Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 573: THẢO NGUYÊN ĐỈNH ĐẦU


Dịch giả: Luna Wong – đỉnh đầu xanh như thảo nguyên mênh mông


“Thôi Xảo, ” Sài thái thái lôi kéo Cao thị đứng ở trong ngõ hẻm gọi Thôi Xảo đang bán bánh nướng, “Ngươi xem thử, ai đã trở về.”


Mặt của Thôi Xảo bị bếp lò nướng hồng hồng, ngẩng đầu lên nhãn tình sáng lên, cười nói: “Là Cao tỷ đã trở về.” Lúc nói chuyện dừng một chút, thấy bụng của Cao thị, “Cao tỷ, ngươi, ngươi có rồi?”


Trời nóng nực, Cao thị mặc rất mỏng, nên đã lộ bụng ra ngoài, phá lệ rõ ràng.


“Còn không phải sai, vừa gả qua đó đã mang thai, đều bốn tháng rồi, chờ cuối năm nhất định có thể sinh một tiểu tử mập mạp.” Sài thái thái thét to, tất cả bà con chồm xóm trong ngõ hẻm đi ra, mọi người vây bắt Cao thị một trận kinh ngạc và chúc mừng.


Kim Đại Ngưu vui vẻ che chở Cao thị, rất sợ nàng bị người đụng phải.


Thôi Xảo nhìn bụng của Cao thị, nghĩ tới tống tử thang của Chung Sơn tự.


Cao thị có thể sinh, như vậy thì là Lưu Đoan có vấn đề. Nếu là như vậy. . . Như vậy nhi tử Hàn thị sinh kia chẳng phải là. . . Của đám hòa thượng.


Thôi Xảo ngoắc gọi tiểu Bảo tới, ôm hắn vào trong ngực trong lòng mới kiên định xuống.


Tiểu Bảo càng lớn càng giống như cha hắn.


“Lưu Đoan, ” Sài thái thái thấy Lưu Đoan đàn ôm nhi tử trở về, “Ngươi xem một chút, ai đã trở về.”


Mọi người phi thường biết điều tránh ra một con đường, Lưu Đoan liền thấy Cao thị đứng ở trong đám người, đã mang thai!


“Mới bốn tháng, bụng lại lớn như vậy, chưa chừng là song sinh tử.” Sài thái thái cười ha hả nói: “Vẫn là Kim Đại Ngưu lợi hại, vừa lên tay đã nở hoa kết trái.”


Sắc mặt của Lưu Đoan nhất thời trầm xuống, bỏ nhi tử vào trong tay của Hàn thị ở sau lưng, nhìn chằm chằm bụng của Cao thị.


“Nhìn chằm chằm cũng vô ích.” Sài thái thái nói: “Có thấy không, không phải nàng không thể sinh, là ngươi không có phúc khí không có bản sự này.”


Lưu Đoan giận tím mặt, giơ tay lên đánh Cao thị, Kim Đại Ngưu đi phía trước vừa đứng, cánh tay tráng kiện vặn cánh tay Lưu Đoan, vung hắn, quát dẹp đường: “Tức phụ ta, ngươi động một ngón tay của nàng, ta giết chết ngươi.”


Kim Đại Ngưu từ nhỏ làm rèn, một đôi cánh tay như cột sắt.


Lưu Đoan nào phải đối thủ của hắn.


“Ngươi, ngươi, ” Sắc mặt của Lưu Đoan tái xanh, Cao thị theo hắn nhiều năm như vậy không có mang thai, hiện tại cải giá cư nhiên mang thai, điều này làm cho hắn rất mất mặt.


Hàn thị ôm nhi tử qua đây, châm chọc nói: “Là có thật, hay là bên trong cột một cái gối đầu a.”


“Đất hoang có thể nảy mầm, khô đằng mọc nhanh mới. Thật đúng là ngạc nhiên a.” Hàn thị nói chuyện, lôi kéo Lưu Đoan, “Tướng công đừng tức giận, cái này cũng không có gì tốt để tức giận, là nàng không phúc khí mà thôi, trời sinh nên gả cho một người rèn đúc nói lắp mới được.”



“Rùa phối vương bát, mới có thể sinh hài tử.” Hàn thị nói chuyện lôi kéo Lưu Đoan đi.

Nói nàng có thể, nhưng nói Kim Đại Ngưu Cao thị mất hứng, nàng hướng về phía Hàn thị nói: “Hàn thị, ngươi nói chuyện không nên khó nghe như vậy, ai là vương bát ai là đậu xanh?” Lại nói: “Hai người các ngươi cũng không khá hơn chút nào.”


Hàn thị kinh ngạc nhìn Cao thị, không nghĩ tới nàng còn có thể cãi lại, “Có người chỗ dựa quả nhiên bất đồng, cư nhiên có thể cãi lại rồi.”


“Ngươi không nên khinh người quá đáng. Lúc đó ta xem đại phu, đại phu cũng không có nói ta không thể sinh, chỉ nói là ta không dễ dàng hoàng thai mà thôi.” Cao thị bỗng nhiên nhìn chằm chằm Lưu Đoan, khí nộ nói: “Trái lại, vị đại phu kia nói, để phu quân trước kia của ta tra một chút, bởi vì không thể sinh không phải ta, mà là phu quân trước khi của ta!”


“Cho nên, ” Cao thị có chút sợ, tránh ra sau người của Kim Đại Ngưu một chút, hô: “Cho nên có người cho tới bây giờ đều là không có giống, hắn mang nón xanh còn tưởng là bảo bối.”


Sắc mặt của Lưu Đoan đại biến, chỉ vào Cao thị nói: “Tiện nhân, ngươi lặp lại lần nữa.”


Cao thị sợ run lên, núp đi.


“Ngươi mắng ai?” Kim Đại Ngưu nhấc Lưu Đoan lên, ném hắn xuống mặt đất một cái, quơ quyền muốn đánh.


Lưu Đoan sợ lui về sau một bước, chỉ vào hắn nói: “Ngươi ngang cái gì, ngươi để cho nàng đi ra nói cho rõ, ai con mẹ nó không thể sinh.”


“Ngươi không thể sinh!” Sài thái thái chỉ vào mũi hắn, “Thứ nhu nhược, bản thân không thể sinh, còn trách Tú Anh. Nàng theo ngươi ăn mười năm khổ, bị ngươi đánh bị ngươi mắng!”


“Nếu như nàng thật không thể sinh, hiện tại sao lại mang thai?”


“Chính là ngươi nhu nhược, không có một chút quan hệ với Tú Anh.”


Lưu Đoan phi một cái, chỉ vào nhi tử Hàn thị ôm trong tay, “Ta không thể sinh, nhi tử của ta con mẹ nó tới thế nào!”


Hắn vừa nói xong, Cao thị nói: “Nhi tử ngươi tới thế nào, ngươi hỏi chúng ta, ngươi hỏi Hàn thị đi.”


Lưu Đoan sửng sốt, quay đầu nhìn lại nhi tử mình.


“Ta phi! Lão nương xé cái miệng nát của ngươi!” Sắc mặt của Hàn thị đại biến, mắng: “Nữ nhân dâm đãng như ngươi, thứ đồ hỏng không ai muốn.”


bookwaves.com.vn

“Tướng công, chúng ta về nhà, không nên cùng những tiện nhân này nói chuyện.”


Lưu Đoan cũng không nói, gắt gao theo dõi nhi tử của hắn.


Nhi tử hắn dung mạo vẫn là rất tốt, da mịn trắng, mắt to sóng mũi cao, dung mạo không có một chút tương tự với hắn, trái lại rất giống Hàn thị.


Ngày hôm nay hắn ôm ra ngoài còn có người chê cười hắn là bởi vì không sinh được nhi tử, nên trộm hài tử của người khác trở về nuôi.


Lưu Đoan quay đầu lại nhìn chằm chằm bụng của Cao thị, bỗng nhiên kéo Hàn thị, kéo đi, “Về nhà!”



Hai người vừa đi, Sài thái thái thổi phù một tiếng nở nụ cười, mắng: “Sau này, hồ ly tinh cũng sẽ không có cuộc sống tốt.”


Cao thị gật đầu, đầu óc của Lưu Đoan nhỏ lòng nghi ngờ nặng, hắn chỉ cần bắt đầu hoài nghi hài tử không phải là của mình, Hàn thị sẽ khó sống.


“Đi đi, sau này a, ngõ nhỏ của chúng ta lại náo nhiệt rồi.”


“Đúng vậy, cũng không biết dã nam nhân kia là ai.”


“Nam nhân này a không quản được bản thân, mong ước nam nhân thiên hạ không quản được chính mình, đều giúp người khác nuôi nhi tử.”


Tất cả mọi người cười ha hả.


Thôi Xảo đứng ở trong ngõ hẻm cũng theo mọi người cười cười.


Lưu Đoan đóng cửa lại, Hàn thị cũng đã mắng: “Cũng không biết ăn thuốc thần tiên gì, lại còn thật để cho nàng mang bầu.”


“Chưa chừng sẽ sinh ra một tạp chủng gì.”


Hàn thị gắt một cái, ôm nhi tử đi ngủ.


“Ta đói bụng, nhanh đi làm cơm.” Lưu Đoan nói.


Hàn thị nói: “Làm cái gì cơm, ta phải chăm hài tử.” Lại nói: “Bảo ngươi mua một lão mụ tử trở về, ngươi cứ không chịu, ta nói cho ngươi biết, ta không nấu cơm, mỗi ngày củi gạo dầu muối, sống loại cuộc sống gì.”


“Ngươi nhìn tay của ta một chút đều chai rồi nè.”


Lúc nói chuyện đóng cửa đi ngủ.


Lưu Đoan nhìn núi quần áo bẩn trong viện tử, nhìn chén lạnh lò lạnh, liền nghĩ đến lúc Cao thị ở, trong nhà trong trong ngoài ngoài nàng đều dọn dẹp thỏa thoả đáng, trở về có cơm ra cửa có áo mặc.


Thế nhưng Hàn thị, vừa lười vừa nhếch nhác, không cách nào so sánh được với Cao thị.


Đặt ở trước đây hắn không có cảm giác gì, nhưng vừa thấy Cao thị, nàng bởi vì mang thai ngọt ngào không ít, trên mặt có thịt, da cũng trắng, phảng phất về tới hình dạng mười năm trước lúc bọn họ vừa thành thân. Vì sao Cao thị ở với hắn sẽ không có có bầu, gả cho Kim Đại Ngưu liền mang thai?


Thật chẳng lẽ như lời bọn họ nới, không sinh được chính là hắn?


Lưu Đoan quay đầu ra cửa, mướn xe lừa một đường đến Thông châu, tìm ba đại phu xem qua.


Hắn ở ngoài ba ngày mới vừa về, Hàn thị ở nhà một mình chăm hài tử, cơm đều không kịp ăn, thấy hắn liền mắng, “Ngươi chết đi nơi nào, ta ở nhà một mình, nhi tử không ai chăm y phục không ai giặt, cơm đều không lấy được nước.”



“Ngươi ra ngoài cũng không nói với ta một tiếng.”


Lưu Đoan nhìn chằm chằm Hàn thị, cửa đóng liền túm tóc của nàng, kéo vào trong phòng đè xuống đánh, “Ngươi nói, dã loại là của ai?”


Hàn thị bị đánh hấp hối than trên mặt đất, chết cũng không nhận hài tử không phải của hắn.


Lưu Đoan mắng: “Ngươi kỹ nữ thối này.” Hắn đi Thông châu đi Bảo Định, một đường tìm mười mấy đại phu, hơn phân nửa đều nói hắn không thể sinh.


Nên Cao thị nhiều năm như vậy mới không có bầu, vừa gả cho kim Đại Ngưu liền mang thai.


Mà Hàn thị mang thai, căn bản là một dã loại, không phải giống của Lưu Đoan hắn!


“Ta, ta không có, nhi tử là của ngươi, ta không có ra ngoài làm bừa.” Hàn thị khóc nói.


Lưu Đoan đè Hàn thị liên tục tát mấy cái, nói: “Ngươi chờ cho lão tử, lão tử điều tra ra là ai, liền giết chết các ngươi.”


“Cẩu tạp chủng, đội nón xanh cho lão tử!” Lưu Đoan tức giận trước mắt biến thành màu đen, hắn thực sự là heo du mông tâm, Cao thị lão lão thật thật công việc quản gia thì không cần, cứ phải thú Hàn thị trở về.


Hiện tại tốt rồi, tự tìm cho mình một nón xanh đội.


Hàn thị bị đánh hai gò má phù thũng, đầu óc ông ông hưởng.


Bọn họ đánh nhau, sát vách nghe nhất thanh nhị sở, không hai ngày người người đều biết, Lưu Đoan ra ngoài tìm đại phu, chứng minh là mình không thể sinh, mà nhi tử Hàn thị sinh, là nàng với dã nam nhân.


Phu thê hai người mỗi ngày đánh nhau ở nhà.


Đầu tháng mười, Cao thị sinh sản, mặc dù đã trải qua chút khúc chiết, nhưng thuận lợi sinh một tiểu tử mập mạp. Kim Đại Ngưu có hai khuê nữ, hiện tại được nhi tử, một tay ôm ngoại tôn nữ, một tay ôm nhi tử, vui vẻ đi trong ngõ nhỏ, gặp người liền khen Cao thị tốt.


Đây đều là nói sau, Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trong viện nhà Thôi Xảo, tiểu Bảo và củ cải nhỏ ở một bên chơi đùa, củ cải nhỏ dạy hắn đếm một chút, mỗi người một đồng tiền chia tiền chơi.


bookwaves.com.vn

“Đỗ tiên sinh, người uống trà.” Thôi Xảo tắm xong thay y phục, ngượng ngùng đứng ở trước mặt của Đỗ Cửu Ngôn, “Cơm còn chưa xong, nếu như người đói bụng, ta làm chút bánh nướng cho người ăn trước.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không đói bụng. Ngươi ngồi xuống, ta có lời muốn nói với ngươi.”


Thôi Xảo ngồi ở đối diện nàng.


“Chuyện tống tử thang không nên nói với bất kỳ kẻ nào, dù là sau này truyền tin đồn ra, cũng không có vấn đề gì với ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Thôi Xảo xác nhận, “Ta đã biết, chắc chắn sẽ không nói.”


“Được.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tiền thuốc của bà mẫu ngươi ta đã trả, để cho nàng an tâm uống thuốc trị hết bệnh. Sau này nếu là các ngươi có trắc trở, chỉ cần ta còn ở kinh thành, đều có thể đi tìm ta.”


Thôi Xảo phù phù quỳ xuống trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, khóc nói: “Tiên sinh chính là phụ mẫu tái sinh của Thôi Xảo, đời này Thôi Xảo sống, kiếp sau, kiếp sau nhất định làm trâu làm ngựa, hầu hạ tiên sinh.”


“Bẩn là người khác không phải ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn đỡ nàng dậy, “Sống vất vả như vậy, chúng ta còn đang nỗ lực sống, nên vì mình cảm thấy kiêu ngạo, không nên thiếu tự tin.”


“Người và người không có gì bất đồng, dù là gia tài bạc triệu, mệnh cũng chỉ có một cái.”



Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Sống cuộc sống trước mắt nghĩ con đường sau này, cái khác đều không có quan hệ gì với ngươi.”


Thôi Xảo cười xác nhận, “Ta nhớ. Sau này nếu như ta gặp phải. . . Ta nhất định sẽ không nhịn nữa.”


“Nên như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


Dứt lời, bỗng nhiên cửa xuất hiện một nữ nhân dắt hai hài tử, lớn chừng mười tuế, nhỏ bất quá nă, sáu tuổi. Nữ tử gầy teo nho nhỏ đứng ở cửa, hung tợn nhìn chằm chằm Thôi Xảo, “Ngươi chính là Thôi Xảo?”


“Ta, là ta.” Thôi Xảo nhìn đối phương, “Người là vị nào, tìm ta có việc sao?”


Nữ tử buông hai hài tử ra, bỗng nhiên vọt tới, “Ngươi tiện nhân này, ngươi câu dẫn tướng công ta, hại hắn ngồi tù.”


“Ngươi hủy nhà của ta, ta phải liều mạng với ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn giật Thôi Xảo lại, Bả Tử vô thanh vô tức xuất hiện, nắm lấy cánh tay của nữ tử, nữ tử không tránh thoát, rồ chỉ vào Thôi Xảo mắng: “Ngươi bị nhiều nam nhân ngủ qua như vậy, ngươi chính là một tiện nhân, ngươi có mặt mũi gì cáo tướng công ta.”


Là tức phụ của Chúc Mậu.


Sắc mặt của Thôi Xảo trắng bệch nhìn đối phương.


“Chúc thái thái, ” Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ nhìn nàng, “Nếu như ngươi không chỗ phát tiết, có thể đập đầu vào tường, hay là ta bồi ngươi mở hậu môn, vào trong tù đánh tướng công của ngươi một trận.”


“Nhưng ngươi tới nơi này nháo, chính là ngươi không nói lý. Ngươi là người bị hại, Thôi Xảo cũng thế.”


“Ở trong chuyện này, người thi hại là Chúc Mậu.”


Chúc thái thái nhảy cỡn lên nói: “Nếu nàng không câu dẫn, ta tướng công làm sao sẽ. . .”


“Được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tao ngộ của ngươi chúng ta biểu thị đồng tình, ở đây đang nấu cơm, ngươi và hài tử nếu như đói bụng có thể lưu lại cùng nhau ăn.”


“Nhưng nếu như ngươi nháo sự, thì không được.”


“Tướng công của ngươi, còn cần người khác giải thích với ngươi sao?”


Chúc thái thái oa một tiếng khóc lên, hai hài tử qua đây đánh Bả Tử.


Bả Tử buông tay ra, mẫu tử ba người ôm nhau khóc ròng.


“Sau này ta làm sao bây giờ a. Tên giết thiên đao này!” Chúc thái thái khóc thét lên.


Kỳ thực nàng biết ai sai, chỉ là không biết phải phát tiết khổ trong lòng thế nào, mà đến tìm Thôi Xảo thôi.


Loại tình huống này Đỗ Cửu Ngôn cũng không biết làm sao, chỉ có thể vỗ vỗ vai Bả Tử, “Bả huynh, chúng ta gánh trọng nhị đạo viễn a.”


—— lời nói ngoài ——


Cuối tháng này có vé tháng gấp đôi hoạt động, sở dĩ mọi người vé tháng khả dĩ lưu nhất lưu. Đầu trôi qua cũng không thể nói là, nhớ kỹ lãnh bao tiền lì xì hắc!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận