Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 553: CHỈ MỘT TIỂU THIẾP


Dịch giả: Luna Wong


Nữ nhân chừng hai mươi tuổi, phong nhũ béo mông, nhìn người thì dùng đuôi mắt, có vẻ rất cao ngạo không dễ ở chung.


“Lưu Đoàn gia, ở đây không có phần nói chuyện của ngươi, cho nam nhân nhà ngươi nói, bằng không để Cao thị đến!” Gương mặt Sài bảo trưởng ghét bỏ.


Hai bên trái phải có nữ nhân gắt một cái, mắng: “Đồ hàng hỏng không biết xấu hổ, chỉ là thiếp còn tưởng mình là chính thê.”


“Sinh nhi tử thì tác uy tác phúc sao? Nếu ngươi muốn nghe thì gia bạo đi, ở bên ngoài cũng không có người chiều tính của ngươi.”


“Thì đó, cũng không phải sinh cho ta, ta còn chiều ngươi sao, thứ không biết xấu hổ.”


Vài người đi theo, cùng nhau chỉ vào nữ nhân nói chuyện mắng.


“Ta nói chuyện có phân lượng, các ngươi không phục cũng chỉ có thể nhịn.” Nữ nhân kia nói: “Ta nói cho các ngươi biết, ngày hôm nay ta đem lời để ở chỗ này, chuyện này ta không đồng ý, các ngươi đi nhà ta tìm ai đến đều không hữu dụng.”


“Lưu gia chủ, ta làm!”


Lúc nói chuyện hừ một tiếng, đi.


Một thiếp, ngang như vậy a! Đỗ Cửu Ngôn vung đầu lông mày lên, hỏi Sài thái thái, “Chính là thiếp Lưu gia ngày hôm qua nói cho ta biết?”


“Còn không phải sao, vừa sinh một nhi tử ra, liền cực càn rỡ. Hình như nữ nhân trên đời này, làm như chỉ một mình nàng có thể sinh hài tử vậy.” Sài thái thái nói: “Người là không nhìn thấy, bước đi đều ngang.”


“Đi ngang thì cũng thôi, sáng sớm hôm nay, ta tận mắt thấy nàng tát Cao tỷ tỷ một bạt tai, Cao tỷ tỷ cũng quá mềm yếu, ổ bị một gà rừng chiếm, cũng chỉ có nàng có thể chịu.”


“Nếu như là ta, liền bóp chết cả mẫu lẫn tử, tất cả mọi người không cần sống nữa.”


Sài bảo trưởng nói: “Đỗ tiên sinh là muốn nghe các ngươi xả những thứ vô dụng này sao? Thương lượng đàng hoàng, các nhà ngày nào đến.”


Mọi người bắt đầu báo danh, Sài bảo trưởng ghi lại từng người một.



Đỗ Cửu Ngôn rất cảm động, giữa hàng xóm có thể có phần tâm này, quả thực rất khó được.


Nàng dừng lại thật lâu mới quay về vương phủ.


Ngày thứ hai đi Tam Xích đường đợi một buổi sáng, suy nghĩ một chút lại đi Tỳ Hà hạng.


Còn chưa tới Tỳ Bà hạng, liền thấy một gia đình mở rộng cửa, ngoài cửa đứng rất nhiều người, hướng về phía bên trong chỉ trỏ, Đỗ Cửu Ngôn chen lên trước, Sài thái thái thấy được nàng, hô: “Đỗ tiên sinh người đã tới.”


“Làm sao vậy?” Nàng nhìn thấy thiếp tối hôm qua nói xong rất phách lối kia, đang đánh một nữ nhân, sắc mặt nữ nhân kia khô vàng, mặc y phục cũ, so với thiếp kia, như là một lão mụ tử.


Nhưng nói là lão mụ tử, nhìn thân hình cũng nhiều nhất hai mươi bảy hai mươi tám.


Nhìn quang cảnh này, thiếp kia xán liên tục hai bạt tai, chống nạnh mắng, “Ngươi chính là một con gà mái không biết đẻ trứng, không biết đẻ trửng thì cũng thôi, ngươi đến y phục đều rửa không sạch.”


“Ta cho ngươi biết y phục ta mới làm, tiêu một lượng bạc, ngươi chính là tự bán đi, cũng phải bồi thường cho ta.”


Nữ nhân bị đánh thấp giọng nói: “Ta, ta không có tiền.”


“Không có tiền thì cút, một chút nhãn lực cũng không có.”


“Cao thị quá vô dụng, ” Sài thái thái nghe tức chết rồi, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Đỗ tiên sinh người chờ một chút.”


Nàng nói chuyện, đẩy mọi người ra vọt vào, một tay đẩy thiếp kia ra, mắng: “Hàn thị, ngươi cũng quá không có vương pháp, nhà ai mua được thiếp lớn lối như ngươi, cư nhiên đánh chính thê.”


“Nếu như hiện tại Cao thị cáo quan, ngươi là phải ngồi tù.”


Hàn thị chống nạnh liền mắng, “Đây là chuyện nhà ta, có quan hệ gì với ngươi, ngươi ít xen vào việc của người khác.”


“Ta đánh nàng thì sao, nàng làm hỏng y phục của ta, ta mới đánh nàng.” Hàn thị nói chuyện, bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên, hướng về phía trong phòng hô: “Tướng công, ngươi còn không ra sao, Cao thị hô giúp đỡ đến cùng nhau khi dễ ta a.”


Liền ngồi trên đất, khóc rất bưu hãn.


bookwaves.com.vn


Sài thái thái cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ đạo hạnh này của ngươi, ta xem ngươi làm hồ ly tinh cũng không xứng.” Lúc nói chuyện, một tay kéo Cao thị, “Ngươi còn ở lại chỗ này làm gì, đi nhà của ta. Ở chỗ này bị một con gà rừng khi dễ, ta nhìn đều tức giận.”


Cao thị khóc nói: “Sài tỷ tỷ, ta. . .” Nàng đang muốn nói, trong phòng có một nam nhân đi ra, mũi sụp đôi mắt nhỏ, vóc dáng cũng không cao, nếu cứng rắn chọn cho ra một ưu điểm, khả năng chính là tóc coi như đen bóng.


“Nháo, mỗi ngày chỉ biết nháo!” Lưu Đoan vừa lên liền chỉ vào Cao thị mắng: “Y phục nàng mới làm, tiêu nhiều tiền như vậy, ngươi xem tiền của lão tử là gió lớn thổi tới hả?”


“Một chút hữu dụng cũng không có, chỉ biết gây gia đình không yên.” Lưu Đoan nói chuyện muốn đánh Cao thị.


Sài thái thái đi phía trước cản lại, “Lưu Đoan, làm người không nên quá không có lương tâm. Lúc đó Cao thị gả cho ngươi, mái che nền đất cũng không có, nàng theo ngươi chịu khổ gặp cảnh khốn cùng nhiều năm như vậy, ngươi bây giờ có chút tiền liền vong ân vong bản, ngươi còn phải là con người không.”


“Sài thẩm, việc này cũng không nên trách ta, là nàng không biết sinh hài tử, ta bồi nàng chịu khổ mười năm.”


“Ta còn chờ đợi thêm nữa, nhang đèn của Lưu gia sẽ đứt gánh. Ta đã sớm nói, ai sinh nhi tử cho Lưu Đoan ta, ta coi nàng như tổ tông cung phụng, Cao thị nàng không sinh được, chỉ có thể trách bản thân nàng vô dụng.”


Lưu Đoan nói ngôn từ nghĩa chính, Sài thái thái nói: “Nàng không sinh được là một chuyện, ngươi cũng không có thể đánh người.”


“Đỗ tiên sinh, Đỗ tiên sinh.” Sài thái thái quay đầu lại gọi Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh chính mồm nói, nữ nhân cũng là người, không thấp hơn ai đoạn nào cả. Hơn nữa, ngươi đánh tức phụ chính là phạm pháp, ngươi phải ngồi tù.”


Lưu Đoan sửng sốt, nhìn lại trước cửa, hắn là nghe nói Đỗ Cửu Ngôn xử lý án tử Thôi Xảo giết người.


Đỗ Cửu Ngôn bị điểm danh, kiên trì đi vào, gật đầu: “Chu luật quy định, dân chúng tầm thường bốn mươi vô hậu có thể nạp thiếp, Lưu Đoan, ngươi có bốn mươi chưa?”


“Ta. . .” Lưu Đoan ấp úng nói không nên lời, năm nay hắn mới ba mươi mốt.


“Đây là một tội.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua Hàn thị, lại nói: “Ái thiếp diệt thê, đây là hai tội.”


“Thiếp đánh chủ mẫu, phu đánh thê, đây là ba tội.”


“Tam tội cùng phạt, nhị vị có thể vừa lưu phóng vừa ân ái.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói.


Lưu Đoan bị dọa, Hàn thị nói: “Đây là việc nhà, người khác không thể xen vào.”



“Có phải việc nhà hay không, phải xem người nhà nghĩ như thế nào.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cho nên nói, làm người nên chừa một đường, ngày sau dễ gặp mặt, ai cũng không biết ngày mai sẽ như thế nào, nên chừa chút dư cho thỏa đáng.”


Nàng nói chuyện, nói với Sài thái thái: “Ta đi nhà Thôi Xảo xem.”


“Ngươi đi trước, ta đây theo sau.” Sài thái thái nói chuyện, chỉ vào Lưu Đoan và Hàn thị, “Có nghe chứ, Đỗ tiên sinh là nói rõ ràng, nếu như các ngươi còn như vậy, ta liền mang theo Cao thị đi cầu Đỗ tiên sinh.”


“Chỉ cần Đỗ tiên sinh xuất thủ, hai người các ngươi cứ chờ sung quân đi.”


“Còn sinh nhi tử, sinh nhi tử ngươi cũng nuôi được!”


Sài thái thái vừa nói vừa đẩy Cao thị một cái, “Có Đỗ tiên sinh làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi kiên cường chút. Ngươi là minh môi chính thú về, một con gà rừng ngươi còn phải hầu hạ còn muốn đánh ngươi, ngươi nói ngươi uất ức bao nhiêu.”


“Vâng, ta đã biết.” Cao thị thấp giọng nói: “Cảm tạ Sài tỷ.”


Sài thái thái vẫy tay, “Đi, đi.”


Mọi người đều giải tán, Cao thị khom lưng thu thập đồ trên đất, Hàn thị chỉa về phía nàng còn muốn mắng nữa, Lưu Đoan trách mắng: “Đỗ tiên sinh còn ở nơi này, ngươi khiêm tốn một chút, thật muốn sung quân lưu vong a.”


“Ta. . .” Hàn thị không mắng, hướng về phía Cao thị gắt một cái, vào nhà.


bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trước giường của Vương thị, nàng vừa uống thuốc cường chống muốn ngồi dậy, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trong khoảng thời gian này tất cả mọi người sẽ thay phiên sang chiếu cố các ngươi, ngươi tốt nhất uống thuốc dưỡng tốt thân thể.”


“Tiểu Bảo còn cần ngươi sống thêm vài chục năm nữa.”


Vương thị khóc nói: “Đỗ tiên sinh, Xảo nhi nhà của ta mặc dù làm là chuyện hồ đồ, nhưng ta không trách nàng. Nàng là một hảo hài tử, gả tới nhà của chúng ta một ngày phúc cũng chưa hưởng được.”


“Ta nhất định dưỡng thể thật tốt, giúp nàng nuôi lớn nhi tử, chờ nàng đi ra, người một nhà chúng ta đoàn tụ.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy ngươi uống thuốc cho tốt, có lực khí ra bên ngoài đi lại phơi nắng.”


“Được, ta đều nghe Đỗ tiên sinh, Đỗ tiên sinh người chính là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn a.”


Đỗ Cửu Ngôn không nói chuyện, Vương thị lẩm bẩm, “Tên súc sinh kia, nên giết. Thế nhưng không nên để Xảo nhi của ta giết, nên là ta giết.”


“Một người ăn chay niệm phật, sao lại ác như vậy.”


“Đỗ tiên sinh, người có thể mang cho Xảo nhi mấy bộ quần áo không, nàng ở bên trong khẳng định rất khổ.” Vương thị nói.



Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có thể, người đưa đồ cho ta, hiện tại ta không có việc gì, đi đưa cho ngươi.”


Vương thị cường chống đứng lên, thu thập hai bộ quần áo, dùng bao phục đựng lại.


Đỗ Cửu Ngôn đi lao phòng Đại Lý tự, Thôi Xảo vô tình ngồi trong góc, nghe được tiếng bước chân nàng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: “Đỗ tiên sinh, bà mẫu và tiểu Bảo của ta có khỏe không? Người thăm bọn họ chưa?”


“Mới từ nhà ngươi đi ra, đây là bà mẫu ngươi thu thập y phục cho ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói một lần tình huống trong nhà cho nàng nghe, “Không nên suy nghĩ bậy bạ, cũng không cần làm chuyện điên rồ.”


Thôi Xảo từ trong bao phục xuất ra một kiện y phục tiểu hài tử, nàng ôm y phục khóc lên.


“Có chuyện muốn hỏi ngươi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi chỉ gặp Tuệ Thông một lần? Sao hắn phải để mắt tới ngươi?”


Thôi Xảo lau nước mắt, nói: “Ta hoài thai xong đến miếu tạ lễ, ở trong đại điện gặp phải hắn, lúc đó chỉ coi hắn là người tốt, vẫn cùng hắn nói nói mấy câu.”


“Sau này ta về nhà, hắn liền tìm tới.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chuyện này, ngươi không có đi nói cho trụ trì trong miếu biết?”


“Ta, ta không dám.” Thôi Xảo nói: “Hắn là hòa thượng trong miếu, ta chỉ là một ngoại nhân, bọn họ sẽ không giúp ta.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nhắc tới, Chung Sơn tự cầu tử rất linh a, ngươi cầu tử liền có tử, thiếp của hàng xóm nhà ngươi Lưu Đoan cũng cầu xin nhi tử.”


Nàng rất xem thường Hàn thị và Lưu Đoan, xét ở một góc tâm lý âm u nào đó, nàng rất hy vọng chân chính không thể sinh dục, thật ra là Lưu Đoan.


Như vậy, cá câu truyện này sẽ viên mãn.


“Phải, nàng chính là nghe nói tiểu Bảo nhà của ta cầu ở bên đó, cho nên nàng cũng đi.” Thôi Xảo nói: “Nàng vào cửa cũng có đã hơn một năm không có thai, đi hai ba lần liền mang thai.”


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, “Ngươi đi mấy lần?”


“Ta chỉ đi một lần.” Thôi Xảo nói.


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Cầu thế nào? Chỉ thắp hương cầu phúc hứa nguyện sao?”


“Không phải, là uống một chén tống tử thang, ở phía sau trai đường, một lượng bạc một chén, sau khi uống canh là được. Bất quá có người phải uống nhiều lần mới được.” Thôi Xảo nói: “Ta còn xem như là vận khí tốt.”


Uống chén thang liền mang thai? Có canh thần kỳ như vậy sao?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận