươi tốt một chút, có thể nàng có thể nuôi lớn tiểu Bảo.”


“Đa tạ Đỗ tiên sinh.” Thôi Xảo quỳ xuống vội tới dập đầu với Đỗ Cửu Ngôn, “Cảm tạ Đỗ tiên sinh.”


Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận