Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 572: ĐÁNG VUI ĐÁNG MỪNG


Dịch giả: Luna Wong


“Cửu Ngôn, nào!” Thái hậu phi thường thư thái, cao hứng hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, “Đến chỗ ai gia.”


Nếu án tử của Thôi Xảo không có Đỗ Cửu Ngôn, nàng cũng sẽ không hạ ý chỉ đặc xá, cũng là Thôi Xảo vận khí tốt, biết Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn tiến lên hành lễ, phát hiện người cả phòng, chỉ phải hành lễ với từng người.


“Ai gia vẫn là lần đầu tiên nghe ngươi biện tụng ở trên công đường, tuy vốn biết ngươi là một tụng sư lợi hại, nhưng không biết lệ hại ở đâu.” Thái hậu cười khanh khách nói: “Hôm nay ai gia xem như là kiến thức, không chỉ những câu có lý, còn có lòng mang đại ái tiểu tình của thiên hạ, là một hảo hài tử.”


“Nếu thiên hạ thêm mấy tụng sư như ngươi vậy, vậy nhất định nơi chốn thái bình, không người dám tự cho là đúng chui chỗ trống làm chuyện xấu.”


Đỗ Cửu Ngôn ngượng ngùng, chắp tay nói: “Người khen trật rồi, Cửu Ngôn làm chỉ là chuyện bổn phận mà thôi, không kham nổi khen của người, cũng không chịu được một phần khen ngợi của người.”


“Còn khiêm tốn.” Thái hậu vui mừng không ngớt, dư quang nhìn về phía Quế vương, chỉ thấy hắn đầy mặt cùng có vinh yên tọa ở một bên ngây ngô cười, là một bộ biểu tình tức phụ được người khen, bản thân cũng dính ánh sáng. Sao nàng sinh ra một nhi tử càng lớn càng sỏa như thế.


Cũng may Đỗ Cửu Ngôn thiện lương, không thôi còn không biết mang theo nhi tử ngốc của nàng đi làm chuyện xấu gì.


“Đỗ Cửu Ngôn, ” Lỗ Niệm Tông gọi tên đầy đủ của Đỗ Cửu Ngôn, vốn là gọi Ngôn Ngôn, nhưng ngay vừa rồi hắn bị Quế vương uy hiếp qua, nên lúc này hắn sửa miệng, “Ngươi làm sư phụ ta đi, ta cũng muốn làm tụng sư.”


Đỗ Cửu Ngôn bật cười, nói: “Lấy học thức của người, ta nào dám Ban môn lộng phủ ở trước mặt người nói bái sư chứ.”


“Không quan hệ, không quan hệ, ” Lỗ Niệm Tông phất tay, “Ta không có học vấn, ta cái gì cũng không biết, rất dễ dạy.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười.


“Niệm Tông.” Lỗ phu nhân cười cắt đứt lời của Lỗ Niệm Tông, “Như ngươi vậy chính là làm khó Đỗ tiên sinh, nếu là hắn không thu ngươi, một hồi có phải ngươi sẽ tử triền lạn đả hay không?”


Lỗ Niệm Tông cười hắc hắc, “Ta và củ cải nhỏ là bạn tốt.” Lúc nói chuyện, lại nhìn Quế vương, “Vương gia vương gia, ta có thể thường thường đến vương phủ chơi không?”


“Tùy tiện.” Quế vương nói.



Lỗ Niệm Tông cao hứng không ngớt, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Hôm nào ta đi tìm ngươi chơi.”


Đỗ Cửu Ngôn cười xác nhận.


Bên kia, hai phu thê hai Tĩnh Ninh hầu Đỗ Cửu Ngôn hàn huyên hai câu, nói hai câu với Hàn Tử Lộ, thái hậu quả thật có chút mệt mỏi, đứng dậy nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ngày khác vào trong cung, ai gia còn có việc muốn nói với ngươi.”


“Vâng!” Đỗ Cửu Ngôn cùng mọi người tiễn thái hậu ra ngoài, người một nhà Tĩnh Ninh hầu cũng đều trở về, Lỗ Niệm Tông lấy lý do phải đợi củ cải nhỏ không đi, Lỗ phu nhân không thể làm gì khác hơn là bồi, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Củ cải nhỏ thông minh cơ linh, ngươi phải dạy thật tốt, tương lai tất thành đại khí.”


“Bất quá ta thấy ngươi cũng rất bận rộn, nếu thường ngày thực sự không rảnh, không bằng đưa hắn đến nhà của chúng ta. Niệm Tông mặc dù không có đầu óc gì cũng không thông minh, nhưng sách lại đọc không ít, dạy củ cải nhỏ vỡ lòng, không có vấn đề.” Lỗ phu nhân nói.


“Chỉ sợ thêm phiền phức cho người và đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


Lỗ phu nhân phất phất tay, đang muốn nói, củ cải nhỏ chạy tới, hành lễ với mọi người, Đỗ Cửu Ngôn lau mồ hôi cho hắn, nói: “Có phải mặc nhiều hay không, một đầu mồ hôi.”


“Đúng vậy, ta đi nhà tiểu Bảo lại chạy về, mệt mỏi quá a.” Củ cải nhỏ cười hì hì nói.
“Ngày hôm nay bán hạt dưa còn bán bánh nướng?”


Hai người vừa nói chuyện, Lỗ phu nhân cười khanh khách nhìn, đường nhìn vừa chuyển lại rơi vào trên tay của Đỗ Cửu Ngôn vỗ về mặt của củ cải nhỏ, thon dài trắng nõn giống như hành xanh, mà để tim nàng nhảy chính là, giữa ngón tay nàng có một nốt ruồi.
Nột ruồi này. . . Tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào.


Ai có nhỉ?


Trái lại đúng dịp.


Nhưng nàng nhất thời lại nghĩ không ra. Cái ý niệm này chợt lóe lên, Lỗ phu nhân không có nghĩ nhiều nữa, hẹn xong thời gian với củ cải nhỏ, liền mang theo Lỗ Niệm Tông trở về.


“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương qua một bên, thấp giọng nói: “Lúc này lúc ngươi rảnh rỗi, tốc tốc đi uy hiếp Huyền Ngô.”


Quế vương nói: “Còn cần uy hiếp?”


“Lòng ta hư a, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn sắp chém đầu, nếu như cá chết lưới rách, nói ra chúng ta nuốt tiền của hắn, đến lúc đó có thể thật mất mặt.”


Quế vương nói: “Ta không có nuốt!”


“Nói như vậy, vương gia rất sạch sẽ rồi?” Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, Quế vương vội nói: “Không sạch sẽ. Ta đây sẽ đi gặp Huyền Ngô, nàng còn có cái gì muốn nói?”



bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Không có gì muốn nói, nếu như hắn không bị uy hiếp, ngươi phân phó lao phòng nhìn kỹ, không cho phép bất luận kẻ nào gặp hắn.”


“Để ngừa hắn hồ ngôn loạn ngữ, nói ra lời không nên nói.”


Bí mật của tống tử thang, chỉ có thể trở thành bí mật vĩnh cửu.


“Đã biết, ” Quế vương xua tay đi lao phòng, lại quay đầu hỏi: “Nàng đến nhà Thôi Xảo?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta đưa củ cải nhỏ đi xem, buổi tối ăn cơm ở nhà Thôi Xảo. Ta đã để Tiền Đạo An đi mời mọi người, buổi tối ta mời khách, chúng ta vui a.”


Quế vương gật đầu, đi lao phòng.


Đỗ Cửu Ngôn đưa củ cải nhỏ ra Đại Lý tự, Bả Tử ở cửa chờ nàng, thấp giọng nói: “Ngoại trừ Yến kinh tụng hành tới không ít học sinh ra, không có người kỳ quái và người khả nghi tới nghe.”


“Không có thì tốt nhất.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Khổ cực ngươi.”


Bả Tử chắp tay, nói: “Vì Đỗ tiên sinh làm việc, không khổ cực.”


“Có giác ngộ, có tiền đồ.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói, vào Ngô Đồng hạng, chợt nghe trong nhà Lưu Đoan đang ở cãi nhau, nàng có chút kỳ quái, Cao thị đều đi rồi, bọn họ còn ồn ào cái gì. Nàng đang muốn quẹo vào, bỗng nhiên liền thấy Lưu Đoan từ bên trong cửa đi ra, khí thế hung hăng cúi đầu chạy đi, cũng không có thấy Đỗ Cửu Ngôn, hai ba bước đến cửa nhà của Thôi Xảo, hướng về phía bên trong quát: “Cao thị, ngươi lăn ra đây cho lão tử!”


Trong nhà Thôi Xảo rất náo nhiệt, Lưu Đoan vừa hô như thế bên trong nhất thời an tĩnh một chút, lập tức chợt nghe thanh âm của Sài thái thái, “Ngươi ồn ào cái gì, Cao thị đều không có quan hệ với ngươi nữa rồi, ngươi dựa vào cái gì ở chỗ này hô to gọi nhỏ.”


“Sài thẩm, ta nể mặt mũi của Sài bảo trưởng, không tính toán với ngươi. Nhưng ngươi lại lặp đi lặp lại nhiều lần làm ra loại sự tình này.”


“Ngươi để mọi người phân xử, ngươi cư nhiên làm mai cho Cao thị, những nữ nhân như các ngươi, còn có xấu hổ hay không.”


Sài thái thái xách thắt lưng đi ra, gắt một cái, nói: “Luật pháp cũng không quản chuyện nữ nhân tái giá, ngươi dựa vào cái gì quản. Ta nói cho ngươi biết, các ngươi đã hòa ly, Cao thị hiện đang không có trượng phu, nàng muốn gả cho ai là tự do của nàng, không mượn ngươi xen vào!”


“Chỉ nàng, chỉ nàng còn gả người?” Lưu Đoan chỉ vào Cao thị bên trong cánh cửa, “Nàng là một con gà mái không biết đẻ trứng, nàng gả người, gả quỷ quỷ cũng không muốn nàng.”


“Thứ không biết xấu hổ, tiện nhân!” Lưu Đoan chỉ vào Cao thị nói: “Ngươi không biết xấu hổ, chớ có trách ta vô tình vô nghĩa, sau này ngươi bị nam nhân khác kỵ, bị người đánh, cũng không cần trở về tìm ta.”



“Ngươi chính là chết ở bên ngoài, ta cũng sẽ không quản ngươi.”


“Phi!” Lưu Đoan mắng, “Tiện nhân, thứ hàng xấu!”


Hắn vừa đi hai bước, bỗng nhiên trên đùi toàn tâm đau nhức, ai u một tiếng quỳ trên mặt đất, hơn nửa ngày không bò dậy nổi.


Bên trong cánh cửa vang lên một trận tiếng cười to, có phụ nhân hô: “Báo ứng!”


Lưu Đoan đã mất mặt mũi, nhịn đau chạy.


Đỗ Cửu Ngôn nói với Bả Tử: “Hòn đá của ngươi ném rất chuẩn a, hôm nào dạy ta.”


“Lần sau ta lên đường, nhìn ai không vừa mắt, ta liền ném hắn nha.”


Bả Tử nói: “Ngươi thấy ao không vừa mắt bắn một ánh mắt, ta thay ngươi đập hắn nha.”


“Bả gia nghĩa khí.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện vào cửa, Sài thái thái vội thỉnh bọn họ đi vào, cao hứng nói chuyện vừa rồi của Lưu Đoan ra một lần, nói: “. . . Ta để Cao thị đi gặp, bà mối nói nam nhân kia rất tốt, thân thể tráng còn thành thật có thể chịu được cực khổ.”


“Nam nhân như vậy không phải chết lão bà, chúng ta cũng không có phúc khí gặp phải.” Sài thái thái nói: “Nên, nghìn vạn lần không thể buông tay, chưa chừng vừa quay đầu đã bị người đoạt đi.”


Cao thị đầy mặt đỏ bừng đứng ở trong sân, bất đắc dĩ nhìn Sài thái thái.


Nàng mới vừa hòa ly kỳ thực không muốn gả người, nhất là sợ người nói xấu, hai là thực sự không ôm niệm tưởng với nam nhân nữa.


Nhưng hôm nay nàng đi gặp người làm rèn kia, quả thực như Sài thái thái nói, người thành thật tay nghề cũng tốt, ngoại trừ một chút nói lắp ra, thật sự là lựa không ra chỗ không tốt.


Nàng hiện tại cũng không có chủ ý.


bookwaves.com.vn
“Nhìn kỹ liền gả a.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Chỉ cần Cao thẩm tử muốn gả, cứ yên tâm to gan gả. Trên đời này bất kể là ai, cũng không thể ngăn trở cước bộ truy cầu hạnh phúc của ngươi ngươi.”


Cao thị không có bản lĩnh cầu sinh, sống một mình rốt cuộc khổ cực, nếu như điều kiện của đối phương quả thực tốt, nên gả.


Chí ít có thể chiếu ứng lẫn nhau, già rồi cũng có người làm bạn.


Mọi người đều cười lên, Sài thái thái đẩy Cao thị một cái, “Có nghe hay không, Đỗ tiên sinh bảo ngươi đi truy cầu hạnh phúc đó.”


“Ta, ta đi nấu cơm.” Cao thị thực sự ngại chạy vào phòng bếp.


Nửa tháng sau Cao thị gả cho người làm rèn đúc nói lắp, họ Kim, tên Kim Đại Ngưu, năm nay 36. Tức phụ lúc trước đã chết, lưu lại hai nữ nhi, một hai mươi, một mười tám.

Hai nữ nhi đều gả người, cuộc sống cũng không tệ lắm.


Kim Đại Ngưu muốn tái thú, cũng không trông cậy vào sinh hài tử, chỉ muốn có một người kết bạn cùng sống, làm cơm giặt y phục cho hắn.


Cao thị mặc dù không thể sinh, nhưng nàng trẻ tuổi, năm này còn chưa tới 30, mặc dù cực ốm nhưng ngũ quan rất thanh tú, Kim Đại Ngưu một mắt đã chọn trúng.


Sài thái thái và Lưu môi bà tác hợp, nửa tháng sau hai người đi quan phủ đăng ký lĩnh hôn thư, làm hai bàn tiệc rượu, Cao thị liền dọn qua ở.


Kẻ khác vui mừng chính là, hai tháng sau Cao thị nôn nghiêng trời lệch đất, đại phu tra một cái lại có mang thai.


Cao thị không dám tin tưởng, lần nữa xác nhận với đại phu, “Ta, ta không thể sinh, không thể sinh.”


“Vậy cũng là lang băm, thân thể ngươi thật tốt, làm sao có thể sinh không được.” Đại phu nói.


Cao thị nhìn Kim Đại Ngưu, Kim Đại Ngưu cũng là kích động mặt đỏ tới mang tai, đỡ Cao thị về nhà, thận trọng hầu hạ, không qua hai tháng, bụng đã lộ ra, Cao thị lúc này mới thật tin tưởng bản thân có thai.


Nàng trông mười năm, hiện tại rốt cục mang thai, loại cảm giác này thật sự là quá vi diệu.


Sài thái thái đến thăm nàng, chờ nhìn thấy nàng có thai cực giật mình, “. . . Không phải nói ngươi không thể sinh sao? Tại sao lại mang bầu?”


“Đại phu xem chẩn cho ta nói thân thể ta rất tốt, có thể sinh hài tử.” Cao thị nói.


Sài thái thái đầy mặt kỳ quái, “Vậy làm sao cùng Lưu Đoan mười năm không sinh được?” Nàng nói phân nửa, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mắt chiếu sáng nói: “Ta đã biết, căn bản không phải ngươi không thể sinh, mà là Lưu Đoan không có giống.”


“Hắn không được!” Sài thái thái dán Cao thị hỏi vài câu, Cao thị đỏ mặt gật đầu nói: “Xác thực, quả thực thời gian không lâu dài bằng Đại Ngưu. Thân thể Đại Ngưu cũng tốt.”


Sài thái thái cười ha hả, vỗ tay nói: “Đây có kịch vui để xem.”


“Nhưng là Hàn thị sinh a, ” Cao thị nói: “Lưu Đoan không có vấn đề đi.”


Sài thái thái đâm cái trán của nàng, nói: “Hồ ly tinh kia, quỷ biết là giống của ai. Ngươi a, chính là quá đàng hoàng, luôn luôn nghĩ tốt cho người khác.”


“Đi!” Sài thái thái kéo Cao thị thuận tiện gọi Kim Đại Ngưu, “Đỗ tiên sinh nói, bảo bối chính là dùng để khoe khoang, ngươi bây giờ mang thai một bảo bối, khoe khoang với Lưu Đoan một chút.”


—— lời nói ngoài ——


Không có tồn cảo, ta yếu tồn điểm bản thảo, không thôi phía sau bất hảo viết! Sở dĩ hôm nay là hai canh, sao sao đát!
Tháng mười một cảm tạ mọi người, thật nhiều thật nhiều vé tháng, thế cho nên cho ta một siêu cấp lớn kinh hỉ, vé tháng bảng đệ nhất. Viết văn ngũ lục niên, vé tháng bảng các thứ tự đều đưa qua, nhưng đệ nhất vẫn là đầu một hồi, đặc biệt cảm động, cửu gia có các ngươi đáng giá!
Ta cũng sẽ chăm chú nỗ lực gõ chữ, không cô phụ mọi người thích cùng nhiệt tình, ta và lão Lý đều ái các ngươi, sao sao đát.
Mặt khác, ngày hôm qua tiền lì xì không có khai, bởi vì nói bất năng nhảy qua nguyệt khai tiền lì xì, sở dĩ qua mười hai giờ ta liền mở ra, đầu quá phiếu hẳn là khả dĩ bổ lĩnh, nhớ kỹ khứ lĩnh nga.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận