Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 562: DĨ TỰ SUY LUẬN

Dịch giả: Luna Wong – dùng chữ để suy luận

“Ra khỏi thành?” Thân Đạo Nho suy tư một chút, “Chẳng lẽ là đi thăm dò mạch lộ của hai đôi thi thể khác?”

Tổng cộng năm đôi thi thể, nhưng chỉ tra được thân phận của ba đôi, còn lại hai đôi còn chưa biết thân phận cụ thể.

“Chỉ có ba người bọn họ, Đại Lý tự không ai cùng đi sao?”

Người đến nói chuyện gật đầu xác nhận.

Thân Đạo Nho hơi gật đầu không có hỏi lại.

“Còn có một việc.” Người đến nói: “Thiệu Dương bên kia vẫn là không có tìm được đồ, chỗ có thể tìm đã tìm hết, nhất vô sở hoạch.”

“Tiên sinh, làm sao bây giờ?”

Thân Đạo Nho hiện tại cũng bắt đầu hoài nghi, bên trong Tây Nam quả thực không có hắn thứ hắn cần.

Như vậy đồ tổ sư lưu lại, rốt cuộc đi nơi nào?

“Có thể, căn bản cũng không ở Tây Nam, mà là lưu lạc dân gian hay không?”

Trong lòng Thân Đạo Nho không có đáy, việc này hắn vốn là chắc chắc, nhưng kinh qua thời gian dài tìm kiếm như vậy, cùng với các vị lão tụng sư Tây Nam đều không rõ ràng lắm, hắn cũng hiểu được đồ quả thực không ở Tây Nam.

Nếu như không ở Tây Nam, như vậy vật này, sẽ không dễ dàng.

Thân Đạo Nho đi tới lui hai bước, nói: “Ta đi Đại Lý tự.”

Hắn đi Đại Lý tự, đi tìm Huyền Ngô hàn huyên một hồi trước, trước khi đi hắn quẹo đường đi lao phòng khác, đứng ở trước mặt của một gian lao phòng.

Trong phòng giam có một người ngồi, nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu lên, rõ ràng là Phó Hoài Cẩn.

Người gầy không ít, nếu trước kia khí chất hắn như ngọc, như vậy hiện tại hắn một khối ngọc rơi vào trong đống mối, ám trầm âm lãnh.

“Thân Đạo Nho!” Phó Hoài Cẩn nói: “Tìm được thứ ngươi muốn chưa?”

Thân Đạo Nho nói: “Chưa từng. Cho nên tới hỏi Phó hội trưởng một chút, có từng nhớ tới cái gì.”

“Ngươi đến là vật gì cũng không có nói cho ta biết, ta có thể nhớ tới cái gì?” Phó Hoài Cẩn châm chọc cười.

Thân Đạo Nho nói: “Ta không nói, là bởi vì ý nghĩa không lớn, bất quá, dù là ta nói, người khác lấy được cũng bất quá là một vật tầm thường.”

Phó Hoài Cẩn nhìn hắn không nói gì, tự tiếu phi tiếu.

“Là một cái chiết phiến, bên trên có chữ của tổ sư gia tự tay viết.” Thân Đạo Nho nói: “Nếu ngươi xem qua chữ viết tay của tổ sư gia, thì sẽ biết, tổ sư gia sớm viết gì, thể chữ đều rất kỳ quái. Rất nhiều chữ chúng ta nhìn quen, nhưng không cách nào xác nhận.”

“Vậy chữ trên cây quạt, chính là như vậy, nếu ngươi thấy qua tất nhiên sẽ không quên.” Thân Đạo Nho nói.

Phó Hoài Cẩn nhớ lại một chút, lắc đầu nói: “Ta quả thực chưa từng thấy qua cây quạt như vậy. Ngươi có thể xác định, đồ ở Tây Nam?”

“Hiện tại không thể xác định.” Thân Đạo Nho nói: “Ngươi bây giờ thời gian không nhiều, không bằng nhớ lại đi.”

(Luna: Khỏi suy nghĩ, quạt trong tay ông nhà sát vách sau đó đã cho nữ chủ rồi)

Hắn nói chuyện, không hề nói nhiều với Phó Hoài Cẩn, phất tay áo ra ngoài.

Đi hai bước, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một việc, “Chữ kia. . .” Trong lòng hắn có cái gì nhảy nhảy, bước nhanh tìm một thư lại, nói: “Làm phiền đưa tất cả hồ sơ của Chung Sơn tự cho ta xem lại.”

Thư lại không có ngăn hắn.

Thân Đạo Nho lấy được hồ sơ, tìm được hồ sơ ngày đó ở trong hậu viện của Chung Sơn miếu, Đỗ Cửu Ngôn cho hắn xem.

Phía trên là ghi chép kết quả nghiệm thi.

Chữ viết rất đẹp, có cạnh có góc, là chữ của Đỗ Cửu Ngôn.

“Cái chữ này. . .” Ở trong tất cả các chữ, có hai chữ rất cổ quái, lúc đó hắn quét mắt qua một cái, cảm thấy cũng không có cảm thấy cổ quái, nhưng là mới vừa sau khi tán gẫu qua với Phó Hoài Cẩn, hắn bỗng nhiên nghĩ tới hai chữ này.

Chúng nó là chữ, viết cũng rất đẹp. Chỗ kỳ quái, hai chữ này thiếu một nửa.

Thi và thi(尸và屍).

Người bình thường dù là viết lỗi chính tả, cũng không có khả năng viết sai như vậy.

Cái chữ này, phi thường giống chữ của tổ sư gia!

Thân Đạo Nho vừa trả lại hồ sơ, lại vội vã trở lại tụng hành, lấy bản chép tay của tổ sư gia lưu lại ra.

Bản chép của của tụng sư, hai chữ này xuất hiện tần suất phi thường cao.

bookwaves.com.vn

Hắn bất quá lật hai trang, tìm được chữ giống nhau như đúc.

“Tại sao có thể như vậy?” Thần sắc của Thân Đạo Nho cổ quái, “Lẽ nào nàng cố ý đi học tập thể chữ của tổ sư gia?”

Cũng sẽ không, loại thể chữ này không cần phải tận lực học, huống chi, chữ nhỏ của tổ sư gia cũng không có đặc biệt xuất sắc.

Thái độ làm người của Đỗ Cửu Ngôn kiêu ngạo tự phụ, cũng sẽ không có tác phong tận lực mô phỏng theo bút tích của người nào.

“Đây giải thích thế nào?”

Thân Đạo Nho có chút nghĩ không thông, hắn tìm Mục Diễm đến, đem sự tình nói cho hắn biết, “Ngươi cho rằng là nguyên do gì?”

“Việc này quả thực lộ ra cổ quái, ” Mục Diễm nói: “Tổ sư gia đã về cõi tiên nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nói qua hắn từng thu đồ đệ.”

“Đỗ Cửu Ngôn làm sao biết viết thể chữ của tổ sư gia.”

Thân Đạo Nho như có điều suy nghĩ, “Có một việc, phong cách biện tụng của Đỗ Cửu Ngôn, mặc dù càng thêm bá đạo hùng hổ hăm dọa hơn tổ sư gia, thế nhưng ý nghĩ và phương thức, phi thường tương tự tổ sư gia.”

“Lúc đó Trình Công Phục cũng từng nói như vậy.”

Mục Diễm gật đầu xác nhận, “Vâng, đi qua bút tích, phong cách và con đường của tổ sư gia, Đỗ Cửu Ngôn quả thực giống tổ sư gia vô cùng. Hai năm trước, Tây Nam vì đánh bại Đỗ Cửu Ngôn, mà cụ thể nghiên cứu tất cả án kiện của nàng, đối chiếu với tổ sư gia, cũng nhận được chứng thực.”

“Hội trưởng, người nói. . .” Mục Diễm suy đoán, “Đỗ Cửu Ngôn tuổi còn trẻ, thì có thành tựu này, đây phảng phất là võ giả trong mấy cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp vô tình lấy được bí tích, từ hạng người bình thường không có tiếng tăm gì, đột nhiên nhất phi trùng thiên, kinh động thiên hạ.”

“Ngươi nói có đạo lý.” Thân Đạo Nho càng phát giác phương hướng này rất đúng, “Đỗ Cửu Ngôn là người nơi nào?”

Mục Diễm trả lời: “Nguyên quán là Trấn Viễn phủ, nhưng quê quán của phụ tử bọn hắn bây giờ là Thiệu Dương.”

“Để người của Thiệu Dương đi tra một chút.” Thân Đạo Nho nói: “Biết rõ ràng vị tú tài đột nhiên thành danh này, rốt cuộc từng có gặp gỡ gì, đã từng được vị cao nhân nào chỉ điểm.”

Lẽ nào năm đó tổ sư gia thực sự từng thu đệ tử?

“Nếu như muốn tra, có người có thể tìm đi ra dùng một lát.” Mục Diễm thấp giọng nói một câu với Thân Đạo Nho, Thân Đạo Nho gật đầu, “Được! Chuyện này giao cho ngươi đi làm.”

Mục Diễm xác nhận.

“Vừa lúc thừa dịp án kiện của Huyền Ngô, để Đỗ Cửu Ngôn triệt để không thể xoay người. Nếu như đồ của tổ sư gia thực sự ở trong tay hắn, cũng có thể nhân cơ hội này đạp hắn, bắt hắn giao ra đây.”

Mục Diễm nói: “Bất quá bên người hắn có Quế vương gia, việc này không quá dễ xử lý.”

“Quế vương gia cũng không có thể phủ định luật pháp, uổng cố luật pháp.” Thân Đạo Nho nói: “Huống chi, Quế vương gia cũng bất quá là một vương gia. . .”

Mục Diễm liền nghĩ đến một nhà An Sơn vương còn nhốt tại Tông nhân phủ.

. . .

Đỗ Cửu Ngôn xuất môn hai ngày, lúc đi ba người áo mũ chỉnh tề, lúc trở lại tóc rối mặt bẩn, chật vật bất kham.

Củ cải nhỏ đứng chờ bọn họ ở cửa, thấy ba người xuống ngựa, vẻ mặt giật mình nói: “Cha, Bả Tử thúc còn có nghĩa phụ. . . Là, là các ngươi sao?”

“Không thôi thì sao, ” Quế vương nói: “Trên đời này ngoại trừ ta ra, còn ai có phong lưu phóng khoáng như ta đây?”

Khóe miệng của củ cải nhỏ run lên, nói: “Nghĩa phụ, người. . . Người hiện tại một chút cũng không phong lưu.”

Quế vương rũ mi nhìn y phục của bản thân một chút, hắn mặc bào tử xanh đen sắc vừa làm, hiện tại thành bào tử hôi sắc, hắn u oán nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Chỉ nàng không cho ta mang đồ đi thay, thực sự là không chú trọng.”

“Chỉ hai ngày, thông qua được thì thông qua.” Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, “Không có chỗ tắm, ngươi thay quần áo có ý nghĩa gì.”

Quế vương thở dài, “Ta đi tắm.”

Đầy đầu đầy mặt một thân bụi, thật sự là khó coi.

bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn dắt tay của củ cải nhỏ, cùng Bả Tử quay về nội viện, nàng hỏi: “Hai ngày này có ngoan hay không a?”

“Có a, ngày hôm qua ta đi tìm răng trắng lớn chơi.” Củ cải nhỏ nói: “Răng trắng lớn hỏi người có phải đang làm án tử hòa thượng hay không, đến lúc đó hắn có thể đi nghe một chút hay không.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn muốn đi nghe cũng không đơn giản, tìm Tiền đại nhân là được.”

“Nga, ta đây trả lời hắn như thế.” Củ cải nhỏ nói: “Cha a, lần này các ngươi ra ngoài có thu hoạch hay không?”

Thần sắc của Đỗ Cửu Ngôn tự tin, “Đó là đương nhiên, cha ngươi xuất mã, làm sao không làm được chuyện, ” nàng nói xong, phát hiện Bả Tử còn ở, lại ho khan một tiếng, sữa chửa nói: “Cha ngươi và Bả Tử thúc ngươi xuất mã, làm sao không làm được chuyện!”

Củ cải nhỏ cười khanh khách, nói: “Bả Tử thúc, cha ta tốt xấu còn nhớ rõ công lao của ngươi.”

“Nghĩa phụ ta nga, nàng cũng không có nhắc!” Củ cải nhỏ đè thanh âm nói.

Bả Tử cười khẽ, sờ sờ đầu của hắn, “Phải, ta nên cảm ơn.”

Củ cải nhỏ che miệng cười, “Người chớ nói, để cha ta tiếp tục xạo là được rồi.”

“Ân, không nói.” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn không có tâm tư nghe hai người lén lút nói chuyện, trở về tắm ngủ một giấc, tỉnh dậy bầu trời tối đen, tất cả mọi người đang đợi nàng ăn cơm.

Nàng xoa bụng đói đến xẹp lép, nhìn một bàn gà vịt thịt cá, nói: “Trù phòng hôm nay thật săn sóc a, cư nhiên nhiều món mặn như thế.”

“Ta phân phó, ” Quế vương nói: “Ăn mấy ngày màn thầu, đói.”

“Ăn cơm, cơm nước xong hội báo tiến triển mấy ngày nay cho các ngươi biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Mọi người vùi đầu ăn cơm, chờ ăn xong Tạ Hoa dẫn người thu thập bàn sạch sẽ, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Tạ công công, người lúc nào đến?”

“Nô tài thấy mấy ngày nay tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, nên kéo dài hai ngày, chờ các vị bận xong trận này, lại để cho người vào phủ, người xem được không?” Tạ Hoa nói.

Tới mấy nữ tử, có một vị vô luận gia thế hay là dung mạo đều là nhất đẳng nhất, là Tĩnh Ninh hầu phu nhân cố ý chọn, là thứ nữ của huynh trưởng nhà nương nàng Bình Dương bá . Bình Dương bá mặc dù không ở kinh thành nhưng là danh môn vọng tộc.

Lúc này đây đưa vào trong cung cho đủ số, mục đích chính là vì có thể đi vào vương phủ, tiếp xúc với Quế vương nhiều một chút, lâu ngày sinh tình.

Lui một bước mà nói, nếu như không thể cùng Quế vương lâu ngày sinh tình, cùng Đỗ Cửu Ngôn cũng có thể.

Mục đích vẫn là mở cho Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, để mỗi người bọn họ có thể tìm được nữ quyến thích hợp, thành thân thành gia.

(Luna: Sợ bà này một là thuộc về Bả Tử hai là Trác Thái Như, ai biểu ai ông này là nam thứ 9 làm gì)

Về phần những nữ quan khác, hai phu thê Tĩnh Ninh hầu tỉ mỉ nghiên cứu qua một viện tử toàn nam, cố ý chọn, vô luận học thức gia thế hay là tính tình, đều rất hợp.

Tạ Hoa biết những thứ này, tương đương có tự tin.

“Cũng là ngươi suy tính chu đáo. Chúng ta đều bận rộn, các cô nương vào phủ khó tránh khỏi sẽ chậm trễ các nàng.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Vậy đợi thêm mấy ngày nữa, mọi người cũng không có gấp như vậy.”

Tạ Hoa xác nhận ra ngoài.

“Cửu Ngôn, ngươi nói kết quả mấy ngày nay ra ngoài điều tra nhanh lên.” Tiền Đạo An nói: “Vụ án này không dễ biện, nếu như không có chứng cứ thực tế, ngươi thật đúng là phải làm cho tốt chuẩn bị thua.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta không thua đâu. Nếu như lần này thua, tất nhiên ta còn muốn khiếu nại.”

Nhiều nhân mạng như vậy, nhiều phụ nhân khuất nhục như vậy, một đời của Thôi Xảo. . .

Nàng một chút đều không thua được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui