Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 578: QUÝ NGỌC GẢ XA


Dịch giả: Luna Wong


Không nghĩ tới, Tống Cát Nghệ thấy nàng, cư nhiên cũng theo sau lưng nàng.


Tối hôm qua đặc biệt cao hứng, cũng cảm giác bọn họ không phải lần đầu tiên gặp mặt, mà là lão bằng hữu quen biết thật lâu rồi.


Tô Ngưng Nguyệt thấp giọng nói: “Không nên đánh bát điều, Bùi tỷ tỷ muốn.”


“Nga, nga.” Tống Cát Nghệ rất nghe lời, hủy đi một đôi ngũ bính để lại bát điều, dạo qua một vòng hắn lại mó ra một bát điều về, nhất thời vui mừng lộ rõ trên nét mặt nói: “Nghe, nghe, nghe lời nàng, quả, quả nhiên không, không sai.”


Tô Ngưng Nguyệt gật đầu, “Đó là đương nhiên!”


Còn nghe lời. Nam tử nơi này phỏng chừng chỉ có Tống Cát Nghệ mới có thể chân chính ngoan ngoãn nghe lời, những người khác đều không được.


Thí dụ như Đỗ Cửu Ngôn, nghe hắn còn không sai biệt lắm, căn bản không khả năng để hắn nghe lời ngươi.


Bả gia, nhìn lạnh như băng từ chối người ngoài ngàn dặm, càng thêm không thể nào.


Đậu Vinh Hưng? Nhìn tính tình rất tốt, nhưng đoán chừng là một người có tính khí quật, hơn nữa gia cảnh hắn không tệ, trong nhà là hắn một độc tử, hắn có thể cho tới hôm nay vẫn không thành thân, có thể thấy được là một người có chủ kiến tính tình hơi khó.


Nếu như phải gả, Tống Cát Nghệ thích hợp nhất nàng.


Đánh hai vòng, Tạ Hoa hỏi bữa trưa bày ở nơi nào, mọi người tạm thời nghỉ ngơi đi ăn cơm.


“Các ngươi đi trước, chúng ta một hồi qua.” Quế vương giữ lại Đỗ Cửu Ngôn, để các cô nương đi trước.


Chờ các cô nương ly khai, hắn đóng cửa, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sáng hôm nay nàng rất kỳ quái, tâm tư căn bản không ở trên mã điếu.”


Bả Tử rất nghiêm túc nghe, không có ý định giúp Đỗ Cửu Ngôn.


“Ân.” Tống Cát Nghệ nói: “Cửu, Cửu ca, ngươi, như vậy, như vậy, không, không tốt.”


“Các, các nàng, đều, đều, đều thích, thích ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng, giải thích: “Các huynh đệ, các nàng thích ta, là bởi vì ta biết tình biết thú phong lưu phóng khoáng!”


“Ta đây là làm tấm gương cho các ngươi, các ngươi yên lặng theo ta học là được, ta đây là dụng tâm lương khổ!”


Không ai đồng ý với lời của nàng.



“Cửu ca, ” Đậu Vinh Hưng cảnh cáo nói: “Không cho ngươi quấy rầy Bùi cô nương, hễ ngươi quấy rầy nàng, nói không chừng nàng càng không thích ta.”


Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, “Cứ không tự tin như thế, còn nhiều thời gian, ngươi có thể.”


“Chính là không có, Bùi cô nương chưa từng nhìn tới ta.” Hắn nói chuyện, bỗng nhiên quay đầu nhìn Bả Tử, “Bả Tử ca, nàng nhìn ngươi mấy lần, không cho ngươi thích nàng.”


Bả Tử gật đầu, “Được!”


“Ngươi nên cạnh tranh.” Quế vương cổ vũ Bả Tử, “Cô nương thật tốt, coi trọng thân tàn chí kiên của ngươi, ngươi không thể cô phụ người khác.”


Đậu Vinh Hưng u oán nhìn Quế vương.


“Tạ tiểu thư rất tốt.” Bả Tử nói: “Thế sao vương gia không xem xét?”


Quế vương nói: “Ta có tức phụ, không cần!”


“Trên văn điệp của tông nhân phủ cũng không có.” Bả Tử nói.


Quế vương theo dõi hắn.


Bả Tử cũng nhìn hắn.


“Ăn cơm, ăn cơm!” Đỗ Cửu Ngôn pha trò, “Nhiều người chính là náo nhiệt a, ha hả!”


Buổi chiều, Đỗ Cửu Ngôn đi Tam Xích đường, ném Tiền Đạo An và Chu Tiếu về nhà, nàng và Quế vương tọa trấn Tam Xích đường, mắt lớn trừng mắt nhỏ.


Bả Tử sớm đi nha môn.


Hai người vừa ngồi một hồi, có một vị tiểu nha đầu vào cửa, “Thỉnh an vương gia, Đỗ tiên sinh hảo.”


“Xảo nhi cô nương.” Đỗ Cửu Ngôn nhận thức nàng, nàng là nha đầu bên người của Quý Ngọc, “Ngươi đột nhiên qua đây, có việc?”


Xảo nhi cười nói: “Tiểu thư của chúng ta đoán người cùng vương gia nhất định ở chỗ này, nên để nô tỳ lai thăm dò đường một chút, nàng lập tức qua đây.”


Dứt lời, xe ngựa của Quý Ngọc dừng ở cửa, nàng lấy duy mão xuống xe tiến đến, Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy đón nàng hai bước, nói: “Quý tiểu thư thế nào ngày hôm nay rảnh rỗi quang lâm?”


Quý Ngọc hành qua lễ với Quế vương, ngồi xuống bên cạnh bàn, Đỗ Cửu Ngôn rót trà cho nàng.


Quý Ngọc mặc một bộ xuân sam nga hoàng, gầy một ít, cười nói tạ ơn cầm trà, nói: “Ta sắp phải theo sứ giả An Nam đi rồi, lần đi này sợ rằng cả cuộc đời này không thể hồi kinh nữa.”


“Nên, muốn trước khi đi gặp bằng hữu một lần, liền tới nơi này.”


bookwaves.com.vn


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Còn chưa có chúc mừng. Nghe nói An nam vương dung mạo tuấn mỹ, rất có năng lực, là một lương phối.” Nàng nói chuyện, nhìn về phía Quế vương, “Vương gia, có phải hay không?”


Quý Ngọc cũng nhìn Quế vương, “Vương gia quen biết hắn sao?”


“Có chút giao tình, không tính là rất quen.” Quế vương nói: “An Nam nội chiến vài chục năm, hắn xuất đầu năm sáu năm nay rồi, lại có thể ngăn cơn sóng dữ bình định nội loạn, là một người có chút bản lĩnh.”


Quý Ngọc cười xác nhận.


“Cũng không tệ lắm, đối với ngươi mà nói là nơi tốt để đi.” Quế vương nói.


Quý Ngọc lại cười nói: “Vương gia nói phải, lấy tình huống hôm nay của ta, gả qua đó đúng là chuyện tốt.”


“Tiếc nuối duy nhất, chính là rời nhà quá xa, sau này muốn trở về sẽ rất khó.” Quý Ngọc nói chuyện hơi ngừng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, sau này ta có thể viết thư cho ngươi không?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đương nhiên có thể.”


“Cảm tạ, ta vẫn coi ngươi là bạn, chỉ sợ ngươi ghét bỏ ta.” Quý Ngọc cười nói: “Tương lai nếu vương gia và Đỗ tiên sinh rảnh rỗi, đi An Nam một chuyến.”


Quế vương gật đầu: “Quả thật có cơ hội đi.”


“Ngươi nói với Quý tiểu thư một chút về Lý Kiêu đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Quế vương: “Nàng sống không quen, nếu như không thể có được tín nhiệm của Lý Kiêu, đồng tâm hiệp lực, cuộc sống của nàng sẽ càng gian nan.”


Quý Ngọc rất cảm động nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Lý Kiêu xuất thân danh môn, thái độ làm người chính phái.” Quế vương suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng cũng không cần lo lắng, nhà hắn tuy là đại tộc, nhưng năm sáu năm này chết sắp hết rồi, ngươi và hắn thành thân xong, vấn đề phải đối mặt, không phải là nhà của hắn, mà là giúp hắn vững chắc triều đình, cân đối thế lực khắp nơi.”


Quý Ngọc chăm chú nghe, “Thế cuộc trong nước còn chưa ổn phải không?”


“Nếu như ổn hắn cũng sẽ không vội vả như vậy, vừa đăng cơ liền đến cầu thân, để Đại Chu khẳng định hắn.” Quế vương nói: “Trên đường ngươi có thể tâm sự với sứ giả nhiều một chút, để có chút lý giải đơn giản.”


Quý Ngọc đứng dậy hành lễ với Quế vương, “Đa tạ vương gia, những lời này cũng chỉ có vương gia và Đỗ tiên sinh có thể nói với ta.”


“Phần ân tình này, Quý Ngọc ghi nhớ trong lòng.”


Quế vương xua tay, “Việc nhỏ. Ngươi có thể vững chắc hai nước quan hệ, cũng là công lao.”


“Vâng, ta nhất định dốc hết toàn lực.” Quý Ngọc hành lễ nói.


Nàng nói: “Vậy, ta đây không quấy rầy nhị vị nữa, ta quay về đi thu thập.”



“Được!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúc ngươi và Lý Kiêu bạch đầu giai lão, tương nhu dĩ mạt.”

Quý Ngọc cười khổ, nàng không có hy vọng xa vời gì, chỉ cần không xảy ra sai lầm là được.


“Cảm tạ!” Nàng nói chuyện muốn đi, Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy tiễn nàng, Quý Ngọc đi mấy bước bỗng nhiên dừng lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Mỗi người đều có trách nhiệm và bất đắc dĩ riêng, hy vọng Đỗ tiên sinh có thể lý giải ta.”


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, gật đầu: “Lý giải!”


“Cảm tạ, ” Quý Ngọc nói: “Hy vọng cuộc đời này còn có thể gặp lại Đỗ tiên sinh. Vọng người công thành danh toại, đạt thành mong muốn!”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Cũng chúc ngươi tất cả thuận lợi, cuộc đời này hạnh phúc mỹ mãn.”


Quý Ngọc nhìn nàng phúc phúc, đỡ Xảo nhi đi.


Đỗ Cửu Ngôn đứng ở cửa, như có điều suy nghĩ nhìn xe ngựa của Quý phủ chậm rãi đi xa, Quế vương hỏi: “Luyến tiếc?”


“Thật không có. Chính như vương gia nói đi An nam là tiên cảnh đào nguyên xuất hiện lúc nàng sơn cùng thủy tận.”


Quế vương đắp vai của nàng, ôm nàng, “Nàng ta là một người thông minh, người thông minh có một tính chung, chính là vĩnh viễn biết mình thiếu hụt cái gì cần cái gì.”


“Vương gia cũng là người thông minh sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Quế vương lắc đầu, “Ta không phải, ta là người hồ đồ!”


“Vương gia hồ đồ phi thường tốt!” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Người thông minh đi mỗi một bước đều phải nhặt, gánh vác càng ngày càng nặng. Vương gia lại vừa vặn tương phản, mỗi đi một bước đều ném, nhân sinh càng tùy ý dễ dàng.”


bookwaves.com.vn

“Rất có đạo lý! Ta hiện tại chỉ muốn nhặt nàng.” Lúc nói chuyện lại gần cọ nàng, “Ngôn Ngôn. . .”


Đỗ Cửu Ngôn xụ mặt, đẩy hắn đi, “Không phải muốn đi theo ta học biện tụng sao, đi một chút, viết một tờ biện từ trước mới nói.”


“Sẽ không.” Quế vương nói: “Đây không phải là chuyện ta am hiểu.”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Vậy ngươi am hiểu cái gì?”


“Hôn nàng.” Quế vương quay người lại ôm nàng, “Hôm nay vẫn còn chưa có.”


Đỗ Cửu Ngôn kéo mặt của hắn, “Không nên ngăn chuyện của ta, bằng không ta muốn đi nghĩ kế cho Tạ tiểu thư, để cho nàng bá vương ngạnh thượng cung ngươi.”


“Ta đây phải lấy cái chết chứng minh!” Quế vương đi theo phía sau nàng, nàng ngồi xuống hắn cũng ngồi xuống, đầu đặt ở trên bả vai của nàng, “Đời này, ta chỉ có một nữ nhân là nàng!”


“Phi!” Đỗ Cửu Ngôn bị tức nở nụ cười, “Ngươi bây giờ càng ngày càng không có điểm mấu chốt.”


Quế vương nói: “Không phải nàng muốn đề cao địa vị của nữ nhân sao, ta làm gương cho binh sĩ, phụ trợ nàng cao thượng địa vị.”


“Chỉ cần nàng đồng ý, mỗi ngày xuất môn nàng cũng không cần cưỡi ngựa!” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn cười hỏi: “Ta đây cưỡi cái gì?”



“Cưỡi ta!” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha, chỉ vào hắn nói: “Ngươi lăn, lăn cho lưu loát!”


Quế vương ôm nàng nói: “Nàng cưỡi ta, ta mang theo ngươi cùng nhau lăn.”


“Bỏ đi bỏ đi.” Đỗ Cửu Ngôn rút cánh tay hắn ra, “Không muốn cùng ngươi khua môi múa mép, ta phải làm việc, ngươi quấy rầy ta nữa, ta muốn đi công đường cáo ngươi.”


Quế vương gật đầu, “Vậy nàng để ta ngồi tù đi, liền nhốt ta trong nhà, ta nguyện ý bị nhốt ở bên cạnh nàng.”


“Gần đây ngươi bái sư sao, nói lời tâm tình một chút cũng không nói lắp. Mấy câu sinh cùng khâm chết chung huyệt thì không cần nói.”


“Điềm xấu, ta còn muốn cùng nàng hòa hòa mỹ mỹ sống trăm niên ni.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn xoa trán, “Thật hy vọng ngươi có thể đi trước chờ ta trên cầu nại hà a.”


“Không phải muốn khua môi múa mép sao, lai, mài một hồi trước.” Quế vương ôm mặt của nàng, Đỗ Cửu Ngôn phun đầy mặt hắn, “Ngươi chơi xấu lần nữa, ta dập cái mỏ đầy răng của ngươi.”


“Răng có thể không có, miệng thì vẫn là phải mài.”


Đỗ Cửu Ngôn bị hắn đè, phát hiện võ công của nàng vẫn là phải tăng mạnh một ít, bằng không vẫn bị hắn đè khi dễ.


Đáng giận!


Cách một ngày, xe ngựa của Quý Ngọc theo sứ giả An Nam đi ra thành, tống giá là thứ huynh của nàng, đội ngũ dài gần nghìn người, hạo hạo đãng đãng khua chiêng gõ trống đi qua kinh thành.


Đỗ Cửu Ngôn đứng ở ven đường, xe ngựa của Quý Ngọc từ từ từ đi qua trước mặt nàng, bỗng nhiên vén rèm xe lên, Quý Ngọc từ trong xe nhìn về phía nàng. . .


Quý Ngọc mặc hỉ phục đại hồng, vẽ mặt mày,


“Bảo trọng!” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía nàng phất phất tay.


Quý Ngọc há mồm, nói gì đó với nàng, nhưng quanh mình ầm ĩ thanh âm của nàng rất nhỏ, Đỗ Cửu Ngôn không có nghe được gì cả.


“Nàng nói cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Bả Tử.


Bả Tử cũng không có thấy rõ, chỉ đại khái phân biệt một chút khẩu hình của đối phương: “Vương gia?”


“Vương gia?” Đỗ Cửu Ngôn đẩy đẩy Quế vương, “Vương gia, Quý tiểu thư nói chuyện với người, người đuổi theo vài bước.”


“Dù sao, cô nương nguyện ý thích ngươi trên đời này cũng không nhiều lắm.”


Quế vương liếc nàng một cái, “Không cần người khác thích.”


—— lời nói ngoài ——


Hảo sợ các ngươi xem đàm thanh nói ái rất buồn chán, ha ha, có thể là quyển này nói chuyện yêu đương viết quá ít, o(╯□╰)o

Giá kỷ chương kết thúc, chính thức nội dung vở kịch chậm rãi hội đẩy lên lai, khụ khụ. . .



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận