Q1 – CHƯƠNG 559: THU HOẠCH NGOÀI Ý
Dịch giả: Luna Wong
“Vương gia, vương gia đảm bảo a.” Bốn đôi phu thê rất kinh hỉ, kích động dập đầu cho Quế vương.
Quế vương phất tay nói: “Đi vào trước, uống thuốc rồi tốc tốc về nhà.”
“Vâng, vâng!”
Bốn đôi phu thê vội đáp lời vâng, theo bọn họ lên núi.
“Ngươi lấy tống tử thang từ đâu ra?” Quế vương thấp giọng nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tống tử thang chú ý ý cảnh. Bọn họ đường xa mà đến, chúng ta phải giúp người thành đạt.”
“Việc này không nên nói với củ cải nhỏ.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Bằng không hài nhi của ta sẽ bày sạp bán tống tử thang.”
Đoàn người vào miếu, Đỗ Cửu Ngôn để mọi người chờ, nàng tiến trai đường, dùng muối và giấm pha nước sôi bưng ra, mỗi người một chén, “Uống lúc còn nóng, uống xong về nhà nghỉ ngơi ba ngày, quỳ thủy sạch sẽ rồi bảy ngày có thể cùng phòng!”
Các vị phụ nhân vẻ mặt đỏ bừng, bưng canh uống.
“Phải đếm ngày sao?” Một vị phụ nhân hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, ”Ân, phải đếm ngày. Ẩm thực thanh đạm chút, thể lực việc nặng không nên làm, nghỉ ngơi mấy ngày lại cùng phòng.”
“Tốt nhất phu thê hai người đều nghỉ ngơi mấy ngày, nhẹ nhỏm thư thái một ít.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết cùng phòng còn có nhiều chú ý như vậy, gật đầu nói: “Vâng, chúng ta nhất định ghi nhớ, dựa theo thuyết pháp của tiên sinh mà làm.”
“Trở về đi, nhớ kỹ nghỉ ngơi nhiều, không cần có áp lực, chuyện nhi nữ chú ý duyên phận.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vô luận có hay không đều là duyên phận, chưa hoài thai chính là duyên phận chưa có đến.”
Mọi người xác nhận, hài lòng xuống núi.
Quế vương và Bả Tử đều nhìn Đỗ Cửu Ngôn, trong ánh mắt lộ ra quan sát.
“Nhìn ta làm chi, chờ sau này nhị vị thành thân, ta cũng có thể chỉ đạo một ít.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện vẫy tay, “Đi, làm việc!”
Quế vương theo nàng, thấp giọng nói: “Không nghĩ tới nàng đến những thứ này đều hiểu, sau này chúng ta sinh thêm mấy đứa.”
Đỗ Cửu Ngôn bước nhanh hơn, cấp tốc vào thiện phòng của Huyền Ngô.
Bả Tử và Quế vương nhìn nhau ghét bỏ, đều tự tìm một gian phòng đi lục soát.
Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trong phòng của Huyền Ngô. Trong phòng cũng không có chỗ đặc biệt, không có gì bất đồng với căn phòng của Viên Chân trụ trì, một cái giường, ngăn tủ và bàn ghế, rất phổ thông cũng rất đơn sơ.
Nếu không biết, thật đúng là như căn phòng của một vị cao tăng đắc đạo.
“Phát hiện cái gì?” Quế vương từ ngoài cửa tiến đến, hắn nhất vô sở hoạch, Đỗ Cửu Ngôn mở ngăn tủ, bên trong đựng y phục, cầm quần áo ném hết ra, bên trong không có gì cả.
Hai người lật tung gian phòng.
Không chỉ căn này, phòng khác cũng thế.
Ba người đứng ở trong hậu viện không có một bóng người, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi bảo điện xem.”
Trong bảo điện dọn dẹp sạch sẽ, phật tượng hiền lành phong cách cổ xưa, trên bàn thờ bày dưa và trái cây, đèn nhang có vẻ có chút vắng vẻ, bốn bề trường minh đăng động. . .
Đỗ Cửu Ngôn gõ cái bệ của phật tượng một cái, phía dưới tuy là trống không, thế nhưng cũng không có phát hiện cửa.
“Không có chỗ khả nghi.” Bả Tử nói.
Không có thứ gì, có thể liên hệ với chuyện ác tha Huyền Ngô bọn họ làm, càng không cách nào thành làm bằng cớ.
bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì, chắp tay ra cửa, dẫm bước chân vây bắt trong miếu vòng vo hai vòng, đứng ở phía trước một bức tường bày đặt một loạt phật tượng, ngồi xổm xuống đánh giá, Quế vương hỏi: “Cái này có cái gì đặc biệt?”
“Ta tự hứa nguyện với Bồ Tát, ” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương cũng ngồi xổm xuống, “Ta đây cũng hứa nguyện.”
“Vương gia.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm phật tượng, “Người nói, tín đồ tại sao phải quyên tặng những phật tượng này?”
Quế vương nói: “Không biết. Là bởi vì nhiều tiền?”
“Nhiều tiền có thể quyên tiền dầu vừng a. Miếu này cũng chỉ có một bảo điện, địa phương nhỏ như vậy, căn bản không có chỗ đặt. Lẽ nào lúc bọn họ mang đồ tới, không hỏi Huyền Ngô sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lấy bản tính của Huyền Ngô, nhất định càng muốn tiền.”
Nuôi hơn ba mươi hòa thượng, mỗi ngày nhậu nhẹt, chi tiêu này rất lớn, như thế chút tiền hương hỏa khẳng định không đủ.
“A!” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên đứng dậy, “Vương gia, tìm người tới.”
Quế vương nói: “Làm gì?”
Bả Tử cũng theo qua đây, không hiểu nhìn nàng.
“Viên Chân đại sư sống kham khổ như vậy, ăn dùng trong miếu đều là tự mãn tự cấp. Đèn nhang của Pháp Hoa tự tràn đầy như vậy, bọn họ còn túng quẫn. Nhưng Huyền Ngô lại sống tiêu sái như thế, tiền của bọn họ từ đâu tới?”
Quế vương nói: “Thực tế, bọn họ là thổ phỉ?”
“Hoàn toàn có khả năng này.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhất định có ngoại trừ tiền dầu vừng ra, còn phương pháp kiếm tiền khác.”
Đỗ Cửu Ngôn tìm cái xẻng ra, kéo trên mặt đất, nhìn chằm chằm phật tượng tựa ở bên tường, hô: “Đập!”
“Ngươi cảm thấy bên trong cất giấu tiền?” Bả Tử hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không biết cất giấu cái gì, thế nhưng mấy pho phật tượng này không hợp với cổ tháp này, rất kỳ quái.”
“Tạp xong lại nói, Bồ Tát sẽ lượng giải chúng ta.” Nàng nói chuyện, nhặt xẻng lên rầm một tiếng, đập bùn đất sau lưng tượng phật xuống, lập tức lộ ra một chỗ trống, trong lỗ hỗng, vàng lóng lánh!
Bả Tử đặt nghiên tượng phật xuống, toàn bộ gõ bể.
Mỹ kim bảo, bạc, cùng với nhiều loại châu bảo, từ trong đống bùn bẩn thỉu lăn ra ngoài.
“Bị ngươi đoán đúng.” Quế vương nhặt một thỏi nguyên bảo mười lượng lên, ở trong tay cân nhắc, “Phân lượng rất đủ.”
“Có thể đi trở về tra một chút, phụ cận mấy năm gần đây có án kiện mất trộm và cướp bóc hay không.” Bả Tử nói: “Một đám hòa thượng đi ra gây án, rất khó dự đoán được.”
Đỗ Cửu Ngôn ngoắc gọi hai người, “Cởi y phục!”
Hai người liếc nhau, căn bản không cần hỏi vì sao cởi y phục, phi thường ăn ý cởi bào tử, trải trên mặt đất, Bả Tử tiếp tục đập tượng đá, động tác của Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn phi thường chỉnh tề, mang vàng bạc trên đất đặt ở trên y phục.
“Phát tài rồi.” Đỗ Cửu Ngôn cười hắc hắc, “Nhị vị gia, mỗi người một phần đủ chúng ta thú tức phụ.”
Không ai để ý nàng.
Bả Tử liên tiếp gõ hai phật tượng, bên trong đều là vàng bạc và châu bảo, hai kiện y phục bao đến phồng lên.
Đỗ Cửu Ngôn đi vào trong thiện phòng tìm một khối chăn đơn sạch sẽ trải ra.
“Nàng xem vàng này, ” Quế vương nhặt một khối vàng lên, đặt trong tay nhìn, “Không phải đồ của bổn triều.”
Đỗ Cửu Ngôn lấy tới, bên trên in “Sở”, nàng lại nhặt một nén bạc tử khác lên, bên trên đồng dạng có khắc “Sở”, vàng bạc và đồ trang sức trong một tòa phật tượng rõ ràng phong cách cổ xưa cũ kỹ rất nhiều, nàng nói: “Trộm mộ?”
“Tám chín phần mười.” Quế vương nói: “Bằng không không lấy được nhiều thứ tốt như vậy.”
Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng, “Thực sự là chuyện tệ hại a, đánh danh hào Phật tổ làm hoạt động trộm mộ, lừa dối, rất có ý nghĩ.”
“Vương gia, người có muốn tra hoàng lăng một chút hay không, nói không chừng bên trong có còn bảo bối.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương liếc nàng một cái, “Hoàng lăng có người gác, bọn họ muốn đi vào cũng phải có bản sự này.”
bookwaves.com.vn
Bả Tử gõ pho tượng thứ nam thì dừng lại tay, “Pho tượng này giấu không phải vàng bạc.”
Đỗ Cửu Ngôn vùi đầu thu thập vàng bạc, thuận miệng hỏi: “Là đồ sứ?”
“Không phải, ” Bả Tử quay đầu nhìn hai người, lạnh lùng thốt: “Là thi thể!”
Đỗ Cửu Ngôn ném đồ trong tay hai ba bước qua đây, quả nhiên thấy ở trong tượng phật bằng bùn, là một thi thể người đang ngồi, nàng lấy tay đâm một chút, thi thể bảo tồn rất tốt, thân thể không có hư thối, nàng trầm giọng nói: “Gõ ra xem.”
Bả Tử nhẹ nhàng gõ, chỉ chốc lát sau lộ ra thi thể của một nam nhân trưởng thành, dung mạo mặc dù biến hình khó nhận, nhưng có thể nhìn ra được, tuổi người chết không lớn lắm, ở tầm hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi.
“Tiếp tục!” Đỗ Cửu Ngôn nhặt xẻng lên, ba người gõ từng pho tượng.
Tổng cộng mười bốn pho tượng phật, bên trong bốn pho đều là vàng bạc, còn dư lại mười pho đều là thi thể.
Năm nam thi, năm nữ thi.
Niên kỷ đều tầm hai mươi đến ba mươi lăm, nhưng đi qua hơi nước thân thể của thi thể đến xem, thời gian tử vong bất đồng.
“Tìm Điếu Đại đến xem.” Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Ngũ nam năm nữ, rất có thể là phu thê phát hiện chuyện ác tha của những hòa thượng này bị diệt khẩu.”
Quế vương và Bả Tử gật đầu, đều đồng ý suy luận của nàng.
“Ta đi tìm Điếu Đại tới.” Đỗ Cửu Ngôn đứng lên nói: “Các ngươi ở chỗ này coi chừng.”
Bả Tử nói: “Ta đi cho, ngươi và vương gia ở chỗ này chờ một chút.” Hắn nói chuyện đi tới cửa.
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xếp bằng ngồi dưới đất, “Vương gia, tâm tình của ta không tốt.”
“Ta kể cho nàng nghe một chuyện tiếu lâm?” Quế vương lại gần.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không muốn nghe chuyện cười.”
“Vậy nàng đánh ta hai cái xuất một chút khí.” Quế vương nói chuyện, đưa mặt qua, “Đánh đi.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, đẩy mặt hắn đi, “Chúng ta thu thập hết vàng bạc châu bảo.”
“Toàn bộ tư nuốt?” Quế vương hỏi.
“Không thôi thì sao, nộp lên cho ca ngươi?”
Quế vương gật đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc, Đỗ Cửu Ngôn tìm hơn mười đỉnh bạc có khắc chữ “Sở” để ở một bên, “Những thứ này có thể chứng minh bọn họ trộm mộ.”
“Thông minh.”
Hai người kéo vàng bạc tới một gian thiện phòng giấu đi.
Một lát sau, Bả Tử mang Điếu Đại tới, Điếu Đại chắp tay hành qua lễ, chờ thấy thi thể trên đất cũng không nhịn được lộ ra vẻ kinh hãi, “Vì sao nhiều thi thể như vậy?”
“Nếu ngươi thấy đó, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có người giết người xong liền làm một tòa phật, đem thi thể giấu ở trong tượng phật.”
Điếu Đại gật đầu, nhất nhất kiểm tra thực hư, Đỗ Cửu Ngôn hành động trợ thủ ghi lại giúp hắn, viết hai chữ nàng dừng một chút, Quế vương hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cử bút quên chữ.” Nàng nói chuyện cười khanh khách viết tiếp.
Mười cổ thi thể, Điếu Đại phán đoán cùng loại với Đỗ Cửu Ngôn, thời gian tử vong đều không giống nhau, thời gian lâu nhất, hắn cho rằng chí ít đã chết sáu năm trở lên.
Nhưng bởi vì thi thể kinh qua xử lý, lại luôn phong kín ở trong tượng, nên bảo tồn rất tốt.
“Nguyên nhân cái chết có thể điều tra ra không?” Quế vương hỏi.
Điếu Đại nói: “Đều bất đồng, có bốn đôi thi thể là chết do não bộ bị trúng đòn nghiêm trọng, có hai cỗ nữ thi còn lại là hít thở không thông tử vong, còn lại mấy cổ xương sườn và và xương tay đều có gãy, chắc là bị người tươi sống đánh chết.”
“Hai cỗ này, ” Điếu Đại chỉ vào một đôi thi thể gần nhất, “Chắc là năm ngoái chết, thịt trên người thi thể những thứ khác rõ ràng thủy phân nhiều hơn một chút.”
Đỗ Cửu Ngôn chỉnh lý sạch sẽ khuôn mặt người chết một ít, đang muốn nói, phía sau nghe được tiếng bước chân.
“Tìm được thi thể?” Thân Đạo Nho nhướng mày nói.