Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 582: NGOẠI SINH QUẬT CƯỜNG


Dịch giả: Luna Wong


Tĩnh Ninh hầu ngồi ở bên trong thư phòng, Quế vương ngồi dưới hắn, Hàn Tử Lộ ngồi ở đối diện, Tạ Oánh ở bên tay phải của Hàn Tử Lộ.


Tĩnh Ninh hầu nhìn về phía Tạ Oánh, hỏi: “Ở chỗ này có quen không?”


“Tốt vô cùng, trong vương phủ không có quy củ gì, tất cả mọi người rất tự tại.” Tạ Oánh cười khanh khách nói: “Cô phụ, cô mẫu và biểu tỷ có khỏe không?”


Tĩnh Ninh hầu gật đầu, “Hai ngày này ngươi cô mẫu có chút bệnh thương hàn, biểu tỷ ngươi đang chiếu cố. Không thôi ngày hôm nay cũng đi theo ta.”


“Vậy nghiêm trọng không, có uống thuốc hay không, đại phu nói như thế nào?” Tạ Oánh hỏi.


“Không có chuyện lớn gì, chính là bị cảm lạnh.” Tĩnh Ninh hầu nói chuyện, nhìn về phía Quế vương, “Mặc Hề, ngươi gần đây cực khổ, ta thấy ngươi gầy một ít.”


An Sơn vương qua đời, Quế vương không có làm nhiều chuyện, nhưng xác xác thật thật hao gầy một ít.


Tĩnh Ninh hầu hiểu rõ, mấy huynh đệ Triệu gia từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vì địa vị thái tử vững chắc, sẽ không có tranh hoàng quyền như tiền triều, nên, cảm tình giữa huynh đệ ngay cả không nặng, nhưng là vẫn là có mấy phần tình huynh đệ.


“Ta giảm béo, mùa đông mập một ít.” Quế vương nói: “Cữu cữu đến, có chuyện gì?”


Quế vương nhìn lướt qua Hàn Tử Lộ. Hàn Tử Lộ và Tạ Oánh thấp giọng nói chuyện, biểu huynh muội trái lại rất xứng.


Xứng như thế, trước đây thế nào không giữ lại cho Hàn Tử Lộ?


Sau đó đưa đi mưu hại hắn.


“Oánh oánh, cô mẫu ngươi mang y phục đến cho ngươi, ở ngoài xe ngựa đó, ngươi đi lấy quay về thử một chút, nếu là không hợp ta lại mang về.” Tĩnh Ninh hầu nói.


Tạ Oánh cười xác nhận, đứng dậy ra ngoài đóng cửa cho kỹ.


“Mặc Hề, ngươi nương bảo ta hỏi ngươi, Tạ Oánh thế nào?”


“Nha đầu này tính tình khí tốt lại nhu thuận, lúc này đây cữu mẫu ngươi phải viết mấy phong thư, mới để cho cha nương nàng nhả ra, đưa người tới kinh thành.” Tĩnh Ninh hầu nói: “Nàng ở nhà là nhỏ nhất, như châu nếu bảo mà cưng chìu, ngươi cũng không thể khi dễ nàng.”


“Ta ở nhà cũng nhỏ nhất, như châu như bảo mà cưng chìu.” Quế vương rũ mi mắt, mạn bất kinh tâm nói: “Nhưng các ngươi cũng chiếm thân phận, mỗi ngày khi dễ ta.”


Tĩnh Ninh hầu bị tức nở nụ cười, nhưng lại rất tham thái độ lúc này của Quế vương với hắn, như khi còn bé chặn hắn dụ dỗ tiền của hắn vậy, “Chúng ta làm sao khi dễ ngươi, nương ngươi và ta cũng là vì tốt cho ngươi.”


“Đã biết!” Quế vương từ trước đến nay không thực sự tranh luận với trưởng bối, “Các ngươi nói cái gì thì chính là cái đó đi.”



Tĩnh Ninh hầu không lời chống đở, chỉ có thể bưng trà uống giảm bớt bầu không khí.


“Mặc Hề, ” Hàn Tử Lộ hỏi: “Nếu là không thích Tạ Oánh, không phải còn có mười một vị cô nương khác sao? Ta cũng đã gặp, đều là rất tốt.”


Quế vương dùng khóe mắt liếc nhìn Hàn Tử Lộ, “Ngươi muốn nạp thiếp?”


“Chớ!” Hàn Tử Lộ bất đắc dĩ cười nói: “Truyền về nhà, khó tránh khỏi có người ghen.”


Quế vương nói: “Ta cũng có người ghen. Từ sau khi bọn họ tới, Ngôn Ngôn của ta mỗi ngày cãi nhau với ta, đều ốm đi quá nhiều.”


“Ngươi sứt đầu mẻ trán, ta cũng không nỡ thương tổn Ngôn Ngôn!”


“Chung quy, hắn cũng thích ta như vậ.” Quế vương nói.


Hàn Tử Lộ và Tĩnh Ninh hầu liếc nhau, phụ tử hai người vẻ mặt ngạc nhiên. . . Đỗ Cửu Ngôn sẽ bởi vì ghen mà làm ầm ĩ với Quế vương?


Sao bọn họ cảm giác, Đỗ Cửu Ngôn ngược lại sẽ e sợ cho thiên hạ bất loạn tác hợp Quế vương nhỉ?


Không đúng, tốt xấu hai người cũng là có tình ý, tác hợp. . . Cũng sẽ không.


Vậy thực sự nháo đằng?


Hàn Tử Lộ đang muốn nói, Tạ Oánh ở cửa nói: “. . . Đỗ tiên sinh để ta đưa điểm tâm cho các vị.”


“Vào đi.” Hàn Tử Lộ mở cửa, Tạ Oánh cười nói: “Điểm tâm Vương tiểu thư mới làm, Đỗ tiên sinh để ta đưa chút tới cho các ngươi nếm thử, các ngươi mau ăn, ta còn phải mang đĩa về.”


Quế vương liền lấy một khối điểm tâm, nói với Tĩnh Ninh hầu: “Thấy không, Ngôn Ngôn có chuyện gì đều nhớ đến ta.”


Tĩnh Ninh hầu không nói chuyện, Hàn Tử Lộ nghi ngờ nhìn thoáng qua Quế vương, không phải làm ầm ĩ sao? Thế nào còn để Tạ Oánh đưa điểm tâm tới?


Điểm tâm không mấy khối, ba người mỗi người chia hai khối đĩa đã rỗng.


Tạ Oánh bưng đĩa liền đi.


“Trong phủ có nữ nhân, cảm giác bất đồng chứ?” Tĩnh Ninh hầu không thích đồ ngọt, cao điểm này vừa thử chính là tiểu cô nương thích ăn, ngán đến đầu lông mày của hắn run, mạnh uống hai ngụm nước mớii thư thái một chút.


Quế vương nói: “Ở trong mắt ta, không có bất đồng.”


“Ngươi, ngươi mạnh miệng.” Tĩnh Ninh hầu giận chỉ trích Quế vương, nhưng nói xong thì hối hận, ngữ khí mềm nhũn ra, “Ngươi không thể xem một cô nương đàng hoàng sao, Quế vương phủ chung quy cũng cần vương phi.”


Chờ lúc ngươi biết Đỗ Cửu Ngôn chính là Quế vương phi, hù ngươi choáng váng đầu luôn. Ngẫm lại hình ảnh kia Quế vương khẩn cấp muốn chiêu cáo thiên hạ.



bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn, chính là Quế vương phi của hắn!


Còn có nương hắn, khẳng định thoáng cái bất tỉnh nhân sự luôn, chờ lúc tỉnh lại liền ôm hai mẫu tử bọn họ không buông tay.


Cái miệng nhỏ của Quế vương ăn điểm tâm, nở nụ cười.


Đặc biệt muốn xem chê cười của tất cả mọi người.


Tĩnh Ninh hầu che trán, xem ra, Quế vương thật là hết cứu.


“Cửu Ngôn gần đây đang bận cái gì?” Tĩnh Ninh hầu hỏi.


Nói đến Đỗ Cửu Ngôn Quế vương liền nguyện ý hàn huyên, “Nhàn rỗi, gần đây có mấy cọc tiểu án dân sự, không cần hắn tự mình xử lý, cho nên hắn một mực ở nhà.”


“Vậy ngày mai đến nhà ăn cơm đi, thỉnh Cửu Ngôn và củ cải nhỏ cùng đi.”


Quế vương không lập tức ứng, loại sự tình này hắn không thể đáp ứng ngay, dù sao hắn cũng không làm chủ được, được Đỗ Cửu Ngôn gật đầu mới được.


“Đã biết, ta xem một chút xem ngày mai có thể hay không.”


Tĩnh Ninh hầu liền biết trò chuyện không nổi nữa, cùng Hàn Tử Lộ đứng dậy cáo từ.


Quế vương tiễn bước hai người xong trở về nội viện, Đỗ Cửu Ngôn ở trong viện của mình, hắn đá văng cửa cả giận nói: “Nàng cố ý để Tạ Oánh đưa điểm tâm cho ta?”


“Không, không có.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta làm sao sẽ làm loại sự tình này chứ, quá không địa đạo.”


Quế vương vỗ bàn, “Trên mặt nàng đã viết mấy chữ không địa đạo rồi.”


Đỗ Cửu Ngôn ngượng ngùng.


“Vương gia vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn cho hắn xem thư, “Thi Đại gởi thư cho ta, nói Thi Thường Dương giữa năm nay phải thành thân, tuy rằng không kịp chờ đợi muốn đến theo Điếu Đại học tay nghề, nhưng là chỉ cần đến kinh thành, hôn sự không thiếu được phải kéo một hai ba năm.”


“Bọn họ không không sao, nhưng nhà gái không kịp đợi.”


“Hỏi ta, nếu như qua hết năm qua có thể kịp hay không.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chuyện này, người thấy thế nào?”


Ngắt lời! Quế vương bất đắc dĩ nhìn lướt qua thư, nói: “Vậy chờ đi, không có người chọn thích hợp, tạm thời để Điếu Đại ở lại kinh thành.”



Cục diện bây giờ rất xấu hổ, tay nghề của Điếu Đại rất khó được, nhưng tội danh của hắn lại không thể đơn giản tiêu mất, nếu như thực sự không chọn được người thích hợp làm đồ đệ của hắn, vậy cũng chỉ có thể để Điếu Đại ở lại kinh thành, chờ thêm hai năm xem có khả năng đặc xá hay không.


Loại sự tình này, cũng không phải Đỗ Cửu Ngôn có thể quyết định, nàng chỉ là đơn thuần đáng tiếc tay nghề của Điếu Đại.


“Cửu Ngôn, ” Chu Tiếu và Tiền Đạo An từ bên ngoài trở về, đến trong viện nàng, Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài cười nói: “Chỉ hai người các ngươi, bận sao?”


Chu Tiếu gật đầu, “Đa số là tới tìm ngươi, bất quá đều là vụ án nhỏ, bọn họ cũng có thể hiểu được.”


“Bất quá, ngươi phải nói Đậu Vinh Hưng và Tống Cát Nghệ một chút, mỗi ngày ở nhà như thế cũng không được, nên làm việc vẫn là phải làm việc.”


Tiền Đạo An gật đầu, “Hiện tại chỉ có ngươi nói, Cát Nghệ nói thú tức phụ là đại sự, chờ hắn thú được tức phụ mới thảo luận lập nghiệp.”


“Thành gia lập nghiệp.” Tiền Đạo An bất đắc dĩ nói: “Hắn bây giờ là ma chướng.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Ta thấy, các ngươi cực khổ thêm vài ngày nữa đi, dựa theo tiến độ của Tống Cát Nghệ, phỏng chừng mấy ngày nữa có thể đàm hôn luận giá.”


“Nhanh như vậy?” Chu Tiếu nói: “Nhìn không ra hắn rất có thủ đoạn.”


Đỗ Cửu Ngôn cười khẽ, Tống Cát Nghệ và Tô Ngưng Nguyệt thực sự là nhất kiến chung tình hình a, hai người trai tài gái sắc tương đối đăng đối.


“Ta trở về rửa mặt thay quần áo, ” Chu Tiếu nói: “Nghe nói hôm nay nướng thịt?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, vẫy tay nói: “Đi đi, một hồi tới dùng cơm.”


Chu Tiếu và Tiền Đạo An đều tự trở về, Tiền Đạo An đẩy cửa viện tử ra, liền thấy có một cô nương trong viện đang cầm khăn lau lau cửa sổ, nghe được thanh âm quay đầu lại hướng hắn cười, nói: “Tiền tiên sinh, ngươi đã trở về a.”


bookwaves.com.vn

“Cô nương người đây là. . .” Tiền Đạo An ngẩn ra, không phân rõ tên của đối phương.


Nhạc Hiểu Nghiên hướng về phía Tiền Đạo An ngại ngùng cười, “Ta thấy trong phòng người có chút loạn, nên nhân lúc rãnh rổi, qua đây giúp người thu thập một chút.”


“Ta không có tiến phòng của người, chỉ vẩy nước quét bên ngoài.”


Nhạc Hiểu Nghiên vóc dáng tầm trung, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, không cười thì dịu dàng động lòng người, cười rộ lên lại có vẻ đặc biệt nhu thuận.


“Đa tạ.” Tiền Đạo An chắp tay, nói: “Nhưng sau này không cần giúp ta quét dọn, việc này cách mỗi mười ngày sẽ có người tới làm.”


“Bẩn mấy ngày mà thôi, không có gì đáng ngại.” Tiền Đạo An vừa chắp tay nói tạ ơn, vừa vào trong phòng, bên tai ửng đỏ nhưng cũng không có hiển cao hứng.


Nhạc Hiểu Nghiên lên tiếng, nói: “Tiền tiên sinh, ta rót trà cho người nhuận hầu, ngay trên bàn, người nhớ uống.”


Lúc nói chuyện, thả khăn lau trên thạch đôn bên ngoài liền đi.


Tiền Đạo An nhìn thoáng qua trà trên bàn, cũng không có uống.


Buổi tối nướng thịt, ở trong viện tử bày bếp lò, các nam nhân bị ném qua bên cạnh bàn chờ, nhìn mười mấy cô nương như hồ điệp bận trước bận sau, Đỗ Cửu Ngôn nhìn vẻ mặt say sưa, than thở: “Có các nàng thực sự là hạnh phúc a.”



“Ngươi có ta, ” Quế vương mạnh mẽ xoay mặt của nàng qua đây, hướng về phía nàng đá lông nheo, “Lúc không hạnh phúc nhìn ta là được rồi.”


Đỗ Cửu Ngôn cau mày nói: “Buồn nôn!”


“Ngôn Ngôn.” Quế vương bất mãn nói: “Nhiều người ở đây, cho chút mặt mũi.”


Đỗ Cửu Ngôn lại liếc hắn một cái, gật đầu: “Ngọt ngào!”


Khóe miệng da mặt của Quế vương run lên, “Từ ngữ gì, tầm bậy tầm bạ.”


Bản thân lại suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không tệ lắm.


Ngọt ngào? Rất tốt.


Đỗ Cửu Ngôn tiếp tục nhìn các cô nương, củ cải nhỏ ở đâu xuyên qua xuyên lại, một hồi vị di di này cho hắn khối thịt ăn, một hồi di di kia cho hắn uống miếng nước, chờ chuyển thân trong miệng lại bị nhét vào một miếng táo.


“Ta rất đố kị củ cải nhỏ.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Các huynh đệ, các ngươi đố kị không?”


Tống Cát Nghệ và Đậu Vinh Hưng cùng với Kiều Mặc liều mạng gật đầu.


“Tay nghề của Vương tiểu thư quả thật không tệ, ” Chu Tiếu gắp một khối thịt bò đưa tới , “Thịt nướng rất ngon miệng, vẫn là lần đầu tiên.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm thân ảnh mang mang lục lục của Vương Nhụy, “Tất cả tâm tư của nàng, đều đặt trên đồ ăn.”


“Từ sau khi nàng tới, cơm nước của nhà chúng ta mỗi đêm không có trùng lập, một khối đậu hũ nàng cũng có thể làm ra mười loại khẩu vị.”


Chu Tiếu nhìn Vương Nhụy, nàng tiện tay lau mồ hôi trên mặt một cái, bởi vì tay dơ, lau gương mặt toàn bụi than, nhưng hai gò má bị bếp lò nướng hồng phác phác, đứng ở giữa một đám nữ hài tử tinh xảo, có vẻ thô ráp.


“Đó là Vương Nhụy?” Chu Tiếu hỏi Đậu Vinh Hưng.


Hơn nửa ngày không đợi được Đậu Vinh Hưng trả lời, hắn nghiêng đầu liền phát hiện đối phương đang vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm Bùi Doanh, hắn bật cười, hỏi: “Cứ trầm mê như vậy sao?”


“Chu huynh, ” Đậu Vinh Hưng thấp giọng nói: “Hôm nay ta là nếm được tư vị đêm trằn trọc không thể chợp mắt.”


“Linh lưng đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri.” Đậu Vinh Hưng than thở.

Chu Tiếu dở khóc dở cười.


“Nga, đó là Vương Nhụy.” Đậu Vinh Hưng mới nhớ tới trả lời vấn đề của Chu Tiếu.


Chu Tiếu đánh giá Vương Nhụy đuôi lông mày động đậy.


“Biểu tình kia của người là gì.” Đỗ Cửu Ngôn lại gần nhìn chằm chằm Chu Tiếu, “Một hình dạng hồ ly tính toán thức ăn.”


Chu Tiếu quay về nhìn nàng, cười ý vị thâm trường.


Đỗ Cửu Ngôn run run một chút, đụng cánh tay nói với Tiền Đạo An: “Ta cảm giác Vương tiểu muội muội sắp rơi vào miệng cáo.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận