Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 556: RỐT CUỘC TRÚNG KẾ

Dịch giả: Luna Wong

Ra lao phòng, thường tùy của Tiền Vũ đến thỉnh bọn họ, mọi người đến căn phòng của Tiền Vũ.

Mọi người hành lễ với nhau, Tiền Vũ rất tò mò nhìn mọi người, hỏi: “Ba vị đến Đại Lý tự, vẫn là vì án tử của Thôi Xảo?”

Y theo hắn lý giải Đỗ Cửu Ngôn, nàng đã cầm tụng phí, cũng sẽ không tiếp qua hỏi chuyện còn sót lại.

Huống chi, vụ án giết người của Thôi Xảo hung thủ đã nhận tội, đồng lõa cùng chứng nhân cũng nhận tội.

Lại tra, cũng không có cái gì đáng để tra.

“Đại nhân, tạm thời còn chút thể nói cho người, hiện tại ta có vài chỗ nghi hoặc.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chỉ hai ngày này, ta sẽ trở lại nói rõ ràng với người.”

Nàng nói không thể nói, thì nhất định có không thể nói lý do, Tiền Vũ sẽ không có nghiên cứu sâu hơn, chỉ là xác nhận nói: “Ngươi kiểm chứng, vẫn là liên quan đến án kiện của Thôi Xảo?”

“Là như thế này.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hai án tồn tại quan hệ nhân quả trực tiếp.”

Tiền Vũ gật đầu, “Được. Nếu là ngươi cần gì, cũng chỉ quản đến nói với bổn quan, bổn quan nhất định toàn lực ủng hộ hiệp trợ ngươi.”

“Đa tạ Tiền đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay.

Tiền Vũ gật đầu, lại cùng Quế vương chắp tay nói: “Bất quá, có vương gia ở, Cửu Ngôn ở kinh thành làm việc thuận lợi giản đơn rất nhiều.”

Quế vương nhìn như không có quyền lợi, thậm chí ở trong triều đến một người có thể sử dụng cũng không có. Nhưng lại không thể xem thường hắn, hắn là vương gia, mặc dù rảnh rỗi hơn nữa, hắn cũng là bào đệ của đương kim thánh thượng.

Huống chi, Quế vương từ trước đến nay đều không phải là một trái hồng mềm, hắn mất hứng liền kéo cờ hô tạo phản, cao hứng, hắn liền trở lại kinh thành cùng Đỗ Cửu Ngôn phá án.

Nên, mặc dù hắn ở kinh thành không có gì cả, thế nhưng không ai chân chính dám coi thường hắn.

“Hắn không có chỗ nào cần ta giúp hết, hết thảy mọi chuyện, hắn đều có thể bằng vào năng lực của mình xử lý tốt.” Quế vương nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, nhàn nhạt nói: “Huống chi, hắn vì triều đình làm việc, cũng không cần ta nhúng tay, các ngươi làm việc các ngươi nên làm, không nên đẩy cho bổn vương.”

“Bổn vương không có cái đầu lớn, cũng không đội được cái mũ to.”

Tiền Vũ ha hả cười, chắp tay nói: “Vương gia người khiêm nhường, chỉ cần người muốn, nào có chuyện người không làm được. Có người ở, Cửu Ngôn tự nhiên làm ít công to.”

“Về phần nha môn, chuyện nên làm tuyệt sẽ không đùn đẩy, thỉnh vương gia người yên tâm.”

Quế vương gật đầu, không nói gì nữa.

“Vị này chính là Bả Tử?” Tiền Vũ nhìn Bả Tử, án tử của Trường Sinh đả rất nhanh thì sắp khai đường phán hình sau cùng, cũng liền hai ngày này.

Nên, hắn đối với Bả Tử cũng biết một ít.

Nghe nói võ công rất cao, là một người đường về không tính là rõ ràng, nhưng rất có chút bản lĩnh.

Bả Tử gật đầu chắp tay.

“Đại Lý tự hôm nay thiếu người, ngươi có bằng lòng đến Đại Lý tự làm việc hay không?” Tiền Vũ nói: “Ngươi và vương gia còn có Cửu Ngôn đều là bằng hữu, bổn quan tin tưởng ngươi.”

Bả Tử chắp tay nói: “Ta đã thương nghị với Ngô Điển Dần Ngô đại nhân, đợi hắn tiền nhiệm, ta tạm vào phủ nha làm bộ khoái. Bất quá chúng ta thủy chung phải về Thiệu Dương, nên, ở phủ nha cũng là tạm thời.”

“Đa tạ hảo ý của đại nhân.”

“Vậy xem ra bổn quan đã muộn một bước.” Tiền Vũ lại cười nói: “Vô phương, ngươi ở phủ nha làm việc, bổn quan có việc cũng là có thể điều tạm.”

“Sau này có việc liền đến Đại Lý tự tìm bổn quan.”

Bả Tử chắp tay nói tạ ơn.

Ba người ra Đại Lý tự, lần thứ hai đi Chung Sơn tự.

Cho tới trưa chỉ có một vị phụ nhân béo đôn đôn cúng tiền dầu vừng, uống một chén tống tử thang.

Buổi chiều trong miếu các hòa thượng giả tiếp tục nhậu nhẹt.

Một ngày cũng không có thu hoạch, Đỗ Cửu Ngôn rất phiền muộn, trên đường trở về, nàng nói: “Vẫn là phụ nhân hai ngày này đi, cũng không đủ đẹp.”

Quế vương ghét bỏ nói: “Lại còn xoi mói.”

bookwaves.com.vn

“Không thôi thì sao.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có thời gian lựa chọn, mọi người sẽ xoi mói sao.”

“Vậy chỉ có ta tự thân xuất mã. Ta đây inh đẹp như hoa. . .” Nàng chưa nói xong, Quế vương cắt đứt lời của nàng, “Nàng quá xinh đẹp như hoa, đi ngược lại sẽ khiến người hoài nghi.”

“Ta đồng ý thuyết pháp của vương gia.” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn sinh không thể yêu nhìn hai người, “Nhị vị, vậy các ngươi nói để ai đi?”

“Đi Ngọc Bảo lâu tìm một phụ nhân đi.” Bả Tử nói: “Trả thù lao, có thể làm việc.”

Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, Quế vương hướng về phía Bả Tử dựng thẳng một ngón cái lên, nói: “Rất nhuần nhuyễn a.”

“Không bằng vương gia.” Bả Tử nói.

Quế vương hừ một tiếng, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ta nhuần nhuyễn hay không, Ngôn Ngôn biết là được.”

“Suỵt, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nói tiếp chuyện đứng đắn, chúng ta bây giờ phải đi Ngọc Bảo lâu tìm người làm việc.”

Ba người đi Ngọc Bảo lâu, sự tình làm rất thuận lợi, chỉ cần cho đủ bạc là được.

Tiêu mười lượng, sáng sớm hôm sau đưa một vị nữ tử tự xưng hai mươi lăm tuổi tên là Đỗ Quyên trưng diện một phen, lại để cho một vị nội thị trong Quế vương phủ giả làm tướng công nàng.

Mặc dù Đỗ Quyên không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng dung mạo so với phụ nhân phổ thông đều phải thanh tú không ít, huống chi, vẫn mặc kệ việc nặng, dưỡng tế bì nộn nhục, tự mang theo một cổ phong tình chọc người.

“Phu thê” hai người cùng nhau lên núi, đầu tiên là thăm viếng khắp nơi bên trong, cuối cùng ở trong bảo điện Đỗ Quyên xấu hổ xấu hổ nói với tiểu sa di: “Tiểu sư phụ, chúng ta từ phần đất bên ngoài tới, nghe nói tống tử thang trong miếu các ngươi đặc biệt linh nghiệm, không biết ngày hôm nay có còn hay không, có thể cho ta một chén hay không.”

“Ngươi chờ chút, ta đi hỏi một chút xem có hay không.” Tiểu sa di quan sát Đỗ Quyên một mắt, đi hậu điện, một lát sau trở về, hành lễ nói: “Hôm nay còn có một chén cuối cùng, thỉnh nữ thí chủ đi theo ta.”

Đỗ Quyên mừng rỡ không thôi, nhất thanh xác nhận, lôi kéo “Phu quân” muốn đi, tiểu sa di nói: “Tống tử thang chỉ có thể phụ nhân tự đi. Thí chủ người ở lại trong đại điện đọc kinh văn, như vậy canh có thể được Bồ tát phù hộ, để nhị vị tâm tưởng sự thành.”

“Vâng, vâng!” “Phu thê” hai người giống như các đôi phu thê khác không có hoài nghi, liên tục xác nhận.”Phu quân” ở lại bảo điện vẻ mặt thành kính đọc kinh văn, Đỗ Quyên lại theo tiểu sa di đi hậu viện.

Ở cửa trai đường, Đỗ Quyên uống tống tử thang, đầu lông mày của nàng vặn một cái, “Sao chén thuốc này đắng như vậy.”

“Chén thuốc tự nhiên là đắng, nữ thí chủ đi thiện phòng nghỉ một lát, đọc một canh giờ kinh văn, lại xuống núi.” Hòa thượng cho nàng uống canh tùy ý chỉ một gian thiện phòng, “Đi chỗ đó là được.”

Đỗ Quyên xác nhận, đi thiện phòng.

Cầm một quyển kinh văn ra, nàng không biết chữ, với kinh văn đang cầm đều không quen biết nhau.

Ngồi ở trên bồ đoàn, bất quá thời gian mấy hơi, nàng liền bắt đầu buồn ngủ, mí mắt trên dưới như bôi keo, ngã vào kháng ngủ.

Nàng làm một mộng xuân, trong mộng thấy lúc còn trẻ gặp phải tướng công đọc sách kia, vị kia tướng công nhã nhặn lại tuấn tú, mỗi lần tới Ngọc Bảo lâu đều tìm đến nàng, ngượng ngùng ôm nàng, nói cho nàng biết rất nhớ nàng, cũng vì nàng viết một bài thơ.

Hắn đứng trên ghế ở cửa sổ, vừa nhìn nàng, vừa đọc thơ cho nàng.

Thanh âm của hắn dễ nghe như vậy, đọc ra uyển chuyển thê mỹ như vậy, màn này vẫn khắc ở trong đầu, ngay cả sau khi không gặp người đọc sách kia nữa, nhưng là thân ảnh của hắn còn rõ ràng như vậy.

Nàng thường hối hận, không hỏi hắn, có nguyện ý giúp nàng chuộc thân ra ngoài hay không, nàng nguyện ý làm nô tỳ theo hắn cả đời.

Trong lúc ngủ mơ Đỗ Quyên nở nụ cười, đưa tay về phía người đọc sách, người đọc sách cầm lấy tay nàng, hướng về phía nàng nhẹ nhàng cười.

bookwaves.com.vn

Bỗng nhiên, chợt nghe rầm một tiếng, nàng kinh ngạc vừa nhảy mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy đứng không ít người trước giường hỗn loạn kêu sợ hãi cầu xin tha thứ, nàng lầu bầu một câu một lần nữa nhắm hai mắt lại, dung mạo của người đọc sách như trước, nàng thật cao hứng, đi tới chỗ hắn.

“Huyền Ngô đại sư, ” Đỗ Cửu Ngôn một cước đạp cửa thiện phòng ra, liền thấy Huyền Ngô trụ trì đoan trang cởi quần phanh ngực, lộ ra cái bụng tròn, đang hèn mọn đưa tay sang chỗ của Đỗ Quyên. Đuôi lông mày của Đỗ Cửu Ngôn nhướng thật cao, nhìn lướt qua dưới thân của hắn, “Tấm tắc, kinh văn của người tụng sâu a!”

“Ngươi, các ngươi vào bằng cách nào.” Huyền Ngô sợ chân mềm nhũn, hoảng loạn lấy quần, xếp hàng cùng hắn là hai vị hòa thượng tuổi cũng không nhỏ cũng là hoảng sợ thất sắc, lảo đảo chen đến góc tường.

Y phục của Đỗ Quyên còn hoàn hảo, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi tới, đánh giá đầu tróc bóng lưỡng của ba người, “Người xuất gia đàng hoàng không làm, cứ phải làm sắc trung quỷ đói, kẻ khác khinh thường a.”

“Ngươi, ngươi không nên nói bậy, chúng ta là tự tụng kinh cho tiểu nương tử.” Huyền Ngô nói.

“Phải không?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đây cũng tới tụng, đại sư người cũng nghe một chút.”

Huyền Ngô khẩn trương lui về phía sau, “Ngươi, ngươi làm gì?”

“Tụng kinh a, ” Đỗ Cửu Ngôn hai ba bước đi tới, một tay nắm đầu trọc của Huyền Ngô, chiếu mặt của hắn chính là một bạt tai, đánh đến hắn lui hai bước, té quỵ dưới đất, lại một chân đạp ở trên chân của hắn, chiếu trên người của hắn hạ mưa quả đấm.

Huyền Ngô đau gào khóc kêu la.

Hai hòa thượng núp ở góc tường sợ run.

“Lão lừa ngốc!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Kinh văn ta tặng cho ngươi êm tai không, còn có muốn nữa hay không?”

Trên mặt Huyền Ngô không thương, thế nhưng cả người đều đau, đầu khớp xương phảng phất bị người rút mấy cây, đau nước mắt nước mũi chảy ròng, đâu còn có tư thái đại sư nữa.

Hèn mọn, ác tha, buồn nôn!

Đỗ Cửu Ngôn gắt một cái, khí đến ngực đau.

“Người đến, người đến!” Huyền Ngô hướng về phía bên ngoài hô, chỉ có một mình Đỗ Cửu Ngôn, nhưng trong miếu của hắn có hơn ba mươi đệ tử, còn sợ Đỗ Cửu Ngôn sao.

Giết chết nàng, bí mật này sẽ giữ được.

“Gọi ai?” Đỗ Cửu Ngôn đạp trên mặt của Huyền Ngô, di, mặt hắn dán đất động cũng không dám động, “Các đồ đệ của ngươi?”

Huyền Ngô quá sợ hãi, quát: “Ngươi, ngươi không phải một mình?”

“Lão lừa ngốc, nếu một mình ta ngươi liền muốn diệt khẩu?” Đỗ Cửu Ngôn muốn một cước đá chết hắn.

Huyền Ngô đau nhe răng trợn mắt, chưa mặc xong quần, lộ ra nửa cái mông, chật vật bất kham.

Bả Tử tiến đến, khoanh tay đứng ở cửa, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Đều trói, không thiếu một ai.”

“Bả gia cực khổ.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Huyền Ngô, “Còn muốn gọi ai, gọi luôn đi.”

Sắc mặt Huyền ngô như đất, cả người run.

“Không hô?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Huyền Ngô sợ nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi, ngươi có biết ta là ai không, ngươi không thể xằng bậy.”

“Hiện tại biết sợ?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vừa rồi lúc cởi quần, sao không sợ?”

Thịt trên mặt Huyền ngô run, mơ hồ cảm thấy lần này hắn sợ là không sống nổi.

Tiểu tử này, nghé con mới sinh không sợ cọp!

“Tiền Vũ tới.” Quế vương đứng ở cửa, Đỗ Cửu Ngôn buông Huyền Ngô ra, hỏi Quế vương, “Chân núi đều phong tỏa sao?”

Quế vương gật đầu.

Đỗ Cửu Ngôn đi gọi Đỗ Quyên.

—— lời nói ngoài ——

Buổi sáng tốt lành nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui