Q1 – CHƯƠNG 563: BÁN HẠT DƯA ĐÂY
Dịch giả: Luna Wong
Tháng ba mùa xuân ấm áp, nguyệt quý huyến lệ hoa đón xuân ưu nhã.
Án tử của Chung Sơn tự, là án kiện hất kim vi chỉ mọi người kỳ quái không rõ ràng, thoáng cái phong miếu bắt hết hòa thượng cả miếu lại, lại vừa không nói nhiều người như vậy phạm tội gì với bên ngoài.
Vụ án này, thậm chí cũng không có ở phủ nha thẩm tra xử lí, mà là có Đại Lý tự tự mình điều tra.
Nếu là tiểu án, sẽ không tiến Đại Lý tự, nếu nói đại án tử. . . một đám hòa thượng Chung Sơn tự có thể làm cái gì ra đại án?
Nên, chờ mùng năm tháng ba Đại Lý tự khai đường thẩm lý ngày, Đại Lý tự ngoài cửa trên đường, người ta tấp nập.
Có người chen không vào, phải đi quán trà đối diện xéo ngồi, phái ba sai vặt luân phiên đi nghe, nghe xong trở lại sinh động như thật kể lại cho mọi người nghe.
Việc này cũng không phải làm lần đầu, trước đây từng có chuyện như vậy, nhưng cách lần trước, để mọi người có hứng thú nghe chuyện thú vị như thế, vẫn là năm kia Đỗ Cửu Ngôn biện án của Mã Ngọc Nương.
Ngẫm lại, cư nhiên đều là Đỗ Cửu Ngôn.
Sáng sớm, thái hậu đỡ tay của Tiền ma ma ra Khôn Ninh cung, hoàng hậu mang người qua đây, khuyên nói: “Mẫu hậu, hôm nay Đại Lý tự có rất nhiều người, người chớ đi, nếu như dập trúng bị chén trúng người làm sao bây giờ.”
“Ai gia không chen ở trong đám người, không có việc gì.” Thái hậu nói: “Ngươi đừng sợ, Tĩnh Ninh hầu chờ ở bên ngoài cửa cung, hắn làm việc từ trước đến nay chu toàn.”
Lúc nói chuyện, thấp giọng phân phó hoàng hậu, “Ngươi đừng lộ ra ngoài, để hoàng đế biết, lại tâm thần không yên lo lắng.”
“Ai gia đi, ” thái hậu lôi kéo Tiền ma ma mang theo Cung đại cô cô ra Khâu Ninh cung, Vương Bảo Ứng mang theo bốn tiểu nội thị đổi y phục theo, hoàng hậu sợ gặp chuyện không may lại phân phó bốn nội vệ, dặn dò: “Không nên theo quá chặt, để thái hậu nương nương không được tự nhiên, nhưng cũng không có thể cách xa, nếu là có chút chuyện gì, các ngươi lại không kịp.”
Bốn người nội vệ xác nhận, đi theo.
Hoàng hậu thở dài, lại bật cười lắc đầu, “Đến mẫu hậu cũng không nhịn được đến xem náo nhiệt.”
Ma ma bên người nàng nói: “Chuyện của Chung Sơn tự lúc này nghe nói rất lớn, cũng không biết đến cuối cùng sẽ thẩm ra tình trạng gì.”
“Thân Đạo Nho và Đỗ Cửu Ngôn biện?” Hoàng hậu hỏi.
Ma ma xác nhận, “Cũng là bởi vì hai người đó biện, cho nên mới náo nhiệt a.”
“Thật đúng thế, ” hoàng hậu khẽ cười nói: “Nói ta cũng đều muốn đi nghe rồi. Ngươi sai hai hài tử cơ trí ra ngoài nghe một chút, chờ kết thúc nói cho ta nghe.”
Ma ma xác nhận.
Lúc này, tiền triều vừa hạ triều, Triệu Dục đỡ Tiết Án đi ra, một tiểu nội thị đi theo lên, nói: “Thánh thượng, trên đường bên ngoài Đại Lý tự người tấp nập, đến cỗ kiệu của mấy vị đại nhân, đều bị chận ở bên ngoài vào không được nha môn.”
“Ai mở cửa, không phải nói phải đóng cửa thẩm sao?” Triệu Dục cau mày nói: “Đại Lý tự bên kia nói như thế nào?”
Hắn sáng sớm thấy Tiền Vũ còn cố ý hỏi một câu, Tiền Vũ nói phải đóng cửa thẩm.
“Hiện tại xem ra, sợ rằng không dễ đóng cửa, người nhiều như vậy, không dễ trấn an.”
Triệu Dục ngưng mi, suy nghĩ một chút phân phó nói: “Ngươi đi nói một tiếng với Tiền Vũ, bảo hắn cẩn thận một ít, thực sự không được thì hôm khác.”
Tiểu nội thị xác nhận đi.
Sài thái thái gọi mọi người, “Ngày hôm qua ta hỏi qua Đỗ tiên sinh, hắn nói án kiện của Thôi Xảo ngày hôm nay khai thẩm.”
“Đó là thẩm chung với án tử của Chung Sơn tự?” Cao thị hỏi.
Sài thái thái gật đầu, “Đỗ tiên sinh nói hai án tử có quan hệ nguyên nhân kết quả, nên triều đình quyết định xử lý hai án thành một án cùng thẩm.”
“Sài tỷ, ta và người cùng đi chứ.” Cao thị lôi kéo Sài thái thái, “Ta, ta không ở nhà nữa.”
bookwaves.com.vn
Sài thái thái đẩy nàng một cái, nói: “Ngươi thành thật ở nhà cho ta. Lưu môi bà nói, qua thôn này sẽ không có tiệm này nữa, nam nhân kia tuy nói là người cà lăm, nhưng là người thành thật, còn có tay nghề rèn đúc.”
“Hai nữ nhi người trước để lại đều sắp gả, ngươi qua đó vừa lúc sống tốt. Người như vậy, đốt đèn lồng đều tìm không được.”
Mới hòa ly, Cao thị thực sự không muốn sẽ tìm người khác, nàng muốn sống một mình cả đời này.
Đối với nam nhân, nàng một chút chờ mong và trông cậy cũng không có.
“Ta. . .” Cao thị còn muốn nói nữa, Sài thái thái chỉ nàng nói: “Ta nói cho ngươi biết, ngày hôm nay ngươi nếu như nhăn nhó kéo chân sau, sau này cũng không cần gọi ta là tỷ tỷ nữa.”
Cao thị gật đầu xác nhận, nàng biết, Sài thái thái là tốt cho nàng, muốn cuộc sống sau này của nàng ít nhiều có người chiếu cố giúp đỡ.
“Ta hiểu rồi, về nhà chờ ngay.”
Nàng nói chuyện, chỉnh chỉnh y phục đi về nhà.
Mấy phụ nhân của Tỳ Bà hạng và Áo Tử hạng cũng cười theo, ồn ào hướng về phía Cao thị phất tay, “Cao tỷ, như Đỗ tiên sinh nói vậy, người phải cố gắng a!”
“Tuổi còn trẻ, có cơ hội bắt đầu một lần nữa.”
Cao thị quay đầu lại nhìn các nàng, đỏ mặt lên, bước nhanh đi.
“Đi, chúng ta đi nghe Đỗ tiên sinh biện tụng.” Sài thái thái về nhà cõng tôn tử lên người, mang theo tám phụ nhân trong hai ngõ nhỏ, mọi người không phải ôm nhi tử nữ nhi, chính là kéo tôn tử tôn nữ, hạo hạo đãng đãng đi Đại Lý tự.
Chờ các nàng đến, phát hiện căn bản chen không vào, các vị đại nhân Đại Lý tự vừa hạ nha trở về đều bị chen ở bên ngoài, phải gõ chiêng trống thét, “Nhường một chút, các ngươi không cho Tiền đại nhân đi vào, một hồi sẽ không có người thăng đường!”
Mọi người cười ha hả, người chậm rãi di động, nhường ra một con đường cho Tiền Vũ.
Có người hô: “Đại nhân, Đỗ tiên sinh là người tốt, hắn nói ai là người xấu, người kia nhất định là người xấu, đại nhân người nhất định phải nghe Đỗ tiên sinh nhiều a.”
“Đúng vậy, lần trước chuyện của Kinh Nhai Trùng chính là như vậy, chúng ta cũng không biết Kinh Nhai Trùng là người xấu, nếu không có Đỗ tiên sinh đề tỉnh chúng ta, chúng ta bây giờ vẫn chưa hay biết gì.”
Tiền Vũ xoa trán dở khóc dở cười, lúc nào bách tính tín nhiệm tụng sư, đã đến trình độ mù quáng?
Cũng là bởi vì tin tưởng tụng sư, nên mặc kệ đối phương biện tụng án tử trắng đen, chắc chắc nàng đúng.
Vậy sau này nếu như Đỗ Cửu Ngôn cũng giống Kinh Nhai Trùng vậy. . .
Hậu quả kia chẳng phải là khó có thể thu thập.
Tiền Vũ thật vất vả vào Đại Lý tự, lau mồ hôi phân phó, “Đi chuẩn bị, sau nửa canh giờ kích trống thăng đường.”
“Đại nhân, cửa kia còn đóng hay là không?”
“Ngươi xem tình huống này, muốn đóng cũng đóng không xong.” Tiền Vũ bất đắc dĩ nói: “Đợi lát nữa Đỗ Cửu Ngôn và Thân Đạo Nho tới, ngươi để cho bọn họ tới chỗ bổn quan trước, có việc căn dặn.”
Đại Lý tự công việc lu bù lên, bên ngoài người đứng mệt mỏi, tốp năm tốp ba ngồi chồm hổm dưới đất.
“Có quả khô, mứt hoa quả, có muốn mua một chút hay không, hai văn tiền một bao nga.”
“Còn có bánh nướng, bánh nướng cũng ăn ngon nga.”
Trong đám người, củ cải nhỏ mang theo Bảo nhi hai tuổi, do Hoa Tử và Nháo nhi che chở, Cố Thanh Sơn và Hàn Đương theo sát không xa không gần.
Trong tay hai hài tử, xuyên toa ở trong đám người.
Một người là bán mứt hoa quả quả khô, một người là bán bánh nướng.
“Đỗ tiểu công tử, hôm nay người không bán hạt dưa?” Có người mua hai túi mứt hoa quả, củ cải nhỏ cười nói: “Mùa xuân hạt dưa không thể ăn, hơn nữa ăn đầy đất vỏ hạt dưa, đại lão gia sẽ mắng chửi người.”
“Chúng ta ngày hôm nay ăn mứt hoa quả, mứt hoa quả sạch sẽ.”
Mọi người đều cười lên, có người nói: “Đỗ tiểu công tử nói có đạo lý, đúng là như vậy.”
bookwaves.com.vn
“Bánh nướng bán thế nào, hài tử này bước đi đều bất ổn, đã ra bán bánh nướng a.”
“Là tiểu Bảo nhà của Thôi Xảo thẩm.” Củ cải nhỏ cười nói: “Bánh nướng là buổi sáng nãi nãi hắn làm, cũng không đắt, hai văn tiền ba bánh nướng, người muốn ăn thử không?”
Mọi người biết, Thôi Xảo chính là nữ nhân trong án tử này, mọi người ít nhiều đều nghe nói, lại thấy nhãn thần của tiểu Bảo liền mang theo đồng tình.
Người lớn tốt xấu nói không rõ, thế nhưng tiểu hài tử nhất định là không có sai.
“Cho ta hai túi mứt hoa quả, tam khối bánh nướng.”
Tất cả mọi người đưa tiền qua đây mua mứt hoa quả và bánh nướng.
Củ cải nhỏ mang theo tiểu Bảo đứng ở trong đám người, không nhanh không chậm làm việc, hắn lấy tiền tiểu Bảo cười hì hì nhìn hắn, Hoa Tử đưa đồ cho người mua.
Không đợi khai đường, đồ trong rổ của hai người đều bán hết sạch.
“Đây đã hết rồi a, chúng ta còn chưa mua được ni.” Có người kêu.
“Vậy các người chờ nga, chúng ta trở về lấy nữa.” Củ cải nhỏ dắt tiểu Bảo ra ngoài, Cố Thanh Sơn sợ củ cải nhỏ bị người chen ra, ôm hắn lên ngồi trên cổ, tiểu Bảo thì có Nháo nhi ôm, mấy người trở về.
“Chúng ta đi trong nhà tiểu Bảo tiếp tục làm bánh nướng trước, Vương nãi nãi nói nàng dạy chúng ta làm.”
Mọi người cười hì hì trở về chuẩn bị đồ, tiểu Bảo cực cao hứng, “Tiền, mua kẹo cho nương ta.”
“Nương ta thích ăn kẹo.”
Chờ bọn hắn trở về, Vương thị đã nướng xong một lò, nàng hơi mệt chút ngồi ở bên cạnh bếp lò ngủ gật, nghe được tiếng bước chân, hướng về phía mọi người cười, “Đều bán xong rồi?”
“Nãi nãi, đều bán hết rồi.”
Củ cải nhỏ đưa tất cả tiền trong túi tiền cho tiểu Bảo, tiểu Bảo còn nhỏ cũng không hiểu cái nào là của hắn, cái nào là của củ cải nhỏ, ôm túi tiền chạy tới, “Nãi nãi, ngươi xem, thật nhiều tiền tiền, có thể mua thuốc cho ngươi.”
Cặp mắt của Vương thị đỏ lên, lại nhìn củ cải nhỏ, “Đỗ công tử, những thứ này không hoàn toàn là bán bánh nướng, người lấy tiền của người ra.”
“Mứt hoa quả của ta không bao nhiêu, ở đây đều là tiền bán bánh nướng, người đều thu, lại lấy bánh nướng cho chúng ta, chúng ta tiếp tục bán.” Củ cải nhỏ cười hì hì ghé vào trên lò, thăm dò nhìn bên trong, Vương thị vội lấy một khối nóng hổi cho hắn, “Không dám cho người ăn, sợ ăn hỏng bụng người. Người là thiếu gia quý giá như vậy, ruột bụng đều là mềm mại.”
“Không quan hệ, hiện tại ta rất đói bụng.” Củ cải nhỏ vừa ăn vừa khen, lại mang Bảo nhi dẫn theo bánh nướng, đi về nhà lấy mứt hoa quả, trở lại cửa Đại Lý tự.
Đến thời gian, vừa vặn tiếng trống vang lên, âm thanh ong ong rầm rĩ trong ngoài lập tức tiêu thất, chung quanh an tĩnh lại.
“Cha ta tới sao?” Củ cải nhỏ ngẩng đầu một cái, mãn nhãn đều là nhiều loại lưng và cái mông, cái gì đều nhìn không thấy, bất quá tốt hơn tiểu Bảo một chút, hắn chỉ có thể nhìn thấy đầu gối sau của người.
Cố Thanh Sơn gật đầu, “Tới rồi, ở bên trong.”
“Nga, ta đây nhanh chóng bán, sau đó nghe ta cha biện tụng.” Củ cải nhỏ thấp giọng hô, “Bánh nướng, mứt hoa quả, có muốn không?”
Như hai con chuột, chui trong đám người.
Vốn có bốn phía an tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay thấp thấp, có người nói: “Đỗ tiên sinh, Đỗ tiên sinh nói chuyện trước.”