Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 583: TIỂU CÔ NƯƠNG NHA

Dịch giả: Luna Wong

“Ăn thịt thôi!” Vương Nhụy đưa đĩa qua đây, “Vương gia, Đỗ tiên sinh, các vị tiên sinh các ngươi mau ăn a.”

“Thịt này ăn nhân lúc còn nóng.”

Nàng nói chuyện, dùng ngón tay lấy một miếng thịt trong chén của củ cải nhỏ nhét vào trong miệng, rung đùi đắc ý cảm thán, “Ngô, ăn ngon thật a.”

”Ân, ta cũng cảm thấy thật ngon a.” Củ cải nhỏ phụ họa nói: “Nhụy di di, tay nghề của người có thể đi tiệm ăn của Thái thúc thúc làm trù tử.”

Vương Nhụy sửng sốt nhìn Thái Trác Như, nghiêm túc nói: “Thái công tử, các ngươi thiếu trù tử sao?”

“Bí mật của chúng ta, ta len lén cho ngươi làm trù tử, thế nào?”

“Ân, ta không cần lương, một tháng ngươi bao ta ăn uống còn có ăn vặt là được.” Vương Nhụy nói chuyện, lại lấy hai khối thịt, nhét đầy miệng, quai hàm u lên như một con thỏ trắng nhỏ.

Thái Trác Như lại cười nói: “Tốt, nếu như ngươi có hứng thú, ta tùy thời hoan nghênh.”

“Tốt!” Vương Nhụy gật đầu nói: “Chúng ta đây quyết định a, qua ngày mai ta sẽ tới tiệm ăn của ngươi làm trù tử.”

“Thấy người khác ăn vui vẻ, ta cảm thấy thật là một chuyện hạnh phúc.”

Lúc nói chuyện, lại sôi nổi đi bếp lò biên nướng thịt.

Chu Tiếu gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, nhìn Vương Nhụy chậm rãi nhai, tư vị thịt quả thực ngon, mỡ nạt giao nhau không ngán.

“Uống chút rượu trợ hứng chút.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy một vò rượu ra, “Các huynh đệ, uống!”

Nàng nói xong lại gọi cô nương bên kia, “Qua đây cùng nhau ăn đi, không đạo lý chúng ta ăn các ngươi bận rộn, quá không thú vị.”

Mọi người đều ngồi qua đây, Đỗ Cửu Ngôn muốn đứng lên nhường chỗ, dự định một nam một nữ ngồi xen kẽ, nhưng bị Quế vương hung tợn đè lại, lại nhìn nàng cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu nàng dám đi ngồi chỗ khác, đêm nay ta liền dời đến phòng nàng ở.”

“Vương gia, đại gia!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Người uống rượu, ta ngồi xuống!”

Quế vương hài lòng, gấp thịt cho nàng ăn.

Các cô nương ngồi ở một đầu khác, trong chén mỗi người đều có thịt có rau, chung sống mấy ngày các nàng không có ngượng ngùng như lúc mới đến nữa, cũng là ngồi vây quanh một đoàn cười cười nói nói.

Vương Nhụy và Nhạc Hiểu Nghiên còn ở bên kia thịt quay.

Một là thích thật, một người khác là thật biết điều.

Làm ầm ĩ đến nửa đêm mọi người mới tán, Đỗ Cửu Ngôn ăn đến cặn bụng trong viện tử tản bộ, nửa đêm về sáng mới ngủ, sáng sớm lúc thức dậy nên ra cửa đều đã ra cửa.

“Nhụy di di theo Thái thúc thúc đi quán cơm rồi.” Củ cải nhỏ nói: “Cha a, Nhụy di di không ở nhà nấu cơm nữa.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi cũng nên đi tìm răng trắng lớn đọc sách viết chữ, không nên trầm mê mỹ sắc!”

“Ai!” Củ cải nhỏ thở dài, “Ta cảm thấy người nói rất đúng, ta nên khắc chế một chút.”

Đỗ Cửu Ngôn muốn một cước đạp nhi tử ra ngoài.

Không biết con cái nhà ai, tuổi còn nhỏ lại không mặt mũi không da như vậy.

“Ngày hôm nay ta đi thăm tiểu Bảo.” Đỗ Cửu Ngôn rửa mặt, “Tự ngươi tìm việc mà làm đi.”

Củ cải nhỏ ồ một tiếng, “Ta đây đi tìm răng trắng lớn.” Hắn vừa mới nói xong, chợt nghe bên ngoài có tiểu nội thị nói: “Đỗ công tử, Lỗ công tử tới.”

“Răng trắng lớn tới.” Củ cải nhỏ chạy vội ra ngoài, Lỗ Niệm Tông đang chạy vào bên trong, “Củ cải nhỏ.”

“Răng trắng lớn.”

Hai người ôm cùng một chỗ, củ cải nhỏ uốn éo cái mông, Lỗ Niệm Tông gõ hàm răng, “Củ cải nhỏ.”

“Răng trắng lớn!”

“Ta tới tìm ngươi chơi, ngày hôm nay ngươi có rãnh không?” Lỗ Niệm Tông hỏi.

Củ cải nhỏ gật đầu, “Có a có a. Ta vốn có cũng dự định ngày hôm nay đi tìm ngươi đây.”

“Ha ha, chúng ta thần giao cách cảm!” Lỗ Niệm Tông dắt tay của củ cải nhỏ, hai người chạy chạy nhảy nhảy đi vào, trước mặt đụng phải Miêu Bội Kỳ và Trịnh Ngọc Cầm.

Hai người vội hành lễ với Lỗ Niệm Tông.

“Tỷ tỷ hảo.” Lỗ Niệm Tông nói.

Trịnh Ngọc Cầm và Miêu Bội Kỳ sửng sốt, nhìn Lỗ Niệm Tông đầy mặt mạc danh kỳ diệu, vị công tử này lớn tuổi hơn các nàng đi?

Hô cái gì tỷ tỷ?

bookwaves.com.vn
“Đây là Lỗ công tử, hắn tới tìm ta chơi.” Củ cải nhỏ giới thiệu.

Hai người lập tức hiểu, vội vàng cười nói: “Vậy các ngươi đi trước, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau chơi ném đá.”

“Nhà các ngươi tại sao có tỷ tỷ xinh đẹp tới?” Lỗ Niệm Tông nhỏ giọng hỏi.

Củ cải nhỏ nhỏ giọng giải thích với hắn.

“Ha ha, vậy ngươi cha cũng muốn tìm tức phụ sao?” Lỗ Niệm Tông hỏi.

Củ cải nhỏ lắc đầu, “Cha ta không tìm, hắn không cần tìm tức phụ.”

“Nga, nga!” Lỗ Niệm Tông nói: “Ta cũng phải tìm tức phụ.”

Củ cải nhỏ giật mình nhìn hắn, “Ngươi cũng muốn tìm sao?”

“Đúng vậy.” Lỗ Niệm Tông nói: “Ta là nam tử duy nhất của Lỗ gia, ta muốn thành thân.”

Củ cải nhỏ chưa từng nghĩ tới Lỗ Niệm Tông cũng tìm tức phụ, “Nhưng là, ngươi có thể quá già hay không, còn có thể tìm được sao?”

“Ta không già, ta còn rất nhỏ a, chính là thân cao chút mà thôi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa tiến nội viện, Đỗ Cửu Ngôn bồi Lỗ Niệm Tông nói chuyện một hồi, liền đi nhà Thôi Xảo.

“Đỗ tiên sinh.” Vương thị đẩy Thôi Xảo đang nhào bột một cái, Thôi Xảo ngẩng đầu nhìn qua đây, nhất thời cao hứng nói: “Đỗ tiên sinh, ngày hôm nay sao người rảnh rỗi tới đây.”

Nàng vừa xoa tay, vừa dọn ghế cho Đỗ Cửu Ngôn.

“Có chút việc, lại tới.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, Thôi Xảo lấy bánh nướng cho nàng ăn, “Người ăn điểm tâm chưa, đây là mới ra lò, ăn cho vui miệng.”

Vương thị về nhà châm trà cho Đỗ Cửu Ngôn, hiện tại thân thể nàng tốt lên rồi, mặc dù chưa thể làm chuyện gì, nhưng đã có thể xuống giường đi lại, hơn nửa ngày không nằm cũng có thể chống đở được, đồ cũng có thể ăn một ít.

“Cảm tạ.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lưu Đoan và Hàn thị gần đây thế nào? Cũng không có chuyện đặc biệt gì chứ?”

Thôi Xảo trả lời, “Thì hai ngày trước Cao tỷ tỷ và Kim đại ca vội tới chỗ ta tặng bánh kẹo cưới xong, ta nghe được viện tử sát vách nháo một hồi, cái khác không có gì đặc biệt.”

“Lưu Đoan không khác gì chứ, tỷ như nghi ngờ nhi tử với Hàn thị?”

Thôi Xảo lắc đầu, “Không có, ta không có nghe được bọn họ nháo chuyện này.”

“Vậy là tốt rồi.” Đỗ Cửu Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày trước Cao thị gả cho Kim Đại Ngưu, nàng cũng đi uống một ly rượu. Kim Đại Ngưu nhìn qua thành thật, là người kiên định, “Ngươi tiếp tục giúp ta lưu ý nhà Lưu Đoan bọn họ, có việc liền đi nói cho ta biết.”

“Ta đã biết.” Thôi Xảo gật đầu xác nhận.

Đỗ Cửu Ngôn cầm hai cái bánh nướng vừa đi vừa ăn vòng quanh Ngô Đồng hạng, đi ngang qua cửa nhà của Lưu Đoan, liền đi.

Nàng đi Tam Xích đường, lúc đế đầu ngõ, liền thấy một tiểu cô nương tám tuổi, đang quyệt cái mông nhỏ chống thắt lưng nhìn vào khe hở của cửa viện Tam Xích đường.

Nàng ho khan một tiếng.

Tiểu cô nương sợ hết hồn, bỏ chạy, Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy cánh tay của nàng, đánh giá nàng. Tiểu cô nương chải hai cái sừng dê, mặc một bộ quái tử nền đỏ hoa trắng, phía dưới là váy dài màu đen, một đôi hài vải đen, khuôn mặt bạch bạch tịnh tịnh mắt mặc dù không lớn, nhưng đen bóng lưỡng, là một tiểu nha đầu rất chỉnh tề sạch sẽ.

“Ở cửa của Tam Xích đường làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Là có chuyện tìm người nào sao?”

Ngay từ đầu tiểu cô nương rất sợ, nhưng vừa nghe đến thanh âm của nàng, lại nhảy dựng lên, “Người, người là Đỗ tiên sinh?”

“Ân, ta là Đỗ Cửu Ngôn.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi là tới tìm ta?”

Tiểu cô nương nhìn hai bên một chút, có chút kiêng kỵ và sợ bị người khác thấy, nhỏ giọng nói: “Đỗ tiên sinh, ta, ta có thể xin người đi giáo huấn cha ta không?”

“Đi vào nói.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy cửa ra, Chu Tiếu và Tiền Đạo An đang ngồi trước bàn viết gì đó, thấy nàng sửng sốt một chút, chào hỏi nhau, bọn họ tiếp tục làm việc, Đỗ Cửu Ngôn và tiểu cô nương ngồi xuống trên ghế ở cửa, “Vì sao phải giáo huấn cha ngươi?”

bookwaves.com.vn
“Cha ta gần đây luôn đánh ta nương, còn nói muốn bán nương ta đến Giang Tây.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trước đây không có nói như vậy sao? Chỉ gần đây sao?”

“Trước đây tuổi ta còn nhỏ không nhớ rõ, chỉ là mấy ngày nay gần đây bắt đầu, mỗi ngày hắn làm việc trở về đều phải mắng nương ta, còn động thủ đánh nàng.” Tiểu cô nương nói: “Nên ta muốn thỉnh người đi giáo huấn cha ta.”

“Chúng ta thương lượng qua, chỉ có người xuất mã mới có thể thuyết phục cha ta.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Chúng ta? Ngươi thương lượng với ai?”

“Ta và Thuyên Tử ca bọn họ, bọn họ không dám tới, nên chỉ có một mình ta tới.” Tiểu cô nương nói.

Nguyên lai là thương lượng với một đám tiểu bằng hữu.

“Nếu như ngươi có thể mời nương ngươi đến một chuyến, hay ở địa phương khác gặp mặt ta thì sẽ tốt hơn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vạn sự có nguyên nhân, ngươi không biết nương ngươi khẳng định biết.”

Tiểu cô nương suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, ta đây trở về tìm ta nương đến.”

“Được, ta ở chỗ này chờ ngươi.”

Tiểu cô nương đặng đặng đi ra ngoài, đến lúc ăn cơm trưa thời gian, cũng không trở về nữa, Chu Tiếu thả bút nói với nàng: “Đoán chừng là không muốn đến, ngươi cũng đừng đợi nữa.”

“Phản chính ta rất rảnh rỗi, ” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Nhị vị nhân huynh, buổi trưa ăn cái gì?”

Tiền Đạo An nói: “Ngay đầu ngõ ăn. . .” Hắn chưa nói xong, Chu Tiếu nói: “Ta đi Thái ký ăn.”

“Đi Thái ký?” Tiền Đạo An vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, Đỗ Cửu Ngôn cũng rất kỳ quái, “Xuyên mấy con phố đi Thái ký ăn cơm, ngươi là chuẩn bị tống tiền?”

Chu Tiếu cười nói: “Cũng không phải, ta cũng phải trả tiền.”

Lúc nói chuyện, phe phẩy cây quạt không nhanh không chậm đi.

“Chúng ta đây ăn cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiền Đạo An.

Tiền Đạo An ho khan một tiếng, nói: “Ta đi đầu hẻm mua, hoằng thánh và cơm chiên của bên kia cũng không tệ.”

“Khổ cực Tiền huynh.” Đỗ Cửu Ngôn ghé vào trên bàn, híp mắt ngủ gật, một lát sau Tiền Đạo An mang đồ ăn về, hai người ăn xong đợi thật lâu, Chu Tiếu mới vừa về.

Phe phẩy cây quạt trong tay dẫn theo một hộp điểm tâm đưa cho hai người, “Mua trên đường, mùi vị không tệ.”

“Chu huynh.” Đỗ Cửu Ngôn cầm một khối hoa quế cao, dựa vào ghế gác chân lên giá, đánh giá Chu Tiếu, “Mới vừa rồi ta còn nghĩ không ra vì sao ngươi đi Thái ký, còn không mang theo hai người chúng ta, hiện tại ta đã nghĩ ra rồi.”

Chu Tiếu cười khanh khách ngồi xuống, “Dùng lời của ngươi, nhìn thấu không nói thấu.”

“Ngươi đây là trâu già gặm cỏ non!” Đỗ Cửu Ngôn vỗ bàn đề tỉnh hắn, “Ngươi nhìn Vương Nhụy thử xem, hình dạng tiểu nãi oa, ngươi hạ thủ được sao?”

Tiền Đạo An rất kinh ngạc Chu Tiếu, hiển nhiên thật không ngờ.

“Trước đó vài ngày ngươi còn nói, quan tâm hôn sự của ta, ngày hôm nay lại trở quẻ?” Chu Tiếu nói: “Một phòng cô nương kia, mỗi người đều là mười sáu mười bảy, ta nhìn chằm chằm ai cũng là trâu già gặm cỏ non!”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người khác thì hoàn hảo, Vương Nhụy đặc biệt nhỏ, ngươi nhìn chằm chằm nàng, thì có loại cảm giác dê vào miệng cọp.”

“Dê vào miệng cọp mới có thể chứng minh giá trị.” Chu Tiếu nói: “Vương cô nương sẽ cao hứng.”

Đỗ Cửu Ngôn sợ run cả người, vì con cừu nhỏ Vương Nhụy niệm một câu A Di Đà Phật.

Hy vọng lúc  Vương Nhụy bị ăn có thể thanh tỉnh ý thức được, bản thân sắp bị ăn lại nguyện ý.

“Chu huynh, ngươi đây không ra tay thì thôi, vừa tay thì kinh người a.” Tiền Đạo An thổn thức không ngớt, “Ta cho rằng ngươi thích dạng như Bùi cô nương, không nghĩ lại là Vương cô nương.”

Chu Tiếu nói: “Nàng càng thú vị!”

Người bên ngoài cố nhiên quan trọng, nhưng bên ngoài đẹp mắt bản thân hắn đã có, nên, thú vị nội tại mới là hắn muốn theo đuổi.

Vương Nhụy vừa thú vị vừa đáng yêu.

Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, tiểu cô nương mới vừa rồi rời đi đã trở về, nhỏ giọng nói: “Đỗ tiên sinh, nương ta tới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui