Đại Tụng Sư


Q1- CHƯƠNG 552: HƯỚNG ĐI ÁN TÌNH


Dịch giả: Luna Wong


“Cái gì?” Tiền Vũ nghe được người đến hồi bẩm, sửng sốt một chút, “Ngươi nói hung thủ án nam thi giếng cạn đến đầu thú?”


Thư lại trả lời: “Đúng vậy. Nàng chính là nữ nhân bán bánh nướng.”


Tiền Vũ thật cao hứng, “Mang người tiến đến, rèn sắt khi còn nóng nhanh chóng thẩm hỏi.”


“Vâng.” Thư lại ứng nhanh đi truyền lời, Tiền Vũ nở nụ cười, nói: “Đỗ Cửu Ngôn tiểu tử này làm việc chính là có thể tin a, mới ba ngày đã tra phá.”


“Đi mời Đỗ Cửu Ngôn theo.” Hắn phân phó nói.


Bên ngoài có người ứng, ước chừng qua một khắc đồng hồ, Tiền Vũ liền thấy Đỗ Cửu Ngôn không nhanh không chậm từ bên ngoài tiến đến, cười nói: “Đại nhân, người truyền học sinh có gì phân phó?”


“Có cần nâng tụng phí lên không?”


Tiền Vũ nói: “Ngươi hãy thành thật nói, có phải là ngươi để Thôi Xảo đến đầu thú hay không?”


“Đại nhân có thể tin không? Nếu như có thể tin học sinh như thực tương cáo, nếu là không có thể tin, học sinh không nói.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tiền Vũ dùng hồ sơ gõ đầu của nàng, “Ít dùng mánh lới với bổn quan, ngươi không nói bổn quan cũng biết.”


“Hai năm, nàng sớm không tới đầu thú, muộn không tới đầu thú, hết lần này tới lần khác ngươi tra một cái nàng tới. Nếu ngươi nói không quan hệ với ngươi, bổn quan chắc chắc xem rằng ngươi nói sạo.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nhận trà thư lại rót cho nàng uống một ngụm, đem án tình nói một lần với Tiền Vũ, “. . . Đại nhân, ta làm như vậy cũng không biết đúng hay không, người cũng không nên truyền đi a, miễn cho phá hủy danh tiếng của ta.”


“Bổn quan không có gì cả nghe được.” Tiền Vũ cười ha hả nói: “Dù là truyền đi, cũng không phải bổn quan nói.”


Nét mặt Tiền Vũ mang cười, nhưng trong lòng lại là rất khiếp sợ. Thật không ngờ tiểu tử Đỗ Cửu Ngôn này còn cực thiện tâm.


Loại sự tình này, ở trong vòng khung của luật pháp, cũng không có vi phạm nguyên tắc và luật pháp, không có gì không thể làm.


“Chờ bên kia thẩm vấn kết thúc, bổn quan bắt Chúc Mậu đến thẩm. Ngươi đừng đi, cùng nhau nghe một chút.” Tiền Vũ nói.


Đỗ Cửu Ngôn xác nhận.



Thôi Xảo nhận tội rất nhanh, nói ra quá trình giết người , chỉ ra nơi chôn đầu lúc đó, sai dịch Đại Lý tự một phe tìm đầu của Tuệ Thông, một phe đi bắt Chúc Mậu.


Buổi trưa, ăn cơm ở thực đường Đại Lý tự.


Cơm nước khẩu vị rất không tệ, có chay có mặn. Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở bên trong một đám quan lớn tiểu lại mặc quan phục, có vẻ phá lệ nổi bật.


“Đại nhân, thực đường này ra vào cần xem kiểm không?” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá chung quanh, thực đường không lớn, nhưng rất tinh xảo.


Tiền Vũ nói: “Phải xem, mỗi ngày nấu bao nhiêu cơm nước là giới hạn, ngươi muốn tiến tới dùng cơm, chỉ có thể do bổn quan mang đến.”


Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, không nói chuyện.


Buổi trưa ăn cơm xong, Chúc Mậu đã bị mang đến. Đỗ Cửu Ngôn theo Tiền Vũ đi sát vách thẩm vấn thất, trung gian cách một đạo bình phong, sai dịch Đại Lý tự thẩm vấn Chúc Mậu.


“Làm gì?” Sai dịch hỏi.


“Tại hạ cùng người kết phường mở một gian tiệm tạp hóa mễ lương sài thán(gạo củi lương thực).” Chúc Mậu nói, “Chính là Chúc ký Đông Tứ nhai.”


Sai dịch hỏi: “Biết vì sao bắt ngươi đến không?”


“Không, không biết a, chúng ta tuân theo pháp luật, tiền nên nộp một chút cũng không có nộp ít hơn, ta cũng không biết vì sao bị mang tới nơi này.” Chúc Mậu mơ hồ đoán được, bởi vì nếu như hắn thực sự phạm tội, nên là phủ nha bắt hắn.


Hiện tại trực tiếp đưa đến Đại Lý tự, vậy tám chín phần mười có quan hệ đến án tử của Thôi Xảo.


Buổi chiều Thôi Xảo đến đầu thú, cả thành đều biết. Bên ngoài đều đang đồn Đỗ Cửu Ngôn lợi hại. . .


Lợi hại cái gì, Đỗ Cửu Ngôn phân minh chính là dụ dỗ Thôi Xảo, cái gì bỏ tiền cho bà mẫu nàng xem bệnh, chính là dụ dỗ nàng đến đầu thú.


Nữ nhân ngu xuẩn kia.


“Thôi Xảo giết Tuệ Thông, nàng đã nhận tội.” Sai dịch nói: “Bây giờ ngươi thành thật khai chuyện ngươi biết rõ ràng. Nói rõ ràng nói không chừng nể tình thái độ của ngươi tốt, cân nhắc mức hình phạt nhẹ cho ngươi, nếu như ngươi dùng mánh lới, tuyệt không khinh tha cho ngươi.”


Chúc Mậu tới thì đã nghĩ xong, người không phải hắn giết, nên hắn không có quan hệ gì với, hắn cùng là lắn biết chuyện không báo, đánh hơn mười đại bản.


bookwaves.com.vn

“Sai gia, ta nói.” Chúc Mậu nói sự tình một lần, “. . . Cũng thật sự là vừa khớp, trạch tử kia ta vẫn không đi xem, ngày đó uống mấy ly, liền muốn nhìn một chút, không nghĩ tới trong viện lại có một cổ thi thể.”



“Ta vốn có phải báo quan, nhưng là nàng liều mạng dập đầu, cầu ta tha cho nàng một lần. Ta vừa nhìn thấy nàng mang thai, thật sự thương cảm, nhất thời nhẹ dạ đáp ứng.”


“Tuệ Thông hòa thượng kia căn bản không phải hòa thượng tốt lành gì, hắn quả thực ném mặt của Phật tổ.”


“Ngươi giúp nàng đem thi thể ném vào giếng cạn?” Sai dịch hỏi.


Chúc Mậu gật đầu, “Ta nhất thời đầu óc mê muội, nghĩ giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đến tây.”


“Sai gia, ta thật chỉ là muốn giúp nàng. Một nữ nhân chiếu cố bà mẫu, còn phải buôn bán, lại sắp sinh như nàng, thực sự quá đáng thương.”


Chúc Mậu nói: “Sai gia, cầu sai gia nhìn rõ mọi việc, lời ta nói một câu cũng không có xạo.”


“Cũng chỉ có giúp nàng? Sau dó thì sau?” Sai dịch hỏi.


Chúc Mậu sửng sốt, ở trong lòng mắng to một câu kỹ nữ. Hắn lắp bắp nhìn sai dịch, “Còn, còn có cái gì?”


“Lão tử hỏi ngươi hay là ngươi hỏi lão tử?” Sai dịch vỗ bàn nói: “Nói!”


Chúc Mậu nói: “Nàng. . . nam nhân của nàng quanh năm không ở nhà, ta thấy nàng thương cảm nên thường giúp nàng một chút.”


“Thường xuyên qua lại, ta và nàng liền, liền có tư tình.”


Chúc Mậu càng nói thanh âm càng nhỏ, “Đại nhân, là chúng ta phát hồ tình chỉ hồ lễ, cũng không có làm gì, thực sự.”


“Ta nguyện ý đối chứng với Thôi Xảo, ta tuyệt đối không cùng nàng có bất kỳ liên quan gì.”


“Nhà ta có hiền thê, tuổi còn nhỏ hơn nàng đẹp hơn nàng. Ta làm sao có thể cùng nàng có tư tình.” Chúc Mậu nói: “Nếu như nàng nói có, nàng chính là oan uổng ta, không có hảo ý.”


Sai dịch nói: “Không cần đối chấp, ngươi bây giờ không nói, chờ lên công đường có biện pháp cho ngươi nói.”


Sai dịch nói xong, vòng qua bình phong hướng về phía Tiền Vũ chắp tay, nói: “Đại nhân, đều khai rồi. Đại nhân còn có gì muốn hỏi?”


Tiền Vũ nhìn Đỗ Cửu Ngôn.



“Không có.” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu.


Tiền Vũ phất phất tay, dặn dò sai dịch: “Nhốt người trước đi.”


Sai dịch xác nhận.


Đỗ Cửu Ngôn đi ra, người của Đại Lý tự mang theo Thôi Xảo tìm được đầu đã hư thối thành bạch cốt của Tuệ Thông.


“Đại nhân, chúng ta đi Chung Sơn tự hỏi qua chủ trì bên trong, bọn họ đã hai năm là có một hòa thượng tên Tuệ Thông ở Chung Sơn miếu hai tháng, sau này hắn lại trở về.”


“Tuệ Thông là từ Hà Nam Nhữ Ninh đến Chung Sơn miếu học kinh. Bọn họ hàng năm đều có hòa thượng giống như vậy tới tới đi đi, nên bọn họ cũng không biết nguyên lai Tuệ Thông không trở về, mà là bị người giết.”


“Vậy Tuệ Thông là thuận tay trái, trên cái mông có hồng ban sao?” Tiền Vũ hỏi.


“Cái mông có hồng ban hay không bọn họ không biết, nhưng đúng là thuận tay trái. Bọn họ từng thấy hắn chép kinh văn đều là dùng tay trái.”


Tiền Vũ gật đầu, “Vậy được rồi.” Lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thân phận người chết xác định, hung thủ cũng tìm được, ngày khác Đại Lý tự sẽ thăng đường.”


“Ngươi muốn biện tụng cho Thôi Xảo không?”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đại nhân, ta cũng rất bận rộn. Hơn nữa, vụ án này của nàng đã rất rõ ràng, liền xem đại nhân người có thể thêm một chút đồng tình tâm, lưu nàng một mạng hay không.”


“Còn có, ” Đỗ Cửu Ngôn nói với Tiền Vũ: “Nàng trên có bà mẫu niên lão thể nhược phải phụng dưỡng, dưới có ấu tử kêu than cho thực phẩm.”


“Một người ba cái mạng, còn thỉnh đại nhân thủ hạ lưu tình a.”


Tiền Vũ dở khóc dở cười, “Thế nào tất cả chuyện đều dồn hết sang chỗ bổn quan.”


“Như vậy, bổn quan sẽ lo liệu án này rõ ràng, hỏi các vị ý kiến của đại nhân mới xét xử, ngươi thấy có được không?”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Đại nhân anh minh.”


Tiền Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.


Đỗ Cửu Ngôn từ Đại Lý tự đi ra, sắc trời đã sắp đen, nàng ở cửa dừng lại một khắc đi nhà Thôi Xảo.


Trong viện nhà Thôi Xảo có thật nhiều người, nghị luận ầm ỉ giật mình lại đau lòng.


Nhi tử của Thôi Xảo Bảo nhi khóc ở trong viện tử, bà mẫu của nàng lung lay sắp đ ôm tôn tử ngồi ở ngưỡng cửa, một già một trẻ tê tâm liệt phế khóc.


“Đỗ tiên sinh tới, ” có người hô một tiếng, Sài bảo trưởng xuyên qua đám người qua đây, chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh, ta chuẩn bị ngày mai để nhi tử ta đi Hà Nam tìm Hồ Ẩm trở về.”


“Nhà hắn xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn không nên không trở về không nên không lộ mặt.”



Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua một già một trẻ, nói: “Làm phiền lưu một thẩm tử chiếu cố một chút, lời còn dư lại chúng ta đi ra nói.”


Mọi người theo Đỗ Cửu Ngôn đi ra, mọi người đứng trong ngõ hẻm, Đỗ Cửu Ngôn nhìn mặt của láng giềng quê nhà, nói: “Hồ Ẩm tháng tám năm ngoái bị đá đập chết, các ngươi không cần đi tìm.”


“Đã chết rồi sao?”


“Làm sao sẽ chết, chúng ta một chút tin tức cũng không có nghe được.”


“Khó trách hắn lễ mừng năm mới cũng không có trở về.”


“Cái này làm sao bây giờ, Thôi Xảo sắp bị chém đầu, Hồ Ẩm lại chết, một già một trẻ này cũng không sống nổi.”


“Làm bậy a.”


Mọi người thất chủy bát thiệt, lại là đau lòng lại là tiếc hận.


“Chúng ta cũng không có nghe nói qua.” Sài bảo trưởng thở dài nói: “Nếu như biết. . . Chúng ta nói cái gì cũng giúp Thôi Xảo một tay mới phải.”


“Thôi Xảo hài tử này bình thường thật biết điều, làm sao sẽ. . . Thế nào hồ đồ đi giết người.”


“Nàng không giết được không? Ngươi không có nghe nói sao, hòa thượng kia ép nàng không đường đi. Cũng là bởi vì nàng là hảo hài tử, cho nên mới không thể nhịn được nữa giết người.”


“Nhưng bây giờ làm thế nào, tiểu Bảo ai nuôi?”


“Gọi đường bá của hắn đến đây đi.” Có người nói với Sài bảo trưởng: “Hồ gia hắn cũng chỉ có thân thích này.”


Sài bảo trưởng lắc đầu, “Hắn bên ngoài làm thuê cho người ta, quanh năm suốt tháng cơm đều ăn không đủ no, đưa tiểu Bảo qua, còn không bằng để hắn theo nãi nai hắn tự sinh tự diệt.”


Mọi người cãi nhau nửa canh giờ, kết quả gì cũng không có, cuối cùng Sài bảo trưởng nói: “Trong khoảng thời gian này mọi người chúng ta thay phiên, mỗi nhà một ngày qua đây đưa cơm giặt quần áo. Chịu đựng một đoạn thời gian trước lại nói.”


“Ngày mai bắt đầu từ nhà của ta trước, ” Sài bảo trưởng nói: “Phía sau đến nhà ai, tới chỗ của ta nói, ngày nào không tiện liền đẩy cho nhà phía sau.”


Cùng nhau trông coi, lúc có chuyện, hàng xóm giúp đỡ là nhân tình lại là bản phận, nên tất cả mọi người không có phản đối.


“Chớ tính chúng ta.” Bỗng nhiên có một giọng nữ nhân lanh lảnh hô: “Nhà của ta khổ, bản thân còn chưa lo xong.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn nữ nhân nói chuyện.


—— lời nói ngoài ——


Vé tháng siêu cấp cho lực, cảm tạ mọi người!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận