Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 573: TIN TỨC XUẤT THÂN


Dịch giả: Luna Wong – đã bão xong


“Lời của ngươi là lời gì?”


Trên đường trở về, bốn người nhàn nhã đi dạo, Bả Tử lấy vấn đề trước khi ăn cơm của Đỗ Cửu Ngôn, ra hỏi nàng.


“Đường rộng thênh thang a.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Nhân sinh quá gian nan.”


Bả Tử bật cười, “Từ trong miệng ngươi nói ra lời như vậy, cảm giác rất bất đồng.”


“Là bởi vì ngữ khí của ta quá nhẹ nhõm?” Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, “Cảm tình màu sắc của ta đây đặc hơn một chút.”


“Nhân sinh. . . Quá gian nan!”


Nàng khổ ha ha nói.


Bả Tử nở nụ cười, củ cải nhỏ nói: “Cha a, chúng ta hiện tại rất có tiền, không khó khăn.”


“Cũng đúng, ” Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến tiền của nàng, không khỏi nhìn về phía Quế vương, “Vương gia, vừa rồi chưa có hỏi người, uy hiếp chưa?”


Quế vương gật đầu, “Uy hiếp qua, hắn sẽ không nói.”


“Ngày mai ta đi nói với ca ta, để ngừa vạn nhất chém sớm một chút.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn thâm dĩ vi nhiên, “Tai họa như vậy, ở lại trong tù cũng là phế lương, chết sớm đầu thai sớm cung cấp lương thực cho người cực khổ ăn.”


Bốn người không nhanh không chậm quay về vương phủ, trong nhà nấu nồi đồng chờ bọn hắn, một bàn thịt, mở hai bình rượu, Mao đạo sĩ hô: “Mau tới dùng cơm.”


“Đây chính là thịt dê tươi mới nhất, ” Mao đạo sĩ chỉ vào thịt dê cắt thành lát cắt, “Nhìn đã cảm thấy ngon.”


Củ cải nhỏ vui vẻ chạy tới, “Thơm quá a, các ngươi làm sao biết chúng ta ăn không có no, bụng còn bị đói thế.”


“Người bên kia nhiều, các ngươi phải giả người đọc sách người nhã nhặn, chắc chắn sẽ không ăn nhiều.” Thái Trác Như nói: “Nên chúng ta để trù phòng chuẩn bị những thứ này, chờ các ngươi trở về, bồi các ngươi ăn thêm một bữa.”


Quế vương nói: “Bản thân ngươi muốn ăn cứ việc nói thẳng, nói quan danh đường hoàng như thế, giả tri kỷ.”


Hắn nói chuyện, bắt đầu xỏ xâu thịt dê.



Thái Trác Như nói: “Vậy vương gia dính ánh sáng của ta, ít nhiều ăn một chút đi.” Lúc nói chuyện, giật lại cái ghế cho Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi ngồi bên này, một hồi nước tràn ra sẽ nóng ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười ngồi xuống, Đậu Vinh Hưng cho nàng một nắm đậu phộng, “Cửu ca, ngày hôm nay ngươi nói Thân Đạo Nho xong, ta cố ý đi tìm Khấu Lễ Chinh.”


“Hỏi hắn một chút, quy củ của Yến kinh tụng hành.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Quy củ gì?”


“Trong Yến kinh tụng hành thực hành chấm điểm chế, bốn viện hàng năm cũng sẽ bình xét, điểm của viện nào cao viện đó chính là đệ nhất, viện xếp hạng cuối cùng kia, chính là tên sau cùng. Tụng sư cuối cùng trong cái viện sau cùng kia, cũng sẽ bị đào thải.”


“Đào thải?” Tất cả mọi người nhìn hắn, “Đuổi ra ngoài?”


Đậu Vinh Hưng nói: “Cũng không phải, chính là hắn ở trong một năm này không thể làm tụng sư, chỉ có thể làm thư đồng cho mọi người.”


“Hơn nữa, dù là không có bình xét tụng án, bọn họ cũng sẽ viết bản án cũ tụng từ bình xét. Nếu như bình xét điểm thấp, cũng sẽ bị đào thải.” Đậu Vinh Hưng nói: “Hoàn toàn không có vị nhân tình, cạnh tranh phi thường thảm liệt.”


Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng, nói: “Nói như vậy, Tây Nam thành chu sa chí bạch nguyệt quang.”


“Đúng vậy, mặc dù môn phong của Tây Nam bất chính, thế nhưng nội bộ tụng sư đặc biệt đoàn kết, tình huynh đệ cũng đậm. Nói chung rất có tình vị. Nhưng Yến kinh có vẻ lạnh như băng.” Đậu Vinh Hưng nói: “Tụng từ bình chọn tháng này của Khấu Lễ Chinh, đã bị một sư huynh cùng phòng của hắn chép lại, hắn đi giao còn bị tiên sinh khiển trách một trận.”


Tống Cát Nghệ nghe đầy mặt kinh ngạc, “Tiên, tiên sinh, sinh không, không truy, truy truy cứu?”


“Bảo vệ tốt đồ đạc của mình, cũng là thể hiện năng lực, nên tiên sinh của bọn họ cũng không quản quá trình, chỉ nhìn kết quả.” Đậu Vinh Hưng nói.


Đỗ Cửu Ngôn cầm chén từ trong tay Quế vương qua đây, bên trong một chén thịt, nàng bỏ thêm chút ớt, vùi đầu khổ ăn, khoảng cách nói: “Đây tốt vô cùng, mọi người đều là vì mộng tưởng và tiền đồ mà phấn đấu, giản đơn trực tiếp.”


Quế vương đang mang theo thịt được xâu xong muốn thả vào trong chén của mình, bỗng nhiên có cái chén nhỏ đưa qua, củ cải nhỏ cười hì hì nhìn hắn, “Nghĩa phụ, đói!”


“Đói, đói, đói!” Quế vương đưa một đũa thịt không tình nguyện cho củ cải nhỏ, “Ta cũng đói a.”


Lúc nói chuyện, lại từ xâu cho mình, chờ xâu xong thấy Đỗ Cửu Ngôn ăn xong rồi, lại bỏ vào trong chén của nàng, Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt cảm động nhìn Quế vương, “Vương gia, người thực sự là người tốt a, làm phiền xâu nhiều một chút.”


“Ta cũng đói, đã hết rồi!” Quế vương ôm chén tự ăn, không để ý tới hai mẫu tử bọn họ.


Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi đang muốn nói, Thái Trác Như xâu xong đưa tới.


“Đây là thịt bò, ngươi chấm chút tương ăn, rất ngon.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, tiếp nhận chấm tương ớt ăn, vị đạo ngon đến hận không thể ăn ba chén lớn.



bookwaves.com.vn

“Khụ khụ, ” Quế vương đứng dậy, đồ hết đồ trong chén mình cho Đỗ Cửu Ngôn, “Ăn của ta!”


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “Vương gia, ngươi là nghiêm túc sao?”


“Nghiêm túc!” Quế vương xâu tiếp.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn thịt trong chén, hoài nghi bên trên có nước bọt của Quế vương hay không.


. . .


“Tiên sinh, ” Trường An từ ngoài cửa tiến đến, trong tay bưng tân pha trà, thấp giọng nói: “Bảo Khánh phủ gởi thư.”


Thân Đạo Nho tiếp nhận thư mở ra đến xem qua, cau mày nói: “Trái lại kỳ quái.”


“Làm sao vậy?” Trường An để chung trà lên bàn, cũng cầm lấy thư đọc một lần, đồng dạng lộ ra hồ nghi, “Làm sao sẽ cái gì đều không tra được.”


“Người Trấn Viễn phủ Thanh Khê huyện thành Cố gia thôn, Thuận Thiên năm thứ tứ Thanh Khê huyện thành sinh đồ Đỗ Cửu Ngôn, tuổi mười chín, kỳ tử Đỗ Hồng Lân bốn tuổi, theo cha xuống Bảo Khánh phủ Thiệu Dương huyện thành.” Thân Đạo Nho nói: “Cố gia thôn Thuận Thiên năm thứ tứ chỉ có một vị sinh đồ, tên là Cố Gia Kỷ.”


“Đỗ Cửu Ngôn chẳng lẽ là Cố Gia Kỷ đổi tên?” Thân Đạo Nho tự lẩm bẩm.


Trường An nói: “Mới mười chín tuổi đã có nhi tử bốn tuổi? Đây. . . Có chút không thể nào nói nổi.”


Bên kia rất nghèo, cực ít có nam tử mười lăm tuổi có thể thành thân sinh con, huống chi, hắn còn là một người đọc sách, người một nhà cung hắn đọc sách đã không đổi, khó có tiền thú tức phụ nuôi hài tử.


“Ngươi đưa thư cho bọn hắn xác nhận một chút, Đỗ Cửu Ngôn có phải Cố Gia Kỷ hay không.”


“Nếu như phải, vì sao hắn đổi tên, nếu như không phải. . .” Thân Đạo Nho mắt híp một cái, “Như vậy thì thú vị rồi.”


Trường An cũng cảm thấy hưng phấn, “Tiên sinh, mạo danh thế thân làm giả hộ tịch, mặc kệ cái nào cũng đều đủ cho hắn ăn một bầu.”


“Nhất là, nếu hắn không phải Cố Gia Kỷ vậy rất có thể không phải sinh đồ, không có công danh trong người!”


Thân Đạo Nho hơi gật đầu, “Trước đây tám chín phần mười hắn là dùng tiền làm việc. Tìm được người làm việc cho hắn, hỏi một câu.”


“Trên đời này, không có chuyện dùng tiền không làm được.”



Trường An xác nhận, mở rộng cửa ra ngoài đồng bạn của hắn vừa lúc qua đây, lại cho hắn một phong thư, Trường An lấy tiến đến, cười nói: “Tiên sinh, tìm được người kia rồi.”


Thân Đạo Nho tiếp nhận thư xem, khẽ nở nụ cười, “Thật đúng là không tiền đồ, trước đây ân đoạn nghĩa tuyệt ly khai, còn tưởng là thăng chức ở nơi nào.”


“Được rồi, ” Thân Đạo Nho giũ giấy thư một cái, “Đưa hắn đến kinh thành, nói cho hắn biết Yến kinh tụng hành có thể thu lưu hắn.”


Trường An xác nhận, cười nói: “Đoán chừng, ngựa không ngừng vó câu tới rồi.”


“Hy vọng có thể có chút tác dụng, không thôi cũng là trói buộc.” Thân Đạo Nho xoa xoa trán, dựa vào ghế sắc mặt uể oải, “Đỗ Cửu Ngôn, quả thực không thể khinh thường.”


Tuổi còn trẻ thì có như vậy ý nghĩ và thủ đoạn. Nếu không phải thực sự kinh nghiệm của nàng phong phú, đó chính là thiên phú của nàng kinh người.


Bất quá hai năm hơn mười trận quan ti, để một người trẻ tuổi, lột xác mạnh như vậy.


“Nhiều năm như vậy, hắn là người đầu tiên ta từng gặp.” Thân Đạo Nho nói.


Trường An đau lòng Thân Đạo Nho, “Tiên sinh người tự xem nhẹ mình như vậy a, hắn ở người trước mặt, vẫn là quá non.”


“Lão phu hành nghề hơn ba mươi năm, quan ti vô số kể mới có kinh nghiệm và thành tựu hôm nay, hắn bất quá mới mấy năm.” Thân Đạo Nho phất tay nói: “Ngày hôm nay đứng ở trên công đường, bỗng nhiên có loại cảm giác bi thương, những lão gia hỏa này như chúng ta, sẽ bị thanh niên nhân đào thải.”


Vô luận thể lực hay là trí nhớ, đều so ra kém bọn họ.


“Hắn quá kiêu ngạo cuồng vọng.” Trường An nói: “Một ngày nào đó, hắn sẽ ngã sấp xuống, cũng không bò dậy nổi!”


Thân Đạo Nho mơ hồ cảm thấy, lúc này đây chuyện hắn kiểm chứng, chính là gần nơi Đỗ Cửu Ngôn ngã xuống.


Về phần sẽ tra ra cái gì, hắn rất chờ mong.


“Huyền Ngô trụ trì nói bạc của hắn đều bị Đỗ Cửu Ngôn nuốt, chúng ta cứ tính như vậy sao?” Trường An nói: “Là có năm sáu chục vạn lượng a.”


Thân Đạo Nho nói: “Không có chứng cứ, không đề cập tới cũng được.”


bookwaves.com.vn

“Đen ăn đên hắn cũng không phải lần đầu tiên.” Thân Đạo Nho rất mệt mỏi, “Huyền Ngô bên kia ngươi không nên tiếp xúc nữa, án tử thua thì thua, hắn chết cũng không oan uổng. Nhưng nếu tiếp xúc thêm, lại khó tránh khỏi sẽ khiến người khác ngờ vực vô căn cứ. Huống chi, thái hậu nương nương còn đặc xá Thôi Xảo, đủ thấy nàng coi trọng vụ án này, chúng ta không nên đi sờ đuổi hổ.”


Trường An xác nhận.


Án tử của Huyền Ngô, cùng ngày lâm triều Tiền Vũ ngay trên đại điện hồi tấu Triệu Dục, toàn bộ mọi người lâm triều thảo luận qua xong, Triệu Dục hay dùng chu bút ký tên.


Buổi trưa ngày thứ hai, Tiền Vũ giám trảm, Huyền Ngô cùng ba mươi bốn vị hòa thượng Chung Sơn tự chém hết, chợ bán thức ăn máu chảy đầy đất, đao của phủ đao đều trảm cong mấy thanh đao.


Đỗ Cửu Ngôn cùng mấy người Viên Chân đại sư, đi bộ trong Chung Sơn tự.


“Cách gần như vậy, lão nạp cũng là hậu tri hậu giác.” Viên Chân trụ trì rất bất đắc dĩ, “Lúc đó các ngươi tra cửu lưu trúc viên, lão nạp cũng đã rất ngạc nhiên, hôm nay lại ra Chung Sơn tự. . .”


“Trong Tây sơn, hôm nay chỉ còn lại có đạo quan.”



“Đạo quan không giống với các ngươi.” Mao đạo sĩ mất hứng nói: “Chúng ta người tu đạo dù là nhậu nhẹt tưởng mỹ nhân cũng là thản thản đãng đãng, không giống hòa thượng các ngươi, len lén dịch lộng cái gì thanh quy giới luật.”


“Dối trá!”


Viên Chân trụ trì nói: “Lời nói này của ngươi nói ra chính là tranh cãi, chỗ nào đều có ác nhân, chỗ nào đều có người tốt, người đây là quơ đũa cả nắm.”


Mao đạo sĩ cười nhạt, dắt tay của củ cải nhỏ, “Đi, ta dẫn ngươi đi đạo quan ngoạn, không chơi ở miếu hòa thượng.”


Viên Chân trụ trì bất đắc dĩ lắc đầu, chính không muốn tính toán với Mao đạo sĩ, nhưng lại nghe Mao đạo sĩ nói thầm: “Ta đã nói không bằng bần đạo đi, không tóc không đáng tin.”


Viên Chân trụ trì tức giận khóe miệng run lên.


“Đạo quan chơi không vui, ” Bả Tử ôm củ cải nhỏ, “Ta dẫn hắn lên núi đi một chút, có thể tìm được chút thịt rừng.”


Mao đạo sĩ cũng không ngại, “Vậy cùng đi, tìm được thịt rừng buổi tối chúng ta nướng ăn.”


“Được.”


Hàn Đương theo, bốn người vào trong rừng tìm thú hoang.


“Đỗ tiên sinh, ” Chu Gia ôm một tượng qua đây, thật xa đã hô: “Nghe nói vương gia và người ở chỗ này.”


Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Chu sư phụ tìm ta có việc?”


“Người đã cứu sư đồ chúng ta, phần đại ân này chúng ta không thể vi báo, hai ngày này nặn cho người và vương gia ngắt một pho tượng. Mặc dù không bao nhiêu tiền, nhưng còn thỉnh Đỗ tiên sinh không nên ghét bỏ a.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn tượng bùn, nhất thời lộ ra một biểu tình dở khóc dở cười.


“Không tệ!” Quế vương tiếp nhận tượng bùn, phi thường hài lòng nói: “Rất tốt!”

(Luna: Thật sợ người này là Tống Cát Xương T_T không muốn chút nào, thấy ổng cũng dễ thương lắm mà)


—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm nay vẫn là canh hai. Hoàn hảo, hai ngày này tình tiết đều thuộc về dễ dàng lưu, sẽ không thái trảo tâm cong phế nhớ.

Đề cử văn của một tiểu tỷ tỷ: 《 Trọng Sinh Bát Linh Chi Nữ Thủ Phủ Dưỡng Thành Kế Koạch 》

Nữ sinh viên Tần Tiểu Ngư xuyên đến trên người quả phụ 25 tuổi, có chứng uất ức do trông nom nhi hài tử, trọng điểm là sinh hoạt tại thập niên tám mươi.

Từ đó về sau mở ra nhân sinh bưu hãn: Mở trường học mỹ dung, mởi thị trường vật liệu xây dựn, mở nhà lầu, thị trường thành công. . .

Ách, cái này cũng khiếu nữ thủ phủ dưỡng thành kế hoạch.

Người của nàng phẩm và tình thương chính là tốt nhất bàn tay vàng. Bên người những người đó, bất kể là gian, ác, phôi, tính tình bạo, bất hảo chung đụng, ích kỷ, mềm yếu tối hậu hết thảy đều lão lão thật thật, cá tỷ phát tài trên đường thuận tiện giáo làm người.

Y? Bất tri bất giác bên người thêm một người, luy thì để cho nàng kháo, lãnh thì cho nàng sưởi ấm.

Hắn còn nói, ta phải giúp ngươi nuôi oa!

Vì vậy cuộc sống mới bắt đầu rồi, nói xong sự nghiệp cùng gia đình bất khả kiêm đắc, đó là không tồn tại, cá tỷ toàn bộ đều phải. . .



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận