Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 557: NGƯỜI PHẢI QUẢ ĐOÁN


Dịch giả: Luna Wong


“Đỗ tiên sinh, ” Đỗ Quyên tỉnh lại, vẻ mặt hoảng hốt nhìn nàng, lại nhìn ba hòa thượng té trên mặt đất trong gian phòng, “Chuyện người muốn làm làm xong rồi sao, ta không có làm hỏng chuyện của người chứ?”


“Ta, ta không cẩn thận ngủ mất.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Ngươi làm rất tốt, khổ cực ngươi.”


“Ngươi đi sát vách nghỉ một lát trước.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Ngày hôm nay chuyện ngươi thấy, không cần nói với ai.”


Đỗ Quyên lăn lộn trong hồng trần, có nhãn lực nhất, Đỗ Cửu Ngôn vừa nói nàng lập tức ứng, sửa sang lại y phục đi sát vách.


Tiền Vũ sãi bước tiến đến, sắc mặt tái xanh hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử chắp tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Huyền Ngô, nói: “Cửu Ngôn, người bẩn câu toàn?”


“Phải!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tận mắt nhìn thấy.”


Tiền Vũ chỉ vào Huyền Ngô, “Ngươi lão lừa ngốc, ở kinh thành ở dưới chân thiên tử làm chuyện ác tha vô sỉnhư thế, bổn quan hồi bẩm thánh thượng, định thiên đao vạn quả bọn ngươi.”


Chuyện này tuy nói vô luận là ai làm ác cũng có thể, nhưng ở trong miếu thờ sạch sẽ nhất trong mắt thế nhân, càng thêm để người không thể dễ dàng tha thứ.


“Vương gia tha mạng, Tiền đại nhân tha mạng a.” Huyền Ngô nói: “Là, là Đỗ Cửu Ngôn nhìn lầm rồi, lão nạp cũng không có làm gì.”


“Lão nạp bất quá tự giảng giải phật hiệu cho nữ thí chủ.”


“Vương gia, Tiền đại nhân, sự tình cũng không phải như Đỗ Cửu Ngôn nói vậy.”


Huyền Ngô bò qua đây, nhưng như con heo bị người túm đuôi, chỉ có thể lăn ở trên mặt đất, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, cả giận nói: “Lão nạp và ngươi không oán không cừu, ngươi hãm hại lão nạp như vậy, Phật tổ sẽ không khoan thứ cho ngươi.”


“Đại sư, không cần vội tát nước dơ, phía sau có cơ hội cho ngươi biện giải.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói.


Tiền Vũ tức giận phất tay áo, xoay người nhìn Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, “Vương gia, Cửu Ngôn, chúng ta đi sát vách?”


“Được.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, bốn người đi gian phòng cách vách, bên này giữ lại sai dịch trói Huyền Ngô.



Cửa đóng, Tiền Vũ nghiêm mặt nói: “Ngày hôm trước ngươi cùng ta nói đang tra một án kiện liên quan, chính là cái này?”


“Phải.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tuệ Thông bức bách Thôi Xảo phạm cưỡng gian rồi giết chết người chính là người của Chung Sơn tự. Lúc đó ta liền cảm giác kỳ quái, một hòa thượng dù là sinh lòng dâm tà cũng nên có khắc chế và thu liễm, nhưng Tuệ Thông rõ ràng là một tay già đời.”


“Còn có, Thôi Xảo chỉ là tới tạ thần, nàng cũng chưa từng có vẻ lỗ mảng, lại cũng không phải là khuynh quốc khuynh thành, cần cái gì Tuệ Thông phải đi nhìn chằm chằm nàng. Giải thích duy nhất, ở trong mắt Thôi Xảo, nàng và Tuệ Thông chỉ gặp mặt một lần, nhưng với Tuệ Thông, lại không phải chỉ là gặp mặt một lần mà thôi.”


“Cũng là ngươi thận trọng.” Tiền Vũ nhìn nàng hỏi: “Làm sao bây giờ, chuyện này không dễ làm a.”


“Chung Sơn tự mặc dù không nổi danh bằng Pháp Hoa tự, thế nhưng ở đây cũng là cổ tháp, ảnh hưởng nội ngoại kinh thành khá lớn.” Tiền Vũ lo lắng nói: “Chuyện tống tử thang nếu lan truyền ra ngoài, chỉ sợ là. . .”


Hậu quả khó có thể tưởng tượng.


“Đại nhân cảm thấy phải làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Tiền Vũ lắc đầu, đi hỏi Quế vương, “Vương gia thì sao?”


“Trước không nên lộ ra tội danh, ” Quế vương nói: “Hiện mang người đi Đại Lý tự giam giữ. Việc này ngươi đi hồi bẩm thánh thượng, cẩn thận xử lý.”


Chuyện tống tử thang, vẫn là phải bảo mật.


“Vâng!” Tiền Vũ xác nhận, vừa nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Ta đây mang người về trước.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đoán, nếu như vụ án này phong bế khai đường thẩm tra xử lí, Huyền Ngô sẽ thỉnh tụng sư.”


“Đại nhân, nếu như Huyền Ngô thỉnh tụng sư, người tiêu số tiền lớn mời ta biện tụng đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lần này, người cho nhiều chút.”


Tiền Vũ bật cười, nói: “Được, kinh phí này ta sẽ lĩnh từ hộ bộ.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay.


Tiền Vũ tương lấy khăn trùm đầu ba mươi bốn hòa thượng trong miếu, nhét vào bảy tám chiếc xe ngựa, mang đi Đại Lý tự.


Chung Sơn tự bị phong tỏa.


Ngày thứ hai khách hành hương tới dâng hương, thấy giấy niêm phong dán ở cửa miếu, từng người một giật mình không thôi. Đều hỏi thăm suy đoán xem, nhưng hòa thượng trong miếu đi nơi nào.



Mọi người xôn xao, suy đoán nguyên nhân.


bookwaves.com.vn

Có người nói trong miếu chứa chấp đào phạm. Tuệ Thông Thôi Xảo giết kia chính là đào phạm tội ác tày trời, mà Chung Sơn tự lại biết rõ như vậy còn thiện tâm chứa chấp hắn.


Đỗ Cửu Ngôn ở trên đường phố, có người bắt đầu vây bắt nàng nhỏ giọng hỏi thăm, “Đỗ tiên sinh, Chung Sơn tự thật là bởi vì chứa chấp phạm nhân, mới bị phong miếu sao?”


“Vậy hẳn là không có sao chứ, lúc nào có thể thả ra?”


“Những hòa thượng đó rất tốt a.” Có người thấp giọng nói: “Tiểu tôn tử nhà của ta chính là uống tống tử thang của bọn họ mới có.”


“Nhà của ta cũng thế, thành thân đã hơn một năm không sinh được, đi uống hai lần tống tử thang, trở về liền mang bầu.”


Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nhìn mọi người thảo luận Chung Sơn tự, nói: “Mọi người chớ đoán, sự tình ta cũng chỉ là biết, không có quyền lợi phán định thế nào.”


“Tiền đại nhân sẽ xử lý tốt, mọi người chờ một chút, đến lúc đó nhất định sẽ cho mọi người câu trả lời thuyết phục.”


Tất cả mọi người tin tưởng nàng, không hỏi thêm nữa, có người nói: “Quan phủ tốt nhất để mấy người dưới chân núi Chung Sơn tự giải thích một chút, mỗi ngày đều có người bên ngoài đến. Không ai giải thích, khó tránh khỏi để những người đó lặn lội đường xa vồ hụt.”


“Cũng trách không dễ dàng.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Việc này ta sẽ nói với Tiền đại nhân. Tất cả mọi người giải tán đi.”


Mọi người nghị luận đi.


Đỗ Cửu Ngôn đi Tỳ Bà hạng, hàng xóm ngày hôm nay đến phiên chiếu cố Vương thị và tiểu Bảo đang bưng bữa trưa qua đây, nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn hành lễ nói: “Đỗ tiên sinh ăn cơm chưa, nếu là người không ghét bỏ, ta về nhà lại lấy chút cơm nước đến? Bằng không, người đi nhà của ta ăn đi.”


Cơm nước cũng không phải phong phú, nhưng cũng đủ để Vương thị và tiểu Bảo ăn no, Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Ta ăn rồi, khổ cực ngươi.”


“Đều là hàng xóm, chúng ta làm những thứ này đều là nên. Nhà ai có thể năm nào cũng thuận lòng.”


Phụ nhân bưng cơm nước đi vào.



Lập tức đỡ Vương thị đi ra, ở nhà chính ăn cơm. Tiểu Bảo khéo léo cầm lấy màn thầu gặm, cũng không khóc náo loạn, so với trước đây có vẻ càng nhu thuận hiểu chuyện.


Thân thể của Vương thị mắt thấy khá hơn một chút, có thể ăn gần phân nửa màn thầu uống chút canh, nhưng ngồi lâu người vẫn là suy yếu.


Đỗ Cửu Ngôn không có đi vào, chỉ đứng ở cửa một hồi, không nhanh không chậm dọc theo ngõ nhỏ ra ngoài, Sài thái thái đang mang theo Cao thị từ bên kia qua đây, Cao thị đang khóc, tóc tai rối bời trên mặt còn có vết cào.


“Đỗ tiên sinh, ” Sài thái thái lôi kéo Cao thị qua đây, “Đỗ tiên sinh, người có thể không thể giúp Cao thị một chút, nàng muốn hòa ly.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn Cao thị.


“Ta muốn hòa ly, ” Cao thị cúi đầu tóc rũ nhẹ xuống một ít, tuy là gương mặt có thương, thần sắc tiều tụy, nhưng ánh mắt dần dần kiên định, “Ta không muốn sống cùng hắn, dù là ta lưu lại, già rồi cũng sẽ không có người dưỡng lão đưa tang cho ta, huống chi, tiếp tục như vậy ta cũng không sống nỗi tới ngày đó.”


“Một mình ta, dù là ở bên cạnh tường thành dựng một túp lều, xin cơm cũng có thể sống tạm, cũng tốt hơn hiện tại.”


Trái tim của Cao thị rất băng giá, dần dần , cuộc sống của nàng đã nhìn không thấy đầu.

“Ngươi có tố cầu gì không?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngoại trừ hòa ly, ngươi còn có yêu cầu gì?”


Cao thị lắc đầu, “Ta mang đồ cưới của ta đi. Lúc đó ta gả cho hắn mang theo ba lượng bạc của hồi môn, nhiều năm như vậy đã sớm tiêu hết. Hiện tại ta đi, để hắn trả ta ba lượng bạc.”


“Hắn có thể lấy được bao nhiêu tiền ra?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lưu Đoan có bao nhiêu tiền ngươi biết không?”


Cao thị nói: “Hắn cũng không có tiền gì, ở bên ngoài làm chút ít buôn bán, kỳ thực rất khổ cực. . .” Nàng chưa nói xong, bị Sài thái thái đẩy một cái, ngắt lời nói: “Lời này của ngươi nói ra chính là lời người ngu nói, một cái váy của hồ ly tinh kia chính là một lượng bạc.”


“Lúc này ngươi còn đau lòng hắn?”


bookwaves.com.vn

Cao thị cười khổ nói: “Sài tỷ nói phải, nếu như coi là rõ ràng chút, hai ba mươi lượng bạc trong tay Lưu Đoan nhất định có thể lấy ra.”


“Vậy để Sài thái thái giúp ngươi hẹn Hàn thị ra nói chuyện. Ngươi muốn hai mươi lượng bạc, nếu như nhà ngươi còn có trạch tử, lại lấy thêm trạch tử.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nói với Hàn thị, ngươi có thể hòa ly nhường vị trí chính thê cho nàng, sau này nàng không còn là thiếp nữa.”


“Nàng tất nhiên cam tâm tình nguyện ngươi hòa ly, nhưng có thể sẽ không đồng ý chia tài sản cho ngươi.”


Cao thị gật đầu, “Bọn họ khẳng định đều sẽ không cho.”


“Ngươi nói cho hắn biết, ta nguyện ý miễn phí giúp ngươi biện tụng. Vụ án này, chỉ cần lên công đường, cuối cùng chỉ có một kết quả. Chí ít hai người bọn họ lưu vong ba năm, mà nhi tử của Lưu gia và Hàn thị tất cả thuộc về ngươi.”


“Ba năm nay sẽ là quang cảnh gì, bọn họ còn có thể sống trở về hay không, sau khi trở về nhi tử sẽ nhận ai làm nương, ai cũng không biết.”


Nhãn tình của Cao thị sáng lên, “Đỗ tiên sinh, lần trước người không phải hù dọa bọn họ?”


“Dĩ nhiên không phải, ba năm khởi bước. Nếu ngươi nguyện ý liền trực tiếp đi công đường cáo bọn họ, một bước đúng chỗ!”



Sài thái thái đẩy Cao thị một cái, “Vậy một bước đúng chỗ, để cho tiện nam nữ bọn họ cút xa một chút. Cái nhà này bao quát nhi tử của bọn họ đều là của ngươi.”


“Một hài tử trong tã lót, không phải nãi chính là nương. Chờ bọn hắn có mệnh trở về, xem ai lợi hại.”


Sài thái thái gắt một cái nói.


“Quên đi, ” Cao thị nói: “Ta chỉ muốn lập tức tách bọn họ ra, đến một mắt cũng không muốn nhìn bọn hắn.”


Sài thái thái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng là có thể hiểu được tâm tình của Cao thị, sự tình có thể giải quyết cũng không cần kéo dài thời gian, thật sự là rất phiền.


“Ta chờ tin tức tốt của các ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như không giải quyết được, tới tìm ta, không thu tiền!”


Cao thị vô cùng cảm kích, dập đầu cho nàng, Đỗ Cửu Ngôn giúp đỡ nàng một chút, nói: “Ngươi còn trẻ, hòa ly xong còn có khối người tốt, một lần nữa bắt đầu lại, đừng sợ.”


“Vâng!” Cao thị đáp lời, “Ta nghe các ngươi, cái gì cũng không sợ.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, cáo từ hai người, Sài thái thái lôi kéo Cao thị đi, “Đi, chúng ta đi gọi Hàn thị ra, rèn sắt khi còn nóng, nói cho xong việc này.”


“Ta nhớ được các ngươi ở trong thành còn có một trạch tử có phải hay không?” Sài thái thái hỏi.


Cao thị trả lời: “Rất nhỏ, ngay phía sau ngõ nhỏ, lúc đó chúng ta mua chuẩn bị sau này già rồi ở, đại trạch tử cho nhi nữ, nhưng là. . .”


“Vậy thì lấy trạch tử cộng thêm mười lượng bạc, ” Sài thái thái nói: “Nếu là hắn không đồng ý, mời Đỗ tiên sinh xuất mã.”


Cao thị xác nhận.


Hai người lại hô hai hàng xóm qua đây, bồi Cao thị tìm Hàn thị, bày hết mấy điều kiện ra, Hàn thị căn bản nghe không hiểu tiếng người, nói muốn hòa ly thì tự cút, nàng là một phân tiền cũng không cho.


Bọn họ lại gọi Lưu Đoan qua.


Hai đầu ngõ nhỏ nháo túi bụi.


Đỗ Cửu Ngôn không có xen vào chuyện bên này nữa, ngày thứ hai đi Đại Lý tự, tới cửa liền gặp phải Thân Đạo Nho từ bên trong cửa đi ra ngoài.


Hai người đều dừng lại, Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày đánh giá đối phương, Thân Đạo Nho gật đầu: “Đỗ tiên sinh, đã lâu không gặp.”


“Thân tiên sinh lại còn khoẻ mạnh?”


Thân Đạo Nho tức giận khóe miệng run.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận