Q1 – CHƯƠNG 580: TÌNH YÊU THIẾU NỮ
Dịch giả: Luna Wong
“Nhìn có chút hả hê.” Quế vương nói thấp giọng nói: “Loại chuyện chống đỡ ong bướm này, nên do nàng làm.”
Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt kỳ quái, “Vì sao ta làm, lại không phải ong bướm của ta. Huống chi, Tạ tiểu thư rất ưu tú, ngươi nói nàng như vậy rất không phúc hậu a.”
“Không hậu đạo là nàng ta, biết rõ ta có nàng còn cố gắn nhích tới.”
“Vương gia, người bình sinh cũng không có bao nhiêu nữ tử thích người, khó có được một lần có người biểu lộ ý yêu thương với người, người nên quý trọng phần cảm giác tốt đẹp này.”
Quế vương nói: “Không lạ gì.” Lúc nói chuyện mở cửa.
Tạ Oánh mặc một bộ xuân sam liễu xanh biếc, khuôn mặt tinh xảo da tế bạch, giống như chồi đầu xuân, để người trước mắt sáng ngời, “Người gần đây có chút thần thương, ta nâu một ít canh thanh bổ, người nếm thử?”
“Đa tạ.” Quế vương tiếp nhận khay, không cho nàng đi vào, “Còn có việc?”
Tạ Oánh liền thấy Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở bên cạnh bàn đưa lưng về phía bên này viết chữ, vội cao hứng nói: “Đỗ tiên sinh, người cũng ở nơi đây à.”
“Đúng vậy, ” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại cười nói: “Mấy ngày không gặp, Tạ tiểu thư ở vương phủ tốt chứ?”
Tạ Oánh cười khanh khách trả lời: “Sống cũng không không tệ lắm, mỗi ngày không có chuyện gì làm, ta lấy sách trước đây chưa xem xong đọc hai lần, rất thanh nhàn.”
“Đỗ tiên sinh đang làm cái gì?” Tạ Oánh muốn đi vào, nhìn Quế vương người cao mã đại , cười nói: “Vương gia, người uống canh ta muốn nói hai câu với Đỗ tiên sinh.”
Quế vương bất đắc dĩ tránh ra.
Tạ Oánh tiến đến, thấy trên bàn trải giấy, nhãn tình của nàng sáng lên, nói: “Chữ của Đỗ tiên sinh rất đẹp mắt.”
“Không đẹp bằng chữ của vương gia .” Đỗ Cửu Ngôn nói: “So sánh với nhau, ta đây là chữ của hài đồng.”
Tạ Oánh có chút ngạc nhiên nhìn Quế vương, “Ta cũng đã nghe nói qua, vương gia cầm kỳ thư họa đều rất tốt. Vương gia, trong nhà người có cầm không?”
“Không có.” Quế vương để canh ở một bên, “Không thích đồ chơi này.”
Tạ Oánh nở nụ cười, cũng không xấu hổ, “Đỗ tiên sinh biết đánh đàn không?”
“Ta cái gì cũng không biết, thân vô trường vật.” Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ nói.
Tạ Oánh nói: “Sẽ không, Đỗ tiên sinh là người có tài. Người chỉ là không thích những thứ đồ chơi phụ lộng phong nhã, phong hoa tuyết nguyệt này mà thôi mà thôi, nếu như thích, người tất nhiên vừa học liền biết.”
“Tạ tiểu thư cũng là người có tài.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, “Ngươi ngồi một chút, ta đi xem củ cải nhỏ.”
Dư quang của Tạ Oánh nhìn lướt qua Quế vương, còn không chờ nàng nói, Quế vương đã đứng dậy, “Ta cũng đi xem củ cải nhỏ, cùng nhau!”
“Ta cũng trở về.” Tạ Oánh nhìn thoáng qua canh bị để ở một bên, ngầm thở dài.
Ba người cùng đi nội viện.
Trong viện truyền đến tiếng cười hàng loạt, Đỗ Cửu Ngôn liếc mắt liền thấy bàn đu dây ở trong viện, không phải một cái, là ba cái, đặt dàn ngang, bên trên là củ cải nhỏ còn có Vương Nhụy và Lưu Kiều.
Kiều Mặc, Hàn Đương, Đậu Vinh Hưng cùng với Tống Cát Nghệ bốn người đứng ở một bên “Hầu hạ”.
Năm sáu người Bùi Doanh người tắc ngồi ở một bên uống trà nói chuyện, Nhạc Hiểu Nghiên thậm chí cầm khung thêu, không nhanh không chậm thêu hoa.
“Ai làm bàn đu dây?” Quế vương hỏi.
Mọi người đều qua đây hành lễ, Kiều Mặc sờ sờ trên lỗ mũi đến đây nói: “Là, là thuộc hạ làm.”
“Thường ngày bảo ngươi làm chút chuyện, ra sức khước từ. Hiện tại trái lại rất chịu khó, cho tới trưa đã làm được ba cái!” Quế vương nói.
Mặt cua Kiều Mặc hồng phác phác, cúi thấp đầu nói: “Tất, tất cả mọi người hỗ trợ.”
“Vương gia, không trách Kiều Mặc, là chúng ta muốn đùa.” Trịnh Ngọc Cầm tiến lên đây giải thích.
Ước chừng vì là người phương bắc, vóc dáng của Trịnh Ngọc Cầm là cao nhất trong tất cả các nữ hài, thái độ làm người cũng tương đối thoải mái giảng nghĩa khí. Nghe nói bởi vì phụ thân nàng là tướng quân du kích của Đại Đồng bên kia, cho nên nàng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, rất có một phen khí chất quân sĩ.
“Chúng ta cũng hỗ trợ.” Đậu Vinh Hưng nói.
Quế vương nhìn lướt qua Đậu Vinh Hưng, ghét bỏ không ngớt.
bookwaves.com.vn
“Nghĩa phụ, nghĩa phụ.” Củ cải nhỏ nói: “Ta cũng rất thích chơi.”
Quế vương muốn nói lại nuốt xuống, miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi. Chỉ là cái giá treo trắng trắng đen đen, kỳ kỳ quái quái gì đó thôi.”
Lúc nói chuyện, liền đi.
Mọi người xác nhận, chờ Quế vương vào viện tử, đều tự đi chơi.
Bùi Doanh nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, lại nhìn thoáng qua đường mòn sau lưng nàng, thu hồi đường nhìn tiếp tục xem Nhạc Hiểu Nghiên thêu hoa.
“Vinh Hưng, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn gọi Đậu Vinh Hưng.
Đậu Vinh Hưng nói: “Ngươi, ngươi chờ chút, một hồi ta đi tìm ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, tên trọng sắc khinh hữu này, nàng chuyển mắt thấy Tống Cát Nghệ, người nào đó đang vẻ mặt lấy lòng, đang đẩy bàn đu dây của Tô Ngưng Nguyệt.
Yêu say đắm tư nhuận, để hắn đầy mặt cảnh xuân, cười rộ lên răng đều phá lệ trắng.
Từ đầu tới cuối chưa từng liếc nhìn nàng một cái, nhìn chằm chằm vào Tô Ngưng Nguyệt.
“Thật có thể thành thân làm hỷ sự rồi.” Đỗ Cửu Ngôn lầu bầu một câu muốn đi, Diệp Nhu theo nàng, đỏ mặt hỏi: “Đỗ tiên sinh, người, người hiện tại có rãnh không?”
Đỗ Cửu Ngôn dừng lại nhìn nàng, “Diệp tiểu thư, có chuyện gì sao?”
“Người đều nhớ kỹ tên của chúng ta sao?” Diệp Nhu mong đợi nhìn nàng. Là nhớ kỹ tên của tất cả mọi người, hay là chỉ nhớ rõ tên của ta.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trí nhớ của ta, gặp qua cái gì đều không quên được.”
“Nga, ” Diệp Nhu có chút thất lạc, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không có gì, cười nói: “Mấy ngày hôm trước ta thấy hài của người có chút mài mòn, ta, ta chưa được người đồng ý, để củ cải nhỏ lấy hài cho ta, ta làm một đôi hài cho người, người có muốn thử một chút hay không?”
“Làm hài cho ta?” Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng, “Ta, ta có hài, mỗi quá hai tháng Tân Hóa bên kia sẽ gửi y phục vớ đến cho ta, không cần Diệp tiểu thư phí sức.”
Diệp Nhu thụ thương nhìn nàng, “Chỉ một đôi hài, không phí sức.”
“Vậy, vậy cám ơn ngươi a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Diệp Nhu nở nụ cười, “Ta đây lấy tới cho người thử. Người chờ ta một chút.”
Lúc nói chuyện, dẫn theo váy chạy bước nhỏ trở về lấy hài.
Đỗ Cửu Ngôn không biết như thế nào cho phải, tình huống này. . . Nàng nên xử lý như thế nào?
Nàng đã rất khắc chế không có nói chuyện với các cô nương, cũng không có chọc ai ghẹo người nào.
Củ cải nhỏ ở một bên che miệng len lén cười.
Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía nhi tử vẫy vẫy tay, củ cải nhỏ đặng đặng chạy tới, “Cha a, có phải người rất phiền não hay không a.”
“Lúc này, ta cần ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống kề tai nói nhỏ với củ cải nhỏ, “Ngươi có biện pháp gì tốt?”
Củ cải nhỏ cười nói: “Chuyện này người cứ giao cho ta đi, ta bảo chứng làm thỏa đáng cho người.”
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy ta chờ tin tức tốt của ngươi.”
Nàng nói xong bỗng nhiên nghĩ đến một việc, “Ta nói, có phải ngươi rất nhiều ngày không có ra cửa hay không? Cũng không có đi tìm răng trắng lớn, cũng không có theo Nháo nhi bọn họ đi Ngõa Tứ nghe hí, ngươi đều ở nhà?”
“Đúng vậy. Các di di cần ta chiếu cố đó.” Củ cải nhỏ nói: “Ta mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc.”
Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn, “Không phải bảo ngươi đi theo răng trắng lớn đọc sách sao? Ngươi đây cũng là trọng sắc khinh hữu.”
“Tống thúc thúc mới là trọng sắc khinh hữu. Hắn đã chừng mấy ngày không có đi Tam Xích đường.” Củ cải nhỏ thấp giọng nói: “Còn có Đậu thúc thúc, hắn mỗi ngày bồi Bùi di di đọc sách, cũng bắt đầu ngâm thơ tác từ.”
Đỗ Cửu Ngôn run một cái, “Quá đáng sợ.”
“Ta cũng cảm thấy rất đáng sợ, nhất là lúc Đậu thúc thúc niệm thơ, rất chịu không nổi!” Củ cải nhỏ nói.
Đỗ Cửu Ngôn bật cười đang muốn nói, Diệp Nhu lấy hài tới, cao hứng nói: “Đỗ tiên sinh, người mau thử xem.”
Bùi Doanh cái ghế để cho nàng.
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, Diệp Nhu ngồi xổm trước mặt nàng, thử hài cho nàng.
“Không cần, ta tự mình tới.” Da đầu của Đỗ Cửu Ngôn tê dại, cảm giác này so với Lộ Diệu lúc đó còn đáng sợ hơn, nàng lấy hài qua thử, Diệp Nhu cười nói: “Đỗ tiên sinh, chân của người thật nhỏ nga.”
Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, “Đúng vậy, bởi vì vóc dáng thấp a.”
“Vóc dáng của người không thấp a, rất nhiều nam tử cũng không cao như người.” Diệp Nhu nói.
Đỗ Cửu Ngôn đi hai bước, gật đầu: “Rất hợp, rất thoải mái, khổ cực Diệp tiểu thư.”
“Không khổ cực. Hôm nào làm thêm một đôi người người nữa, buổi sáng người luyện công chạy bộ, rất phí hài, ta làm thêm mấy đôi cho người đổi mà mang.”
Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi, cười nói tạ ơn, ôm hài chạy.
Phía sau truyền đến một trận tiếng cười trêu ghẹo thẹn thùng, Diệp Nhu che mặt đỏ chạy đi.
“Bả gia đã trở về.” Lưu Kiều hướng về phía kia vừa nhìn, hô: “Đậu tiên sinh, Bả gia đã trở về.”
Đậu Vinh Hưng quay đầu lại nhìn thoáng qua Bả Tử, lên tiếng, lại quay đầu nói chuyện với Bùi Doanh.
Bùi Doanh quay đầu đi, liền thấy Bả Tử mặc trường bào bộ khoái phủ nha dẫn theo đao đi tới, cũng không có nhìn các nàng cũng không chuẩn bị qua đây nói chuyện, trực tiếp vòng đường trở về viện tử của mình.
“Bả gia thật ít nói a, ta cũng không có nghe hắn nói qua.” Lưu Kiều hỏi Đậu Vinh Hưng, “Đậu tiên sinh, hắn vẫn luôn là như vầy phải không?”
Đậu Vinh Hưng gật đầu, “Phải, hắn nói rất ít.” Hắn ngừng lại lại nói với Bùi Doanh: “. . . Hương Sơn đỗ quyên khẳng định nở rồi, gần đây khí trời tốt, không bằng ta cùng nàng đi xem thử?”
“Hỏi mọi người xem có đi không.” Bùi Doanh nói: “Cùng đi mới thú vị.”
Đậu Vinh Hưng xác nhận, “Chờ buổi tối mọi người đều trở về, ta hỏi bọn hắn.”
“Được.” Bùi Doanh xác nhận.
Lưu Kiều chu mỏ một cái, không nói gì.
Đỗ Cửu Ngôn ghé vào cửa sổ nhìn, chào hỏi Quế vương, “Vương gia, các nàng đã bắt đầu mở tiểu tâm cơ rồi.”
“Chờ mong a!”
Quế vương nói: “Nữ nhân đều như vậy, có cái gì để mong đợi.”
“Ta nói với ngươi, ” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, cực kỳ giống bà mối đi nói lời tốt đẹp cho người khác, “Theo ta quan sát, Lưu Kiều có thể có chút hảo cảm với Đậu Vinh Hưng, nhưng Đậu Vinh Hưng rất hiển nhiên thích Bùi Doanh, mà Bùi Doanh. . .”
“Bùi Doanh thích Bả gia!”
Quế vương vốn đang uống trà, nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng, “Không ánh mắt như thế?”
“Thích Bả gia tại sao không có ánh mắt, dung mạo của hắn đâu có kém gì ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn đáng tiếc nói: “Không hiểu được Bùi Doanh có thủ đoạn hay không, để Bả gia của chúng ta động tâm với nàng.”
Quế vương đánh giá nàng, nàng là cao hứng thật, nên hắn nhất thời thư thản không ít, “Nàng có thể trợ nàng ta một tay.”
“Loại sự tình này ta không thể dính vào, Bả gia sẽ giở mặt với ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thuận theo tự nhiên là tốt nhất.”
Quế vương vỗ bàn, “Vậy vì sao nàng tác hợp ta?”
Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, đang muốn nói, Bả Tử bước tiến vào, “Nhị vị đang nghị luận ta?”
“Mấy ngày nay ngươi cảm thấy thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn chột dạ ngắt lời, “Có xảy ra chuyện không được hay không?”
An Sơn vương đưa tang, Bả Tử cũng theo phủ nha bận rộn mấy ngày.
Bả Tử tự rót cho mình chén trà, ngồi xuống bên cạnh bàn, nói: “Quả thật có vụ án, liên quan đến án tử của tống tử thang.”