Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 577: CŨNG ĐÁNH MÃ ĐIẾU


Dịch giả: Luna Wong


Ngày hôm qua gặp mặt vào ban đêm, bây giờ là ban ngày, đánh giá lại Đậu Vinh Hưng, phát hiện hắn rất tuấn tú, ngũ quan tinh xảo ánh mắt trong trẻo, lộ ra một dáng vẻ thư sinh hàm hàm, như một thiếu niên lang đứng ở đầu hẻm nhà bên.


Điều này làm cho Bùi Doanh nghĩ tới đệ đệ nàng, mặc dù nhỏ hơn Đậu Vinh Hưng không ít, thế nhưng dáng tươi cười hồn nhiên của hai người, lại vô cùng tương tự.


“Không có gì đáng ngại, ta ở trong cung thường làm việc này.” Nàng cười nói: “Đậu tiên sinh ngày hôm nay không đi Tam Xích đường sao?”


Mặt của Đậu Vinh Hưng đỏ lên, nói: “Ta, ta muốn chờ chút nữa mới đi.”


“Ta giúp nàng đi, ta cũng rất thích hoa hoa thảo thảo.” Đậu Vinh Hưng nói: “Mùa xuân hoa phải tu bổ cành sao?”


Bùi Doanh gật đầu, “Đúng vậy, tu bổ xong, chúng nó có thể nhẹ nhõm ra trận, tâm vô bàng vụ không có mọc lung tung.”


“Như vậy a, ” Đậu Vinh Hưng cũng cầm kéo, “Nàng dạy ta đi.”


Bùi Doanh gật đầu, nhỏ giọng dạy hắn tu hoa.


Tống Cát Nghệ từ phía sau Đậu Vinh Hưng đi qua, hai người xem như không nhìn thấy đối phương. Tống Cát Nghệ thẳng đến chỗ của Tô Ngưng Nguyệt, một tay tiếp nhận điểm tâm của nàng từ phòng bếp bưng tới , “Ta, ta, ta giúp, giúp nàng!”


Hai gò má của Tô Ngưng Nguyệt đỏ bừng hướng về phía hắn cười.


Tống Cát Nghệ bị nàng cười làm cho vạn vật trước mắt chạy như bay, thiên toàn địa chuyển, trong đầu vắng vẻ chỉ nhìn nàng chằm chằm.


“Tống tiên sinh, ” Tô Ngưng Nguyệt cười, hai cái răng nanh trắng trắng sạch sạch, đầu lông mày tú kiều mũi khéo léo, không chỗ không xinh đẹp, “Người làm sao vậy?”


Tống Cát Nghệ lẩm bẩm: “Thật, đẹp!”


“Tống tiên sinh.” Tô Ngưng Nguyệt cúi thấp đầu, đoạt lấy khay trong tay của Tống Cát Nghệ, “Không nói chuyện với người nữa.”


Tống Cát Nghệ như bị câu hồn, liền theo phía sau Tô Ngưng Nguyệt, “Ta, ta, ta sai rồi.”


Tô Ngưng Nguyệt vóc dáng không cao, ngẩng đầu nhìn Tống Cát Nghệ, “Ngươi không sai!”


“Ta, ta, ta. . .” Tống Cát Nghệ sốt ruột, muốn nói cái gì, cũng đều giấu ở trong miệng.


Tô Ngưng Nguyệt hướng về phía hắn cười, “Đừng có gấp, người muốn nói cái gì?”


“Nói, nói nàng, thật thật, đẹp.” Tống Cát Nghệ nói xong lại che miệng, “Không, không phải, không, ta, ta, ý, ý là. . .”


Tô Ngưng Nguyệt nghễnh đầu hỏi: “Nhiều tỷ tỷ muội muội ở đây như vậy, ta là xấu nhất, vì sao ngươi cảm thấy ta đẹp?”



“A?” Tống Cát Nghệ vỗ vào miệng, “Không, không, không biết!”


Tô Ngưng Nguyệt bỉu môi giậm chân, nói: “Không nói với ngươi nữa.” Dứt lời liền dọn khay đi.


“Thật, đẹp.” Tống Cát Nghệ theo ở phía sau, người đi một bước hắn đi một bước.


Đỗ Cửu Ngôn thật xa thấy, hô: “Tống Cát Nghệ, ngươi ăn điểm tâm chưa?”


“Tống Cát Nghệ.” Đỗ Cửu Ngôn cau mày nói, mắt thấy Tống Cát Nghệ đi tới, nhìn cũng chưa từng liếc nhìn nàng một cái, nàng không khỏi nhìn về phía Tô Ngưng Nguyệt, “Tô cô nương, hắn đây là thế nào?”


Tô Ngưng Nguyệt đỏ mặt nói: “Ta cũng không biết, Tống tiên sinh sáng sớm liền theo ta đến bây giờ.”


“Hắn, hắn không đi làm việc sao?”


Đỗ Cửu Ngôn móc khăn ra, cầm mặt của Tống Cát Nghệ lau nước miếng cho hắn, Tống Cát Nghệ tỉnh thần, nói: “Cửu, Cửu ca, ngươi, ngươi làm, làm gì?”


Hắn nói, nhãn thần còn bay sang chỗ của Tô Ngưng Nguyệt bên kia.


“Lau nước bọt.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Ngươi nhìn tư thái theo đuổi ưu nhã của Đậu Vinh Hưng một cái, nhìn nhìn lại ngươi, . Thế nào như con chó tìm được chủ nhân thế?”


Tống Cát Nghệ nói: “Học, theo, theo vương, vương gia!”


“Trẻ nhỏ dễ dạy!” Quế vương từ phía sau qua đây, gật đầu: “Không ngừng cố gắng.”


Tống Cát Nghệ rất được cổ vũ, gật đầu nói: “Ân!”


Mặt của Tô Ngưng Nguyệt như hỏa thiêu, ném đồ trong tay cho Tống Cát Nghệ, nói: “Không, không nói với các ngươi nữa.”


Đã dẫn theo váy chạy đi.


“Cô nương thật thiên chân khả ái a.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài nói.


Tống Cát Nghệ nghiêm mặt, “Không, không được, không được đoạt, đoạt của ta!”


“Hắn có ta, ” Quế vương lấy điểm tâm trong tay của Tống Cát Nghệ qua, vẫy tay, “Đi đi đi đi, đừng hao tổn ở chỗ này.”


Tống Cát Nghệ chạy cực nhanh.


Như là chó chạy đuổi theo trái banh.


“Trọng sắc khinh hữu a.” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đúng rồi, ngươi thấy Tạ cô nương không?”



Quế vương nói: “Thấy rồi, nàng đưa cơm sáng cho ta.”


bookwaves.com.vn

“Thế nào, tán gẫu chưa?”


Quế vương mạn bất kinh tâm nói: “Hàn huyên rồi!” Lúc nói chuyện lôi kéo nàng đi ăn điểm tâm, “Bả Tử đâu?”


Đỗ Cửu Ngôn đang muốn hỏi hắn trò chuyện cái gì, thì bị hắn cắt đứt ý nghĩ, quay đầu lại phân phó cửa Tạ Hoa, “Mời Bả gia tới cùng nhau ăn điểm tâm.”


“Vâng!” Tạ Hoa đương nhiên cao hứng, vui vẻ đi thỉnh Bả Tử.


Bả Tử chuẩn bị ngày này không ra khỏi cửa, ngâm hai ngày nữa hắn sẽ đi phủ nha bắt đầu làm việc, đến lúc đó đi sớm về trễ cũng không có bao nhiêu phiền não.


“Ta ăn rồi.” Bả Tử nhìn Tạ Hoa, “Làm phiền nói một tiếng với Cửu Ngôn.”


Tạ Hoa đâu chịu, “Đỗ tiên sinh thiên ninh vạn dặn, nói nhất định phải thỉnh người cùng đi ăn cơm, đoán chừng là có chuyện gì muốn nói với người đi.”


Bả Tử nhìn Tạ Hoa.


Tạ Hoa cười khanh khách đứng ở cửa.


“Đã biết.” Bả Tử đóng cửa đi ra, vừa đến trong viện liền thấy mấy vị cô nương đang nói chuyện, líu ríu quả thực náo nhiệt. Quẹo cái cua, hắn liền thấy Đậu Vinh Hưng đang bồi một vị cô nương tu bổ cành hoa, gương mặt lấy lòng và mê luyến.


Hắn bước nhanh đi qua hoa viên đi chính viện.


“Bả gia, tới dùng cơm!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta lại bắt đầu rảnh rỗi, chúng ta mở hai bàn mã điếu đi.”


Bả Tử ngồi xuống đối diện uống trà, đảo qua mặt của Quế vương, “Vương gia nguyện ý đánh mã điếu không?”


“Đánh!” Quế vương nói: “Ở nhà buồn chán, đương nhiên phải giết thời gian.”


Bả Tử gật đầu, “Nếu vương gia nguyện ý, ta đây tự nhiên phải phụng bồi.”


“Khi nào thì bắt đầu theo quyết định của ta?” Quế vương nói.


“Ta theo đạo lý.” Bả Tử nói.


Quế vương liếc nhìn Bả Tử, Bả Tử cũng nhìn hắn.



Hai người quan tâm đối phương, có thể sớm ngày tìm được nữ tử có thể thành thân.

“Tiền huynh và Chu huynh đâu?” Đỗ Cửu Ngôn kỳ quái nói.


Bả Tử trả lời: “Đi Tam Xích đường rồi.”


Được rồi, tích cực nhất chính là Đậu Vinh Hưng và Tống Cát Nghệ, tốt xấu không có bận rộn không công.


“Còn có Kiều Mặc, ” Quế vương nói bổ sung: “Đây đều là thật tình thực lòng muốn thú tức phụ.”


Giải quyết được một thì tính là một, Đỗ Cửu Ngôn cũng không bắt buộc.


Ăn xong cơm sáng, Đỗ Cửu Ngôn thực sự ở trong phòng khách mở hai bàn đánh mã điếu, nam nữ ngồi lẫn lộn để tăng tiến cảm tình.


Để cho nàng lưu ý, là Tạ Oánh.


Nhất là bởi vì nàng đẹp, hai là bởi vì xuất thân đặc thù, lại là Tĩnh Ninh hầu phu nhân đặc biệt chuẩn bị cho Quế vương, nàng vốn tưởng rằng nữ tử như thế, ít nhiều sẽ có tính khí tiểu thư, chưa chừng vào Quế vương phủ coi như mình là Quế vương phi.


Nhưng cũng không có, Tạ Oánh không chỉ biết nói chuyện phiếm, hơn nữa tính tình còn vô cùng tốt, tự nhiên rộng lượng cười rộ lên rất ngọt.


“Ngươi đủ rồi a, ” Dưới chân bàn, Quế vương đá chân nàng, “Không nên quá rõ ràng.”


Nhìn chằm chằm vào nữ hài tử người ta, thật không biết nàng nghĩ như thế nào. Hắn an vị đối diện nàng, luận dung mạo khí chất, những nữ hài tử này ai có thể tốt hơn hắn.


Quan trọng nhất, bản thân nàng cũng là nữ nhân, nhìn người khác còn không bằng trở về phòng soi gương.


Tạ Oánh an vị ở bên tay phải của nàng, tay trái còn lại là Trịnh Ngọc Cầm, một vị nữ hài tử vóc dáng rất cao tính cách thẳng thắn.


Đỗ Cửu Ngôn rất bội phục thái hậu, mười hai vị cô nương này, không chỉ dung mạo mỗi người mỗi đặc sắc, ngay cả tính cách cũng là bao gồm tính cách của tất cả nữ tử, lạnh nóng dịu ngoan nhu thuận cương liệt nóng bỏng. . .


Muốn cái gì đều có, không sợ không ai chọn chỉ sợ chọn hoa mắt.


bookwaves.com.vn

“Ta ù rồi.” Tạ Oánh cười khanh khách, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Đỗ tiên sinh hôm nay không phải cố ý nhường chúng ta chứ?”


Đỗ Cửu Ngôn cho mười văn tiền, cười nói: “Nhị vị cô nương thông minh, đánh bài cũng là cẩn thận, Đỗ mỗ cho dù có tâm thương hương tiếc ngọc khiêm nhượng một phen, cũng không có bản sự này a.”


“Đỗ tiên sinh thật khôi hài.” Tạ Oánh vừa xào bài, vừa nhìn nàng, “Gần đây người có quan ti không? Chúng ta đều muốn đi nghe.”


Nàng nói vừa xong, người đánh bài trong phòng đều quay đầu nhìn nàng, Vương Nhụy gật đầu, ” n, ân. Ta cũng rất muốn xem.”


“Sẽ có quan ti chứ?” Lưu Kiều hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn mặt mang hoa đào, ha hả cười nói: “Vì các vị tiểu thư, mấy ngày nay ta phải ra ngoài đi lại nhiều, đánh một trận quan ti mới được.”


“Tốt, tốt.” Lưu Kiều nói: “Đến lúc đó chúng ta cùng củ cải nhỏ cùng đi ngoài nha môn nghe tụng.”


Củ cải nhỏ cười hì hì, “Kiều di di, ta muốn đi bán hạt dưa điểm tâm.”


“Chúng ta đây giúp ngươi cùng bán a.”



Củ cải nhỏ cười nói: “Có nhiều di di xinh đẹp như vậy hỗ trợ, ta đây phải ném rổ đi, dùng xe đẩy tay mới được.”


“Đến lúc đó mọi người nhất định cướp mua.”


Các cô nương đều cười lên, tiếng cười thanh thúy.


“Thật biết nói chuyện.” Vương Nhụy nắm bắt mặt của củ cải nhỏ, “Thật không hỗ là nhi tử của Đỗ tiên sinh.”


Củ cải nhỏ cười hì hì.


Nói nói mấy câu, phía sau Đỗ Cửu Ngôn cáo thêm mấy vị cô nương, Diệp Nhu nói: “Đỗ tiên sinh, có phải người không quá biết đánh bài hay không, chúng ta ngồi ở phía sau người, giúp người xem bài.”


“Ta cũng tới.”


Người không đánh bài, đều ngồi sau lưng Đỗ Cửu Ngôn.


Quế vương nghiêm mặt, vẻ mặt mất hứng liếc nữ nhân đối diện, hắn ho khan một tiếng, chỉ vào Bả Tử, “Hắn cũng không biết, các ngươi dạy hắn!”


“Bả gia biết đánh bài, hơn nữa còn rất tốt.” Lưu Kiều nói: “Chỉ có Đỗ tiên sinh không biết.”


Tống Cát Nghệ rất gấp, hô Tô Ngưng Nguyệt, “Tô, Tô, Tô tiểu thư, ta, ta cũng, không biết!”


“Ngưng Nguyệt, Tống tiên sinh nói hắn không biết kù.” Nhạc Hiểu Nghiên đẩy Tô Ngưng Nguyệt, “Nhanh đi dạy hắn, không thôi một hồi Bùi Doanh và Bội Kỳ sẽ khi dễ hắn.”


Tô Ngưng Nguyệt dậm chân, đỏ mặt nói: “Các ngươi khi dễ ta, ta không đi!”


Nàng nói chuyện, thấy gương mặt thất vọng của Tống Cát Nghệ, ánh mắt giật giật, ở bên Đỗ Cửu Ngôn đứng một hồi, vẫn là qua chỗ Tống Cát Nghệ.


Tống Cát Nghệ đặc biệt cao hứng, muốn nói chuyện lại không quá dám mở miệng, cứ quay đầu lại nhìn nàng.


“Ngươi nhìn ta làm gì, nhìn bài a.” Tô Ngưng Nguyệt nói: “Bùi tỷ tỷ sắp thắng rồi.”


Tống Cát Nghệ gật đầu, “Biết, đã biết.”


Tô Ngưng Nguyệt cười khẽ. Kỳ thực trước khi các nàng đến vương phủ tiền đã xem qua hồ sơ của tất cả nam tử trong vương phủ rồi, bao quát ba thị vệ bên người Quế vương, ba người nhìn chỉ là thị vệ, nhưng lại là lớn lên cùng Quế vương, ở kinh thành bọn họ giống như Quế vương không có quyền gì, nếu là ngày nào đó đi đất phong, ba người bọn họ cũng đều là đại tướng một mình đảm đương một phía.


Các nam nhân của Quế vương phủ, các mỗi người có đặc sắc riêng, các nàng còn tụ chung một chỗ hàn huyên thật lâu. Hấp dẫn nàng chú ý nhất, chính là Tống Cát Nghệ.


Một tụng sư thi tụng sư chứng nhưng không có đánh quan ti vẫn cứ nói lắp.


Nàng đặc biệt hiếu kỳ.


Chờ nhìn thấy Tống Cát Nghệ, liền phát hiện dung mạo của hắn giống như đúc với trong tưởng tượng của nàng, mập mạp thế nhưng khuôn mặt tinh xảo, cười rộ lên rất hàm hậu đơn thuần.


Nương nàng nói, tìm phu quân không cầu có tiền có quyền, cầu chính là phẩm tính, chỉ có nam tử phẩm tính tốt, mới có thể thương tức phụ mới có thể tốt với tức phụ.


(Luna: Thế mà ta tưởng TCN phối với Vương Nhụy chứ, bà đó thích nấu, ông này thích ăn mà. Ai biết, tác giả trêu ngươi thiệt)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận