Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 581: NGƯỜI ĐƯỢC HAY KHÔNG

Dịch giả: Luna Wong

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, đều nhìn Bả Tử, chờ hắn nói tiếp.

Bả Tử nhìn nàng, nói: “Có đôi phu thê cãi nhau, nam nhân đánh chết tức phụ của mình.”

Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Đánh chết?”

“Đánh thất thủ, đẩy ngã người, cái ót dập góc nhọn của cánh cửa, nam nhân cho rằng nữ nhân bất quá hôn mê, giận đùng đùng ra cửa.”

“Là hàng xóm nghe được hài tử gián đoạn khóc một ngày, mới đẩy cửa ra nhìn.”

“Phát hiện nữ nhân chết ở cửa nhà, chảy không ít máu.”

“Vậy làm sao liên quan đến án tử tống tử thang? Hài tử của nữ nhân này cũng là cầu ở Chung Sơn tự?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Phải, nam nhân vẫn không mở miệng.” Bả Tử nói: “Nhưng ta kiểm chứng, xác nhận hài tử của bọn họ là từ Chung Sơn tự cầu về.”

Đỗ Cửu Ngôn có chút thổn thức, trịnh trọng nhìn nhị vị, “Nhị vị gia, ta hỏi cái vấn đề, chúng ta tham thảo một chút.”

“Ân, nàng nói.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như, nhị vị là một trượng phu trong chuyện của tống tử thang, khi biết mình không thể sinh mà hài tử đã đầy đất chạy, các ngươi sẽ làm như thế nào?”

“Ta không có khả năng không thể sinh, ” Quế vương nhìn Bả Tử, “Nàng tới nói đi, thỉnh nói thoải mái.”

Bả Tử thả chung trà, nhàn nhạt trào phúng nói: “Nhân sinh của ta cũng không có kinh nghiệm nữ nhân, nên vô pháp thể hội cảm thụ như vậy. Nhưng là vương gia, dù sao củ cải nhỏ cũng là có thể chạy đầy đất.”

Quế vương vỗ bàn đứng lên, chỉ vào Bả Tử, “Chân ngươi què còn thì mắt mù, không thấy củ cải nhỏ giống ta? !”

“Mắt mù?” Bả Tử cũng đứng lên, “Không biết rốt cuộc là ai mù, lừa mình dối người, đanh đá đùa giỡn ngang mà thôi.”

Quế vương ném bàn dưới tay đi, hướng về phía Bả Tử một chưởng đánh qua.

Hai người lách cách từ gian phòng đánh tới trong viện.

Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm ngưỡng cửa, hô: “Nhị vị gia, ta sai rồi, đều là lỗi của tiểu nhân, thỉnh nhị vị nghỉ một chút!”

“Không có quan hệ gì với nàng, có người thiếu đòn!” Quế vương nói.

“Nhịn ngươi rất lâu rồi.” Bả Tử nói.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên thấy, nhưng mỗi một lần Đỗ Cửu Ngôn đều nhìn hoa cả mắt, đố kị không ngớt.

“Nếu như ta cũng có công phu tốt như vậy thì tốt rồi.”

“Cha a, ” củ cải nhỏ chạy tới, “Chẳng lẽ người không nên lo lắng cho vương gia và Bả Tử thúc sao?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Nhị vị gia vênh váo tận trời, không cần ta lo lắng, đợi lát nữa ai tàn phế hôn mê, ta đi cứu một cái là được.”

“Ngày hôm nay vì sao bọn họ đánh nhau?”

Đỗ Cửu Ngôn ai thán nói: “Bởi vì ngươi cha hỏi một vấn đề không quá hợp nghi. Nhưng ta thật chỉ là muốn thảo luận tìm hiểu một chút, không có ý khác a.”

“Thương tâm, đây là kết loại bằng hữu gì.”

Củ cải nhỏ cười hì hì, nhìn ngon miệng, “Cha a, ta cho là ta cũng có thể học chút võ nghệ.”

“Ủng hộ ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Củ cải nhỏ nâng cằm tự hỏi, “Ta đây nên học với ai?”

“Học với Cố Thanh Sơn đi, miễn cho dấy lên phân tranh.”

Hai người nghị luận, cửa viện, mười hai vị cô nương cũng đều tụ tập qua đây, đứng ở cửa viện nhìn, một hồi kinh hô một hồi sợ lui về phía sau, nhưng mỗi người đều nhìn không chuyển mắt.

“Công phu vương gia và Bả gia đều lợi hại như vậy a, ta còn chưa thấy qua đánh nhau đó.” Lưu Kiều hỏi Đậu Vinh Hưng.

Đậu Vinh Hưng đứng ở bên người Bùi Doanh, thuận miệng trả lời một câu, “Đúng vậy, bọn họ đều rất lợi hại.”

“Đậu tiên sinh người biết võ công không?”

Đậu Vinh Hưng lắc đầu, “Ta không biết.” Dứt lời nói với Bùi Doanh: “Nàng cẩn thận chút, cát bay đá chạy sẽ làm nàng bị thương.”

“Không có việc gì.” Bùi Doanh không quay đầu lại, ánh mắt thủy chung rơi vào trên người Bả Tử, nhợt nhạt có tâm tình ba động, “Quyền cước của vương gia, tựa hồ phiêu dật hơn một ít.”

Đậu Vinh Hưng gật đầu, “Vương gia dù sao cũng là vương gia, học võ đa số chỉ là phòng thân.”

bookwaves.com.vn

Sư phụ nào dạy học võ công, cũng không có khả năng dạy vương gia đường đường phương pháp giết người.

Nhưng chiêu số của Bả Tử lại bất đồng, không có xinh đẹp, mỗi chiêu mỗi thức đều cất giấu sát khí.

“Tạ tỷ tỷ.” Tô Ngưng Nguyệt thấp giọng nói với Tạ Oánh: “Vương gia thật là lợi hại a, một chút cũng không giống với tin vỉa hè bên ngoài đồn.”

Mặt của Tạ Oánh đỏ lên, không nói gì.

“Đỗ tiên sinh biết võ công không?” Diệp Nhu hỏi.

“Cửu, cửu, ca biết, biết, biết võ, võ công công, không không, không không, không tốt, tốt, tốt bằng, hai người người, bọn hắn.” Tống Cát Nghệ trả lời.

Tô Ngưng Nguyệt đầy mặt kinh thán, “Ta cảm thấy các ngươi đều thật là lợi hại a, người khác đọc sách chỉ là đọc sách, các ngươi đọc sách còn tập võ!”

“Mỗi người người mang tuyệt kỹ.”

Miệng của Tống Cát Nghệ run lên, nghe nhất thời mất mác. Tất cả mọi người đều mang tuyệt kỹ, chỉ có hắn cái gì cũng không biết, thậm chí làm tụng sư, hắn đến biện tụng cũng chưa từng.

Vừa so sánh với mọi người, hắn thực sự là quá vô ích.

“Ngươi cũng rất có bản lĩnh.” Tô Ngưng Nguyệt nhỏ giọng nói: “Có ngươi ở đây, luôn luôn tràn đầy dễ dàng khoái trá, mỗi người đều rất thích ngươi.”

Tống Cát Nghệ nhìn Tô Ngưng Nguyệt.

“Ta nói thật.” Tô Ngưng Nguyệt nói: “Tất cả mọi người rất thích ngươi.”

Tống Cát Nghệ mím môi cười, hai gò má ửng đỏ.

“Thái hậu nương nương tới!” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên hét quát một tiếng, chờ hai người bị sợ tay dừng lại, nàng thoáng cái tiến lên ôm lấy Quế vương, đẩy Bả Tử, “Hiện tại ta cho nhị vị bậc thang, vọng các ngươi tự giải quyết cho tốt.”

“Một hồi bậc thang này ta không cho nữa đâu.”

“Nhị vị vừa đánh, không chết một người, thì mất thể diện.”

Quế vương hừ một tiếng, thuận thế ôm hông của Đỗ Cửu Ngôn.

Ánh mắt của Bả Tử lạnh lùng, đang muốn đi qua, củ cải nhỏ ôm lấy bắp đùi của hắn, hướng về phía Bả Tử hô: “Bả Tử thúc, ôm một cái!”

Sắc mặt của Bả Tử mềm nhũn ra, ôm củ cải nhỏ.

“Tạ công công, nhanh đi thu thập gian phòng một chút.” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy phụ tử bọn họ rất không dễ dàng.

Tạ Hoa vội để người tiến vào thu thập.

“Đều đi chơi đi, ngẫm lại buổi tối chúng ta ăn cái gì, không thôi thừa dịp trước khi trời nóng chúng ta nước thịt ăn.” Đỗ Cửu Ngôn nói với các cô nương cả viện tử: “Nếu như muốn nướng thịt hay ăn lẩu, hiện tại phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rồi.”

“Ăn thịt nướng.” Vương Nhụy nhảy nhấc tay, “Ta chuẩn bị!”

Tô Ngưng Nguyệt cười nói: “Ta giúp ngươi.”

Năm sáu người liền theo Vương Nhụy đi trù phòng, những người còn lại cũng đều tự tản.

“Có thể nói chuyện hay không.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo hai người kiếm bạt nỗ trương một lần nữa tiến noãn các, “Vừa mở miệng đã đâm đối phương, thú vị không?”

Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Quế vương, “Hỏi chuyện ngươi, ngươi lấn đến người ta không nhịn được, hắn được hay không ngươi biết chắc?”

“Không cho phép vũ nhục ta!” Quế vương nói.

“Còn ngươi nữa, ” Đỗ Cửu Ngôn nói Bả Tử, “Lúc ngươi nghi vấn củ cải nhỏ, cũng đang chất vấn ta, đây là ngộ thương ta.”

bookwaves.com.vn

Bả Tử châm trà uống, thấp giọng nói: “Ngươi cũng không phải Tần Cửu Yên.”

“Nói tiếp chuyện đứng đắn, ” Đỗ Cửu Ngôn dỗ củ cải nhỏ đi, “Đi chơi với các di di của ngươi đi.”

Củ cải nhỏ xác nhận, trước khi ra cửa dặn dò nhị vị, “Không được đánh nhau, các di di đẹp thấy, mất mặt!”

“Sau này không có di di thích các ngươi.”

Hai người đều không thích, nên không có tiếp lời của hắn.

Củ cải nhỏ lắc đầu thở dài, nhất phó biểu tình bọn họ đều say chỉ có hắn thanh tỉnh.

“Tuy rằng cha ta tốt, nhưng chỉ có một, xem các ngươi làm sao bây giờ.” Lúc nói chuyện, vẻ mặt thần thương đi.

Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, châm trà cho Bả Tử châm trà cho Quế vương, “Trở lại chuyện chính, nói một chút coi phản ứng tự nhiên của các ngươi.”

“Bạo lực giải quyết vấn đề?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Quế vương nói: “Không rõ ràng người khác, ta sẽ không.”

“Bất quá, nhà thì không về nữa. Trong lòng rốt cuộc cũng sẽ có gai!”

Bả Tử gật đầu, “Lập tức tất nhiên là không qua được. Đánh thê tử phản ứng mặc dù cực đoan, nhưng không phải thí dụ.”

Ở chỗ nào đó trong lòng, Đỗ Cửu Ngôn mặc dù khinh bỉ loại hành vi này, nhưng là có thể hiểu được hắn thẹn quá thành giận và biệt khuất buồn khổ. Nam nhân tại loại chuyện này vừa tự tin lại tự ti, phàm là huỳnh hỏa yếu ớt cũng có thể dấy lên hỏa hoạn hừng hực.

“Vậy sẽ không đối ngoại ồn ào chứ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Quế vương sờ sờ mũi, nói: “Sẽ không.”

“Có tổn hại bộ mặt.” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng, “Phía sau cánh cửa đóng kín tìm thê tử phát tiết buồn khổ trong lồng ngực. . .”

Việc này, thực sự là không dễ giải quyết.

“Nàng đang lo lắng cái gì?” Quế vương hỏi: “Sợ chuyện tống tử thang lan truyền ra ngoài?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, ” n, để ngừa vạn nhất.”

“Nếu quả như thật lan truyền ra, việc này nên xử lý như thế nào.”

Ngay cả khiển trách những nam nhân kia, nhưng cũng vô pháp ép buộc bọn họ rút gai trong lòng ra, tâm vô vật ách tắc trở lại từ trước.

“Hy vọng không có sao.” Đỗ Cửu Ngôn gần đây vẫn lo lắng chuyện này, hiện tại đánh chết người, càng để trong lòng nàng bất an, nhưng vừa không có biện pháp tốt hơn để giải quyết.

Bả Tử nói: “Ta sẽ lưu ý chuyện này, có chỗ dị thường gì, sẽ nói cho ngươi biết.”

“Được.” Đỗ Cửu Ngôn dứt lời, Tạ Hoa cách cửa thấp giọng nói: “Vương gia, Tĩnh Ninh hầu gia và Hàn tam gia tới.”

Quế vương nhíu mày, Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Hầu gia đây là tới nghiệm thu thành quả.”

“Nhìn có chút hả hê.” Quế vương trừng nàng một mắt, đứng dậy đi ra, vừa đi vừa nói với Tạ Hoa: “Gần đây có phải ngươi mỗi ngày đều mật báo cho ta nương còn có cữu cữu hay không?”

Tạ Hoa trả lời: “Nô tài oan uổng. Mấy ngày nay nô tài cũng không ra ngoài, một mực ở trong phủ.”

“Ngươi nghĩ kỹ, vào Quế vương phủ ngươi là người nào, ăn cây táo, rào cây sung bổn vương thiến ngươi một lần nữa.”

Tạ Hoa vội xác nhận.

“Vương gia, ” Tạ Oánh đuổi theo phía sau, cười nói: “Là hầu gia tới sao?”

Quế vương liếc nàng một cái, hơi gật đầu.

—— lời nói ngoài ——

Đột nhiên hạ nhiệt độ, mọi người nhớ kỹ gia y phục a!

Vé tháng giữ lại, giữ lại, đáo cuối tháng đầu, nhưng không thể quên, hắc hắc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui